Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Chương 110




Max nghiến răng, cố đẩy vật đè lên người ra. Chạy theo, dù trên người bụi bẩn và máu đẫ hòa lẫn. Hắn không cò cảm giác đau, chỉ biết cô hết sức chạy về phía Nguyệt Hàm.

---MAX..MAX…DỪNG CHẠY THEO…---Nguyệt Hàm lại lo lắng dù con người kia có sưc mạnh thế nào, cũng chỉ là bằng xương bằng thịt, sao cso thể chịu nổi va chạm liên tục trên gạch đá.

Cái đuôi nó lại uốn cong lên. Khi thảy mạnh Nguyệt Hàm vào tường đất, liền văng ra bay xuống đất.

KeBet cũng bị làm hỗn lọan, người chết nhiều vô cùng, Chân lại không thể chạy vì bị đá dè trúng.

Cái đuôi sắp đánh vào Nguyệt Hàm làn nữa, bất chợt ánh mát cô mở to. Tròng máy ẳn hiện thay đổi sắc màu liên tục--Ư….AAAAAAAAA—

Luồn sức mạnh duờng như muốn tung ra. Gân trên nguwofi nỗi cọm trong kì dị. Nguyệt Hàm cảm thấy cơ thể nhẹ nhành vô cùng.

Nắm lấy cái chân nó, ---RÉt---đập thủng khiến mảng sắt bị thủng đen.

Liền phóng lên đầu con bọ cạp. ----Xọet---

--Nguyệt Hàm, cô ta đang làm cái gì thế_Thiếu thất và mội người dứng hình, mịêng há to, không biết Nguyệt Hàm có thể làm được điều như vậy.

Bội Bội lẩm bẩm:-Chẳng lẽ huyết thanh có tác dụng rồi.

Ánh mắt vô cảm, không chút cảm xúc, gương mặt đanh chặt. Nguyệt Hàm như có luồng sức mạnh khiến cơ thể cô có thể làm những việc hơn người. Cô bay di chuyễn nhẹ nhàng trên đĩnh đầu con bọ cạp. Khiến cái đuôi nó vô tình tự chích mình. Cô nhanh nhạy tranh khỏi. Không còn cảm giác mệt như lúc đầu.. -----RĂc---Rét---

Phụt--- Mũi kim bất ngờ đâm xuyên qua cơ thể Nguyệt Hàm.

Max hỏang lọan, không tin vào ámtư mình điên cuồng phóng lao tới. bỏ mặt vết thương dưới chân, trèo lên chân bò cạp. Không ngờ hắn lại kinh hải hơn là Nguyệt Hàm bị đâm thũng qua cơ thể nhưng lại không chút gì biến sắc. Ngược lại, tay cô báu vào đuôi nó. ----YAAA----. Cô gầm lên tiếng lớn. Bẻ gãy phần đốt đuôi thứ 8 của bọ cạp khủng lồ.

---Ồ---

Những người trên khán đài đang bỏ chạy kinh hãi ồ lên, không tin vào điều kì quái mình thấy. Một cô gái nhỏ bé, có thể có năng lực bẻ gãy bột phận đuôi làm bằng săt như thế. Có thể bị đâm xuyên qua vẫn sống được.

Sauk hi gong mình bẻ cong đốt duôi của nó ra khỏi. Liền bị roi xuống----Phịch—Rầm….

Cô rơi xuống thì lập tức con bọ cạp cũng không họat động nữa.

Cô lấy tay chừi lấy máu tươi rướm trên miệng, Nghiếng rang, cặp mặt đỏ ngầu:---Phụt—Hự..

--Có thể dùng tay rút mũi nhon của đuôi trong bụng ra, không chút cảm giác đau đớn. Gương mặt cô hoàn toàn káhc, săc bén vô hồn. Trên bụng lỗ hỏng chảy máu liền dần hồi phục lại.

