Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Chương 114: Ma thần ẩn hiện trong bóng tối




Lạc Thần như sắp ngục xuống. Tay chân run run không vững cuối cùng tựa vào thành ghế. Thịt mắt hiện lên màu đỏ máu rõ rệt, cho thấy hắn rất hỏang sợ.

-Không…không thể nào. Rõ ràng trên cao như thế. Không cách nào.. không thể sống được.._Hắn liên tục lắc đầu , giọng run đứt khoảng.

LowRand cười lớn:-Haha, xem kìa con chuột nhắc vẫn là con chuột nhắc. Không có chúc sưc mạnh nào. Lần này để xem tên phản bội như ngươi chết thế nào. Ngươi không biết sao….Max chính là bất diệt.hahaha…

Max không chút tư vị gì, chỉ ung dung ngồi lên chiếc salong lông thú lớn, nơi hắn vẫn thường ngồi ra uy quyền lực, mọi thứ vẫn như cũ, không có gì thay đỗi. Sắc thái lạnh băng, thân ảnh uy lực bề thế. Khiến người ta e sợ.

Trái hoàn tòan với sắc mặt run sợ của Lạc Thần. Max bình ổn, thả người vang rộng chiếc ghế lớn như một vị vua, môi liền cất nhẹ trầm trầm:- Không nên có vẻ mặt này, ngươi làm ta thất vọng đấy, đã muốn lên vị trị nầy đừng làm ta mất mặt như vậy. Lạc Thần.!

Gọi đến tên, âm giọng nghe ám muội, ghê rợn, hắn líec qua Lạc Thần, khiến Lạc Thần bất giác mất đi hết hòan tòan năng lức, đúng như LowRand chế giễu biến thành con chuột nhắc.

-Tại..sao, tại sao ngươi không chết, tại sao…tất cả mọi thứ đều được ngươi giăng bẫy sẵn…Từ lúc nào..TỪ LÚC NÀO.._Lạc Thần nhận ra liền câm hận nói.Không cam lòng.

Max không đáp lời, cũng như xem thường sự câm giận của Lạc Thần. Nhưng thay vào đó một người xuất hiện đáp trả thay Max.

Đôi chân thon dài linh động bước đi. Tiếng manh mẽ lại có phần tức giận:- Tên khốn ngươi, bình thường giã vờ lãnh đạm, không quan tâm thế sự, lại là con chó phản bội. Không tình không nghĩa. Lạc Thần!. Ta cho ngươi biết bà đây tức nhiên không chết được, bà quyết về đây xẽ thịt ngươi cho chó ăn.

Lạc Thần nhìn thấy Nguyệt Hàm xuất hiện, giọng cao thảnh thót, khiến tai hắn ù ù.:-Trinh Nguyệt Hàm cô cũng chưa chết._Vừa nói xong Lạc Thần như ngộ ra, liền cao giọng lớn:-Cô chính là Dương Cẩm tú, hai người là một. Không thể, đã rõ ràng xác nhận…

Nguyệt Hàm nhanh nói dứt lời Lạc Thần:-..Dĩ nhiên ta đã giả, phải khiến ngươi có đi xét nghiệm cũng chứ chắc nhận ra.

Lạc Thần khó tin. Thì ngay lập tức chóp mát một cái---Xọet Xọet---Nguyệt Hàm đã xuất hiện phía sau Lạc Thần . Khiến hắn lạnh sống lưng, không ngờ thấy được điều kì quái như vậy.

--Nặng lực…này…cô….

Đôi mắt Nguyệt Hàm biến thành màu xanh lá kì dị. :-Ta có thể biến dạng cơ thể, những điều này coi như ngươi gián tiếp ban cho. Thử hỏi không biết nên cám ơn ngươi hay không._Nói rồi cô cố tình đi từ phía sau lưng Lạc Thần biến thành một cơ thể lỏng có thể đi xuyên qua Lạc Thần đứng trứơc mặt hắn. Hắn trừng mắt khinh ngạc. Không thể tin vào mắt mình nữa mà hồn bay phách lạc.

-Nguyệt Hàm, đủ rồi đừng nghịch nữa_Max im lặng lại không muốn

Lạc tự hất giọng:-Đúng đó, Khỉ Đột cô người có mà hù dọa người ta, tôi đây con sợ chết khiếp.

Vừa dứt câu đã thấy Nguỵêt Hàm xuất thân đứng trước mặt. Làm Lạc Tự giật mignh ngã ra sau.:-Hơ..

-Đồ nhát gan, vậy mà cũng làm xã hội đen à!

