Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 48




Thiên Ba viện.

Bích Khung và Dạ Đàm còn đang tán dóc, một vị tướng quân mặc kim giáp từ bên ngoài tiến vào. Dáng người hắn vạm vỡ, khuôn mặt lạnh lùng, vào đây cũng chẳng nói chẳng rằng, liền canh giữ ở cửa. Dạ Đàm nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có việc gì sao?"

Kim giáp tướng quân đáp: "Hồi bẩm công chúa, quân thượng phái mạt tướng đến đây bảo vệ công chúa an toàn. Cũng căn dặn mạt tướng đi theo công chúa, một tấc cũng không rời!"

Vô liêm sỉ, đây rõ ràng là muốn giám sát bản công chúa!

Dạ Đàm hừ một tiếng, Bích Khung cũng không biết nói gì nữa, đành tạm biệt: "Vậy ta lần sau lại đến thăm ngươi."

Dứt lời, nàng nhanh chóng rời khỏi Thiên Ba viện. Nghĩ tới chuyện lấy được thư do tự tay nàng ta viết, liền vô cùng tung tăng.

Dạ Đàm cầm cây quạt Man Man trong tay, thong thả dạo một vòng quanh viện, sách đương nhiên là sẽ không chép. Kim giáp thần cao lớn quả nhiên đứng giữ cửa, một tấc cũng không rời.

—— tiêu rồi, lúc này mà muốn tìm được Đế Lam Tuyệt, càng khó hơn gấp bội.

Dạ Đàm tiện mắt nhìn thoáng qua lệnh bài trên thắt lưng hắn, liền biết được tên hiệu của hắn, nói: "Này, ngươi muốn đi theo bản công chúa tới khi nào?"

Kim giáp thần tướng nói: "Hồi bẩm công chúa, mạt tướng phụng mệnh bảo vệ Thiên Ba viện, cho đến khi quân thượng thu hồi lệnh mới thôi."

Vậy là phải đợi tới ngày tháng năm nào chứ!

Dạ Đàm đùng đùng nổi giận, trực tiếp đi về hướng Thuỳ Hồng điện.

Bên ngoài Thuỳ Hồng điện, Phi Trì cùng Hàn Mặc một trái một phải, canh giữ ở cửa.

Nhìn thấy Dạ Đàm, hai người vội vã hành lễ. Dạ Đàm hỏi: "Sao hai người lại ở chỗ này? Không vào hầu hạ à?"

Phi Trì nói: "Thanh Quỳ công chúa, bệ hạ tới, đang cùng quân thượng nói chuyện ở trong phòng. Quân thượng lệnh ta chờ không được quấy nhiễu."

Thiếu Điển Tiêu Y đến đây á?! Dạ Đàm nhướng mày, không phải ông ta đã bắt được Đế Lam Tuyệt rồi đó chứ?!

Nàng trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì, nói: "À. Thảo nào quân thượng đột nhiên truyền ta tới đây, thì ra là do bệ hạ phân phó."

"Hả?" Phi Trì cùng Hàn Mặc đực mặt ra, Dạ Đàm nói: "Ta vào dâng trà trước nhá." Nói xong, nàng quay đầu nhìn kim giáp thần tướng: "Ngươi không phải cũng muốn theo ta vào luôn chứ?"

Kim giáp thần tướng hiển nhiên không dám, đành nói: "Mạt tướng sẽ ở đây chờ công chúa."

"Ừ hứ!" Dạ Đàm nghênh ngang đi vào bên trong, nếu đã nói dâng trà, vậy đương nhiên vẫn phải bưng trà vào. Bằng không ngộ nhỡ Thiếu Điển Tiêu Y hỏi, thì phải nói thế nào?

Nàng nhìn trái ngó phải, phát hiện Phi Trì để lại trên bàn một bao lá trà, còn ngửi rất thơm. Nàng tiện tay bóc ra, tìm được trà cụ (bộ ấm trà), lấy nước sôi đổ vào ngâm, bưng đi vào trong.

