Tình Đầy Hennessy

Chương 6: Hoang mang trên con đường hạnh phúc




Công việc lên kế hoạch thành lập công ty mới chính thức bước vào giai đoạn nghị sự. Tổng giám đốc Đoàn trải qua khoảng thời gian rất ngắn làm quen và tìm hiểu, lựa chọn nhân tài từ các phòng ban để thành lập tổ phụ trách công việc thành lập công ty mới. Trần Dư Phi may mắn được chọn, toàn quyền phụ trách công tác phối hợp tài vụ trong quá trình thành lập công ty mới.

Công ty ban đầu chủ yếu chế tạo và buôn bán những máy móc thiết bị y tế cỡ lớn, những năm đầu đích thực kiếm được không ít tiền, mấy năm gần đây với sự bão hòa cùa thị trường trong nước, từ năm 2005 nhà nước lần lượt đề ra ý kiến chỉ đạo quy hoạch lắp đặt thiết bị y tế cỡ lớn và một loạt các văn kiện mang tính chỉ đạo như điều chỉnh giá cả phục vụ y tế, nhằm hạ nhiệt thị trường thiết bị y tế luôn nóng bỏng khác thường. Từ sau năm 2005, công ty bắt đầu từng bước suy tính mở rộng thị trường, đồng thời nghiên cứu phát triển thêm sản phầm mới, đã bắt đầu lần lượt thành lập một số công ty liên doanh.

Hiện nay ngành công nghiệp liên quan đến bảo vệ môi trường đang là ngành mới nổi và rất hot, công ty đương nhiên cũng muốn từng bước giành lấy địa bàn trong thị trường thiết bị bảo vệ môi trường. Bên đầu tư của Đoàn Vân Phi chính là một tập đoàn chế tạo thiết bị cỡ lớn có thực lực vô cùng lớn mạnh trong nước, có vốn kiến thức chuyên ngành chế tạo thiết bị bảo vệ môi trường vô cùng lớn, họ lựa chọn hợp tác với công ty có vốn đầu tư nước ngoài nơi Trần Dư Phi làm việc, một mặt có thế dựa vào kỹ thuật kinh nghiệm gia công các thiết bị tinh xảo của công ty nước ngoài, mặt khác đã có kênh buôn bán ở thị trường trong nước rộng lớn, viễn cảnh của công ty mới vô cùng tốt đẹp.

Tổ phụ trách công tác thành lập công ty mới có tất cả 20 người, những nhân viên ưu tú được chọn ra từ nhân viên của hai bên công ty liên doanh, người nào cũng vô cùng tài giỏi. Từ quản lý huy động vốn đầu tư, lựa chọn địa điểm xây dựng, thu hút nhập khẩu thiết bị gia công, quan hệ hài hòa giữa các cổ đông cho đến việc thực hiện các hạng mục công việc của các lãnh đạo cấp cao các phòng ban, tất cả các công việc đó toàn bộ đều do những người này phụ trách. Một mình Trần Dư Phi phụ trách công việc tài vụ trong thời gian thành lập công ty mới, bận đến vắt chân lên cổ, mỗi tối phải tăng ca không nói, đến cuối tuần cũng phải bận rộn làm việc cùng tổng giám đốc Đoàn tại công ty.

Đoàn Vân Phi lợi dụng mối quan hệ trong gia đình, dùng tốc độ mà những người bình thường không thể nghĩ đến nhanh chóng lấy được giấy chứng nhận hoặc giấy phép các hạng mục, một tháng sau nhà xưởng đã bắt đầu được động thổ khởi công. Trần Dư Phi những ngày này phải đi đi lại lại giữa văn phòng làm việc của công ty trong thành phố và nhà xưởng ở vùng ngoại ô, kỹ thuật lái xe tệ hại trước đây cũng đã tiến bộ đáng kể.

Mẹ Đoàn Vân Phi biết con trai và con dâu tương lai gần đây bận đến nỗi ngày đêm điên đảo, trong lòng không khỏi lo lắng, hỏi dò được hai ngày này công việc của hai đứa tạm thời kết thúc, có thể nghỉ ngơi vài ngày nên liền vội vàng gọi điện thoại bảo cả hai về nhà, chuẩn bị đổ ăn ngon để tẩm bổ.

Bà Đoàn chỉ lo Trần Dư Phi thấy ngại, liền đích thân gọi điện thoại cho cô. Trần Dư Phi là cô gái miệng thì cứng rắn nhưng lại có trái tim mềm yếu, chỉ mấy câu đã không nỡ chối từ lời mời của bà, trong lòng rõ ràng rất sợ qua đó, nhưng vẫn nhận lời, đặt điện thoại xuống liền vỗ đầu hối hận.

Vừa tan ca, lái xe của Đoàn gia đã đỗ xe trước cửa công ty, nói là phải uống rượu, không cho Vân Phi lái xe.

Đoàn Vân phi và Trần Dư Phi ngồi ờ hàng ghế sau xe, nhìn nhau bằng ánh mắt đầy suy tư. Do lái xe ngồi phía trước, nên hai người có lời muốn nói cũng không tiện nói, Đoàn Vân Phi nắm chặt tay Trần Dư Phi, khẽ miết miết ngón tay, Trần Dư Phi liếc mắt, dùng cách cũ véo mạnh vào tay Vân Phi, môi mấp máy: “Bị cậu hại chết rồi đấy! ”, Đoàn Vân Phi cười nhăn nhở, len lén chỉ chỉ gương chiếu hậu, hai người ngầm thở dài.

Dì hai của Đoàn Vân Phi, cũng là mẹ của Nhiếp Phong, là chuyên gia khoa sản của bệnh viện phụ sản lớn nhất tỉnh, hôm nay bà cũng đến, mang tới một túi lớn những dược liệu tẩm bổ quý giá đã được chọn lựa kỹ càng, lần lượt theo thể chất khác nhau của nam và nữ, chuẩn bị cho Trần Dư Phi và Đoàn Vân Phi những món ăn bổ dưỡng thơm ngon, phong phú. Bà và bà Đoàn cùng người giúp việc trong nhà, ba người chen chúc trong nhà bếp, vừa làm vừa nói chuyện rôm rả, cùng tưởng tượng về cuộc sống tam đại đồng đường sau khi con trai lấy vợ và sinh con, càng nghĩ càng thấy tốt đẹp.