-Này…cô như quỷ vậy, lồ lộ cái mặt chà bá vào mặt tôi như vậy anh hùng cũng bị cô làm tè ra quần. Lượn ra chỗ khác đi. Không chơi với yêu tinh_ Lạc Tư chau mày xua tay.

--Ngươi..ngươi…_Nguyệt Hàm soi máu. Muốn cắn nát đầu Lạc Tư. Liền nhãy lên đầu nắm tóc anh._..Miệng thúi…bức cho ngươi hết tóc. Trọc đầu rồi xem ngươi còn nói ta yêu tinh không.

-Ê, giờ này đang trong tình huống gì mà hai người có thể vô tư như hai đứa thiễu năng thế hả._LowRand chịu không được tiếng ồn liền càu nhàu.

Lạc Thần càng nhìn càng không tin. Gào lónư, hắn như muốn điên lên:- CÁC NGƯỜI ..CÁC NGƯỜI MUỐN GÌ. TA NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐỂ THUA. KHÔNG ĐỂ RƠI VÀO TAY CÁC NGƯỜI.

Nói xong. Hắn bấm nút phá tấm kính của.

----Xỏang---Ầm---

Mọi người vừa kịp phan rứng thì cũng chậm hơn Mã. Không biết hắn từ lúc vào đã nắm lấy cổ Lạc Thần. Ngăn hắn nhảy ra ngòai tẩu thóat. Đay là kính đjan bắn không bể, tất cả không làm chúng vỡ chỉ có nút tự phá móiư khiến nó tự nỗ tung, vì đây chính là nơi Max tạo ra, theo Max lâu đến vậy việc này đương nhiên hắn cũng biết.

--Hự…---

Đôi tay Max bóp chặt, nhưng không nhắc lên, vì cơ thể Lạc Thân chỉ thua Mã một chút, chỉ là không đủ sức mạnh bằng Max. Mã khiến hắn hòan tòan mất khả năng phản kháng. –Bốp—phụtt

Chỉ một tay quất mạnh vào mặt hắn khiến hắn phun máu. Hắn bị Max quăng xuống đất, nằm ngúc không còn chút sưc. Cho thấy sưc mạnh của Max tung ra khá mạnh.

Phúc Hoàng nóng giận:-Lạc Thần, ngươi còn muốn chạy.

-Max, chúng ta nên xử lý hắn luôn đi_LowRand cao giọng.

--Không._Âm thanh không mặn không nhạt, âm tram vang lên rất khiên định.

Khiến mội người phản ứng mạnh.

-Tại sao, hắn đã không còn lương tâm rồi. Đến chết cũng không hối cãi_Lạc Tư tuy không muôn người an hem mình đồng cam cộng khổ lại bị giết chết, nhưng rõ ràng Lạc thần không biết hối lỗi, còn muốn hãm hại mọi người lần nữa, xem ra tình nghĩa cũng không còn đáng xem trọng.

Nguyệt Hàm không bằng lòng:- Tại sao chứ, hắn ta hại chúng ta như vậy giết hắn nhiều lần cũng không đủ câm hận.

Max trầm mặt tỏ vẻ không vui, nhạt giọng:-Từ khi nào, việc của tôi các người lại thích quản như vậy.

Nghe xong ai cũng im phắt, mọi ngừoi đều vì qua nóng giận mà quên đi việc này, những việc Max làm điều có chủ ý. Không thể ngăn cản hay phản đối.

-Lạc Thần cũng khó hiểu, nhưng một hồi sao tại cảm thấy đáng sợ hơn. Hắn biết cách thúc làm việc của Mac như thế nào. Việc Max làm có thể không nắm rõ, nhưng nhất định hậu quả đụn phải Max chưa thấy có tốt đẹp, hay có chết cũng không dễ tòan thay.

Thân ảnh ung dung ngồi xuống, ẩn sau đôi mắt sâu đầy sát khí nhìn xuống Lạc Thần nằm dưới sàn. Cất tiếng ám muội:- Ngươi, còn chưa chết được. Việc ngươi làm phải tự mình dọn dẹp.

-Ý..người..

-Ý..ta, chính là cho ngươi cơ hội. Làm vị trí mà người muốn. Tất cả…_Miệng khẽ nhấp nháy, lộ ra đường cong như cười như không.

Đột nhiên cả bọn 4 người đồng thanh:--CÁI GÌ?

Vừa định phản bác, đã bị ánh mắt của Max liếc nhìn qua. Tỏ rỏ ngụ ý khiến họ câm nhịn. Mà rục cổ xuống hết.

-Thật ra, ngươi chỉ muốn ta làm con bù nhìn cho ngươi sai khiến, có lợi ích gì chứ._Theo lâu như vậy, ý hắn Lạc Thân chẵng lẽ không rõ. Dù nằm ngục vẫn chưa đủ sức ngồi lên nhưng giọng nói vẫn rất mạnh.

