Tình Nguyện

Chương 18




Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly

Biên tập: Tiểu Sên

Lúc nghỉ trưa, Tá Ninh lại gọi điện thoại cho cô: “Em về nhà nhanh đi!”

“Cái gì cơ? Em vẫn còn đang trong giờ làm việc mà.”

“Ông chủ ở Mỹ của chị nói bảy giờ tối nay ông ta và vợ sẽ đáp máy bay xuống sân bay quốc tế Đào Viên, ông ta muốn chị đi đón người, nhân tiện mua bánh xốp dứa cho vợ ông ta luôn.”

“Vậy không phải chị chỉ cần đi mua là được rồi sao, còn gọi em làm gì?”

“Em đang giả ngốc hay giả điên thế? Ông ta muốn chị mua bánh xốp dứa lần trước em làm cho chị đó, em muốn chị đi mà đâu mua hả?”

“Vấn đề là em vẫn còn đang trong giờ làm việc, không thể đi đâu được.”

“Ngốc! Em bắt taxi về nhà, chúng ta tráo đổi thân phận một chút, chỉ cần một buổi chiều là được rồi.”

“Này… Làm như vậy không tốt lắm đâu!”

“Nhanh lên! Em mau về nhà giúp chị lấy lòng vợ ông chủ đi. Gần đây ở công ty chị đang tiến hành xét năng lực làm việc của nhân viên ở khu vực châu Á này, chị nhất định phải tích cực lấy lòng vợ ông chủ, để bà ấy nói tốt cho chị với ông chủ, lúc đó thì cơ hội được thừa nhận của chị mới được nâng cao. Vậy nên tiền đồ của bà chị già nhà em toàn nhờ cả vào em đấy.”

“Em nghĩ chúng ta không cần phải làm vậy đâu, bánh xốp hương quýt nhân lê khô cũng không tồi, chị đi mua mấy hộp, nói không chừng bà ấy sẽ càng yêu thích hơn thì sao.”

“Ai! Em đúng là không biết gì cả, uổng công hai ngày trước chị vô tình gặp phải Lưu Diệp ở hội triển lãm, còn phải cố gắng lôi kéo làm quen với anh ta, mời anh ta ăn cơm mới có thể khiến anh ta đồng ý không nói với ai chuyện chị đi phỏng vấn xin việc thay em. Vậy mà bây giờ em lại dùng cách này để cảm ơn chị sao? Được! Vậy chị đây…”

Không đợi chị nói xong, Hữu Ninh lập tức nói: “Em về ngay là được chứ gì!”

Trên đường về nhà, trong lòng cô luôn làm thấy bức bối không yên. Lưu đại ca đã biết rõ mọi chuyện rồi sao?

Tá Ninh nói anh ấy đã hứa sẽ không nói chuyện này ra ngoài, vậy chắc sẽ không có việc gì lớn đâu? Phải không?

Vào lúc một giờ ba mươi phút chiều, Tá Ninh thay quần áo của Hữu Ninh, đúng giờ ngồi ở bàn làm việc của Hữu Ninh, lật xem sổ ghi chép công việc của em gái nhà mình.

Nó đang làm gì thế này? Hơn hai mươi trang ghi chép dài thế này là muốn chị phải bắt đầu xem từ đâu đây?

Tuy rằng không tình nguyện nhưng chị vẫn xem kỹ mấy hạng mục công việc mà Hữu Ninh đã đặc biệt đánh dấu kia, nhưng khi chị xem xong, lại không nhịn được ngẩng đầu trợn trắng mắt.

Ôi trời! chị thật muốn đem bản ghi chép mấy giờ cần pha trà, nước ấm cần mấy độ, dùng lá trà gì, mấy giờ mua cơm trưa, còn mấy thứ ông chủ không thích ăn sao chép lại đưa cho trợ lý của chị xem một chút, nhìn xem người ta quan tâm ông chủ của mình thế nào, nhìn xem bọn họ đã sung sướng thế nào khi làm việc cho chị!

