Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 15




"Hửm?" Thiếu Điển Tiêu Y thu tay về, nói: "Cho vào."

Chỉ chốc lát sau, thọ tinh Nam Cực Tiên Ông đã dập đầu mếu máo trên điện: "Bệ hạ, Người phải làm chủ cho lão thần!"

Thiếu Điển Tiêu Y nhíu mày: "Chuyện gì?"

Nam Cực Tiên Ông hai mắt ngấn lệ, nói: "Bệ hạ cũng biết vật cưỡi của lão thần chính là một con hươu sao. Mới vừa rồi có người đã chặt mất hai cái sừng nhỏ trên đầu nó!"

"To gan!" Thiếu Điển Tiêu Y tức giận, "Thiên giới từ khi nào lại xuất hiện tội ác điên cuồng, hoang đường như vậy?"

Nhưng ông vừa mới dứt lời, Thái Ất chân nhân đã từ bên ngoài hớt hãi tiến vào, vẻ mặt bi phẫn, nói: "Bệ hạ, tiên hạc của bần đạo một ngàn năm mới sinh một quả trứng, bần đạo vất vả thu thập đủ ba quả, cứ nghĩ sẽ ấp trứng nở thành hạc con để tặng cho đệ tử, ai ngờ lại bị người nào đó trộm mất, còn đem luộc trứng trong nước trà!"

Thiếu Điển Tiêu Y kinh ngạc: "Lại có cả chuyện này?"

Lẽ ra, những việc này đều do thần tiêu (thần mây) Ngọc Phủ Phổ Hoá Thiên Tôn xử lý, không cần phải ồn ào đến Bồng Lai cung giáng mới đúng. Thần đế và Thần hậu bốn mắt nhìn nhau, đều thập phần khó hiểu.

Mà sự tình vẫn còn chưa chấm dứt. Trà thần Lục Vũ cũng vội vàng báo lại ----- trà ở trên núi vừa mới bị trộm hơn phân nửa. Thậm chí ngay cả cây trà cũng bị người nào đó chặt làm củi đốt.

Bồng Lai cung giáng bỗng chốc vô cùng huyên náo, Thiếu Điển Tiêu Y đương nhiên hiểu, nếu thần tiêu Ngọc phủ không xử lý, mà phải trực tiếp làm ầm ĩ đến nơi này của ông, chính là bởi vì chuyện xấu người này làm ra, các tiên gia không biết nên xử trí thế nào.

Nhưng Thiếu Điển thị xưa nay rất coi trọng gia phong, lệnh cấm của Thiên giới lại khắc nghiệt, người nào lại dám càn quấy như thế? Ông hỏi: "Rốt cuộc là ai cả gan làm loạn, các vị tiên gia không cần khó xử, cứ thẳng thắn báo cáo. Thiên quy lệnh cấm vẫn còn đó, tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ hung đồ này."

Các tiên gia nhìn nhau khóc lóc kể lể, vẫn là Thái Ất chân nhân lưỡng lự nói: "Bẩm bệ hạ, là..... Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị."

Thiếu Điển Tiêu Y: "....."

Thần hậu: "....."

Huyền Thương quân: "....."

Chả trách chuyện này lại ầm ĩ đến ngự tiền (trước Vua chúa), cũng không phải quá kì lạ. Nàng là Thiên phi tương lai, ai dám xử trí? Huống chi phàm nhân thân thể yếu mềm, nàng chỉ là một công chúa Nhân tộc, sinh mệnh vô cùng yếu ớt. Chư tiên ngay cả đuổi theo cũng không dám ----- lỡ như xảy ra sơ suất gì, chính là không thể trao trả lại được.

Không còn cách nào khác, những người này đành phải đến tận đây cáo trạng (kiện cáo).

Sau một hồi lâu, Thiếu Điển Tiêu Y gầm lên: "Thanh Hành đang ở đâu hả?"

Nam Cực Tiên Ông dè dặt đáp: "Bẩm bệ hạ, Nhị điện hạ mới từ chỗ tửu thần Thiếu Khang trộm đi hai bình rượu ngon, đoán chừng hiện giờ đang cùng công chúa đối ẩm (ăn uống)."

"Nghiệp chướng!" Thiếu Điển Tiêu Y đập bàn một cái, ném chung trà trên đó xuống đất vỡ tan tành. Thần Hậu vội lên tiếng xoa dịu: "Bệ hạ bớt giận. Hữu Cầm, Viễn Tụ không nghiêm chỉnh, công chúa vốn mới vào Thiên giới, giao cho nó, chỉ sợ sẽ không thể chuyên tâm học tập. Tạm thời vẫn nên để con quản thúc, dạy dỗ thì hơn."

"Chuyện này....." Huyền Thương quân khẽ nhìn Thiếu Điển Tiêu Y, do dự nói: "Chỉ sợ như vậy không hợp lễ nghi."