“Vân Phi nhà anh chị cũng là đứa biết nghe lời, còn thằng quỷ của nợ nhà em, đã hơn 30 tuổi rồi mà chẳng nên người. Giới thiệu cho nó biết bao nhiêu bạn gái mà nó đều không thèm để mắt đến, kén cá chọn canh, mắt mọc trên đỉnh đầu mất rồi, cũng không biết nó muốn tìm tiên nữ như thế nào nữa.”

“Ha ha, thằng Phong như thế làm sao mà phải lo, chỉ sợ nó cũng giống như Vân Phi cũng đã có đối tượng ở bên ngoài rồi, không chừng chỉ vài ngày nữa là dẫn về ra mắt thôi, đến lúc đó lại có việc cho em bận bịu rồi, chị khuyên em nhân lúc còn sớm chuẩn bị quà ra mắt cho con dâu tương lai đi. Ha ha!”

Dì của Đoàn Vân Phi dùng khuỷu tay huých nhẹ chị bày tỏ sự ngưỡng mộ: “Em chẳng hi vọng gì ở nó nữa, vài ngày trước bố nó vừa hỏi vài câu, nó liền nhảy lên gào thét, làm bố nó tức đến nỗi muốn đánh nó, em phải khó khăn lắm mới tách ra được, đến bây giờ hai bố con vẫn còn giận nhau đấy!”

Nói xong liền nghe thấy tiếng chuông cửa, hai bà tháo tạp dề bước ra, vừa thấy Trần Dư Phi liền đồng thốt lên: “Sao mới hơn một tháng không gặp mà đã gầy như thế này!”

Hai bà rất nhiệt tình quan tâm tới cô, tâm trạng vốn lo lắng bất an của Trần Dư Phi cũng dần trở nên khá hơn, trò chuyện với hai bác rất vui vẻ, Bà Đoàn mang album ảnh của gia đình ra, cùng Trần Dư Phi xem ảnh Đoàn Vân Phi từ nhỏ tới lớn, nói những chuyện vui trong quá khứ, mọi người đều cười rất rôm rả.

Không ít trong số những tấm ảnh đó không chỉ có một mình Đoàn Vân Phi, còn có rất nhiều ảnh đứng bên Vân Phi gầy gò xinh trai là một cậu bé cũng rất xinh trai, bá vai bá cổ Vân Phi, hoặc rất nghịch ngợm hoặc rất nghiêm túc, có thể nhận thấy tình cảm anh em gắn bó sâu đậm giữa hai cậu bé.

Trần Dư Phi cẩn thận không để ánh mắt của mình dừng lại trên ảnh của Nhiếp Phong quá lâu, lật giở từng tấm ảnh, anh càng ngày càng giống với anh của hiện tại. Dáng vẻ lúc anh ép chặt cô vào cánh cửa và hôn nồng nhiệt đó…

Bố của Đoàn Vân Phi đã đi họp ở Bắc Kinh, chồng của dì sau khi tan ca đã nhanh chóng đến dùng cơm cùng mọi người, đương nhiên cũng không thể thiếu khoản uống rượu. Đoàn Vân Phi mới uống ba ly mà đã đỏ mặt tía tai xua xua tay: “Cháu không uống được nữa rồi, chú muốn uống thì gọi anh Phong đến uống cùng chú đi, cháu chịu thua rồi!”

Chồng của dì nhếch mép: “Cái thằng ôn đó, nhìn thấy nó đến ăn cũng nuốt không trôi. Cháu không uống cũng được, nào, Tiểu Trần uống với chú một ly, chỉ một ly thôi!”

Trần Dư Phi mỉm cười cầm ly rượu lên, Đoàn Vân Phi chỉ rót cho cô nửa ly rượu trắng, đứng dậy mời chú, ngửa mặt lên uống một hơi cạn luôn, mọi người cùng cổ vũ cho cô, Trần Dư Phi đặt ly xuống, rượu cay đến nỗi mặt đỏ bừng lên, Đoàn Vân Phi kịp thời gắp đũa thức ăn đút cho cô, mẹ và dì nhìn nhau mỉm cười, trong lòng mừng thầm.

Dùng cơm xong, trong lúc trò chuyện, những ám hiệu mang ý nghĩa sâu sa bắt đầu, Trần Dư Phi đương nhiên có thể nghe và hiểu được ý tứ trong lời nói của mẹ và dì Vân Phi, nhưng cô không biết phải trả lời như thế nào, nhìn vẻ mặt bối rối của Vân Phi, mỉm cười và chuyển chủ đề, cô nói với dì: “Năm ngoái mẹ cháu vừa làm phẫu thuật cắt bỏ u xơ cổ tử cung, bây giờ cũng chưa hoàn toàn hồi phục, không biết có loại thuốc nào phù hợp với bà không? ”

Dì không hề để ý đến sự có mặt của Vân Phi, nhanh chóng giới thiệu mấy loại thuốc; Trần Dư Phi cẩn thận ghi chép lại vào sổ tay, lén liếc nhìn Đoàn Vân Phi, Vân Phi thở dài, nháy nháy mắt nhìn cô.

Cô giúp việc bưng lên một đĩa hoa quả đã gọt vỏ xắt miếng, Đoàn Vân Phi ân cần đón lấy, đưa qua phía bên kia chiếc sofa lớn, trên hai đầu gối Trần Dư Phi đặt một chồng ảnh dày, hai tay bê lên định đặt trên bàn uống trà, lúc khom lưng bỗng thấy bụng dưới đau nhói, có cái gì đó chảy ra, nóng nóng.

Dì lớn của Vân Phi nửa đêm hôm qua tới, từ trước đến nay bà vẫn luôn là người không đúng giờ, loạn hết cả lên, bản thân bà cũng không hề để ý. Trần Dư Phi đặt album ảnh xuống chạy vào nhà vệ sinh, lúc đi ra liền cảm thấy bụng đột nhiên lại đau hơn, bụng trướng lên, rất nặng nề. Cô dùng tay ôm bụng dưới, bấu chặt vào tường đứng một lúc, cơn đau càng lúc càng dữ dội, dần dần có chút chịu không nổi nữa.