Trong điện, trước bàn cờ, Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y cùng Huyền Thương quân ngồi đối diện nhau. Ông cầm trong tay quân cờ màu đen, thần sắc nghiêm túc, hỏi: "Nghe nói hôm qua, Thiên Ba viện đi Dược Vương điện bốc hai thứ thuốc."

Huyền Thương quân cầm trong tay quân cờ màu trắng, muốn đặt xuống lại thôi, nghe vậy nói: "Là nhi thần...... nghe nói Thanh Quỳ công chúa tinh thông y thuật, cùng nàng lãnh giáo (xin chỉ giáo) y đạo."

Nghe lời giải thích này của hắn, Thiếu Điển Tiêu Y ngược lại buông lòng nghi ngờ. Ông nói: "Trọng trách trước mặt, con nhất định phải bảo trọng chính mình, nhất định không thể có điều gì sơ xuất."

Huyền Thương quân nói: "Phụ thần yên tâm, nhi thần trong lòng hiểu rõ."

Thiếu Điển Tiêu Y ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài bình phong. Huyền Thương quân thấy nét mặt ông, nhất thời trầm giọng nói: "Còn không vào đi?"

Dạ Đàm biết nghe lén nhất định sẽ bị hai phụ tử hắn phát giác, dù sao với tu vi của nàng, lúc này hai người trước mặt thực sự không cần nhìn cũng biết. Nàng thản nhiên đi vào, cung kính dâng trà, nói: "Bệ hạ, quân thượng, mời dùng trà."

Trông thấy người tới là nàng, Thiếu Điển Tiêu Y ngược lại ừ một tiếng, ông nâng chung trà lên, tuỳ ý nhấp một ngụm. Đang định lên tiếng, đột nhiên, ông chậm rãi cúi đầu, nhìn vào bên trong chung trà. Tựa hồ là không dám tin, sau đó ông còn thực sự nhấp thêm một ngụm.

Đứng đầu Thiên giới mấy vạn năm, bao nhiêu lần chứng kiến Thái Sơn sụp đổ mà mặt vẫn không đổi sắc. Giờ khắc này, ông lại thực sự chấn kinh rồi.

Trong chung trà này...... là cái thứ gì vậy?!

Huyền Thương quân thấy thế, bất động thanh sắc (vô cùng bình tĩnh) mà tiếp nhận một chung trà khác, hắn uống một ngụm nhỏ, cả người có hơi rùng mình. Qua một hồi lâu, yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, nuốt nước trà xuống. Sau đó hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thản nhiên nói: "Đây là trà thuốc nhi thần mới nghiên cứu chế tạo ra. Có công hiệu ngưng khí loại bỏ độc tố, phụ thần cũng có thể uống một ít."

Thiếu Điển Tiêu Y lúc này mới đặt chung trà qua một bên, tiếp tục cùng hắn đánh cờ: "Vậy...... cũng vất vả cho con rồi."

Mãi cho đến khi kết thúc một ván, Thiếu Điển Tiêu Y bỏ cờ xuống, Huyền Thương quân cũng uống hết nửa bình trà. Ông đứng dậy, nói: "Thấy con không sao, ta liền cũng yên tâm. Tất cả việc vặt vãnh gần đây đều gác lại đi, tăng tu vi quan trọng hơn hết."

Huyền Thương quân khom người đáp lại, một đường tiễn ông ra tới bên ngoài điện.

Một lúc sau, Huyền Thương quân quay lại, Dạ Đàm hỏi: "Ngươi phái người giám sát ta?!"

Huyền Thương quân chỉ tay vào chỗ Thiếu Điển Tiêu Y ngồi khi nãy: "Lại đây ngồi."

Dạ Đàm đành ngồi xuống, Huyền Thương quân đổi chung trà mới, tự tay thay nàng rót trà. Dạ Đàm cầm chung trà trong tay, nói: "Li Quang Thanh Quỳ ta tới Thiên giới, là nhận lời mời lên đây du ngoạn vài ngày, làm khách, hiểu không? Cũng không phải phạm nhân, ngươi dựa vào cái gì mà tìm người trông coi ta?!"

