Tình Hoặc

Chương 2




Theo như di chúc ông nội Đông Tễ Tương để lại, người chủ trì hôn lễ của Đông Tễ Tương phải do Thần Phụ chủ hôn, luật sư Vương chứng hôn thì hôn lễ này mới có hiệu lực. Hơn nữa, hôn lễ này phải được cử hành sau hai tháng kể từ ngày di chúc được công bố. Người kết hôn cùng Đông Tễ Tương không thể là người ngoại quốc, người dị tộc, không thể hơn kém y quá bốn tuổi. Nói cách khác, Đông Tễ Tương chỉ được phép cưới người hơn mình bốn tuổi hoặc kém mình bốn tuổi. Hơn nữa, đối phương phải là người chưa từng kết hôn, không có con, trước mắt không có bạn trai. Những việc này đều phải trải qua sự chứng thực của luật sư Vương thì mới được chấp nhận.

Cho nên, kế hoạch tìm một người ngoại quốc tới chăm sóc Đông Tễ Tương trong vòng hai năm là không khả thi. Vì vậy y kêu thư ký Ôn Bách Á nhanh chóng tới nơi quản lý lý lịch tuyển cho mình những người nhỏ tuổi hơn phù hợp với điều kiện, sau đó y sẽ tự mình phỏng vấn để chọn ra người thích hợp.

Không phải Đông Tễ Tương không hiểu ông nội vì hạnh phúc của y nên mới đặt ra điều kiện khắc nghiệt như vậy. Chính bởi vì ông nội không thể nhìn thấy, cũng chẳng thể chăm lo tới nên mới căn dặn lại trên di chúc, mong muốn trong hai năm này sẽ có người mang tới hạnh phúc cho y.

Trước khi lâm chung, ông nội y không thể an tâm, sợ một người bại liệt như y không có ai đồng ý chăm sóc, ông còn tha thiết dặn dò y phải hạnh phúc, cho tới lúc y khóc lóc đồng ý thì ông mới mỉm cười từ thế.

Tuy rằng bại liệt nhưng Đông Tễ Tương vẫn có năng lực điều hành những doanh nghiệp số một số hai trong nước, vẫn có thể trả cho nhân viên, quản lý khoản tiền lương kếch xù, bởi vậy, có một người đã đồng ý gả cho y. Hai năm sau, nếu người kia không muốn ở bên cạnh y thì vẫn có thể đạt được tự do…

Đông Tễ Tương vẫn gánh vác chức vụ tổng giám đốc tập toàn do ông nội đứng đầu, nhưng trên danh nghĩa, chỉ sau khi thời hạn kết hôn của y tròn hai năm thì sản nghiệp của ông nội mới hoàn toàn được sang tên. Ông nội cũng hiểu Đông Tễ Tương căm thù Đông Huyên Xuyên tận xương tủy nên mới dùng tới chiêu sẽ đem toàn bộ tài sản chuyển sang cho hắn để làm khế ước cột chặt lấy y, bởi vì Đông Tễ Tương tình nguyện đem toàn bộ tài sản của ông quyên góp từ thiện chứ không muốn để Đông Huyên Xuyên động tới một đồng.

Lý do Đông Tễ Tương căm thù Đông Huyên Xuyên tới tận xương tủy bắt nguồn từ việc thủ hạ của hắn khiến y trở nên tàn phế. Nếu y không tàn phế, có lẽ ông nội sẽ thực sự đem một phần sản nghiệp chia cho hắn.

Hai năm trước, y bắt đầu không qua lại với người anh họ được thăng lên làm kẻ đứng đầu của giới hắc đạo này. Tuy nhiên, y còn coi Đông Huyên Xuyên là anh họ cũng bởi hắn là cháu của ông bác (anh của ông nội), dù sao hai người đã từng là anh em thân thiết từ thuở nhỏ.

Nhưng sau đó, tai nạn xe cộ xảy ra, người gây nạn chạy trốn, cô bạn gái mà Đông Tễ Tương có ý định kết hôn cũng tử vong ngay tại chỗ, còn khiến nửa người dưới của y bị liệt. Ông nội Đông Tễ Tương chịu cú sốc quá lớn nên bệnh ung thư phổi chuyển biến xấu, phải nhập viện, ông còn kiên cường tới phút cuối cũng vì đứa cháu trai của mình. Dùng các mối quan hệ điều tra ra người gây nạn, qua rất nhiều bước trung gian, cuối cùng cũng thám thính được là do thủ hạ của Đông Huyên Xuyên ra tay.

Khi biết thủ hạ của hắn cố ý tạo tai nạn gây ra cái chết của bạn gái mình, khiến mình trở nên tàn phế, làm cho bệnh tình của ông nội chuyển biến xấu, thử hỏi tại sao Đông Tễ Tương không hận hắn! Đông Huyên Xuyên muốn đánh đổ giang sơn mà ông nội y đã vất vả cả đời mới dựng lên được? Đừng có mơ! Bất luận thế nào thì Đông Tễ Tương cũng không cho hắn toại nguyện!

※※※

“Trạm Dật, đã làm tốt hết?”