Trong lúc Đoàn Vân Phi cùng mẹ và dì đang cười nói vui vẻ bỗng nghe thấy tiếng kêu của Trần Dư Phi, âm thanh vừa sợ hãi vừa yếu ớt, anh nhanh chóng bỏ xiên hoa quả xuống, chạy nhanh tới. Trần Dư Phi đã đau đến mức ngồi bệt trên sàn nhà. Bên dưới chiếc váy màu trắng, trên đôi chân dài của cô thấm đẫm một chất lỏng màu đỏ đậm và còn một lượng lớn chất lỏng màu đỏ đó đang từ từ chảy ra.

“Phi Phi! ”

Đoàn Vân Phi hét lên một tiếng bổ nhào về phía trước ôm chặt lấy cô, hai bà mẹ đang ở trong phòng khách giật nảy mình, lần lượt chạy đến, dì vừa nhìn thấy, thầm nhủ một câu “không tốt”, vội bảo Đoàn Vân Phi bế cô đặt lên sofa nằm, nhanh chóng bảo lái xe đưa cô đến bệnh viện. Bà Đoàn cũng là người từng trải, sắc mặt trắng bệch nắm lấy tay của em gái: “Đây… đây…”

Dì tức giận tát cho Vân Phi một cái bạt tai đau điếng: “Cháu thật là hồ đồ hết sức, có con rồi mà cũng không biết, bây giờ…”

“Con ư?”. Đoàn Vân Phi lập tức hiểu ra, kinh ngạc nhìn Trần Dư Phi. Cô nghiến chặt răng, nhìn anh với ánh mắt thật khó tin, trong đầu cô là một khoảng trống rỗng.

Việc này thật là động trời!

Bà Đoàn vô cùng tức giận con trai, kéo con ra ngoài hành lang mắng sối sả một trận cả tiếng đồng hồ, miệng khô khốc ngồi trên băng ghế thở dài: “Chúng ta làm cha làm mẹ vất vả khổ sở là vì cái gì, chẳng phải là vì được nhìn thấy con cái thành gia lập thất, cuộc sống hạnh phúc hay sao. Mày giỏi rồi, yêu đương con gái người ta lâu như vậy chết cũng chưa chịu kết hôn, có con rồi mà cũng không biết xót, cứ muốn vợ cùng vất vả với mình đến chết, bây giờ một cái thai sống sờ sờ ra đấy bị sẩy rồi kìa! Nếu mày muốn bố mẹ chết thì mày cứ nói sớm, có đứa con như mày cũng như không!”

Đoàn Vân Phi cúi đầu lắng nghe, không nói một câu nào. Trần Dư Phi được nằm trong phòng bệnh tốt nhất, được truyền nước, y tá đang chăm sóc, cô nghe tiếng bước chân đi ra ngoài, mới từ từ mở mắt ra.

Đúng là sét đánh giữa trời quang mà!

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đứa trẻ này ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là một đêm đó, cô đã “trúng giải thưởng lớn”? Hiện nay chẳng phải đều nói vì ô nhiễm và áp lực nên khả năng sinh sản của nam giới bị giảm sút sao, có bao nhiêu cặp vợ chồng vắt óc suy nghĩ tìm cách mà cũng không sinh được con, còn cô lại thật là đen đủi!

Có đen đủi cũng không đen tới mức này chứ! Trần Dư Phi chui trong chăn cắn mạnh mu bàn tay, đau đến nỗi kêu lên “ây da”. Bây giờ thì biết phải làm sao, lúc về Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi hỏi tới, cô phải nói gì đây?

Phật Tổ ơi, Thượng Đế ơi, con ơi! Mọi người hợp lại chơi tôi có phải không?

Bà Đoàn đã nguôi giận, nói một tràng những lời ấm áp dịu dàng an ủi Trần Dư Phi, nắm lấy tay con dâu tương lai mà rơi nước mắt, làm Trần Dư Phi hổ thẹn đến nỗi cứ co mình trong chăn. Trong trường của bà Đoàn không ít việc, chẳng thể lúc nào cũng đến chăm sóc cô, đành gửi gắm Trần Dư Phi cho cô giúp việc, tình trạng bị sẩy thai khiến cô phải nằm viện mất ba ngày, sau khi kiểm tra từ đầu đến chân một lượt không có vấn đề gì bác sĩ mới cho phép cô về nhà. Và không cho phép cô đi làm, nhất định phải nghỉ ngơi tròn một tháng, phải chăm sóc như ở cữ vậy. Cô giúp việc là người chăm chỉ đảm đang, nhanh nhẹn tháo vát, bà Đoàn dứt khoát bảo cô giúp việc phải dọn vào ở nhà của Trần Dư Phi và con trai để tiện chăm sóc.

Đoàn Vân Phi không biết phải làm sao đành ở phòng 1501 của Trần Dư Phi, ban ngày thì bận việc ở công ty, tối đến về nhà trước mặt cô giúp việc còn phải làm ra vẻ một người đàn ông tốt. Đỗ Thượng Văn ở căn hộ bên kia không dám xuất đầu lộ diện sang bên này, canh ba nửa đêm khi cô giúp việc đã ngủ say, Đoàn Vân Phi mới có thể chuồn ra ngoài, sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng đã lại chuồn về.

Trần Dư Phi không yên tâm về công việc, thật không dễ để tìm được cơ hội phát triển, chỉ vì bị sẩy thai mà bỏ lỡ mất cơ hội. Đoàn Vân Phi an ủi cô đủ kiểu: “Vị trí này vẫn để lại cho cậu, lúc nào cậu đi làm cũng được.”

Họ hàng gần gũi đều đến hỏi thăm cô, dì của Vân Phi thì hầu như ngày nào cũng đến, ân cần hỏi han quan tâm cô nhiều hơn nữa. Trần Dư Phi càng ngày càng thấy yêu quý người dì dí dỏm đáng yêu này. Dì của Vân Phi đương nhiên cũng rất yêu quý cô, không chỉ một lần nắm chặt tay cô, cười và nói: “Thằng Phong nhà cô nếu mà tìm được đứa con dâu nào như Phi Phi thì dì cũng đã mãn nguyện rồi!”