Xung quanh nhất thời đều im lặng. Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Chẳng qua là chỉ dạy chút quy củ, lễ nghi, con xưa nay là một người thầy biết đối nhân xử thế, đệ tử dưới trướng cũng không phải ít, nhiều thêm một người, cũng chẳng có gì là không thích hợp cả."

Phụ thần đã nói như vậy, Huyền Thương quân cũng không thể từ chối, đành phải nói: "Nhi thần tuân lệnh."

Thiếu Điển Tiêu Y vẫn chưa nguôi giận, trầm giọng nói: "Phải quản thúc nghiêm hơn nữa! Việc hôm nay cũng cần trả công đạo (công bằng) cho các vị tiên gia. Thần tộc không thể để cho bất kì kẻ nào làm xằng làm bậy."

Huyền Thương quân vừa nghĩ đến nữ nhân kia, mày liền nhíu lại thành hình chữ xuyên (川): "Vâng."

- ---- Chính mình chỉ vừa rời đi hai canh giờ, Thiên Ba viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại huyên náo đến mức khiến các chư thần bất an?

Thiên Ba viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?

Một canh giờ trước, Thanh Hành quân chịu hình phạt trở về liền ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm. Đây là..... hương vị gì? Hắn bước vào bên trong, nhưng bất luận thế nào cũng không phân biệt được loại hương liệu này.

Vừa vào đến hậu viện, hắn liếc mắt một cái liền thấy một đống lửa bùng lên trong viện. Đúng, một đống lửa. Lửa cháy rừng rực, một mùi thơm mát từ cỗ trà đang đun phả vào mặt, khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

"Ngươi đang làm cái gì thế?" Hắn hỏi với vể mặt khó hiểu. Dạ Đàm đang bận thêm củi, trong khi quái điểu Man Man kia của nàng trước ngực buộc tạp dề, bận cho các loại hương liệu vào cái nồi phía trên củi lửa. Thứ mùi hương khiến cho người ta thèm nhỏ dãi ba thước kia hoá ra là chính từ trong cái nồi này lan ra xung quanh.

"A, ngươi quay lại rồi à?" Dạ Đàm lau lau mồ hôi trên trán, "Đang chờ ngươi, tới tới, ăn cơm."

Trên lưng Thanh Hành quân dày đặc vết máu, hình phạt Tam Trọng Lôi Hoả tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không dễ chịu gì cho cam. Hắn thoáng nhìn vào nồi, chỉ thấy một nửa xương hầm bên trong đã sôi đến trắng bệch. Mặt trên dầu mỡ nổi lềnh bềnh thành từng mảng, còn có ớt, hạt tiêu, cây hồi, gừng, tỏi.....

Hiện giờ hồng canh đang sôi sùng sục, Dạ Đàm gắp một miếng thịt bò tươi non, nhúng nhúng vào nước canh đậm vị, đưa tới trước miệng hắn: "Nào, há miệng ra, a ----"

Thiếu Điển Viễn Tụ không tự chủ há miệng ra, miếng thịt mềm mềm dai dai, vừa vào đến miệng đã như tan ra. Vị cay từ đầu lưỡi lan ra khắp miệng, khiến người ta quên hết mọi phiền muộn.

Dạ Đàm hỏi: "Ăn ngon không?"

Thiếu Điển Viễn Tụ gật đầu, Thần tộc khẩu vị thanh đạm, vị cay như vậy, hắn hiếm khi nếm qua, cũng không khỏi có chút hứng thú. Dạ Đàm nói: "Ta còn nấu cho ngươi món trứng luộc trong nước trà, đáng tiếc là không có rượu."

Thanh Hành quân không kiềm được nói: "Ta biết một chỗ có rượu ngon."

Dạ Đàm lập tức phất phất tay: "Hay lắm! Đi nhanh về nhanh!"

Hắn đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, hỏi: "Ngươi không thấy những vết máu trên người ta sao?"

Dạ Đàm đang sai khiến Man Man cho thêm ớt vào nồi, nghe hỏi vậy liền đáp: "Thấy chứ."

Phản ứng của nàng khác hẳn với tất cả tiên tì hắn từng gặp qua. Thiếu Điển Viễn Tụ lập tức hỏi: "Vì sao đến một câu hỏi han quan tâm đều không có vậy?"

Dạ Đàm đúng thật là không có chút quan tâm nào, thản nhiên nói: "Một chút thương thế nhỏ như vậy, ngươi đường đường là thần quân, cần gì phải quan tâm? Hơn nữa, một hai câu hỏi han đó, nói ra rất dễ dàng, nhưng có tác dụng gì không hả? Không bằng ngươi mang nhiều rượu đến một chút, ta còn có thể giúp ngươi rửa sạch miệng vết thương."

.....Cũng phải. Thiếu Điển Viễn Tụ vừa ra khỏi Thiên Ba viện, bên ngoài lập tức có tiên tì hốt hoảng kêu lên: "Thanh Hành điện hạ, trời ơi ngài bị thương rồi! Có đau không?"

Thiếu Điển Viễn Tụ tặc lưỡi một cái, quả nhiên là không có chút tác dụng nào.