Tình Muộn

Chương 19: Mơ về tình đầu




Có khi chúng ta yêu một người, cái mà chúng ta yêu chỉ là nỗi đau khổ của tình yêu mà thôi. Khi đau khổ, là vì những thứ đã từng có, chứ không phải vì người ấy của hiện tại.

Khi mùa đông rét mướt qua đi, một năm mới của Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam lại bắt đầu. Đây chính là năm thứ hai họ sống cùng nhau, đương nhiên điều đó cũng phụ thuộc vào sự kéo dài của con người, mỗi người bọn họ đều chờ đợi sự khởi đầu mới vừa cổ điển lại vừa có sự mới lạ.

Khi quen biết với Aman­da và Mạnh Thiên Phàm, cô mới biết mỗi người đều có rất nhiều sự việc trong quá khứ, những người bạn mới này khiến cô càng thêm hiểu và trân trọng cuộc sống, trân trọng những người ở bên mình.

Trận ốm sau lần dầm mưa hôm đó dường như còn để lại cho cô rất nhiều nỗi kinh hãi. Khi đối mặt với quá khứ, cuối cùng cô cũng thực sự thành thực với chính lòng mình. Cũng có lẽ là do tâm hồn rộng mở, tình bạn ấm áp của Tiểu Lam bao năm qua đã dần dần đâm chồi nẩy lộc trong lòng cô, về mặt cảm giác sự nẩy mầm lặng lẽ đó thực sự không giống nhau.

Cô tháp tùng An­ma­da đi công tác, lần này đi gần mười ngày. Không phải trước đây Hoa Ninh chưa từng đi công tác, nhưng lần này không biết làm sao lại cảm thấy rất do dự, không muốn đi. Khi ngồi trên tàu, đôi mắt nhìn qua song cửa sổ, hình như tâm hồn cô đang bay ngược về nhà: Chẳng biết cái anh chàng Tiểu Lam đấy có ăn cơm đúng giờ không?

Trong giờ khắc ấy, cô không ý thức được rằng, từ trước đến giờ mình chưa từng có suy nghĩ như thế này về nhà, về ngôi nhà của hai người.

An­ma­da thấy cô thẫn thờ, mỉm cười hỏi: “Sao mà mặt lại thất thần ra thế? Hay có việc chưa giải quyết xong”.

Kỉ Hoa Ninh lắc đầu: “Làm gì có… à mà đúng rồi, chuyện của Ni­ni sau này thế nào rồi?”.

- “Cũng tốt rồi, nó chấp nhận nói chuyện điện thoại nhưng nhất định không chịu gặp mặt!”.

- “Cũng dần dần chị ạ, đối với trẻ con phải kiên trì…”.

Con đường trải dài tít tắp cũng không dài bằng cuộc đời con người; bao tâm sự trong lòng cũng chẳng bằng hạnh phúc trong nháy mắt.

Lâm Tĩnh Lam liên tục làm thêm giờ đã một tuần rồi, nếu như những lúc bình thường cứ tan ca là cậu vội vã về nhà song hiện nay lại không như vậy. Dương Đổng Lâm cùng làm thêm giờ với cậu, khi kết thúc công việc trời đã nhá nhem tối. Cô hỏi cậu: “Đã có cơm tối chưa?”.

Cậu lắc đầu, cô cười “ha hả”: “Này cậu búp bê đáng thương, để chị mời đi uống bia và ăn thịt nướng nhé!”.

- “Tùy thôi, ăn gì cũng được nhưng mình không uống rượu đâu!”.

Dương Đổng Lâm phát hiện tất cả những cô gái đi qua đều liếc nhìn Lâm Tĩnh Lam. Trông cậu ăn mặc rất đơn giản thanh nhã và không theo một gu nhất định nào cả, trong vẻ tuấn tú ấy có phảng phất nét đẹp của búp bê và điều đó đã thu hút ánh mắt của mọi người, khiến mọi người yêu thích cậu.

Người con trai như thế này xem ra gặp được cũng không phải nhiều. Cô vừa ăn vừa nghĩ, ăn mà chẳng chú ý là mình đang ăn gì. Một lúc sau, chiếc mâm đã rỗng không, cô giơ tay ra hiệu: “Chị ơi, thêm đồ đi!”.

Thấy Lâm Tĩnh Lam nhìn mình với vẻ kinh ngạc, cô cười thẹn thùng: “Đừng thấy mình nhỏ mà coi thường nhé, mình ăn được rất nhiều… mỗi lần đều chén sạch hai bát cơm… bát to ấy…”. Càng nói càng chả ra sao, đến cuối cùng ba từ cũng rúm lại một cụm. Lâm Tĩnh Lam cảm thấy thú vị nên bật cười: “Ăn được thì khỏe, có gì mà không tốt!”.

Bây giờ Dương Đổng Lâm mới phát hiện cậu ta có hai má lúm sâu hoắm, khi cười nhìn duyên dáng như con gái. Bình thường, cậu ấy không hay cười như thế này, thế nên thật đáng tiếc cho đôi má lúm đẹp.