Trần Dư Phi cười cười: “Anh họ ưu tú như vậy, nhất định sẽ tìm thấy cô gái tốt nhất, dì đừng lo lắng!”

“Không lo, không lo!”. Dì mỉm cười giơ đồng hồ lên xem: “Sao muộn thế này rồi mà vẫn chưa đến?”

“Ai đến ạ?”. Đoàn Vân Phi ở bên cạnh liền hỏi, dì đáp: “Tan ca xong dì từ bệnh viện tới đây, ở nhà chú của cháu mang tổ yến về, bảo anh họ cháu mang đến, sao mà lâu thế nhỉ?”

Nói rồi điện thoại của dì kêu lên, chính là cuộc gọi của Nhiếp Phong, hỏi vài câu, dì cười: “Có ba nhà 1501 à, sao thế… giời ạ, không phải con nói là con biết sao, mẹ chỉ nói thiếu một câu, không phải khu đấy! Thiên Hằng Uyển, con biết chứ, ừ, mọi người chờ con.”

Lòng bàn tay Trần Dư Phi toàn là mồ hôi, nghe tiếng cười của dì và Đoàn Vân Phi, cô nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

Bởi vì bà Đoàn đã từng căn dặn phải chăm sóc như ở cữ, vậy nên cô giúp việc thi hành các quy định càng nghiêm khắc hơn, không được tắm gội, ăn ít muối, không được bật điều hòa và quạt, ngày nắng nóng cũng phải mặc áo quần dài tay, đi tất bông. Trần Dư Phi thật sự chịu không nổi nữa rồi, sáng nay nhân lúc cô giúp việc ra ngoài mua thức ăn cô liền tắm một cách thoải mái, lúc cô ấy về đương nhiên sẽ bị mắng một trận. Nhưng thà là như vậy, cũng không thể để cô xuất hiện trước mặt Nhiếp Phong với bộ dạng lúc lôi thôi bẩn thỉu nhất được.

Bốn người ngồi trên hai chiếc ghế sofa một lớn một nhỏ. Trần Dư Phi một mình ngồi trên chiếc ghế sofa một chỗ, dáng người ngay ngắn, mỉm cười, lắng nghe ba người bên ghế kia nói chuyện, vừa nghe vừa nghĩ, gội đầu xong vẫn chưa sấy khô đã ngủ rồi, bây giờ nhất định là tóc đã bị rối tung lên.

Không dám chủ động nhìn anh một lần, nhưng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, Trần Dư Phi cảm thấy lần này còn căng thẳng hơn cả lúc cô tốt nghiệp đại học đi phỏng vấn tìm việc. Nghe giọng nói của Nhiếp Phong vô cùng lạnh nhạt, giọng anh vẫn luôn trầm như vậy… thậm chí cả hơi thở lúc anh ôm cô vào lòng cũng trầm đến nỗi làm người ta say mê…

Lòng Trần Dư Phi quặn thắt. Đứa con này… là của cô và anh…

Trước đây không cảm thấy, bây giờ bỗng nhiên phát hiện ra, cô và anh, đã trở thành hai người thân thiết đến như vậy. Cùng có chung một đứa con, mặc dù đã bị mất rồi, mặc dù có lẽ cả đời anh cũng không biết điều đó.

Từ khi sẩy thai đến nay, Trần Dư Phi lần đầu tiên cảm thấy buồn bã, trước đây có phần kinh hãi nhiều hơn, bây giờ bắt đầu thấy thương xót, hối tiếc. Một đứa con, một nửa giống cô, một nửa giống anh.

Cô cúi đầu thầm nuốt vị chua chát trong miệng, mắt như mờ đi, hơi thở cũng không ổn định. Có thể cảm nhận được ánh mắt anh thỉnh thoảng cũng liếc sang cô. Có phải vẫn là ánh nhìn khinh thường và miệt thị đó không?

Đoàn Vân Phi ngồi cạnh đến bên vỗ vỗ tay cô: “Sao thế, mệt rồi à?”. Trần Dư Phi vội “ừm” một tiếng, dì đứng dậy cười: “Vậy chúng ta không làm phiền nữa, cháu nghỉ ngơi đi nhé. Vân Phi, phải chăm sóc tốt cho Phi Phi đấy, biết chưa?”. Nhiếp Phong cũng đứng dậy, ôm lấy vai mẹ một cách thân mật bước ra cửa, Trần Dư Phi lê bước chân, theo sau Đoàn Vân Phi tiễn họ, cửa vừa đóng, cô thở phào, lườm Vân Phi một cái rồi về phòng ngủ. Đoàn Vân Phi bối rối, ôm đầu chau mày không hiểu.

Bây giờ việc ở công ty rất bận rộn, ở nhà lại khó chịu như vậy, bất kể thế nào Trần Dư Phi cũng không thể nghỉ ngơi tròn một tháng, thuyết phục bà Đoàn nửa ngày trời bà mới đồng ý cho cô nghỉ ngơi ba tuần rồi mới được đi làm trở lại.

Nào ngờ đất bằng dậy sóng.

Sáng sớm thứ bảy, Trần Dư Phi vẫn còn ngủ ngon lành trong chăn, Đoàn Vân Phi nửa đêm chuồn về quấn chặt khăn lông ngủ dưới bệ cửa sổ, cô giúp việc từ sớm đã ra ngoài mua đồ ăn, dạo một vòng đã trở về rồi.

Lại không phải trở về một mình.

Sau tiếng mở khóa, một giọng nói quen thuộc vang lên từ lối vào. Trần Dư Phi đột ngột giật nảy mình, nhảy xuống giường kéo Đoàn Vân Phi, mở cửa tủ quần áo đẩy vào bên trong, mẹ cô vừa mở cửa phòng ngủ, liền gọi to tên cô và ôm chặt lấy con gái: “Phi Phi, con làm sao thế? Phi Phi, con đừng có dọa mẹ!”

