Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Quyển 1 - Chương 24




Nguyệt Bạch ở lối vào Thụ Hải chờ Tinh Linh Vương, nhìn dáng vẻ Tinh Linh Vương cỏ vẻ phong trần mệt mỏi.

“Vương…” Nguyệt Bạch gọi Tinh Linh Vương lại, Tinh Linh Vương dừng bước nhìn Nguyệt Bạch, “Vương đi ra ngoài sao?”

Tinh Linh Vương gật đầu, “Đến rừng rậm phía Tây một chuyến.” Nói xong liền đi vào trong rừng rậm.

“Chờ một chút, Vương!” Nguyệt Bạch ngăn ở phía trước Tinh Linh Vương.

“Sao vậy?”

Nguyệt Bạch nhíu mày, không biết nên mở lời thế nào, nhưng thân thể cũng không có tránh ra. Tinh Linh Vương cũng không thúc giục hắn, cứ đứng ở nơi đó chờ Nguyệt Bạch mở miệng trước.

Bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng mà hai người đều không để ý.

Tinh Linh Vương chờ một lúc, mở miệng trước nói “… Là về chuyện của Phạm Âm à?”

Tâm sự của Nguyệt Bạch bị nói trúng, gật đầu, “Hắn không ở trong vương quốc Tinh Linh, thiếu nữ nhân loại kia cũng không thấy, bọn họ…”

“Lúc ta trở lại đã gặp Phạm Âm.” Tinh Linh Vương thờ ơ nói, trong đôi mắt màu mặc lục không có một tia dao động.

“Hắn ở đâu?” Nguyệt Bạch nhìn về phía sau Tinh Linh Vương, vẫn không một bóng người.

“Hắn không trở lại.” Tinh Linh Vương vòng qua thân thể Nguyệt Bạch đi về phía trước.

“Tại sao…” Nguyệt Bạch xoay người đi theo Tinh Linh Vương, truy hỏi nguyên nhân.

“Hắn muốn trở lại, tất nhiên sẽ tự trở lại.” Tinh Linh Vương không dừng bước, không trở về phòng, lại đi về phía con đường dẫn đến điện Anh Linh.

Nguyệt Bạch im lặng đi theo Tinh Linh Vương, không truy hỏi Tinh Linh Vương tại sao phải rời khỏi vương quốc Tinh Linh. Đây là chuyện chưa từng có, quốc gia này là một không gian dựa vào lực lượng của Tinh Linh Vương chống đỡ. Tinh Linh Vương mới rời khỏi một ngày, có một số góc trong không gian này đã bắt đầu sụp đổ, nhưng điều này không quan trọng. Tinh Linh Vương đã trở về, điều này mới là quan trọng nhất. Nhưng mà Tinh Linh Vương rõ ràng ở trên đường gặp được Phạm Âm, tại sao không dẫn hắn về.

Nhìn bóng lưng cao thẳng thon dài của Tinh Linh Vương, trong lòng Nguyệt Bạch phiền muộn giống như bị một tảng đá đè lên.

Phạm Âm từ nhỏ cũng không thích qua lại với tinh linh khác, hình như chỉ dựa vào Tinh Linh Vương và mình, nhưng tại sao… cảm thấy khoảng cách với Phạm Âm càng ngày càng xa.

Tinh Linh Vương đi vào điện Anh Linh, cổng của điện Anh Linh chậm rãi đóng lại. Nguyệt Bạch đứng ở cổng, không đi vào, bỗng nhiên la to: “Ta muốn đi tìm hắn, nhân giới quá nguy hiểm!”

Cổng của điện Anh Linh không tiếng động bị đóng lại, giọng nói của Tinh Linh Vương từ bên trong truyền ra rõ ràng, “Không cần, hắn hiểu được tự bảo vệ bản thân còn hơn cả ngươi, ngươi ở lại đây, ta có chuyện để ngươi đi làm.”

Nguyệt Bạch cắn răng không lên tiếng, tuy rằng không ủng hộ cách nói của Tinh Linh Vương, nhưng không dám chống lại mệnh lệnh của Tinh Linh Vương, tự ý rời đi. Nguyệt Bạch tựa lên trên cột trụ lớn trắng toát bên ngoài cổng điện Anh Linh, mà Tinh Linh Vương trong điện Anh Linh lại vẫn luôn không có phát ra âm thanh nào.