Sau khi ăn tối xong, hai người chia tay. Lâm Tĩnh Lam nhớ ra ở nhà đã hết giấy vệ sinh và kem đánh răng, tiện thể cậu rẽ vào siêu thị tầng dưới mua một ít. Chợt nhớ ra, từ trước đến giờ những việc này đều do Kỉ Hoa Ninh làm, giờ cô ấy không ở nhà, cuộc sống của cậu dường như hơi trống vắng. Sau khi tan ca cậu cũng không vội vã về nhà vì khi ngồi một mình trong căn phòng trống cậu chẳng biết làm gì.

Cậu quyết định, ngày mai được nghỉ sẽ tổng vệ sinh nhà cửa. Cậu muốn cho cô thấy một người con trai tốt là phải như vậy, có thể dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, để khi cô trở về sẽ ngạc nhiên và thích thú – cậu không phải là một đứa trẻ mà cần cô chăm sóc như một người bảo mẫu.

Tối đầu tiên dừng chân tại khách sạn, Kỉ Hoa Ninh gọi điện về nhà, nghe thấy giọng Tiểu Lam cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều và dường như nơi này cũng chẳng phải là một vùng đất xa lạ nữa. Khi nghe xong “báo cáo” sự việc xảy ra trong ngày, cô mới nhẹ nhàng nhắc cậu nên đi ngủ sớm rồi sau đó tự rơi vào trạng thái im lặng.

Hình như thời gi­an nhớ về Tiểu Lam càng ngày càng nhiều hơn. Cô vốn vẫn cho rằng vì bản thân mình đối xử tốt với cậu ấy nên việc đó chỉ là thói quen; nhớ về cậu ấy bởi vì cậu chính là hình ảnh gắn liền với cô và là nơi để cô nương tựa vào. Thế nhưng chỉ cần rời xa mảnh đất ấy, con người ấy liền phát hiện ra rằng không giờ phút nào là cô không nhớ đến cậu ấy, đây liệu có phải là một trong những dấu hiệu báo rằng tình yêu đang đến hay không?

Trước tất cả những sự cự nự, nghi ngờ và thoái thác trước đây của cô, cậu đều im lặng và bao dung bằng sự ấm áp của mình. Khi cô ương bướng đưa ra những yêu cầu vô căn cứ thì cậu vẫn nói: “Được, tôi đồng ý với em!” mà chẳng cần lấy một lời ngon ngọt.

Cô dần dần nhận ra rằng, trên thế giới này, liệu vẫn còn có người có thể dùng sự nhẫn nại và sự thấu hiểu tột cùng để chiếm lấy thứ mình yêu quý? Và cậu ấy đã dùng sự gan lì đến giảo hoạt của mình để khiến cô dần dần phải dựa vào, bị dẫn dắt theo và cuối cùng không thể rời xa cậu.

Có lẽ rằng có một số việc không lâu về sau sẽ dẫn đến sự thay đổi và cô đang có dự cảm về hạnh phúc. Tại một thành phố khác, trong đêm vắng tĩnh mịch cô đang nhớ về cậu.

Sau khi trở về, Kỉ Hoa Ninh trông thấy căn phòng mới sạch sẽ sáng sủa, thực sự cô đã rất vui và khen ngợi Lâm Tĩnh Lam. Tất nhiên, cô không thể ngờ rằng cậu ấy đã khéo léo giấu đi tấm kính bị vỡ vụn và cũng chẳng biết có những đồ vật nào đã gặp “tai nạn” và cô cũng chẳng buồn đến việc “bóc trần” những việc ấy mà còn nói rằng: Người phụ nữ thành thực là người đẹp nhất, còn người đàn ông cố gắng làm việc nhà cũng đáng yêu không kém.

Có người từng làm điều tra: Hình ảnh nào của chồng hoặc bố làm cho bạn cảm thấy xúc động nhất? Nhiều người trả lời rằng: Trong một ngày mùa hè, bố hoặc chồng bận tạp dề và tất bật trong bếp – hình ảnh đó mới đáng yêu làm sao!

Kỉ Hoa Ninh cảm thấy bản thân mình đang trở về những ngày tháng thơ dại, cái cảm giác cũng giống như mối tình lần đầu tiên ấy. “Mối tình đầu” là một danh từ đầy mê hoặc, nó mãi mãi khiến cho chúng ta liên tưởng đến những gì còn thô kệch, thuần khiết và ngây ngây thơ thơ.

Cô bắt đầu quan tâm đến tâm tư tình cảm của một người, vì người ấy mà điểm trang và chỉ mong sao nghe thấy đôi lời tán dương từ chính miệng người đó; cắt kiểu tóc Hỉ Nhi cho trẻ trung và năng động hơn; làm những món ăn vừa miệng để sau một ngày bận rộn, cậu ấy có thể được hưởng hơi ấm của gia đình… Với tất cả công sức bỏ ra cho những việc này, cô đều cảm thấy vô cùng tự nhiên, tự nhiên như thể chính là tâm ý của bản thân vậy.