Lúc cô giúp việc mua thức ăn trở về, cùng vào thang máy với mẹ Trần Dư Phi, lúc mở cửa biết bà chính là mẹ của Trần Dư Phi, cứ ngỡ bà đến thăm con gái. Bà Trần(*) nghe tin con gái bị sẩy thai, thật là kinh khủng quá! Bà vô cùng lo lắng, chạy như bay vào nhà.

(*) Mẹ Trần Dư Phi tên là Lục Mạn nhưng gọi là bà Trần theo họ của chồng.

“Thượng Văn đâu? Nó chạy đi đâu rồi?”

“Công ty có việc, anh ấy phải tăng ca mẹ ạ”. Trần Dư Phi chột dạ len lén nhìn tủ quần áo đang đóng chặt, kéo mẹ ra phòng khách, đưa tay ra sau đóng cửa lại chắc chắn: “Mẹ, sao mẹ đang yên đang lành lại chạy đến Nam Kinh thế, dạo này công ty không bận gì ạ?”

Lục Mạn mẹ của Trần Dư Phi khi còn trẻ nổi tiếng là một mỹ nhân, bây giờ phong thái vẫn còn rất quyến rũ, lại cộng thêm chăm sóc sắc đẹp hợp lý, nhìn giống như chưa đến bốn mươi tuổi vậy, từ đầu đến chân toàn là hàng hiệu, có phong thái một phụ nữ cao quý. Thời gian này công việc của công ty khá ổn định, quan hệ của bà và bố của Dư Phi sau nhiều năm bế tắc cũng đã dần được cải thiện, lại thêm từ năm ngoái khi bà làm phẫu thuật xong sức khỏe vẫn chưa hồi phục nên tạm thời ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Không có việc gì làm, nên muốn đến thăm con gái, tiện thể thúc giục hôn sự của con gái và Đỗ Thượng Văn.

Ai mà biết được hai đứa trẻ này lại không biết tốt xấu như vậy, một việc lớn như sẩy thai mà vẫn giấu giếm hai bên gia đình, chỉ mời một người giúp việc đến chăm sóc. Như thế này sao có thể chăm sóc chu đáo được! Con gái ở cữ chẳng phải là một chuyện nhỏ, hơi không để ý một chút mà mắc bệnh là chuyện cả đời chứ chẳng chơi!

Trong lòng Lục Mạn càng tức giận Đỗ Thượng Văn hơn, giao con gái yêu cho nó, mà nó chăm sóc thành gầy giơ xương thế này, gầy đến nỗi chẳng còn gì cả! Không danh không phận ở cùng nhau, tuy nói bố mẹ hai bên gia đình đều là bạn bè lâu năm, đã khẳng định là sẽ kết thân, nhưng là bên nhà gái, nhìn bảo bối thiên kim nhà mình thành ra thế này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Một năm hai năm ra sức trì hoãn, chẳng mấy chốc đã ba mươi tuổi rồi, còn muốn trì hoãn đến bao giờ nữa?

Đỗ Thượng Văn nghe xong điện thoại cuống tới mức giậm chân tại chỗ, lập tức chạy về nhà, không biết phải làm sao khi cô giúp việc của Đoàn gia vẫn ở trong nhà 1501.

Lấy lý do đi vệ sinh, Trần Dư Phi lẻn về phòng, Đoàn Vân Phi trốn trong tủ quần áo bí đến nỗi toát mồ hôi đầy người. Trần Dư Phi nhẹ nhàng lấy áo khoác cho Vân Phi, bảo cậu ta mặc vào, cô sẽ yểm trợ, tìm cơ hội cho cậu nhanh chóng chuồn ra.

Lục Mạn thấy đồ bổ chất thành đống trong nhà, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhõm, cầm lên xem xét kỹ từng món, thuận miệng lại trách móc Đỗ Thượng Văn vài câu. Thật không hiểu chuyện, không chu đáo, phụ nữ ở cữ, cái này có thể ăn được sao? Trần Dư Phi nghe thấy, hận một nỗi không thể lấy tay bịt miệng bà lại, chỉ sợ cô giúp việc nghe thấy ba từ “Đỗ Thượng Văn” nhảy từ trong miệng bà ra.

“Mẹ, trong bếp còn nhiều lắm, đều để hết trong tủ lạnh. Ây da, con lại chẳng biết nên ăn thế nào, có nhiều thứ con chưa thấy bao giờ, mẹ mau đến đây xem, lâu quá rồi, không biết có bị “quá đát” không nữa, hỏng thì phí lắm!”. Trần Dư Phi mỉm cười, kéo mẹ đến nhà bếp, tiện tay kéo cả cô giúp việc vào, lôi một đống hộp lớn hộp bé từ trong tủ lạnh ra, hỏi kỹ ý kiến của mẹ, thái độ vô cùng ham học, tìm hiểu tới cùng đào xuống tận ba tấc đất, chỉ còn thiếu nước lấy sổ ra ghi chép lại thôi.

Lục Mạn nói cho con gái nghe, đồng thời cũng là nói cho cô giúp việc biết, nên hấp như thế nào, nấu như thế nào, lúc nào ăn, ăn bao nhiêu, trộn lên ăn hay cứ thế ăn, quy tắc nhiều vô số kể. Cô giúp việc gật gật đầu, Trần Dư Phi lén quay đầu lại, vừa hay thấy bóng Đoàn Vân Phi lao như bay ra ngoài cửa. Nhằm che giấu những tiếng động lúc cậu ấy mở cửa lớn có khả năng phát ra, Trần Dư Phi ho dữ dội một trận, một tay che miệng, một tay giang ra chống ở eo chắn luôn cửa bếp, ho đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, cổ họng đau rát.

Đoàn Vân Phi lúc cầm tay nắm cửa thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy tiếng ho của Trần Dư Phi, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, giày da cũng không dám đi mà xách trên tay, mở hé cửa một chân bước ra bên ngoài.

Sau đó bỗng bị “đứng hình.”

Nhiếp Phong và Đỗ Thượng Văn hai người một trước một sau từ trong thang máy bước ra.