Chị đảo mắt nhìn đồng hồ, bây giờ là một giờ bốn mươi phút, đã đến giờ chị phải đi pha một ly trà nóng cho ông chủ.

Tá Ninh làm theo nhưng gì Hữu Ninh ghi chú lại, đem trà đã pha xong đặt trên bàn Lê Tuấn Uy.

Lê Tuấn Uy ngẩng đầu: “Có phải công ty Kiều Tân hôm qua gọi đến nói Cục thuế quốc gia muốn điều tra tài chính của bọn họ không?”

Không xong! Chuyện này chị có biết gì đâu chứ!

Vì hóa giải nguy cơ trươc mắt, chị chuyên nghiệp cười cười, xong mới nói: “Thật xin lỗi, vì để chắc chắn hơn, tôi sẽ đi… kiểm tra lại một chút.”

Nói xong, chị cầm di động bước nhanh vào toilet, gọi điện thoại cho Hữu Ninh, rồi mới trở lại văn phòng.

“Kiểm tra thế nào rồi?” Lê Tuấn Uy hỏi.

Tá Ninh thản nhiên cười: “Đúng vậy, anh Lê, Cục thuế quốc gia quyết định là ngày hai mươi chín tháng tư sẽ đi điều tra tình hình tài chính của bọn họ.”

“Được, tôi biết rồi, cám ơn cô.”

“Không cần, anh quá khách sáo rồi.” Nói xong, chị hài lòng trở về chỗ ngồi của mình.

Ai, thật sự không phải là chị tự khen mình đâu, nhưng chị cảm thấy mình thật quá lợi hại, ngay cả tình huống nguy cấp như vậy mà chị đều có thể thoải mái hóa giải, chị thật phục bản thân mình quá!

Suốt cả buổi chiều Lê Tuấn Uy cũng không phân công thêm công việc gì cho chị, chị chỉ cần ngồi một chỗ, tiếp điện thoại, xem ghi chú, thì rất nhanh đã đến giờ tan làm.

Vừa đến năm giờ, Tá Ninh lập tức khóa kỹ ngăn kéo, cầm lấy túi xách, chuẩn bị chạy lấy người.

Ngay lúc chị muốn mở miệng nói chào tạm biệt với Lê Tuấn Uy thì anh đã giương mắt nhìn chị, chậm rãi nói: “Đã vất vả cả một buổi chiều rồi, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết cô là ai không?”

Tá Ninh bị những lời này của anh dọa sợ đến mức tim đập thình thịch, may mà chị đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chị trả lời: “Anh Lê, anh nói đùa phải không, tôi đương nhiên là Hữu Ninh, nếu không anh nghĩ tôi có thể là ai?”

“Nếu cô là Lương Hữu Ninh thì sẽ biết tôi không nói đùa. Nói đi, cô là ai?”

Không xong! Người này thật sự rất khó giải quyết, mặc kệ anh ta làm cách nào phát hiện được chị không phải là Hữu Ninh, nhưng tóm lại, trước cứ giả ngu rồi nói sau.

“Anh Lê, tôi thật sự không biết anh đang nói gì, nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước đây, tạm biệt.”

Nói xong, chị tông cửa xông ra ngoài, lại nghe thấy câu nói cuối cùng của anh vọng ra, càng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Cô là người lúc trước phỏng vấn thay Lương Hữu Ninh đúng không!”

Chị rõ ràng phát hiện được, giọng của anh ta khi nói những lời này là khẳng định mà không phải nghi vấn.

Chuyện tới nước này, chị cũng chỉ có thể kiên trì không nói thật, đưa lưng về phía anh nói: “Cho tới nay, Lương Hữu Ninh đều chỉ có một người mà thôi.”

Nói xong, chị nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Trên đường về nhà, chị thật sự rất khó bình tĩnh lại được, cho nên mới lấy điện thoại gọi cho Lưu Diệp, thành thật nói cho anh ta biết chiều nay đã xảy ra chuyện gì, cũng nhờ anh ta nói giúp Hữu Ninh, đừng để em ấy vì chị mà bị mất việc.