Nếu như cậu ấy hiểu! Nhất định dần dần rồi cậu ấy sẽ hiểu và điều đó có lẽ chẳng cần phải để cô mở miệng nói ra.

Không khéo sẽ chẳng thành chuyện, cuộc sống ngày thường có khi còn đặc sắc hơn cả bộ phim truyền hình. Trong tiệm cơm, Kỉ Hoa Ninh vô tình chứng kiến một “màn kịch” vô cùng thú vị: Trong lúc đôi nam nữ nọ đang ngồi ăn uống, đột nhiên có một phụ nữ xông vào, thẳng tay tạt cốc rượu lên mặt người đàn bà đang ngồi bên bàn, lại thêm một đĩa mỳ Ý khiến cho đầu của người đàn bà nọ có đủ ngũ sắc cầu vồng, khuôn mặt từ đỏ tía dần chuyển sang tái mét. Người đàn ông đối diện không biết nên giận hay nên cười, chỉ còn cách nín thở để chờ bọn họ.

- “Tiện nhân! Quyến rũ trai có vợ!”.

Bà ta gầm lên rồi lao tới, chắc đây là vợ của ông ta. Còn ông ta chẳng kịp mở miệng liền co giò chạy, chiếc khăn ăn vẫn còn phất phơ trên cổ.

Những người chứng kiến nửa phần cảm thông, nửa phần lại quay ra chỉ trích người đàn bà bị tấn công, cô ta tất nhiên đã lau sạch dầu mỡ trên mặt, ngóng theo gã đàn ông bỏ chạy và hét lớn: “Chưa thanh toán đâu, đồ tồi!”.

Đám đông bật cười, xem ra cô ta đã tự mình chuốc lấy tội lỗi. Kỉ Hoa Ninh đang định bước đi, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt người phụ này có gì thân quen. Vừa đi cô vừa nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra, đó chẳng phải là bồ cũ của Mạnh Thiên Phàm hay sao?

Có nên cho Mạnh Thiên Phàm biết việc này? Kỉ Hoa Ninh chần chừ hồi lâu, dù gì Mạnh Thiên Phàm cũng đã bị tổn thương vô cùng sâu sắc, điều này chứng minh rằng: Anh ấy rất nặng tình với cô ta, nhưng có nên để một người đàn bà như thế quay về bên anh, liệu như thế có phải là đã hại anh ấy không? Thôi thôi, chẳng nên “nhàn cư vi bất thiện” làm gì!

Tuy nghĩ như vậy, nhưng chỉ vài hôm sau, cô nhận được điện thoại của Mạnh Thiên Phàm, anh muốn nhờ cô chọn quà tặng cho một người.

- “Em biết đấy! Anh là một người thô kệch, chẳng có bạn khác giới nào! Con gái thích cái gì chỉ có bọn em là rõ, giúp anh nhé!”.

Mạnh Thiên Phàm – con người này ghi điểm ở chỗ tính cách hết sức thú vị, dù mới quen nhưng cứ như đã thân thiết lắm rồi. Kỉ Hoa Ninh nhận lời đi cùng, hai người lựa chọn rất lâu, cuối cùng cũng chọn được một mặt dây chuyền pha lê trắng, dưới ánh đèn, mặt pha lê đó lóng lánh rực rỡ, trông lóa cả mắt.

- “Thế này là tốt rồi!” Mạnh Thiên Phàm cầm mặt đá lên và say sưa ngắm nghía: “Cô ấy nhất định sẽ rất thích… Hôm nay vô cùng cảm ơn em, mời em cơm tối nhé!”.

Nhìn anh ấy cười rạng rỡ là thế, Kỉ Hoa Ninh không đừng được bèn hỏi: “Bạn kiểu gì mà khiến anh phải đích thân ra tay thế?”.

Mạnh Thiên Phàm cẩn thận cất chiếc mặt đá: “Sắp đến sinh nhật bồ anh rồi… Em đừng có mà nhìn anh như thế, chẳng lẽ anh lại không thể có bồ hay sao?”.

- “Bồ mới hay bồ cũ trước đây?…”, Kỉ Hoa Ninh nói chưa hết câu, biết mình đã lỡ lời liền vội vàng im bặt, nhưng thật không may, Mạnh Thiên Phàm đã nghe thấy, “Sao em lại biết chuyện về bồ anh?”.

Cô đành phải kể lại việc mình đã chứng kiến cảnh anh ấy bị “đá đít” và bị tranh cướp trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật trước cửa khách sạn hồi nào. Mạnh Thiên Phàm cố nặn ra nụ cười méo mó, “Thì ra em đã “tóm” được lần đó! Thế lần giúp Nisha có phải em đã nhận ra anh rồi đúng không? Thảo nào… mất mặt thật, mất mặt quá đi thôi, ha ha ha…”.

Kỉ Hoa Ninh cũng chẳng biết nói gì để an ủi anh: “Anh chị làm hòa rồi hả?”.