Đỗ Thượng Văn may sao vẫn có tính cảnh giác, phát hiện thấy người đàn ông bên cạnh này cũng lên tầng mười lăm, liền để ý, lúc ra khỏi thang máy còn bình tĩnh đi đằng sau anh ta, nhìn qua vai người đàn ông đó liền thấy bộ dạng lén lút của Đoàn Vân Phi. Đỗ Thượng Văn biết cậu ấy đã trốn ra thành công, bất giác thở phào một cái, nháy mắt ra hiệu với Đoàn Vân Phi. Vân Phi há miệng líu lưỡi, còn đáp trả bằng một ảnh mắt kỳ cục khó hiểu. Đỗ Thượng Văn không rõ tình hình bên trong, lấy chìa khóa ra, giả bộ xoay người về nhà 1502 của mình.

Nhiếp Phong nhìn thấy em họ chân trần đứng ở cửa, không vào cũng không ra, nhíu mày nói: “Mẹ anh bảo anh mang chút đồ đến, nhân tiện có em ở đây, này, anh không vào nữa.”

Đoàn Vân Phi luống cuống “ơ” một tiếng, vội vàng đưa tay ra nhận lấy.

Cánh cửa sau lưng chưa kịp đóng kín vọng ra tiếng bước chân và tiếng nói, tiếng phổ thông của mẹ Trần Dư Phi đặc giọng Thượng Hải, vừa mở cửa vừa hỏi: “Sao cửa lại chưa đóng? Ai đó? Có phải Thượng Văn về không?”

Cục diện bỗng chốc hoang đường đến nỗi không thể xoay chuyển được.

Đoàn Vân Phi và Đỗ Thượng Văn nhìn nhau, lại nhìn Nhiếp Phong và bà Lục Mạn, không kìm lòng được mà cùng đưa ra lựa chọn tốt nhất để giải quyết hậu quả. Đỗ Thượng Văn lập tức cười tít mắt bước tới, thân mật ôm lấy vai mẹ vợ tương lai: “Cô Lục, sao cô đến mà không nói sớm một tiếng, để con ở nhà đợi cô. Cô đến bằng gì vậy, tự lái xe hay đi tàu ạ?”

Cơn giận của bà Lục Mạn đang bốc cả lên đầu, không thèm để ý đến cậu ta, nhìn bên ngoài cửa còn có hai anh chàng lạ lẫm, một người áo quần chỉnh tề, một người áo quần xộc xệch, tóc tai rối mù, đi chân trần, giày lại xách trên tay. Bà nghi hoặc hỏi: “Hai cậu này là…”

Đỗ Thượng Văn mỗi tay kéo một người vào trong, vừa cười vừa giới thiệu: “Đây là bạn tốt của con, cũng là bạn tốt của Phi Phi, biết cô ấy không được khỏe nên muốn đến thăm.”

“Đúng vậy, đúng vậy!”. Trên lưng, trên tay Đoàn Vân Phi mồ hôi túa ra như tắm, bước vào nhà, đặt giày xuống, lấy một đôi dép lê đi vào, lại lấy một đôi khác đặt cạnh chân Nhiếp Phong, nói với anh: “Đổi dép đi, anh họ, cô Lục và con gái cô ấy đều ưa sạch sẽ. ”

Đôi lông mày rậm của Nhiếp Phong nhăn lại, nhìn Đoàn Vân Phi hồi lâu, khuôn mặt hết sức nghiêm túc. Đoàn Vân Phi lảng tránh ánh mắt sắc bén của anh, cười trừ, Đỗ Thượng Văn dẫn hai người vào ngồi trên sofa.

Trần Dư Phi suýt nữa không thở nổi. Ba người đàn ông cùng lúc xuất hiện, nhìn người nào cũng đều có tâm sự khó nói. Mẹ cô đứng bên cạnh, trước cửa nhà bếp còn có cô giúp việc, người nào cũng như ngọn đèn cạn dầu. Trần Dư Phi quay đầu vào bếp rót trà, ngọt ngào thò dầu ra gọi Thượng Văn vào giúp cô bê trà.

“Chuyện này là thế nào? Cậu chạy đến đây làm gì? Còn nữa… người đó…”, chợt nghĩ ra Đỗ Thượng Văn không hề biết Nhiếp Phong, Trần Dư Phi đã kịp thời chữa lại.

Đỗ Thượng Văn chỉ hận một nỗi không thể lập tức biến thành siêu nhân, bay vòng vòng không gian bao quanh địa cầu theo hướng ngược lại, làm cho thời gian quay trở về một phút trước cũng tốt lắm rồi: “Mình nào có biết tại sao lại như vậy, tóm lại… haizz, trước tiên phải làm sao qua được cửa ải của mẹ cậu đã.”

Trần Dư Phi nghiến răng nhéo mạnh vào eo Thượng Văn một cái, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh bưng trà ra ngoài.

Bà Lục vốn đã nén ngọn lửa tức giận trong lòng, vừa nhìn thấy Đỗ Thượng Văn lại bùng lên dữ dội. Chẳng biết nghĩ thế nào giận ra sao, vừa ngồi xuống sofa liền cầm ngay điện thoại gọi cho bố mẹ của Thượng Văn đang ở Thượng Hải. Sau tiếng chuống điện thoại là giọng nói dịu dàng của mẹ Đỗ Thượng Văn: “Alô, ai đấy?”

“Còn ai nữa, tôi đây! ”. Bà Lục nghiến răng: “Tôi đang ở Nam Kinh!”

Trần Dư Phi run tay, khay trà tuy không rơi xuống đất, nhưng cốc trà trên khay cứ va vào nhau kêu leng keng từng hồi, nước trà sánh ra ngoài khay. Đoàn Vân Phi vội vàng đứng dậy đón lấy, đưa mắt nhìn cô, lặng lẽ đặt khay trà xuống. Trần Dư Phi mỉm cười ngồi bên cạnh mẹ định giật điện thoại trong tay bà: “Ây da được rồi, con đã không sao rồi mà, mẹ đừng nói với bác Lý nữa, tránh làm bác ấy lo lắng!”