Về nhà, chị đã nhìn thấy Hữu Ninh mặc tạp dề, bận rộn gói kỹ hộp bánh xốp dứa, trong phòng lại tràn ngập mùi thơm của bánh nướng. Nhìn Hữu Ninh mặc dù bận rộn không ngơi tay nhưng vẫn bình tĩnh thản nhiên xử lý mọi việc đâu vào đó, lần đầu tiên trong đời chị cảm thấy có lỗi với Hữu Ninh.

Cơm chiều, các cô ăn cơm sớm hơn bình thường. Hữu Ninh làm toàn mấy thứ chị thích ăn. Chị nghĩ muốn mở miệng nói về chuyện đã xảy ra chiều nay, nhưng lại không thể nói nên lời.

Mà nguyên nhân chị không nói được là vì trong lòng chị vẫn có một âm thanh mỏng manh nói rằng Lê Tuấn Uy không có chứng cứ gì, nên sẽ không thể vì nghi ngờ mà sa thải Hữu Ninh được.

Một khi đã như vậy, chị đương nhiên sẽ không nói ra.

Chị tin tưởng, Hữu Ninh có thể bình an vượt qua trận phong ba này.

“Hữu Ninh, chờ chút nữa chị sẽ đến sân bay Đào Viên, tiện thể chị cũng đi theo ông chủ xuống phía nam gặp một số đối tác. Rồi đến chiều ngày mai sẽ lại cùng ông chủ bay đi tham gia lễ khai trương của chi nhánh, chắc là chị sẽ không ở nhà mười ngày, cho nên chị sẽ gọi điện thoại cho mẹ để mẹ lên ở cùng với em được không?”

“Được ạ.” Hữu Ninh hoàn toàn không có ý kiến.

Tá Ninh tự nhận là đã sắp xếp tốt mọi chuyện, xong chị cũng vội vàng trở về phòng sửa sang lại hành lý chuẩn bị đến Đào Viên.

Hữu Ninh tiễn chị đến tận cửa, dặn dò với Tá Ninh: “Trên đường chị nhớ cẩn thận nhé, tạm biệt.”

“Em…” Lời nói đến bên miệng, lại không biết nên nói tiếp như thế nào, nên chị đành phải nuốt những lời định nói lại, vẫy tay chào Hữu Ninh: “Được, tạm biệt.”



Hôm sau, Hữu Ninh như thường ngày đến sở sự vụ làm việc, nhưng làm cho cô cảm thấy thất vọng là Lê Tuấn Uy chưa có đến. Vì thế cô đành đến thăm vườn hoa trước, tưới nước cho cây, sau đó ngồi dưới tán cây bàng chờ anh đến mở cửa.

Tám giờ, Lê Tuấn Uy mới đến sở sự vụ.

Nhìn thấy anh từ xa, hai mắt cô không nhịn được sáng bừng lên, vui vẻ chào hỏi: “Chào buổi sáng!”

Nhưng lạ là anh lại làm như không nhìn thấy cô, mở cửa, trực tiếp đi vào phòng làm việc.

Hữu Ninh cầm lấy bánh xốp dứa hôm qua cô làm và tờ báo hôm nay đi theo anh lên văn phòng, lúc nhìn thấy sắc mặt tối tăm của anh, cô có chút lo sợ.

Cô đành phải cúi đầu im lặng, làm những chuyện mình nên làm.

Khi cô muốn cầm khăn lau lau bàn của anh, anh đột nhiên đè tay cô lại, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”

Tiếng nói của anh lạnh như băng lại không nghe ra được cảm xúc, khiến lòng cô không nhịn được giật thót.

“Tôi… Tôi không hiểu ý của anh.”

