Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Chương 117: Anh chính là nỗi đau của tôi




Bệnh Viện XXXXX

Mùi thuốc sát trùng cứ sọc vào mũi cô. Nguỵêt Hàm bất động đứng trước phòng hồi sức, nhìn qua tắm kính bên trong rất yên tĩnh và lạnh lẽo, dáng người A Vĩnh cô đơn như thế, nằm im trên chiếc giường trắng, xung quanh là các thiết bị hỗ trợ. Đôi mắt A Vĩnh mắt lại rất yên bình, có lẽ anh đang ở một thế giới mộng mị nào đó của riêng trong giắc ngủ.

Tâm tư Nguỵêt Hàm hỗn lọan, lại đau khổ. Có lẽ trước đó cô đã khóc rất nhiều khiến gương mát cô lem luốt cà những dòng nước chảy trên mặt cũng đã khô.

-Nguỵệt Hàm về thôi, em đã đứng đây 4 tiếng rồi, có ở đây cũng khống giứp gì được câu ta, em nghe bác sĩ nói rồi việc cậu ta có tĩnh lại hya cũng phải do ý chí câu ta thôi._Phúc Hòang không đành lòng, thở dài bước đến an ủi cô.

-Phải rồi, về thôi, Max đang đợi cô đó_Lạc Tư cố tình nhắc nhở. Max đã ra lệnh anh đêm Nguỵet Hàm trở về trước 9giờ bây giờ đã 9 giờ rồi, cô ấy không chịu về, tội này lại phải để anh gánh.

Nghe đến Max Nguỵệt Hàm có chút phản ứng, có thể là kích động cô quay mát qua hừng hựt bước mạnh đây Lạc Tư sang một bên chạy đi.

-Này, cô đi đâu thế!_Lạc Tư gọi với tới.

Phúc Hoàng giơ tay cản lại:-Để cô ấy đi.

-------------------------------

Biệt Thự Cool

Ánh trăng đêm chen lấn với bóng tối soi rọi xuyên qua cửa kính lớn, dường như muốn được nhìn thấy gương mặt hòan hảo kia trọn vẹn. Ẩn hiện dưới bóng tối và ánh sáng nét lạnh lùng gần như bị che lắp bỡi sự ưu tư. Cũng có lúc con người đó lại mang nét mặt phiền muộn hiếm có. Thân hình cao lớn của Max lại cô độc đến đáng thương. Tay tùy tiện bỏ vào túi quần. Tay còn lại nâng ly rượu đỏ nhấp nháp.

--Đinh---Cạch---Lọc cộc..lọc cộc…

Tiếng giày đí càng một lớn và nhanh.

Vừa nhìn thấy bóng dáng cô độc của Max, Nguyệt Hàm bất chợt chùn bước, nghĩ lúc đầu sẽ rất dữ dội, nhưng sao khi đối diện lại biến thành nhỏ bé và suy yếu thế này.

-Max, em biết anh không thích phải giải thích những việc anh làm, nhưng việc này em rất muốn nghe một câu ra lẽ.

Cô đứng xa Max không cách nào dám tiến lại gần, chỉ là hoiư thở kia cũng khiến cô choáng ngộp.

Hắn ta không quay lại, Tấm lung rộng mạnh mẽ kia lại vô cũng lạnh lẽo. Hắn lắc nhẹ ly rượu chậm chạp nói, trầm thấp:-Em biết rõ anh sẽ không giải thích tại sao lại muốn hỏi.

-Em..

-Chẳng phải đây là kết quả em muốn sao?_Max không để Nguỵệt Hàm ngập ngừng nói ngay.

-Không, Tống Hào chết là đáng nhưng Tống A Vĩnh .

“Nguuyệt Hàm con nhớ lúc A Vĩnh ngất đi, Tống Hào như điên lên, muốn nhào tới bắn Max. Nhưng chưa kịp giơ súng lên, phát đạn đã bị ghim thẳng vào thái dương. Max không một chút do dự thảy cây sung xuống đất. Rồi bỏ lại tất cả ngỡ ngàng.