Thiếu Thất ngớ người, đứng rung mình không thốt được lời nào.

Max hòan tỉnh lại, bứoc tóiư gần Nguyệt Hàm.

-Đừng lại gần cô ấy, cô ta rất nguy hiểm_Bội Bội chạy tới cản Max chạm vào Nguyệt Hàm.

Max nheo mắt, mặt đanh lạnh.:-Cô biết tại sao Nguyệt Hàm biến thành thế này đúng không.?

Bội Bội mím môi:-Quyển sách ông tôi để lại, hôm qua tôi đã vô tình xem được.

Bôi Bội chìa ra cuốn sách cũ nát màu vàng ngà.

Max và Thiếu Thất mở ra dò xem.

-Ông cô lấy cắp Huyết Thanh của viện nghiên cứu của Mỹ. Suốt mấy chục năm qua đây chính là vũ khí bí mật để biến con người trở thành công cụ giết người với năng lực gấp 10 lần người bình thường. Mang Nguyệt Hàm về ngay._Max cầm cuốn sổ cũ nát, tay bất chợt ghì chạt, ánh mắt lo lắng không yên.

Nguyệt Hàm vẫn đứng bất động, con mắt màu đỏ máu liền biến mất trả lại màu đen vốn có. Luồng sức mạnh cũng ngừng lại, sau đó cô ngất xỉu ngã ra đất.

-------------------------------------------------

KeBet, tôi cho cô một cơ hội cuối, đưa chúng tôi trở về. Còn không, hậu quả thế nào cô đừng trách tôi nhẫn tâm._Max tức giận giọng run run, tay bóp lấy cổ KeBet nhấc lên.

-Max đừng kích động!_Thiếu Thất tới gần, biết rõ không thể cản được sự tức giận của con người này, nhưng nếu quá tay KeBet có chuyện tính mạng bọn họ trong tình cảnh này cũng không giữa nổi.

Bội Bội sợ run người, không dám nhìn Max, lần đầu tiên Thiếu Thất và Bội Bội nhìn thấy sự kích động mạnh mẽ của Max. Chưa bao giờ hắn ta thiếu bình tĩnh. Cho thấy sự việc này rất nghiêm trọng.

Vì cô gái tên Nguyệt Hàm rất quan trọng, còn hơn cả tính mạng hắn.

KeBet thở gấp, run rẫy đến tê liệt cả người, giọng lấp bấp cố nói:---Max..xx..th..ả tôi…r..a, tôi..sẽ..hụ..đưa…c..ác..người..trở ..về…!

-------------------------------

Máy bay vừa xuống. Max ôm Nguyệt Hàm trong lòng bước xuống. Thiếu Thất và Bội Bội bước theo.

Gương mặt uy nghiêm lạnh lẽo, phảng phất mùi sát khí. Max ung dung đi không quan tâm tới điều gì ngòai thân thể trong lòng mình.

Thiếu Thất vừa nhận được tin liền trừng mắt lớn, nhìn đâm phía trước bóng lung sừng sững lạnh lùng vẫn bình tĩnh đi. Bất chợt sống lưng có chút rung rợn.

Bội Bội thấy Thiếu Thất đứng ngây ra, vẻ mặt mất hồn, liền lây anh:- Này, ánh sau thế, sao đứng chết trân vậy.?_Rồi nhìn theo hướng Thiếu Thất dẫ nhìn, :-Anh nhìn Max cái gì lạ sao?

Thiếu Thất nhạt giọng, trầm trầm:-KeBet chết rồi.

Bội Bội ngạc nhiện:- Tại sao?. Hôm qua vẫn còn tiễn chúng ta lên máy bay mà.

-Con người kia thật nguy hiểm.

-Anh nói gì, Max sao?. Không thể nào, Max đã tha mạng cho cô ta, và chính mắt chúng ta nhìn thấy cô ta đưa chúng ta rời khỏi, lúc đó Max cũng lên trước mà.

