Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 1 - Chương 144: Dưới tình thế cấp bách




Trong phòng họp sang trọng, Thang Duy Á đang báo cáo về sản phẩm tiêu thụ quan trọng của tập đoàn Thang Bách, còn có thủ đoạn về kinh doanh.

Mà giọng điệu khôi hài của hắn, giành được hàng tràng cười từ các đổng sự cấp cao. Hắn không hề lấy lòng mọi người, chỉ thổi vào một luồng gió mới độc đáo vào trong hội nghị vốn nghiêm túc.

Mỗi vị quan to chỉ thích thân thiết, dừng tất cả động tác nhỏ lại, phấn chấn nghe báo cáo.

Thang Duy Thạc kia vốn nhăn mặt, không khỏi lộ ra nụ cười, trong mắt cũng lộ ra chắc chắn và yên tâm đối với em trai. Không sai, em trai hắn thật thông minh, hoặc là không làm, đã làm thì làm tốt nhất!

Về sau có em trai giúp hắn quản công ty, hắn cũng có thể có chút thời gian cho riêng mình.

Nhớ tới một nhà bốn người, trên mặt Thang Duy Thạc càng thêm dịu dàng. Tuy rằng Nhạc Nhạc đang cáu kỉnh, nhưng đều là con trẻ ít cảm xúc, chỉ cần thời gian, hắn tin Nhạc Nhạc và Tiểu Bác sẽ là anh em tốt!

Khi mọi người đang tập trung nghe báo cáo, cửa phòng họp bỗng bị người đẩy ra "Tổng giám đốc.."

Thư ký hấp tấp chạy vào từ bên ngoài, sắc mặt vô cùng kích động.

Cô thư ký trẻ nhìn thấy ánh mắt quở trách xung quanh thì im lặng, nhưng bước nhanh hơn đến cạnh tổng giám đốc: "Tổng giám đốc, vừa rồi cô giáo nhà trẻ gọi điện đến, nói con ngài bị ngã từ cầu trượt xuống, bây giờ đang ở bệnh viện XX!"

Lúc ấy sắc mặt Thang Duy Thạc liền thay đổi, căng chặt lại, lập tức đứng dậy một câu cũng không nói chạy ra ngoài phòng họp.

khi Thang Duy Thạc ở trên xe, gọi điện thoại cho Vũ Tình.

————————————

Thang Duy Thạc và Vũ Tình trước sau đến bệnh viện, lúc này cô giáo nhà trẻ đều chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu.

Nhạc Nhạc ngồi cạnh cô giáo, không ngừng lau nước mắt, hai mắt đỏ bừng, mí mắt sưng lên.

Thang Duy Thạc nhìn cô giáo, nén lửa giận lớn tiếng hỏi: "Các người có thể nói cho tôi biết rốt cuộc sao lại thế này không? Con tôi bây giờ ở bên trong là sao?"

Vũ Tình lo lắng nhìn các cô y tá xung quanh, hỏi tình huống bây giờ của con.

Nhưng hỏi vài người, đều nói không rõ ràng lắm! Cho nên cô chỉ có thể đứng trước cửa chờ, gấp đến độ nước mắt tuôn rơi!

Bất ngờ nghe được tiếng của papa, Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu, sau đó nhảy xuống ghế nhào vào lòng ba: "Papa...... Ô...... Ô...... Papa, Tiểu Bác, Tiểu Bác chảy nhiều máu lắm, papa......" Lúc trước khóc dấm dứt, khi nhìn thấy papa lập tức chuyển thành gào khóc.

Nhìn dáng vẻ tủi thân của nó, giống nhưu vừa nãy người ngã cầu trượt là nó, chứ không phải Tiểu Bác.

"Ông Thang, thật xin lỗi, chuyện này là lỗi của chúng tôi!" Nhân viên nhà trẻ 'Tiểu thiên sứ' cúi đầu nhận lỗi, trên mặt mang đầy áy náy.

"Chết tiệt, có thể nói cho tôi biết sao lại thế này không? A? Hàng tháng tôi đóng phí học cao như thế, chằng lẽ an toàn của con tôi cũng không được đảm bảo à?" Thang Duy Thạc phát hỏa, một tay túm nhân viên, dùng sức gào thét.

"Ông Thang, ông bình tĩnh một chút, chuyện này chúng tôi có thể giải thích." Cô giáo nhà trẻ cầu xin nói!

"Giải thích, cô có thể giải thích gì? Tôikhông nghe giải thích!" Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn thật lý trí buông nhân viên ra.

Vũ Tình đi đến bên cạnh Thang Duy Thạc, thương tâm muốn chết dựa vào. "Duy Thạc, Tiểu Bác của em không có việc gì chứ? Duy Thạc, Tiểu Bác không thể có nguy hiểm, như vậy em sẽ sống không nổi đâu!"