- “Ừ, trận mưa to hôm trước, cô ấy đột nhiên đến tìm anh, toàn thân ướt đẫm như chuột lột… Cô ấy nói, là trước kia cô ấy sai, hy vọng anh sẽ tha thứ. Cũng được năm năm… em biết đấy, làm sao mà dễ dàng rũ bỏ đi được!”.

- “Em hiểu… nhưng, nếu anh không giận, em vẫn còn muốn nói thêm vài câu…”. Kỉ Hoa Ninh liền kể lại sự việc mà cô đã vô tình chứng kiến mấy hôm trước: “Em nói điều này không phải vì muốn chia cắt tình cảm của hai người, nhưng… ”.

- “Em nói chuyện đó, chứng tỏ em thực sự là bạn anh”. Mạnh Thiên Phàm hít một hơi thật sâu, nhoẻn cười và dựa vào hàng lan can bên đường. “Kỳ thực đã nhiều năm qua, nếu nói anh hoàn toàn đứng trong bóng tối thì như thế cũng không phải là ngốc. Anh chỉ cố gắng tin rằng cô ấy đã thay đổi và nhất định sẽ quay về, thế mới chính là Như Quân mà anh từng biết…”.

- “Có thể lần này, cô ấy thực sự đã thay đổi?”. Đột nhiên Kỉ Hoa Ninh không muốn quá nhẫn tâm, đối diện với người đàn ông này, nếu nói ra sự thật có thể sẽ quá tàn nhẫn.

- “Em có biết trước đây bọn anh đã sống với nhau như thế nào không? Hàng tháng anh chỉ biết đến công việc và công việc, cố gắng kiếm tiền mua nhà, kiếm tiền cho cô ấy tiêu xài, anh đã trao cho cô ấy tất cả. Anh đúng là bỏ đi, “cày” đến tận bây giờ mà vẫn chỉ là một tay bác sĩ quèn. Thế nhưng cô ấy nói rằng công việc của anh là “cứu tử hoàn sinh”, rất có ý nghĩa, tiền có kiếm được thế nào thì cô ấy cũng thấy vô cùng hạnh phúc. Anh cho rằng bọn anh vốn vẫn như thế, nhưng…”.

Mạnh Thiên Phàm ngày càng nắm chặt hộp quà, Kỉ Hoa Ninh nhìn xa xăm: “Nhưng cuối cùng thì anh vẫn không thể buông tay được, không thể từ bỏ những hồi ức, từ bỏ những gì đã có…”.

Có khi chúng ta yêu một người, cái mà chúng ta yêu chỉ là nỗi đau khổ của tình yêu mà thôi. Khi đau khổ, là vì những thứ đã từng có, chứ không phải vì người ấy của hiện tại.

- “Đừng có mà trầm ngâm như vậy, tiểu cô nương ạ! Cuộc sống của “cô” còn sáng sủa hơn tôi nhiều! “Cô” không biết đấy thôi, mới đây, Gi­ang Viễn Ảnh vừa nhận được thư biểu dương…”.

- “Sao tự nhiên lại nhắc đến anh ta, lẽ nào anh là thuyết khách cho anh ta à?”.

- “Làm thuyết khách gì chứ? “Cô” và cậu ta có chuyện gì cần nói à?” Mạnh Thiên Phàm vờ ngốc, Kỉ Hoa Ninh ném cho anh một ánh mắt sắc lạnh: “Mau nói, mời ta ăn đại tiệc gì đây?”.

- “Tiểu côn đồ” được không, ha ha ha…”.

- “Quee­nie?” Phía trước là anh chàng Chris hào hoa lãng tử đang bước tới. “Cùng bạn đi mua đồ à?”.

- “Ừ, bọn mình đang định đi ăn, đi cùng chứ?”.

- “Không đâu, đi chơi vui vẻ nhé!”.

Vượt qua Chris, Kỉ Hoa Ninh tiện thể giới thiệu với Mạnh Thiên Phàm: “Ông chủ đấy, là bạn hồi đại học của em!”.

- “Thảo nào, nhìn có vẻ giống người nước ngoài!” Mạnh Thiên Phàm lẳng lặng quay đầu lại, vừa khéo đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chris đang hướng về phía họ, chăm chú không rời mắt.

Xem ra thằng em Viễn Ảnh có khá nhiều tình địch, Mạnh Thiên Phàm thầm kinh ngạc trong lòng.

Từ sau buổi từ biệt ở công viên, Mẫn Na và Lâm Tĩnh Lam không còn qua lại nữa. Ngày hôm đó, Kỉ Hoa Ninh đã gặp Gi­ang Viễn Ảnh, Lâm Tĩnh Lam dứt được Mẫn Na, nhưng qua cái đêm đó, không ai còn nhắc đến chuyện cũ nữa.