Nguyệt Bạch ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, bởi vì Tinh Linh Vương rời đi, bầu trời màu xanh bắt đầu chuyển qua màu xám tối, bây giờ lại bắt đầu sáng sủa trở lại. Có lẽ bởi vì Tinh Linh Vương đang tu bổ không gian này…

Thật là một địa phương yếu ớt, xem ra mọi người nhất định phải dựa vào Tinh Linh Vương mới có thể tồn tại a…

Lúc Phạm Âm đi đến trước mặt Letty, Letty đang ngồi ngây ngốc chờ hắn. Nhìn bộ dạng Letty giống như cả một đêm chưa từng chợp mắt.

“Sao không nghỉ ngơi?” Phạm Âm đưa trái cây hái được ở trên cây cho Letty.

Letty nhận lấy trái cây nói: “Chỉ là ta…”

“Suy nghĩ cả một đêm vẫn quyết định muốn đi sao?”

Động tác của Letty thoáng dừng lại, dù rất nhỏ, nhưng đủ để Phạm Âm phát hiện do dự trong lòng cô.

“Nhất định phải đi.”

Letty không nói ‘phải đi’ mà là ‘nhất định phải’. Phạm Âm thở dài, không nói gì nữa, ý tứ của Letty là ‘nhất định phải’ gạt bỏ tất cả ý nghĩ trong lòng.

“Xem ra tự do chân chính trên thế giới thật sự rất hiếm có.” Phạm Âm cười khẽ, cái gọi là ‘quy luật’ hay là ‘số mệnh’ trói buộc mỗi một chủng tộc, ngay cả tinh linh cũng không ngoại lệ.

“Ở phía trước có một trấn nhỏ, đến nơi đó nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại xuất phát.” Phạm Âm đỡ Letty dậy.

“Ta không mệt…” Letty vội vàng nói.

“Xuỵt…” Ngón tay Phạm Âm ngăn trên môi của Letty, đôi môi mềm mại đặc hữu của thiếu nữ, “Xem, mặt trời mới mọc đẹp biết bao nhiêu.”

Letty ngẩng đầu, nhìn thấy trời đất sáng ngời, đột nhiên cảm thán một tiếng: “Vương quốc Tinh Linh tuy rằng đẹp, nhưng mặt trời không chân thật.”

Thụ Hải Wabenella

Nguyệt Bạch tựa ở trên cột trụ bên ngoài điện Anh Linh, nhìn thấy trên đường xa xa có một người đi tới.

Mái tóc màu vàng uốn xoăn, mặc một chiếc váy dài tay phồng kiểu trẻ con, biểu cảm trên mặt ngây thơ hồn nhiên — Nữ vương tinh linh của An Thiết cốc rừng rậm tinh linh phía Tây, Alice.

“A, Nguyệt Bạch.” Nữ vương tinh linh cười nhìn Nguyệt Bạch, “Bộ dáng giống như đang rất phiền muộn.”

Khóe miệng Nguyệt Bạch giật giật, không lên tiếng trả lời.

“Alice, Nguyệt Bạch, vào đây.” Giọng nói của Tinh Linh Vương từ bên trong cửa truyền ra, hai người liền đẩy cửa đi vào.

Nguyệt Bạch lúc nhỏ từng đến điện Anh Linh một lần, điện Anh Linh rất rất lớn, vô số cột đá to lớn có điêu khắc tinh mỹ kéo dài đến nóc nhà nhìn không thấy.

Trên đỉnh điện Anh Linh là một bầu trời đêm, những điểm sáng phía trên lấp lánh như những vì sao.

Phạm Âm lúc nhỏ cũng từng nhìn những vì sao này phát ngốc. ‘Là ánh sáng của linh hồn.’ Tinh Linh Vương đã từng nói với Phạm Âm như vậy, Phạm Âm nho nhỏ nghiêng đầu nhìn Tinh Linh Vương, không biết có hiểu ý nghĩa trong lời nói của Tinh Linh Vương hay không.

Nguyệt Bạch cũng nhìn những vì sao được gọi linh hồn này như vậy, ánh sáng lấp lánh kia hệt như cũng muốn hấp dẫn linh hồn người khác vào trong đó.