Max tà mị chống tay lên trán, nheo mạt. Dôi chân mày thanh tú nhướng lên. Miệng nhéch trong rất đểu giả, chầm chậm nói:-Dĩ nhiên…là ngươi có lợi. Sống thêm ít lâu chẳng phải đã là lợi.

-Cuối cùng vẫn phải làm con chó bị dắt mũi, có sống cũng chẳng hay ho gi. Chi bằng chết._Lạc Thần ngước mặt lên giọng khẳng khái.

Bao năm qua hắn đã cảm thấy quá đủ. Thua tất nhiên miệng nói không phục, nhưng hoàn toàn tâm rõ ràng đã biết người đàn ông kia sức mạnh đáng sợ thế nào không thể không phục. Chỉ là dã tâm lớn, lòng tham và đố kị con người không tài nào khống chế mà khẩu bất phục, coi như một sự kiêu ngạo đàn ông.

Max đứng lên, rồi từ tốn khụy một gối xuống tay phải đặt lên đùi làm trù ngồi. Am thanh quỷ dị:-Không chết..Ngươi chưa được phép thì không chết.

-Ngươi dựa vào đâu._Lạc Thần trợn mắt lên, miệng còn đầy máu.

-Em gái ngươi, hẳn là người chưa quên nó. Bây giờ không phải ngươi tồn tại vì ngươi….

Lạc Thần cảm thấy hơi khí lan tỏa gần đến mức ghẹt thở, giọng hắn nói chuyện không nhanh, không cao, trầm thấp lại chậm chậm từ tốn, mang khí lạnh ám muội. Không cách nào khống chế sự sợ hãi bản thân khi gần hắn.

-Người nói…Hoa Hoa chưa chết sao, không thể nào 8 năm trước nó đã chết, căn bệnh đó vốn dĩ không thể, rõ ràng ta chính mắt ta đưa tiễn nó đi. Ngươi đùng hòng lừa ta…haha_Lạc Thần một mực không tin.

-Vậy sao.?_Max tỏ ra tà mị, mở chiếc laptop cảm ứng. Mở một đọan video.

Trong video, một cô gái với chiếc đầm trắng tinh khôi có gương mặt thánh thiện, đôi mắt thuần khiết, không cách nào làm người ta chán ghét. Trong cô độ 18 ở tuổi mới lớn nhưng nét mát lại buồn bã, môi trắng bệch, không sắc thái sinh động.

Trong như cô đang cất tiếng nói với một người nào đó.Giọng cô khá êm dịu:-Khi nào anh hai mới trở về, chú có thể nói con biết không.

-……_Giọng người đàn ông bị chỉnh sửa không nghe đựoc.

-Chú có thể nhắn con chờ anh ấy ở đây không, thật lâu, anh ấy vẫn không đến đón.

Lạc Thân mắt đau thương, tay sờ vào măn hình gương mặt kia đang tỏ ra buồn bã, làm hắn cũng xót tận tâm can.

Tới đây Lalop liền đóng lại.

- Hoa..Hoa…hư..hư_Lạc Thần như muốn bất khóc, giống như tâm trạng hôm hầm mộ đóng lại, không còn nhìn thấy cô em gái bé bỏng mình yêu thương.

Căn bệnh máu trắng vốn dĩ là không cách nào, trưứoc nay hắn luôn giữ vẻ trầm tư là vì em gái vẫn khiến hắn không quên được. Bước vào thế giười này, biếtt bao nguy hiểm, hắn yêu thương Hoa Hoa, cất giữ cô bé thật kĩ. Cã Max hắn không để lộ.

-Rõ ràng ngày đó…

-Ngươi không cần thắc mắc nữa. Chuyện giải thích không phải việc ta thích làm. Chỉ cần…ngươi biết rõ bây giờ ngươi nên làm gì.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Không ai dám tin được cô bé kia là em gái Lạc Thần.

-Ngươi, ngươi muốn ta làm gi? Chỉ cần để em gái ta sống yên như thế, ta có chết cũng được_Lạc thần như cầu xin, không con giả vờ lấy chút kiêu ngạo nữa. Rõ ràng đã trở nên phục tùng.

Max cười nhạt:- Cái chết nhanh không phải là cái chết tàn nhẫn nhất. Ta đã nói cho ngươi cơ hội sống. Thì ngươi vẫn phải sống.

Mọi người lúc này ai cũng nhìn nhau, điều thấy không yên. Nhìn Max trong lòng càng thấy đáng sợ hơn nữa.