Tình cảm được xây dựng trên cơ sở tin tưởng lẫn nhau, nên là sự tin tưởng tuyệt đối và thấu hiểu một cách sâu sắc về đối phương, chứ không phải là một sự tin tưởng mù quáng. Tình cảm còn là sự đồng điệu giữa hai con người trong nhiều năm, nếu như có sự giả dối thì chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ đều có thể để lộ ra tất cả.

Sau này, ở trường đại học, Mẫn Na đã trở nên rất “thuận buồm xuôi gió”, nổi trội và rực rỡ. Sau khi cô tham gia vào đội kịch theo sự rủ rê của các bạn cùng phòng thì sự hứng thú với môn biểu diễn này ngày càng gia tăng. Cô vốn cho mình thuộc type người hướng nội, không có cách gì để thể hiện một cách xuất sắc trước đông đảo mọi người, thế nhưng từ khi tham gia diễn xuất, cô ấy đã diễn thành công ngoài sức tưởng tượng của bạn bè. Diễn xuất của cô nhận được những lời phê bình tốt, đây dường như là lần đầu tiên cô tìm thấy cảm giác vui sướng với thành tựu mà chính bản thân mình giành được, cảm thấy cuộc sống của mình đã bước vào vòng quay của nhiệt huyết, như bước vào một vùng đất hoàn toàn mới lạ.

Mẫn Na vốn là một cô gái hấp dẫn nhưng vì đã tự mình bắt chước theo Kỉ Hoa Ninh, sống dưới cái bóng của Kỉ Hoa Ninh và dưới ánh hào quang của chị gái là Mẫn Lạc Lạc nên không tỏa được ánh sáng của bản thân mình. Mỗi một cô gái đều có những ưu điểm riêng, chỉ là khi họ biết trân trọng và nghĩ đến bản thân mình hơn thì mới phát hiện ra. Sống trong cuộc sống đầy mãn nguyện như thế, cô dần dần nguôi ngoai ý muốn tranh đoạt lại Lâm Tĩnh Lam, thế giới của anh và cô ngày càng cách xa nhau, có lẽ đã không thể gần gũi ngay từ lúc đầu.

Cuối cùng gia đình Tần Di Gi­ang cũng định cư trong thành phố. Chàng cảnh sát họ Vương đã vì cô mà chuyển đến đây, hai người tìm được một căn hai phòng sát cạnh nhà bố mẹ vợ, kỳ đầu sau khi thanh toán vẫn còn thiếu ba mươi vạn và đây cũng chính là lý do thúc đẩy Tần Di Gi­ang phải nhanh chóng kiếm một công việc. Ngoài khoản nợ, Vương Niệm Niệm cũng đã gần bốn tuổi, đến khi con bé đi học thì các khoản chi phí sẽ gia tăng cho nên phải sớm tính toán trước cho tốt.

Nhà của họ cách chỗ Kỉ Hoa Ninh không xa. Sau khi cô sắp xếp mọi việc ổn thỏa liền đến gặp gỡ với người bạn tốt ngày xưa. Khi đi tới cổng trường mà họ đã từng theo học thời cấp ba cũng vừa đúng giờ tan học. Từng nhóm các cô gái, chàng trai mặc quần áo đồng phục cùng đi tới. Cho dù là đồng phục nhưng cũng có đến trăm ngàn cách mặc khác nhau: Có người, những chiếc khuy trên áo sơ mi được cài rất đúng quy định, còn một số nữ sinh mặc váy kết hợp thêm đôi tất, trông rất dị hợm.

- “Cũng là một loại đồng phục nhưng sao cảm giác lại khác nhau thế nhỉ?” Tần Di Gi­ang lắc đầu: “Bây giờ nhà trường quản lý có vẻ lỏng lẻo hơn, còn có cả những đứa tóc xanh tóc đỏ nữa!”.

- “Xem ra cũng phải có vài ba phong cách”. Kỉ Hoa Ninh tiếp lời: “Giống như khóa chúng ta hồi đó cũng có một người tên là Diễm gì đó, xỏ đến bảy cái lỗ tai, kết quả bị phạt viết kiểm điểm, đều là do bố mẹ không quản lý con cái ấy mà!”.

- “Không biết bọn bạn cùng học bây giờ thế nào rồi nhỉ? Tổ chức họp lớp thì cũng đến được vài đứa. Nhiều đứa sau khi tốt nghiệp liền biệt tăm biệt tích, có khi cả đời chẳng gặp lại ấy chứ. Duyên phận thật là kỳ lạ, tuy nhiên “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng” mà!”.

- “Đừng bi ai như vậy, “Sơn thủy hữu tương phùng”. Nhìn kìa, cô bé kia có vẻ giống cậu ngày trước nhỉ?”. Kỉ Hoa Ninh chỉ vào cô gái tóc dài, đi guốc đỏ, kẹp tóc hình con bướm.

- “Ha ha, tớ mà thơ ngây thế à? Kia, kia chính là cậu đấy!” Kỉ Hoa Ninh nhìn theo hướng Tần Di Gi­ang chỉ thì bắt gặp một cô bé mặt mũi bần thần, tóc như mũ nấm, nhìn ngây ngây thơ thơ thật là đáng yêu.