“Được, vậy để tôi nói rõ nhé, hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ hạn ba tháng thử việc của cô, cô không có chuyện gì cần nói rõ, hay có chuyện gì chưa nói cho tôi không?” Anh nói, đồng thời buông lỏng tay cô ra.

Tại sao anh lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ chuyện Tá Ninh giả mạo cô hôm qua đã bị lộ?

Không! Chắc không đâu. Nếu bị lộ thì chắc chắn Tá Ninh đã nói lại cho cô rồi.

Rõ ràng cô muốn đem hết tất cả những chuyện đã giấu diếm nói cho anh biết, cô muốn thẳng thắng với anh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này cô lại do dự. Cô nên nói rõ tất cả với anh, nhưng cô không hiểu sao anh lại tức giận, hơn nữa, chuyện của cô, cũng rất khó sẽ không lại chọc tức anh.

Có lẽ anh chỉ cảm thấy không hài lòng với khả năng làm việc của cô thôi, có lẽ chờ anh bớt giận, cô lại giải thích một chút là được rồi. Còn chuyện mạo danh đi phỏng vấn, cô lại chờ cơ hội khác nói với anh thì có lẽ sẽ tốt hơn.

Lê Tuấn Uy nhìn cô, không thể nói rõ là anh đang thấy thất vọng hay chán nản, anh trầm giọng nói: “Rất khó mở miệng nói ra sao?”

Quên đi! Anh chưa bao giờ làm chuyện ép buộc người khác, dù sao kết quả đều giống nhau cả. Anh cầm lấy máy tính, bắt đầu tính tiền lương nên trả cho cô, lạnh lùng nói: “Thời hạn thử việc của cô đến hôm nay là chính thức kết thúc. Thật xin lỗi, tôi không thể nhận cô vào làm.”

Lời nói của anh như sấm sét giữa trời quang, không hề báo động trước ầm một cái làm đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Cô không rõ, thật sự không rõ, cô rốt cuộc đã làm sai chỗ nào?

“Vì sao?” Cô hỏi, lại nhịn không được đỏ hốc mắt. Cô luôn nơm nớp lo sợ, cố gắng làm việc như vậy, mặc dù không nói mình làm tốt nhưng những cố gắng của cô, cô tin rằng anh đều thấy được, vậy thì tại sao anh lại không cho cô cơ hội?

Từ chiều hôm qua đến giờ trong lòng anh đều tràn ngập lửa giận, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của cô, mọi thứ đều hóa thành một đống tro tàn. Có điều, những gì cần nói anh đều đã nói, hơn nữa đây là quyết định có từ mấy ngày trước của anh, cũng không thể thu hồi lại được. Tuy rằng trong lòng anh không tránh khỏi có chút tiếc nuối, lại nói ra dưới hoàn cảnh này khiến anh cảm thấy thật sự rất đau lòng. Vì sao cô lại muốn lừa anh?

“Vì sao? Phải là tôi hỏi cô mới đúng. Người đến phỏng vấn tất nhiên là do bản thân người đó đến tham gia, nhưng cô lại để cho chị em sinh đôi của mình đến mạo danh, còn trong thời gian làm việc để cô ta đến đây thay cô làm. Ta thật muốn hỏi cô, rốt cuộc cô lấy thái độ gì để làm việc ở đây? Cô thật sự nghĩ chúng tôi đều là những kẻ ngu ngốc sao? Chẳng lẽ chân thành đối xử với người khác mà cô cũng không làm được sao?” Anh khí thế bức người hỏi.

Anh đã biết. Anh đã biết toàn bộ.

Cô không còn lý do nào để biện bạch cho chuyện này nữa. Cô nhớ tới chuyện của Hiểu Phi, đó là vết xe đổ. Thời điểm kia cô cần thẳng thắn với anh nhưng cô lại bỏ lỡ.

Cô rất muốn nói với anh không cần tức giận như vậy, nhưng từng câu từng chữ của anh đều giống như một mũi tên bắn vào điểm yếu cả cô, khiến cô ngoài xấu hổ cũng không nói được câu gì.

