Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 26: Ruồi bọ không bâu không có đẻ trứng 4




Nửa trên không có mặc áo, phía dưới mặc một chiếc quần tây đứng đắn, eo thon vai rộng. Lê Thiên Qua là một người đàn ông thuộc loại có nhiều cơ bắp, còn Ninh Tri Nhiên lại ở giữa loại công tử bột cùng với người có cơ bắp, cơ bắp có hơi ít một chút nhưng cũng không làm cho người khác giật mình, nhìn thấy thì là một người đàn ông rất thoải mái. Hướng Vãn thanh thanh cổ họng, từ trong ngực anh ta tránh ra: “Tôi tắm trước, anh đi ra ngoài.”

Ninh Tri Nhiên nghiêng người sang, dùng tay làm dấu mời: “Cô vào trước đi, tôi đi ra ngoài. Tắm rửa thì không cần quần áo sao? Không thì một lát nữa để tôi lấy cho cô.”

Anh ta đã nói đến điểm quan trọng rồi, Hướng Vãn quả thật tắm rửa thì không có cầm quần áo vào. Bình thường cô ở một mình, tắm xong thì đều trực tiếp đi vào phòng không có mặc quần áo, vào lúc này dĩ nhiên không có cầm quần áo vào rồi, vì vậy liền đi ra ngoài. Chân cô vừa bước ra thì Ninh Tri Nhiên liền đóng cửa lại, nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra ngoài. Lúc này Hướng Vãn mới phát hiện ra là mình bị lừa, tức giận giậm chân, thật là không gian thì không phải thương nhân. Tắm xong thì Ninh Tri Nhiên liền buồn rầu, nghĩ xem nên mặc hay không mặc đây? Mặc thì làm sao mà mặc? Anh ta là một đấng mày râu, để cho anh ta mặc váy sao? Tuy nói khi còn bé anh ta cũng mặc váy, nhưng năm đó còn nhỏ nên rất ngốc, bị người mẹ vĩ đại của anh nuôi thành một bé gái cùng với hiện tại thì không giống nhau, vấn đề giới tính này anh ta đã phân rõ ràng rồi. Thế nhưng không mặc thì anh ta làm sao đi ra ngoài được? Ai... vẫn nên mặc thôi. Chỉ là cái váy thì anh ta kiên quyết không mặc, chỉ còn lại cái áo khoác, khi buộc vạt áo lại do người anh ta cao nên vạt áo chỉ đến bắp đùi. Vào lúc Hướng Vãn nhìn thấy Ninh Tri Nhiên ăn mặc như thế này vốn đang tức giận thì lập tức bật cười. Nằm trên ghế sofa lăn qua lăn lại.

“Cô còn cười được sao, đây không phải do chính cô ban tặng sao.”

Hướng Vãn cười một lúc lâu mới đứng lên, chọc chọc cằm khiêu khích Ninh Tri Nhiên, cười nói: “Đây là cô dâu mới nhà ai nha, thật là một tiểu mỹ nhân.”

Ninh Tri Nhiên tránh tay của cô: “Đi đi, chớ nói nhiều. Chung quanh đây có tiệm giặt đồ nào không? Cô mang đồ của tôi đi giặt một chút đi.”

Hướng Vãn nhàn nhã ngồi trên ghế sofa: “Bên ngoài tiểu khu hình như có một

nhà, anh mang đi thôi.”

Ninh Tri Nhiên rất là tức giận nói: “Dáng vẻ của tôi như thế này, cô nói tôi có thể đi ra ngoài được hay sao?”

Hướng Vãn nhíu nhíu mày nhìn anh ta: “Vậy thì anh nói tôi đi hay sao? Cái người này, thói quen đại thiếu gia hay sao, đến ở nhà tôi lại bắt tôi đi phục dịch cho anh hay sao, cái này còn có công lý hay không? Còn có vương pháp hay không?”

Ninh Tri Nhiên cười lấy lòng: “Tốt tốt tốt, cô chính là công lý, cô chính là vương pháp, có được hay không, mang đi nhanh một chút mau lên.”

“Không đi! Người nào thích đi thì đi đi!” Hướng Vãn quay người đi vào phòng tắm. Phụ nữ quả nhiên là hay thay đổi. Ninh Tri Nhiên hết cách rồi, đành phải gọi số điện thoại của người chuyện gì cũng biết, lúc này mới tìm được một hiệu giặt phục vụ tới tận cửa. Hướng Vãn tắm luôn luôn rất chậm, đi vào nửa giờ rồi mà cũng không thấy có giấu hiệu đi ra ngoài. Ninh Tri Nhiên nóng nảy, một lúc nữa người hiệu giặt tới lấy đồ thì anh ta phải mở cửa như thế nào a?

“Hướng Vãn, cô ngủ thiếp đi ở trong đấy à.”

Ngủ nơi nào? Phòng tắm nhà Hướng Vãn không có bồn, cô phải ngủ ở đâu nha?

“Hướng Vãn, cô ra đây đi, giúp tôi một chút, một lát nữa hiệu giặt đến lấy quần áo, cô đưa cho người ta giúp tôi.”