- “Không phải, không phải, so với bản cô nương năm đó thì còn thua xa…”.

Sau khi mất đi Gi­ang Viễn Ảnh đã nhiều năm, bây giờ Kỉ Hoa Ninh mới chơi lại với người bạn tốt Tần Di Gi­ang. Thời niên thiếu ai chẳng trải qua vài lần xúc động và nên trân trọng mối lương duyên đó bởi vì không phải dễ dàng gặp gỡ ở bất kỳ nơi đâu!

Tần Di Gi­ang hòa nhập rất nhanh vào dòng người tìm kiếm việc làm. Những ngày này, tìm được một công việc tốt không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ cô ấy vừa mới tốt nghiệp lại kết hôn và sinh con ngay nên đến tận bây giờ hình như chưa có kinh nghiệm về bất kỳ việc làm nào. Kỉ Hoa Ninh có giới thiệu cho mấy nơi nhưng cô đều rớt ở vòng phỏng vấn.

Thất bại là nhỏ, cơ hội mới là lớn. Cô cố gắng chạy đôn chạy đáo trong thành phố, còn cô nhóc Vương Niệm Niệm thì trở thành cái đuôi của mẹ. Trẻ con ở cái tuổi này đang rất bện hơi người, mỗi ngày khi mẹ muốn đặt xuống để đi đều không thể vì cô bé cứ khóc toáng lên. Nhà bố mẹ chồng ở xa còn bố mẹ của Tần Di Gi­ang lại không được khỏe lắm nhưng lúc đó cũng trông Niệm Niệm giúp cô. Thật không may, một ngày trước khi Tần Di Gi­ang phải đi phỏng vấn, mẹ cô lại đột nhiên thông báo rằng bà bị ốm, không thể gửi Niệm Niệm được. Trong lúc vội vàng, đột nhiên cô nhớ ra Kỉ Hoa Ninh ở ngay bên cạnh, thế là liền gọi điện cho cô ấy.

- “A lô !”, thứ bẩy, Kỉ Hoa Ninh đang ngon giấc nồng, chỉ mơ màng nghe thấy có tiếng chuông điện thoại.

- “A lô, a lô? Tiểu Ninh? Cậu vẫn còn đang ngủ à?”. Trong lúc đang vội vã, Tần Di Gi­ang nói như bắn pháo: “Tớ sắp muộn rồi, không thể mang theo Niệm Niệm, cậu trông nó hộ tớ được không? Đúng ngày hôm nay, tớ lại có cuộc phỏng vấn quan trọng, xin cậu đấy, bây giờ tớ qua đó luôn nhé!”.

Cũng chẳng đợi Kỉ Hoa Ninh tỉnh hẳn, đối phương đã vội gác điện thoại. Kỉ Hoa Ninh gãi gãi đầu, còn vẫn chưa “thủng” mọi sự. Mười phút trôi qua, tiếng chuông cửa kêu “ding dong, dinh dong” gấp gáp, là Lâm Tĩnh Lam ra mở cửa. Tần Di Gi­ang vừa nhìn thấy mặt Lâm Tĩnh Lam liền vội vã ấn Niệm Niệm vào: “Lâm đệ đệ, con gái chị xin nhờ em và Tiểu Ninh! Niệm Niệm, phải biết nghe lời dì Hoa Ninh nhé, mẹ sẽ sớm đến đón, con ngoan!”.

Vừa dứt lời, cô liền cầm lấy túi xách và vội vã chạy đi. Sau khi biết Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam sống cùng nhau, cô cũng chẳng mảy may nghi ngờ về sự tình giữa hai người bọn họ, cô biết Tiểu Ninh luôn có những quy tắc của riêng mình. Và cũng vì trước đó cô đã từng gặp Lâm Tĩnh Lam, đối với cô mà nói cậu ta vẫn luôn là cậu học sinh cấp hai thuở nào, cho nên vẫn quen gọi Tĩnh Lam là “đệ đệ”.

Gửi con ở chỗ bạn hiền nên vô cùng yên tâm, nhưng cô quên mất rằng: Hai người bọn họ đều được nuông chiều từ nhỏ nên chẳng có chút kinh nghiệm nào về trẻ con cả, Niệm Niệm đáng thương không biết cuối cùng sẽ ra sao?

Kỉ Hoa Ninh ra khỏi phòng trong trạng thái vẫn còn đang ngái ngủ chợt nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trước bàn ăn, mắt lớn đang trừng trừng nhìn mắt nhỏ: Vẫn còn chưa ăn sáng. Vương Niệm Niệm đã khóc một mẻ, Lâm Tĩnh Lam lại không biết cách dỗ dành nên cứ ngồi lù lù như một cái cây, con nhỏ làm náo loạn một lúc lâu mà chẳng thấy ai quan tâm nên lại im lặng.

- “Dì Hoa Ninh!”, Niệm Niệm nhảy ra khỏi ghế chạy đến phía Kỉ Hoa Ninh: “Niệm Niệm đói, Niệm Niệm đói!”.