Bà Lục trừng mắt nhìn con gái, đẩy cô ra, cao giọng hơn nữa: “Đến Nam Kinh làm gì à? Hỏi cậu ấm con trai anh chị ấy, Phi Phi nhà tôi sắp bị nó giày vò đến chết rồi! … Phi Phi nhà tôi bị sẩy thai rồi! … Cái gì mà thật hay giả, chuyện rõ rành rành thế này còn gì! … Việc như thế này người làm mẹ có thể mang ra đùa giỡn sao? Ồ, chuyện lớn như vậy, không nói với bên nhà tôi một lời nào, có thứ con rể quý hóa như thế này sao? … Phi Phi một mình ở nhà, còn con trai chị nó chạy mất dạng … Ừm, chị mau đến đi, chồng tôi vẫn còn chưa biết đâu, bây giờ tôi lập tức gọi cho anh ấy!”

Trần Dư Phi, Đỗ Thượng Văn, Đoàn Vân Phi đưa mắt nhìn nhau, sau đó, cùng nhìn Nhiếp Phong – người từ khi bước vào chưa hề hé răng một từ nào.

Nhiếp Phong ngồi trên sofa, nhìn Trần Dư Phi với những ý nghĩ sâu xa, miệng ngậm chặt, không bỏ qua cho bất kỳ sự né tránh hay hoảng loạn nào của cô, còn cả lúc căng thẳng hai bàn tay đan vào nhau nữa. Trần Dư Phi nhìn anh với ánh mắt van nài, môi mấp máy, cuối cùng thở dài, cúi đầu xuống.

Ngay tối hôm đó, bốn vị phụ huynh hai nhà Đỗ – Trần sầm sập kéo đến ngồi trong phòng khách nhà Trần Dư Phi, tám con mắt cùng hướng về phía hai con người đang lặng im không nói. Từ hồi chiều tới giờ, trừ lúc ăn qua loa bữa tối đơn giản, họ liên tục lên lớp dạy dỗ Trần Dư Phi và Đỗ Thượng Văn.

Cô giúp việc cuối cùng bị Đoàn Vân Phi vừa lừa vừa lôi đi mất, điều này đương nhiên cũng là một trong những nguyên nhân khiến bà Lục Mạn giận dữ. Tìm người giúp việc cũng không tìm người tốt một chút, lại đi tìm cái người dở dở ương ương về nhà, hi vọng cô ta chăm sóc Phi Phi à? Ở đấy mà mơ đi!

Ông Trần nhấp ngụm trà, nhìn vợ và bạn tốt bên cạnh, trầm giọng hỏi: “Vậy giải quyết thế này nhé, nhanh chóng tính chuyện kết hôn, cứ thế này mãi cũng không phải là cách hay, đều lớn cả rồi không còn nhỏ nữa. Các con nói xem?”

Bố của Đỗ Thượng Văn là bạn bè lâu năm của bố Trần Dư Phi, tính cách tương đồng giao tình rất sâu, từ nhỏ đã chứng kiến Trần Dư Phi trưởng thành, yêu thương như con gái ruột của mình vậy. Ông nghiêm khắc nhìn con trai: “Tôi thấy được. Bây giờ chuẩn bị một chút, kết hôn đúng vào ngày Quốc khánh. Thật ra cũng chẳng có cái gì phải chuẩn bị cả, đều sẵn có hết cả rồi.”

Bà Lục Mạn gật đầu: “Mẹ thấy Phi Phi kết hôn xong thì cũng nhanh chóng thôi việc ở đây đi, cùng bố mẹ về Thượng Hải tiếp quản việc ở công ty, mẹ và bố nó cũng từng này tuổi rồi, còn làm được mấy năm nữa? Không biết đến khi nào bị chúng mày làm cho tức chết, nhân lúc còn chưa chết cũng phải sống hai ngày yên tĩnh chứ!”

“Mẹ!”. Trần Dư Phi và Đỗ Thượng Văn cùng chen nhau ngồi ở ghế sofa đơn, cô có thể cảm nhận được sự bất lực của cậu ấy. Những lúc thế này, cô còn có thể miễn cưỡng vì hai người mà giải thích vài câu, còn Đỗ Thượng Văn thì nào dám mở miệng, bất kể bề trên có nói gì cũng chỉ biết lắng nghe mà thôi.

“Mẹ, bác Lý, chúng con cũng không phải không muốn kết hôn, chỉ là bây giờ vẫn còn trẻ, cho chúng con thêm chút thời gian phấn đấu đi ạ. Hơn nữa, cuộc sống của chúng con bây giờ so với kết hôn có gì khác biệt đâu? Không phải là như nhau sao!”

“Đương nhiên khác nhau chứ!”. Mẹ của Đỗ Thượng Văn lớn tiếng: “Lần này hai đứa không cẩn thận làm mất đứa trẻ, chúng ta làm cha làm mẹ dù tức giận mấy thì cũng đành bỏ qua, dù sao hai đứa vẫn còn trẻ, qua một thời gian lại vẫn có thể mang thai. Nhưng đến lúc đó đứa bé được sinh ra, giấy khai sinh sẽ viết như thế nào? Bố mẹ chưa kết hôn, hả? Hay không rõ bố nó là ai? Đứa trẻ này khi lớn nên người ta sẽ nhìn nó với con mắt như thế nào? Chúng ta làm ông làm bà, cái mặt già này biết giấu vào đâu?”

“Đúng vậy!”. Bà Lục Mạn cũng đồng tình: “Phi Phi, mẹ vẫn phải nhắc lại mấy lời xưa cũ. Mẹ không phải là người quá cổ hủ, bây giờ mẹ cũng đang làm việc, mẹ biết phụ nữ không thể cả ngày ở nhà ăn bám chồng. Nhưng con nhìn lại con bây giờ xem, sức khỏe yếu khí sắc cũng kém, mới hơn hai mươi tuổi sao đã thành ra bộ dạng như vậy! Nhà chúng ta với gia đình bác Đỗ mặc dù không phải là đại phú đại quý, nhưng vẫn thừa sức nuôi nổi con. Muốn làm việc, đợi đến khi kết hôn sinh con xong, sức khỏe ổn định con thích làm gì thì làm, đi quét đường mẹ cũng không chê con làm mất mặt, ngày ngày đưa cơm cho con. Lần này mẹ không cần biết, trước mặt con chỉ có một con đường: “Kết hôn, từ chức, về Thượng Hải.”