Huyền Thương quân tránh né không đáp, chỉ nói: "Uống trà trước đi."

Dạ Đàm lúc này mới cúi đầu, nhấp một ngụn trà, nàng phun phụt một cái văng đầy bàn: "Đây, đây là trà gì, sao lại có mùi kì lạ như thế!" Không phải chứ, vừa rồi Thiếu Điển Hữu Cầm đã uống thứ này á?! Người này có phải là người không vậy, thứ này so với nước gạo gì đó còn không bằng, vậy mà hắn lại điềm nhiên như không uống nửa bình?!

Huyền Thương quân đặt ấm trà tới trước mặt nàng, không nhanh không chậm mà nói: "Sở dĩ nó có một mùi lạ như vậy, là bởi vì thứ này không phải lá trà, mà là hương liệu tắm rửa khử mùi cho thỏ."

Oái...... Dạ Đàm chột dạ, nhưng nàng vẫn có thể tìm được cớ bao biện: "Cái này không thể trách ta được, hình dáng của nó giống lá trà như đúc, ngươi cũng thấy mà!"

Huyền Thương quân mặt không đổi sắc: "Li Quang Thanh Quỳ, ngươi nghe cho kĩ đây. Hiện tại bày ra trước mặt ngươi, có hai sự lựa chọn. Một là uống hết nửa bình trà còn lại này, một giọt cũng không được thừa. Hai là phải đi đến trà sơn (cánh đồng), trong vòng một ngày, phân biệt sáu mươi sáu loại lá trà Thiên giới thường dùng."

Dạ Đàm không muốn đi phân biệt mấy loại lá trà bỏ đi gì gì đó, nhưng nàng cúi đầu nhìn "Trà" sát ngàn đao kia —— thứ này thực sự không phải cho người uống. Sau một hồi rối rắm, nàng rốt cuộc đứng dậy: "Trà sơn ở đâu?"

Mãi cho đến khi nàng rời đi, Huyền Thương quân cuối cùng cũng ngồi xuống trước bàn.

Phi Trì tiến vào thu dọn chung trà, Huyền Thương quân im lặng mất một lúc, rốt cuộc chỉ nói được một câu: "Đem một cốc nước lọc lại đây."

"Ơ?" Phi Trì không hiểu, Huyền Thương quân chậm rãi nói: "Súc miệng."

...... Có lẽ là đã chết lặng, hắn vậy mà lại rất bình tĩnh.

Trà sơn Thiên giới.

Dạ Đàm phân biệt lá trà tới vô cùng buồn chán, kim giáp thần tướng xụ mặt canh giữ ở một bên, trà thần Lục Vũ ở một bên cười trộm.

Chỉ chốc lát sau, phía trước có người nói: "Tôm nhỏ, bần đạo tìm ngươi nửa ngày, thì ra ngươi lại ở đây."

Dạ Đàm ngẩng đầu, chỉ thấy Càn Khôn Pháp Tổ tay cầm phất trần, đạo bào màu xanh da trời bồng bềnh đi tới. Nàng ỉu xìu buồn bã: "Thiên tôn."

"Sao thế?" Càn Khôn Pháp Tổ bước gần đến, nói: "Đi nào, bần đạo mời được hai tay chơi bài, chúng ta đánh mạt chược đi."

Dạ Đàm phấn chấn tinh thần, đứng lên ngay lập tức: "Vậy ta không cần phân biệt đám lá trà chết tiệt này nữa đúng không?"

Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Uầy, nếu đây là lệnh của quân thượng, vậy vẫn nên nghe theo thì hơn. Dù sao ngươi cũng là người nhà hắn."

Dạ Đàm trong nháy mắt lại biến thành một trái cà tím héo úa, Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Đừng như vậy mà, phân biệt mấy lá trà này, đối với ngươi mà nói, còn không phải dễ như ăn cháo sao? Đi đi, đánh vài ván trước, hôm nay bần đạo nhất định phải lấy lại được những gì đã mất!"

Dạ Đàm suy nghĩ một chút, rồi nói: "Được rồi."