Kỉ Hoa Ninh dịu dàng xoa đầu cô bé: “Niệm Niệm ngồi ngoan nhé, sẽ có đồ ăn rất nhanh thôi!”.

- “Vâng ạ!”, quả nhiên Niệm Niệm ngồi rất ngoan ngoãn, lúc bấy giờ Lâm Tĩnh Lam mới yên tâm đứng dậy dọn dẹp phòng ốc.

Giăm – bông, trứng, sand­wich và sữa chua vị dâu cả ba người đều rất thích uống. Kỉ Hoa Ninh lau cái miệng dính đầy sữa của con bé và hỏi: “Niệm Niệm cũng thích sữa chua vị dâu tây hả?”.

- “Vâng ạ!”, đứa nhỏ gật đầu thật mạnh, “thích nhất đấy ạ!”

Kỉ Hoa Ninh vô tình liếc nhìn Lâm Tĩnh Lam, cậu nói với Niệm Niệm: “Nhưng ăn sữa chua vị dâu tây sẽ biến thành ngốc, nếu như Niệm Niệm hóa thành kẻ ngốc thì làm thế nào?”.

Quả nhiên con bé vô cùng sợ hãi, người rúm ró cả lại: “Niệm Niệm không muốn thành trứng, không muốn thành trứng…”.

- “Thành trứng á?”.

- “Thành, thành ngốc nghếch ấy…”, lúc này, con bé đã trở nên sụt sịt.

Lâm Tĩnh Lam liền cầm chiếc cốc lên, uống ừng ực hết phần sữa còn lại rồi cười với Kỉ Hoa Ninh: “Vậy để chú thay con thành ngốc nghếch nhé, Niệm Niệm vẫn là thông minh nhất!”.

Lúc bấy giờ, Hoa Ninh mới phát hiện ra âm mưu của cậu ta: “Tiểu Lam! Mang sữa lại đây cho tôi!”.

Vương Niệm Niệm không hề hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì, chăm chú nhìn vào cốc sữa chua vị dâu tây ở trước mặt – không biết nó có thể lén uống không nhỉ? Bởi vì thực sự sữa rất ngon!

Ăn uống, thu dọn xong xuôi cũng đã gần đến mười giờ, Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam quyết định đưa Niệm Niệm đến công viên chơi. Vào ngày nghỉ nên công viên rất náo nhiệt, đến đâu cũng gặp các gia đình vài ba người hoặc các đôi tình nhân đang rảo bước, không khí nghỉ ngơi khiến cho mọi người đều cảm thấy khoan khoái dễ chịu trong lòng.

Vương Niệm Niệm giống như một chú ngựa non cứ chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia mà không chịu dừng, nó một tay cầm chong chóng, một tay cầm bóng bay, miệng liên tục phát ra tiếng kêu: “Ìn ìn, ìn ìn”, đại khái đó là thứ ngôn ngữ của trẻ con.

Lúc ấy, có đứa bé trai ngay bên cạnh chạy tới, tay kéo theo chiếc dù hình con chuột, nhìn rất bắt mắt. Vương Niệm Niệm trân trân ngó chiếc dù, bất giác buông thõng tay phải, quả bóng tuột ra theo gió bay lên, trong chốc lát mắc vào cành cây ngay trên đầu.

- “A – bóng của con!”, đang ngồi dưới gốc cây, Kỉ Hoa Ninh cũng giật mình bởi tiếng kêu thảm thương của Niệm Niệm, cô lập tức chạy đến: “Tiểu Lam, bóng của con bé đâu?”.

- Lâm Tĩnh Lam ngẩng đầu nhìn lên cành cây um tùm, “Ở trên đầu kia kìa, lần này thì phiền đây!”.

- “Bóng, bóng…”, đối với trẻ con mà nói, những thứ chưa có hoặc đột nhiên bị mất đi đồ vật gì đó sẽ khiến chúng cảm thấy luyến tiếc, có lẽ nguyên nhân mất quả bóng chính là vì nhìn thấy chiếc dù của đứa trẻ khác. Lâm Tĩnh Lam cố gắng dùng cái cành rụng để khều quả bóng xuống, thế nhưng cành đó lại quá ngắn. Kỉ Hoa Ninh xoa xoa lên má Niệm Niệm. “Niệm Niệm, dì Hoa Ninh sẽ mua giúp con một quả giống như thế, có được không?”.

- “Nhưng, nhưng… Niệm Niệm muốn quả kia cơ!” Vương Niệm Niệm bắt đầu sụt sùi, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân khiến cho ai nhìn cũng cảm thấy thương.

- “Bóng ở cao quá, có lấy được không, thử lắc mấy cái cành xem sao?”, Kỉ Hoa Ninh dùng sức rung mấy cành ở thấp, còn Lâm Tĩnh Lam cao hơn đang sẵn sàng vươn tay với quả bóng. Khi trái bóng rung rinh nhẹ, Tĩnh Lam lập tức tóm được dây bóng, nhưng cuối cùng cũng để tuột nó bay lên trời mất.