“Đông gia, ngài an tâm đi, tất cả đều chuẩn bị tốt cả. Người nhà của luật sư Vương đều ở trên xe.” Trạm Dật là hộ pháp số một bên cạnh Đông Huyên Xuyên, sau khi giup lão đại mặc áo khoác tây trang, kính cẩn mở cửa, tám người ngoài cửa lập tức chia làm hai nhóm, một trước một sau đi theo lão đại, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này thì lúc nào bọn họ cũng phải chú ý tới sự an toàn của hắn.

Nhóm người đến bãi đỗ xe. Trước mắt là chiếc Cadilac sang trọng trang trí như xe hôn lễ cùng năm chiếc BMW đã khởi động từ trước, trước xe hôn lễ còn có bốn người canh trừng.

Trạm Dật mở cửa chiếc xe lễ cho đại ca, Đông Huyên Xuyên cúi đầu chui vào trong. Phu nhân của luật sư Vương cùng đứa con trai hai mươi bảy tuổi và con gái hai mươi lăm tuổi đã sớm có mặt trên đó.

“Thật ngại quá, tôi lại phiền mọi người cùng tôi đi tới hôn lễ một lần rồi rồi. A! Không, là hai lần mới đúng. Mọi người đều đem hộ chiếu theo chứ?”

Vương phu nhân cố gắng bình tĩnh nhìn Đông Huyên Xuyên: “Cậu không sợ bị pháp luật truy cứu sao?”

“Đông Huyên Xuyên này chưa từng sợ cái gì cả, tôi chỉ sợ cậu em họ của mình nhờ vả đúng một kẻ khiến nửa đời sau cậu ấy chịu khổ, cho nên tôi quyết định phải tự mình chăm sóc cậu ấy. Mọi người giúp tôi cũng chính là giúp cậu ấy, việc này thì phải chịu trách nhiệm gì?” Vẻ mặt Đông Huyên Xuyên vô cùng đạm mạc, lạnh lùng nói.

“Chỉ sợ là cậu nghĩ tài sản kia không chui vào túi mình thôi, đúng không?” Vương Tụng Huân, con trai luật sư Vương khinh thường thốt lên. Cha bọn họ đã nói qua tình huống của Đông Tễ Tương cho cả nhà nghe.

“Tâm tình Tư Mã ra sao, ai qua đường chẳng biết đây…” Không thừa nhận cũng không phủ nhận, Đông Huyên Xuyên chỉ thản nhiên tươi cười, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài kia không chút vui vẻ, chỉ có vắng lặng. Quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lại ung dung nói: “Có đôi khi con người ta không nên quá thông minh, hơn nữa còn phải học cách nhìn sắc mặt người khác, có như vậy thì cuộc sống mới an toàn. Chắc cậu cũng không muốn Mạnh Vân gặp chuyện không may đúng không? Vương tiên sinh.”

Mạnh Vân là vị hôn thê của Vương Tụng Huân. Vừa nghe thấy cái tên này, Vương Tụng Huân lập tức hoảng sợ, chỉ dám giận mà không nói.

“Tôi chỉ muốn mời gia đình các người tới dự hôn lễ, sau khi lễ thành hôn kết thúc còn muốn chiêu đãi tất cả một chuyến du lịch Châu Âu, mong mọi người không ngại.” Khóe miệng khẽ câu lên thể thiện tâm tình khoái trá. Xem ra sản nghiệp khổng lồ của Đông thị sắp rơi vào túi, muốn hắn không vui cũng khó.

Để đề phòng Đông Tễ Tương tìm được đối tượng kết hôn, Đông Huyên Xuyên đã sớm cử người theo dõi hành tung của y 24/24, thậm chí còn cho người cài thiết bị nghe lén ở nhà của y. Biết Đông Tễ Tương phỏng vấn các quản lý, hắn lập tức triển khai thủ đoạn lấy an toàn người nhà của những người phụ nữ y muốn chọn để uy hiếp. Vì vậy, không có người nào đồng ý kết hôn cùng Đông Tễ Tương.

Đầu óc của Đông Tễ Tương rất tốt, vậy mà y cũng nghĩ ra cách tìm người đang chăm sóc mình để kết hôn, việc này nằm ngoài tính toán của Đông Huyên Xuyên. Nếu hắn mạo hiểm để Đông Tễ Tương kết hôn, sau khi ly hôn y sẽ bồi thường cho người kia một số tiền lớn, khó đảm bảo cuộc hôn nhân này sẽ không duy trì liên tục hai năm. Nếu thế, chẳng phải kế hoạch hắn hao tâm tổn trí tạo nên cũng đổ sông đổ bể? Còn tưởng rằng đã phòng rất cẩn thận rồi, ai ngờ vẫn có cá lọt lưới. Hiện tại, chính vì con cá lọt lưới tình nguyện kết hôn với Đông Tễ Tương kia mà hắn phải sửa lại kế hoạch.

Dọc đường đi, Đông Huyên Xuyên không nói thêm lời nào nữa, chỉ chờ xe đỗ trước giáo đường cử hành hôn lễ ở đường Trung Sơn Nam.