Hướng Vãn chỉ có nghe nhưng không có lên tiếng.

“Cô không ra ngoài cũng được, tôi sẽ mở cửa chờ người ta, để hàng xóm chung quanh nhìn thấy, tôi cũng không có sao cả, tôi sẽ nói là bạn trai của cô.”

Ninh Tri Nhiên ở ngoài cửa cười trộm, Hướng Vãn ở bên trong cắn răng. Đây là cô còn thiếu anh ta cái gì sao? Hướng Vãn ở nơi này cũng không có biết nhiều người nhưng Hướng Vãn cũng quen được một số người, bình thường cũng hay lui tới, cũng coi như có chút hoà thuận, cô cũng không muốn thanh danh của mình bị Ninh Tri Nhiên phá hư. Tắm qua loa xong rồi mặc quần áo ngủ đi ra ngoài. Cô vừa mới ra ngoài có một lát thì chuông cửa liền vang lên.

“Làm ơn a.” Ninh Tri Nhiên bỏ lại câu này thì liền trốn vào trong nhà tắm. Hơi nước còn chưa có tan đi, lượn lờ ở trên cao, trong không khí trộn lẫn nhiều mùi hương thơm nhàn nhạt, không có giống như mùi nước hoa nồng đậm, đây là mùi hương của sữa tắm.

Sau khi bên ngoài yên tĩnh thì Ninh Tri Nhiên mới đi ra ngoài.

“Tôi ngủ ở đâu?”

“Phòng khách.” Hướng Vãn bỏ lại một câu này thì đi vào phòng ngủ, đóng cửa bộp một tiếng.

Ninh Tri Nhiên cười khổ, đối xử với mình như vậy thì xem ra thật không được tốt lắm.

Không lâu sau, Hướng Vãn lại ra ngoài, ném cho Ninh Tri Nhiên một bộ chăn gối.

“Ghế sofa quá ngắn, anh ngủ dưới đất đi, bên dưới có thảm nên cũng sẽ không lạnh.” Tóc Hướng Vãn vẫn còn có hơi nước, gương mặt trắng nõn có chút đỏ ửng, vi nguyên nhân vừa mới tắm xong nên trên người có một mùi hương nhàn nhạt.

Cổ họng Ninh Tri Nhiên đột nhiên bị xiết thật chặt, quay đầu đi không nhìn cô nữa, không nói tiếng nào trải chăn nệm xuống đất, lúc xong liền chui vào chăn.

Hướng Vãn đương nhiên không biết tại sao anh ta như vậy, cho rằng anh ta không biết cảm kích liền đứng ở chỗ gần với đầu của anh ta cúi xuống: “Này, Ninh Tri Nhiên tại sao anh lại ngủ thiếp đi? Như thế nào một tiếng cảm ơn cũng không nói.”

Hướng Vãn mặc một chiếc áo T-shirt cỡ lớn. Vì đang là lúc khom lưng nên cái gì cũng lộ ra bên ngoài, nhưng chính cô lại hồn nhiên không có biết là cảnh xuân của mình lộ ra ngoài rồi. Nhưng Ninh Tri Nhiên lại bất đồng, khi vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy hai hòn châu ngọc lộ ra, nửa che nửa đậy làm cho khí huyết của anh ta cương lên, làm sao mà có thể chịu được. Liền quay đầu đi chỗ khác, run rẩy nói một câu: “Cô nhanh đi ngủ đi.”

Hướng Vãn bĩu môi, thật là hẹp hòi.

Thật ra thì người ta không phải là hẹp hòi mà sống là để phản ứng thôi.

Hiển nhiên là Ninh Tri Nhiên có một phen mệt mỏi nên một phản ứng cũng không có liền ngủ thiếp đi.

Thế nhưng Hướng Vãn không ngủ được, không bởi vì cái khác mà là cô đói, buổi chiều ở nhà bà nội cô an không có bao nhiêu, vào lúc này thì ngực dán vào lưng rồi. Trái nhịn phải nhịn, cuối cùng cũng không có nhịn được rồi, nhưng cũng không dám mở đèn, mò tới phòng khách, mở tủ lạnh ra thì thấy không còn có gì. Tâm nguội lạnh một nửa. Cô uống hết mấy ngụm nước nhưng lại càng đói hơn.

Cô nhớ đến hình như trên khay trà còn một quả táo, lục lọi một lúc, đột nhiên thấy dưới chân mềm nhũn, giống như đạp lên một cái gì đó. Ai u một tiếng thì liền ngã xuống.

“A u!” Ninh Tri Nhiên vốn đang ngủ ngon thì đội nhiên bị đánh thức.

Hướng Vãn có chút xấu hổ, giùng giằng đứng dậy, ai biết được là cô tuỳ tiện nhấn một cái thì lại mà tới một dị vật, mới đầu không biết là cái gì, còn dùng tay nắm hai cái, sau đó vật kia lại cứng rắn hơn, hơn nữa còn có khuynh hướng phát triển, lúc này cô mới hốt hoảng, biết được rốt cuộc mình đã sờ vào cái gì.