- “A…”, Niệm Niệm ngước khuôn mặt nhỏ bé nhìn theo trái bóng đang dần dần bay xa, nước mắt lại chực trào ra.

- “Niệm Niệm đừng khóc nha, nghe dì Hoa Ninh nói này. Quả bóng nhỏ cũng có cha mẹ, bây giờ nó đang về nhà đấy. Trên đời này có những thứ mãi mãi thuộc về con, nhưng cũng có những thứ chỉ tạm thời là của con thôi, cuối cùng chúng cũng phải về nhà của mình. Ví như ba, mẹ, dì Hoa Ninh, chú Tĩnh Lam đều là của con mãi mãi. Cho nên buông tay ra cũng không phải là đã mất, đó chỉ là cho bóng nhỏ được tự do, Niệm Niệm đã làm một việc tốt, dì sẽ thưởng cho con một cái kem, có được không nhỉ?”.

Câu nói này có vẻ hơi khó hiểu với một đứa trẻ, nó lơ ngơ nhưng cũng gật đầu, chủ yếu là bị hấp dẫn bởi một từ “kem”, nước mắt cũng đã ngừng hẳn. Lâm Tĩnh Lam “lén lút” liếc nhìn Kỉ Hoa Ninh, ấm áp như gió tháng năm. Bọn họ mỗi người dắt một tay cô bé, giống như một gia đình ba người tràn đầy hạnh phúc cùng hòa vào bức tranh trời cao biển rộng bao la.

Vương Niệm Niệm ăn hết kem, chơi được một lúc rồi thiu thiu ngủ, Kỉ Hoa Ninh để con bé nằm trong lòng mình, cuối cùng thì vẫn là một đứa trẻ, rất nhanh liền đã ngủ ngon lành. Gió mát mang theo cái tĩnh mịch của trời xanh và hương vị của cỏ cây hoa lá, tiếng cười nói vui vẻ lúc gần lúc xa thoảng vào tai, sắc trời đã gần buông bóng hoàng hôn mà chẳng hay biết.

Kỉ Hoa Ninh nhẹ nhàng bế Vương Niệm Niệm lên và cùng Lâm Tĩnh Lam sánh vai trên con đường trở về nhà. Con đường này vốn rất thân thuộc, cái năm cậu lên sáu, cô mười một tuổi, chính cô đã cõng cậu đi trên con đường này.

- “Khi cậu bằng Niệm Niệm bây giờ cũng đã biết lẵng nhẵng chạy theo tôi. Thế mà chỉ trong nháy mắt, con của Tiểu Di đã lớn bằng này rồi”. Bóng chiều dường như cũng vì Kỉ Hoa Ninh mà thêm xuộm vàng, khuôn mặt cô sao mà ấm áp và hiền hòa đến thế.

Lâm Tĩnh Lam đột nhiên mỉm cười: “Từ khi tôi bắt đầu biết ghi nhớ, em chưa từng một lần thân thiết với tôi như với cô bé này!”.

- “Là vì khi đó cậu không ngoan nên khiến người ta ghét, không phải à?”. Có trời mới biết nếu Tiểu Lam không ngoan thì cuối cùng từ “ngoan” đó phải định nghĩa như thế nào?

- “Cứ cho là như thế thì em sẽ chịu nhường tôi chắc?”.

- “Đương nhiên là thế rồi!”, cô quay người và bật cười: “Chỉ có tôi mới có thể lừa được Tiểu Lam, còn người khác thì quên đi!”.

Lâm Tĩnh Lam nhìn vào mắt cô, ánh mắt như thiêu như đốt. Kỉ Hoa Ninh muốn chạy trốn nhưng không thể, đôi đồng tử đó từ chỗ tròn tròn đã trở nên sâu thăm thẳm, thay đổi theo thời gi­an không chỉ có mình cô mà còn có cả cậu ấy, cậu đã sớm chẳng phải là tên con trai nhỏ ngốc nghếch nữa, cậu ấy đã thực sự trưởng thành.

Vương Niệm Niêm liên tục chép miệng, nó vẫn còn đang mơ. Lâm Tĩnh Lam giơ tay qua: “Mệt không, đưa tôi bế!”.

Kỉ Hoa Ninh “ừ” một tiếng, “nhẹ nhàng thôi” rồi chuyển đứa bé sang tay Tiểu Lam, nó vẫn còn đang ngon giấc. Hai người bước đi trong bóng chiều, cùng đi bên nhau và nhớ về kỷ niệm của thời thơ ấu. Đặc biệt là Kỉ Hoa Ninh, cô đang nhớ đến rất nhiều chuyện của Tiểu Lam từ ngày nhỏ cho đến tận bây giờ, dường như đi hết một con đường, thời gi­an cũng chuyển từ thời điểm này đến thời điểm khác, chỉ trong một đêm hai đứa trẻ đã thở thành người lớn.