- Cô không để ý cổ cô ta có vết xướt sao?

-Thì sao, vết xướt đó là do Max đã bóp cổ cô ta mới để lại, vết xước nhẹ không làm cô ta chết được_ Bội Bội suy đóan, rồi giật mình, nhìn húớng đi của Max:---Vết thương đó có độc.

-Max trước giờ, chưa từng bỏ qua ai, đó là hậu quả cô ta làm trái ý và gây nguy hiểm cho Nguyệt Hàm.

Bội Bội bất chợt bịt miệng mình, cảm giác lạnh sống lung nỗi liền tục.

-------------------------------------------------

--Lộp---Cộp----

Tiếng gót giầy trong đêm tối vang lên đều đều.

--Hắn ta đã trở về. Thưa chủ nhân._Giọng nữ lạnh lùng cất lên.

Hơi hám âm u, nụ cười tàn độc cất lên:-Giỏi lắm, vậy mà vẫn chưa chết, quả không làm ta thất vọng.Khà..khà..

----------------------------------------------------------------

1 Tháng sau.

Hôm nay có cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên phòng dân sự, các người không mau chuẩn bị đi_Giọng nói hô van uy quyền ra lệnh

-Tiểu Mai cô mau đem báo cáo danh sách những người đến đây phỏng vấn cho tôi, 30phút không thấy thì cô không cần làm nữa_Cổ Thiệu Mỹ, giọng cao có, mặt lạnh lùng nhấc cập kính líec qua Tiểu Mai.

Tiểu Mai căng thảng gật đầu lia lịa, ba chân bốn cẳng chạy đi.

Ai cũng thấy tội cho Tiểu Mai, nhưng chằng ai giúp được.

Tiểu Mai người đầy mồ hôi. Thở dốc chạy mấy tầng lầu, khiến mặt cô tái nhợt. Thang máy điều chậc cứng cô đành leo thang bộ. chỉ có 30phút, phải thu thập hết thông tin tất cả 249 người phỏng vấn xin việc vào công ty CEO.

-Xin lỗi, xin lỗi..tôi gần xong rồi. _Nghe tiếng quat trong điện thoai, Tiểu Mai hỏang sợ vừa ôm chồng giấy vừa nghe điện thoại

--Sầm—Á

Giấy trắng bay tứ tung, Tiểu Mai lỡ va phải một người.

Cô gái đối diện với nụ cười trang nhã khom xuống đỡ Tiểu Mai lên.:-Xin lỗi, cô không sao chứ.!

--À.không sao, xin …_Tiểu Mai ngước mặt lên nhìn cô gái đối diện, thóang ngây người.

Vẫn nụ cười trên môi, cô gái nhanh tay nhặt lại số giáy tờ trên tay.

-Ngu..yệt…Hàm…_Tiếu Mai lấp bấp nói, liền ôm lấy cô.

Cô gái đối diện, rụt người lại, ngay ra nhìn Tiểu Mai:-Nguyệt Hàm là ai?

-Không phải chứ, rõ ràng khuôn mặt này rất giống chỉ khác ngoại hình trưởng thành một chút.Nguyệt Hàm là cô mà.

-Xin lỗi, có lẽ cô nhầm ai rồi, tôi tên Cẩm Tú.

-Sao?

--------------------------

Cho cô gái tiếp theo vào._Cổ Thiệu Mỹ nghiêm mặt gọi:-Dương Cẩm Tú.

Đôi chân uyển chuyển bước đi, cách của dần mở ra. Trên môi cô gái hiện nụ cười thật tươi.

-Xin chào mọi ngừơi tôi tên là Dương Cẩm Tú.

Cổ Thiểu Mỹ đang cuối đầu ghi chép ngẩng đầu lên. Ánh mắt kinh ngạc ném về phía Dương Cẩm Tú. “Trịnh Nguyệt Hàm.”