Cô chỉ biết mình lại rơi nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời. Cuối cùng cô chỉ có thể khom người, thật sâu chào anh một cái, biểu lộ sự hối hận chân thành của mình.

Tiếp theo, cô cắn môi, xoay người cầm theo túi xách chạy ra ngoài.

Lúc chạy đến cầu thang cô đụng phải Lưu Diệp. Lưu Diệp nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng nhưng chỉ khiến đầu cô càng cúi càng thấp, rồi cô nhanh chóng chạy đi, lao ra khỏi sở sự vụ.

Ôi trời! Anh đã đến muộn một bước.

Lưu Diệp vội vàng chạy vào văn phòng Lê Tuấn Uy hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lê Tuấn Uy lộ ra khuôn mặt lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, nói: “Tôi đang muốn nói với câu, Lương Hữu Ninh chỉ làm việc tới hôm nay thôi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì… Cô ấy không thích hợp làm công việc này.” Lê Tuấn Uy tránh nặng tìm nhẹ nói. Nếu quyết định không nhận cô ấy vào làm thì cũng nên chừa cho cô ấy một chút đường sống, anh không nghĩ muốn đi giải thích rõ nguyên nhân thực sự trong chuyện này là gì.

Lưu Diệp rất muốn biện hộ cho Hữu Ninh, nhưng nhìn vẻ mặt của Lê Tuấn Uy, anh ta biết, chỉ sợ đến một cơ hội nhỏ nhoi Hữu Ninh cũng không có.

Ai, chuyện này thật sự không ổn rồi.

Cậu ta đã nhận lời với Tá Ninh là phải nói chuyện giúp Hữu Ninh. Nhưng nhìn tình huống bây giờ, cậu ta thật sự không có cách nào cả.

Hữu Ninh bước chầm chậm trên đường. Cô biết bản thân mình thật bình thường, làm không được chuyện lớn, nhưng lại không ngờ một việc nhỏ như trợ lý thôi mà cô cũng không làm được.

Không biết có phải lời nói thật khiến người khác đau lòng không, nhưng chỉ cần cô vừa nghĩ đến những lời nói của Lê Tuấn Uy thì nước mắt của cô lại không kìm được chảy ra lần nữa.

Cô chậm rãi đi lên một chiếc cầu vượt, quay đầu nhìn cảnh tượng xe cộ qua lại như nước bên dưới, lại để mặt gió thổi làm khô nước mắt trên mặt.

Ai! Người như cô không có năng lực làm việc thì cũng thôi đi, giờ lại nhát gan không dám đối mặt với sai lầm của chính mình, như vậy cũng chẳng thế trách được Lê Tuấn Uy cảm thấy tức giận. Có lẽ, từ nhỏ cô đã định trước là một người không làm nên được chuyện gì.

Cô không biết đã đi bộ bao lâu, đến khi trở lại chỗ ở, cô chỉ mơ hồ cảm thấy lòng bàn chân rất đau, tâm cũng mệt mỏi.

Nằm trên sô pha, cô nhắm mắt lại, đột nhiên hy vọng mình có thể vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Ngay cả cô đều chán ghét chính mình, huống gì là Lê Tuấn Uy?

Không!

Cô thét chói tai trong lòng, cô không muốn nhớ đến tên của người kia nữa!

Vậy mà cô lại luôn nhớ đến sự chăm sóc của anh đối với mình, cũng nhớ đến lúc anh lạnh lùng, vô tình, chỉ trích cô, trằn trọc giữa ngọt ngào và cay đắng, khiến cô cảm nhận sâu sắc một cảm giác đau đớn dày vò mà cô không thể chịu nổi.

Cô cười khổ trong bóng tối. Đây là gì?

Sao cô có thể sau khi bị anh đuổi việc mới phát hiện mình để ý anh nhiều như vậy chứ?

Cô thật là ngu ngốc, thật là đại ngu ngốc!

Cô không nhịn được khóc ầm lên.