“Alice, làm phiền ngươi rồi.” Giọng nói nhã nhặn của Tinh Linh Vương vang lên, Nguyệt Bạch mới chợt bừng tỉnh, một lần nữa đặt lại lực chú ý lên người Tinh Linh Vương.

Tinh Linh Vương ngồi ở trên hoàng tọa cao cấp, trong đôi mắt màu mặc lục có ánh sáng của những vì sao đang lưu chuyển hệt như bầu trời vậy, mái tóc dài màu bạc ở nơi này dường như phản xạ ánh sáng của những vì sao.

“Đúng là rất phiền.” Alice bất mãn nói, “Loại chuyện này bảo quan ngoại giao đến là được rồi, sao lại muốn ta tự mình đến chứ.”

“Nếu như có chuyện gì xảy ra, không phải vừa hợp ý của ngươi à?” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói.

Vẻ mặt của Tinh Linh Vương rất khéo léo, không uy nghiêm, không lãnh khốc, không nhiệt tình, không dịu dàng, rồi lại toàn bộ đều có, bình thản nhưng khiến người nhìn mà dừng bước.

“A, đúng thật là như vậy.” Alice cười nói, “Có thể giao chiến với tộc Rồng vậy nhất định rất thú vị.”

Tinh Linh Vương cười cười không lên tiếng, quay đầu nhìn Nguyệt Bạch nói: “Phía Đông thì xin nhờ ngươi rồi.”

“Ta đã từng giao lực lượng của ta cho tộc Rồng bốn phương, để trưởng lão tộc Rồng bảo vệ yên ổn cho chính tộc Rồng bọn hắn, mà lực lượng còn lại của ta chỉ đủ chống đỡ không gian này.” Tinh Linh Vương chậm rãi nói, “Cho nên, ta không thể rời khỏi nơi này.”

Nói xong Tinh Linh Vương vươn tay ra, phía trên bàn tay trắng nõn xuất hiện một hình lập phương trong suốt màu đen, “Xem… Ta chỉ mới đi ra ngoài một ngày, kết giới bảo vệ không gian đã bắt đầu tan vỡ…”

Trên tám góc hình lập phương trong suốt màu đen bắt đầu xuất hiện chấm tròn nhỏ trong suốt màu trắng, “Ta phải ở trong điện Anh Linh tu phục kết giới bị ăn mòn. Hai người các ngươi đi lấy một bộ phận lực lượng của phía Đông và phía Tây về đây.”

Alice và Nguyệt Bạch gật đầu, rời khỏi điện Anh Linh.

Sau khi hai người ra khỏi điện Anh Linh, lặng lẽ sánh vai mà đi, Alice bỗng nhiên dừng bước, “Nè, Nguyệt Bạch, đã xảy ra chuyện gì với Tinh Linh Vương à?”

“Có ý gì?”

“Y lấy lại lực lượng chắc là để rời đi Wabenella nhỉ? Y có chuyện gì cần phải đi ra ngoài à?”

“Ngài cần dùng những lực lượng đó để chống đỡ không gian này à?” Nguyệt Bạch không trực tiếp trả lời Alice, mà là đặt câu hỏi với cô.

“Hẳn là vậy.” Alice nghiêng đầu nói, “Ngày hôm qua y tự mình đến rừng rậm phía Tây, nhất định đã lấy được thứ đó.”

“Thứ gì vậy?”

“Mắt phải của tộc trưởng tộc Rồng… Có thể làm thành vật dẫn lực lượng, chống đỡ không gian này.”

“Vậy… vậy tộc trưởng của tộc Rồng sao rồi?”

“Tộc trưởng? Chắc là còn sống.” Alice cười cười, “Đây xem như là mượn đi lực lượng rất to lớn, ài, thật hi vọng bọn hắn cự tuyệt giao ra lực lượng, tộc Rồng rất mạnh.”

Nguyệt Bạch nhíu mày nhìn Alice, ai có thể lường trước được ở dưới bề ngoài đáng yêu này là một trái tim yêu chiến tranh chứ.

Alice dường như nhìn thấu tâm tư của Nguyệt Bạch, lộ ra nụ cười ngây thơ, “Có quan hệ gì chứ, Nguyệt Bạch, tinh linh sống thời gian dài như vậy, không tìm chút chuyện thú vị để làm thì sao giết thời gian được chứ?”