Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 12: Lại muốn gặp xui xẻo




"Ai cần anh lo!Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi, không phải anh sắp xếp công việc sao?"

Lê Thiên Qua lạnh lùng nhìn cô: "Cho cô một cơ hội nữa, ngoan ngoãn ở chỗ này."

Hướng Vãn cười càng thêm quyến rũ, gằn từng chữ nói: "Tôi không cần anh cho cơ hội!"

Trên trán Lê Thiên Qua gân xanh: "Cô nói lại lần nữa xem? !"

Hướng Vãn cười duyên cố bĩu môi nói: "Ông chủ tôi còn ở nơi này, anh lại ngang nhiên bảo tôi trốn việc? Nếu ông chủ khấu trừ tiền lương của tôi thì làm sao bây giờ?”.

Dương Thụy cười khổ, sao lại chĩa mũi nhọn vào anh ta rồi. Nhưng Lê Thiên Qua chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, mỉm cười nói: "Được, một lát nữa tôi đưa cô đi làm."

Hướng Vãn không hiểu, tên đàn ông này, là uống tam tụ tình mà lớn lên hay sao?

Lúc lái xe Lê Thiên Qua thích một tay nắm tay lái, một cánh tay kia theo tiết tấu gõ cửa kính xe. Động tác này của anh bắt đầu từ lúc lên xe, vẫn kiên trì đến công ty, Hướng Vãn cũng vẫn nhìn anh, ngón tay kia cũng không sợ đứt gãy hay sao?

"Cô nhìn tôi làm gì?" Lê Thiên Qua đột nhiên quay đầu, dọa Hướng Vãn nhảy dựng.

Lê Thiên Qua vui vẻ nhìn cô luống cuống, vẫn cười tít mắt nhìn cô.

Hướng Vãn cảm thấy hôm nay anh cực kỳ không bình thường, trước kia hầu như anh không bao giờ cười với cô, cho dù có cười, cũng là nụ cười nhiều hàm xúc, có đôi khi là cười nhạo, có đôi khi là đùa cợt, có đôi khi là khinh thường hèn mọn. Cười đơn giản giống như vậy, rất ít gặp. Vì thế Hướng Vãn cũng cười với anh, trên phương diện quyến rũ xinh đẹp, không ai chuyển biến nhanh bằng cô, một giây trước vẫn hận anh hận muốn chết, nhưng là một giây sau cô là có thể quyến rũ anh, nhưng là đáng và không đáng thôi.

"Anh không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang nhìn anh?"

Lê Thiên Qua nhíu mày, "Tôi không nhìn cô cũng biết cô đang nhìn tôi."

"Hả?" Hướng Vãn kinh ngạc, "Anh có mắt đằng sau gãy sao?"

Lê Thiên Qua liếc cô một cái, không nói nữa. Hướng Vãn tự biết không thú vị cũng yên lặng. Xe lại đi nửa giờ, chốc lát sau đã đi vào giữa một khu rừng, một tòa nhà xa hoa hiện ra trước mặt bọn họ. Hướng Vãn nhếch môi mà cười, lộ hết mị hoặc, "Cảm ơn anh đưa tôi tới đây, tạm biệt. Tôi sẽ không tiễn anh."

Lê Thiên Qua ném cái chìa khóa cho bảo vệ, sau đó đi vào.

Hướng Vãn giữ chặt anh, "Anh không quay về sao?"

Lê Thiên Qua quay đầu nhìn cô, "Cô cho cô là ai? Tôi muốn tới liền đến, muốn đi thì đi!"

Nói xong vòng qua Hướng Vãn đi thẳng vào. Hướng Vãn trợn mắt, nổi giận đùng đùng đi theo vào.

Soi gương nhìn một hồi lâu, nhìn từ góc độ nào, cũng đều cảm thấy khó chịu. Bộ váy trên người này, quá bảo thủ, quá nghiêm túc, tuy nhiên tính chất kiểu dáng đều rất tốt, nhưng cô không thích, Lê Thiên Qua cho gì cô cũng đều không thích!

Từ trên giá tìm một cái váy màu đỏ, thấp ngực đai đeo, quần áo vừa vặn. Cái váy này thể hiện rõ dáng người tuyệt đẹp của cô. Đường cong linh lung, vòng eo mảnh khảnh, váy ngắn vừa qua mông, lộ ra cặp chân dài của cô, thấp ngực thiết kế tự nhiên không cần phải nói, ngực cô là 34E cũng không phải là nói đùa, đàn ông nhìn thấy nhất định sẽ động tâm?

Hướng Vãn thuộc loại loại tay chân không linh hoạt, hoàn toàn là vì từ nhỏ cô được người hầu hạ quen rồi. Khóa kéo của váy, sao cô không kéo ra, cô tức giận đến dậm chân.

"Váy mắc kẹt, cô cứ cố kéo sẽ bị hỏng đó." Tay Dương Thụy có một chút lạnh, đêm hè nóng bức như vậy, đụng vào trên da thịt cô, đặc biệt thoải mái.

Hướng trễ từ trong gương nhìn anh ta, dù anh ta có lịch sự, nhưng vẫn là người trong hắc đạo. Hướng Vãn đột nhiên cười, vì sao một người đơn giản như cô, bên cạnh lại có nhiều người không đơn giản như vậy? Quả nhiên Hướng Vãn run rẩy một phen, Dương Thụy trầm thấp cười ra tiếng.

“Hai người ở đây làm gì? !"