“Mẹ! Mẹ cũng biết là con mới hơn hai mươi tuổi, về nhà để làm bà cô già xấu xí à! Con không làm!”

Ông Trần nặng nề đằng hắng “ừm” một tiếng: “Tại sao con không làm? Không muốn làm cũng phải làm! Hai đứa nhóc các con có lương tâm thì suy nghĩ một chút, bố mẹ từng này tuổi rồi còn bạt mạng làm ăn là vì cái gì? Còn không phải là vì các con sao? Nuôi các con ăn ngon mặc đẹp, đại học cũng tốt nghiệp rồi, chỉ mong các con trở về giúp mấy lão già chúng ta một tay. Được lắm, đứa nào đứa nấy đều đến Nam Kinh, bố mẹ làm việc vất vả năm sáu mươi tuổi đầu mà ngày ngày vẫn phải đến công ty làm việc. Mẹ con ngày nào từ 8h sáng đến 6h tối cũng không được chợp mắt được phút nào, còn bác Lý, từ sáng đến tối bay đi bay về thương lượng hợp đồng vẫn phải luôn tươi cười. Các con cũng phấn đấu rồi, đã chứng minh được giá trị của mình rồi nên bỏ mặc bố mẹ già này có phải không!”

Đỗ Thượng Văn cúi đầu, Trần Dư Phi mím chặt môi, khẽ nắm chặt tay Thượng Văn.

Bà Đỗ hết nhìn chồng, lại nhìn bà Lục Mạn: “Thanh niên các con có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta đều rất hiểu. Nhưng xin các con cũng phải đứng trên lập trường của bố mẹ mà suy nghĩ xem. Mẹ và cô Lục đã năm mươi tuổi, chú Trần cũng năm mươi lăm, còn bố con thì đã sáu mươi rồi, nói thật, sức khỏe và tinh thần của chúng ta bây giờ đều không thể như hồi thanh niên được, nhìn những người khác bằng tuổi bố mẹ có thể nghỉ hưu ở nhà hưởng hạnh phúc gia đình, bố mẹ thật sự rất ngưỡng mộ. Bố mẹ cũng không phải là ép các con, hi vọng các con cũng có thể hiểu cho bố mẹ.”

Trần Dư Phi hít sâu: “Bác Lý, con và Thượng Văn… chúng con trước đây… thật sự là quá ích kỷ rồi, chỉ nghĩ cho riêng mình, từ trước đến nay chưa hề để tâm đến cảm nhận của mọi người…”

Ông Đỗ giảng hòa: “Bây giờ để tâm đến cũng chưa muộn. Được rồi, được rồi, Phi Phi bây giờ cần được nghỉ ngơi, các con về phòng trước đi, hãy suy nghĩ kĩ những lời bố mẹ đã nói, đều là muốn tốt cho các con cả thôi.”

Hai người y lời đứng dậy, sau khi nói chúc ngủ ngon thì dắt tay nhau vào phòng. Trần Dư Phi vừa ngồi lên giường liền nhìn Thượng Văn đang bước đến bên cửa sổ, thở dài: “Lần này e rằng thật sự không thể chống cự được nữa rồi.”

Đỗ Thượng Văn không nói, Trần Dư Phi đến bên cạnh, ôm chặt lấy eo anh từ đằng sau, áp mặt vào lưng anh. Đỗ Thượng Văn nắm chặt tay cô, xoa nhẹ.

“Hay là…”. Trần Dư Phi nghiến răng: “Hay là chúng ta cứ kết hôn đi, dù sao… dù sao…”

“Không được!”. Thái độ của Đỗ Thượng Văn rất kiên quyết: “Mình và Vân Phi đã làm cậu lỡ dở quá lâu rồi, chuyện kết hôn nhất định không thể được, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời cậu.”

“Nhưng mà bố mẹ cậu…”

“Nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có cách…”. Đỗ Thượng Văn trầm mặc giây lát, quay người lại đặt tay lên vai Trần Dư Phi, cúi đầu xuống nhìn vào mắt cô: “Phi Phi, bây giờ mình hỏi điều này có lẽ không đúng lúc, nhưng… cậu có thể nói cho mình biết, đứa con của cậu, là như thế nào?”

Trần Dư Phi nhanh chóng cụp mắt xuống: “Cái này… mình…”

“Anh ta là ai?”

Trần Dư Phi không đáp.

Đỗ Thượng Văn nâng mặt cô lên, chỉnh lại mấy sợi tóc mai xõa trước trán cô: “Phi Phi, mình biết cậu không phải là cô gái tùy tiện dễ dãi, nếu cậu đã gặp được người đàn ông cậu yêu thương thì nhất định phải giữ lấy, nhất định đừng nghĩ đến mình và Vân Phi nữa!”

“Thượng Văn…”

Đỗ Thượng Văn mỉm cười, là đàn ông gần ba mươi tuổi đầu rồi, lúc cười lên vẫn rực rỡ chói lọi như hồi mười mấy tuổi vậy, hai mắt cong lên thành hình trăng khuyết. Thượng Văn thân thiết hôn nhẹ lên trán cô: “Trên thế gian này người mình thấy có lỗi nhất chính là cậu. Phi Phi, mình đã nghĩ kĩ rồi, hạnh phúc của cậu mới là điều quan trọng nhất. Mình đã ích kỉ quá lâu rồi, bắt đầu từ bây giờ, mình thà mất đi tất cả, chỉ cần cậu có được hạnh phúc.”

Con đường hạnh phúc thật quá gian nan.

Buổi tối ở trong phòng không dám gọi điện, sợ tai vách mạch rừng. Hai người mở máy tính lên cùng Đoàn Vân Phi chat MSN. Đoàn Vân Phi gửi qua một khuôn mặt mếu máo to tướng, cùng một dòng chữ.

“Hôm nay mẹ và dì hai, dì ba và cả cô nữa đều ép mình phải lập tức kết hôn.”