Cô nhớ lão ta nhìn cô, ghiến răng nói:-Vì A Vĩnh yêu cô, tôi cho cô biết, sẽ có ngày cô phải hối hận. Max hắn ta mới chính là kẻ thù lớn nhất của cô…

Câu cuối cũng Tống Hào gào lên rất hun tợn:-NGƯƠI…NGƯƠI …TA GIẾT CHẾT NGƯƠI.

--Đùn--

Lão ngã ngụy xuống đất chết ngay lặp tức”

-Tất cả, điều là kế họach của anh sao. Căn phòng bí mật của Tống Hào anh đã biết, nếu không sao anh có thể xuất hiện trong đó, từ nơi đó anh điều có thể theo dỗi được Tống Hào, cả nhứng vũ khí Lão Tống cất giấu. _Nguyệt Hàm sau khi biết rõ, đã nghi ngờ đến căn hầm bí mật của Tống Hào thì ra bên trong cfon có một canư phòng khác nhưng có lẽ cả Tống Hào cũng không biết, nơi đó Max đã đặt tất cả các camera quan sát cả công Ty Tống thị.

-Anh cái gì cũng biết rõ, nhưng cứ để lão ta nhởn nhơ suốt bao năm qua, anh có thể hủy diệt lão bất cứ lúc nào. Anh coi em như con ngốc, chạy đến bắt lão, tại sao lúc đó anh biết A Vĩnh đến lại không ngăn cản, tại sao lại bắn phát đạn đó._Nguỵệt Hàm trở nên rối lọan, ngày càng kích động, cô nheo mày:---Tại Sao A Vĩnh biết được, tại sao A vĩnh lại chạy đến. Anh nói đi…không phải là trùng hợp đúng không.

Nguỵệt Hàm không tưởng nỗi bao nhiêu năm qua con người này có bao nhiêu âm mưu, sự tính tóan, bí mật mà cô hòan tòan không biết.

Max vốn dĩ là thâm sâu khó lường, nhưng càng ngày càng biết về con người này làm cô càng hỏang sợ. Hắn đáng sợ thế nào cô biết, nhưng không ngờ tất cả những gì diễn ra điều là kế họach của hắn.

-CÁI CHẾT CỦA A VĨNH CÓ PHẢI CŨNG NẰM TRONG DỰ ĐỊNH CỦA ANH KHÔNG. ANH THẬT SỰ QUÁ MÁU LẠNH.

Nguỵệt Hàm giận dữ, mắt lại chuyển sang màu đỏ rực.

---bụp---xỏang---

Chiếc ly trên tay Max đột nhiên vỡ tung trong lòng bàn tay hắn.

Hắn là đang tức giận. Gương mặt nhăn đến khó coi.

-TỪ ĐẦU ĐẾN CUỐI, EM ĐỀU NÓI TỐNG A VĨNH, EM ĐẾN ĐÂY CHỈ TRÍCH ANH VÌ THẰNG NHÓC ĐÓ. EM RÕ RÀNG CHƯA CẮT ĐỨT ĐƯỢC.

Nguỵệt Hàm trong lòng giựt mình, có vẻ hoang mang, Max đang nỗi giận, nhưng lại không phải kiểu trong nóng ngòai điềm tĩnh. Hắn đang lớn tiếng quát cô.

Max lúc này quay qua nhìn cô, nỗi ra lửa giận. Khiến đôi mátư đỏ cô chuyển thành đen láy, cô lùi vài bước, Max tiến vài bước.

-Trịnh Nguỵệt Hàm, em nổi giận vì Tống A Vĩnh, em khóc vì Tống A Vĩnh, em đau khổ vì Tống A Vĩnh, em nhớ nhung, quan tâm cũng là Tống A Vĩnh. Sáu năm có cái gì không phải là vì Tống A Vĩnh._ Max tỏa rahỏa khí hừng hực. Đôi mátư sâu ngày càng tối sầm.

Nhìn thấy sự phẫn nộ của Max, Nguyệt hàm ngỡ ngàng hoảng hốt.:-Em..Em…không phải ..thế.

Max nhanh chân đi tới nắm lấy cổ tay cô. Cả thân hình áp đảo lấy cô, hơi thở nóng hổi bao trùm lấy cơ thể cô như một sự đe dọa:-NÓI CHO EM BIẾT TRỊNH NGUYỆT HÀM, EM LÀ NGƯỜI CỦA TÔI, VĨNH VIỄN CŨNG ĐỪNG TƠ TƯỞNG SẼ THOÁT KHỎI TÔI. NẾU EM CÒN VÌ TỐNG A VĨNH MÀ KÍCH ĐỘNG VỚI TÔI THỬ XEM THẰNG NHÓC ĐÓ CÒN GIỮA MẠNG NẰM TRONG VIỆN ĐỰƠC NỮA KHÔNG.

--ƯM..ƯM----Dứt câu, Max vòng tay qua cổ cô giữ đầu cô không cử động, ám lên môi cô ngấu ngiến, nụ hôn như một sự nổi giận của hắn trút vào cô. Cô có vãy giụa, lại nghĩ đeesn nanưg lức bản thân, ánh mát biến đổi thành màu xanh lá.

----Xỏang—Xỏang---Những chiếc bình thủy tinh và của kính vỡ tung.

Đó là năng lực của cô trút ra muốn phản kháng, nhưng lại không đành lòng khiến Max bị thương, không hiểu tại sao bản thân lại không sử dụng sức mạnh của mình phản kháng, trước nay cô luôn muốn có sức mạnh để chống đối Max. Bây giờ cô lại không cách nào dùng được.

Max mặc kệ cô đang phản kháng khiến mọi thứ xung quanh phá vỡ. Vẫn điên cuồn ôm đầu cô thật chặt, miệng không ngừng cắn nuốt cánh môi nhỏ kia. Lòng ngực cô đập mạnh, cô hoàn toàn bị hắn làm điên đảo, thở cũng dồn dập.----ưm..um….umư…

Sau lúc lâu không biết trãi qua bao nhiêu mùi vị, Max khéo mặt cô ra, thở mạnh nhìn cô:-TRỊNH NGUỴÊT HÀM. Em vĩnh viễn cũng không đấu lại tôi. Dù em có siêu năng lực, cơ thể và trái tim cũng không chống đối tôi được.

Hắn dường như hỉểu rõ cô. Hành động lúc nảy đã hòan tòan cho thấy điều đó. Nhờ vậy cơn thịnh nộ của hắn dần tan đi, xem như thái độ cô khiến hắn hài lòng. Không cần cô nói chỉ cần cơ thể cô cho hắn biết. Cô chính là “thuộc về hắn”

-Không bao giờ, tôi không muốn, anh quá nguy hiểm tôi không muốn…_Nguyệt Hàm chối bỏ, đáng lí cô có cách nhìn khác về Max từ lần vào sinh ra tử khi lạc ở khu rừng độc, và lúc hắn bảo vệ cô trên đấu trường ở Ả rập.

Cô mím môi nhắm mắt nhớ lại những cảm giác khi ở cùng Max, được sự chở che và chăm sóc, lúc đó cô nghĩ đã yêu hắn, nhưng bây giờ cảm giác này cô lại cô tình muốn chối bỏ. Cô ở gần hắn 6 năm lòng dạ người đàn ông này như mò kim đáy bể.

Đôi mắt của Max hiện lên sự bi thương, nhưng Nguyệt Hàm lại không nhìn ra trong thoáng chốc đó. Cô lắc đầu lùi dần ra sau rồi bỏ chạy.

Bóng dáng cô độc lại rõ dần trong bóng tối. Tại sao bây giờ bản thân hắn lại thấy thống khổ, giống như tâm trạng bất lực của 16 năm về trước không cách nào để bên cạnh mẹ, người thân duy nhất của hắn.