Nhạc Nhạc tựa vào trên vai papa khóc như núi đổ, một lòng lo lắng cho Tiểu Bác trong phòng bệnh. "Papa, mẹ, Tiểu Bác chảy nhiều máu lắm, ô ô......"

Nhạc Nhạc hối hận cực kỳ, nhưng Thang Duy Thạc và Vũ Tình căn bản không phát hiện ra!

Thân là mẹ, Vũ Tình buồn bực, lao đến trước mặt nhân viên nhà trẻ. "Tôi muốn các người giải thích, con của tôi bị làm sao, làm sao có thể theo ngã xuống cầu trượt chứ?"

"Cô, cô chắc là mẹ của Nhạc Nhạc, cô đừng kích động, xin hãy nghe tôi nói! Chuyện là thế này, khi Tiểu Bác đang chơi cầu trượt, sau đó bé Nhạc Nhạc đi đến!

Bình thường Nhạc Nhạc và Tiểu Bác chơi rất vui, bọn chúng luôn đùa một chỗ, cho nên ban đầu chúng tôi cũng không quá để ý, Sau đó nghe thấy chúng ầm ĩ 'mẹ' gì đó, chúng tôi mới thấy hai đứa bé này có mâu thuẫn. Khi chúng tôi định lên hỏi, bé Nhạc Nhạc đã đẩy Tiểu Bác ngã xuống rồi!"

Đáy mắt hai người Thang Duy Thạc và Hạ Vũ Tình đều chuyển lên người Nhạc Nhạc, Thang Duy Thạc hỏi con gái trong lòng, Vũ Tình cũng tức giận nhìn.

Nhạc Nhạc tủi thân khóc, sau đó nói: "Mẹ, papa, không phải con cố ý, con chỉ đẩy Tiểu Bác một chút, con không biết sẽ đẩy Tiểu Bác xuống! Papa, mẹ, hai người đánh con đi. Tiểu Bác, Tiểu Bác thật đáng thương!~" Nói xong, Nhạc Nhạc lại tiếp tục khóc lớn lên!

Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, tuy nghe thấy con gái đã đẩy Tiểu Bác xuống, khiếp sợ, cũng có chút giận con bé này.

Nhưng dù sao vẫn chỉ là đứa bé bốn tuổi, nó nhất định sẽ không nghĩ đẩy lại gây ra họa lớn như thế!

Xảy ra vấn đề này, trách nhiệm vẫn do nhà trẻ chăm lo không chu toàn.

Theo như lời cô giáo cô có thể hiểu, hai đứa con nhất định là vì cô mới xảy ra tranh chấp!

Trời ạ, chẳng lẽ chỉ vì giấu diếm của cô, mới có thể xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như vậy sao?

Lúc này cửa phòng phòng cấp cứu bị đẩy ra, bác sỹ trẻ tuổi đi ra từ bên trong.

Vũ Tình phản ứng tương đối kịch liệt giữ lấy cánh tay bác sỹ, vội vàng hỏi "Bác sỹ, con tôi thế nào, a, con tôi thế nào rồi?"

Thang Duy Thạc bế con gái lại bị giật mình, vì phản ứng của cô căn bản chỉ mẹ ruột mới có. Gương mặt đẫm lệ kia, còn lo lắng hơn cả mình. Hơn nữa cô luôn mồm nói 'Con tôi, con tôi'.

Nhưng lúc này hắn cũng rất quan tâm đến con, chuyện này về sau hắn nhất định phải điều tra rõ ràng.

Hiểu được cha mẹ lo lắng, cho nên bác sỹ lập tức nói tình trạng của đứa con. "Khi cháu bé bị rơi, đầu có va chạm, nhưng vừa rồi trải qua kiểm tra cẩn thận, đầu đứa trẻ không có vấn đề gì, chỉ thương ngoài ở phần mềm! Phiền là gẫy xương tay, cần phải điều trị."

"Ngã thành dáng vẻ gì , chúng tôi có thể gặp con không?" Vũ Tình đã khóc không thành tiếng, thân thể như nhũn ra.

"Lát nữa đứa trẻ sẽ được đưa đến phòng bệnh, có thể đến!" Bác sỹ gật gật đầu, sau đó bước nhanh đi đến hành lang.

Lúc này nhân viên nhà rẻ, còn có cô giáo chào hỏi qua bọn họ, đi nộp viện phí cho đứa trẻ.

___________________________________

Tiểu Bác bị các y tá đẩy khỏi phòng cấp cứu, trên cánh tay bị bó bột lại.

Tiểu Bác nằm trên giường bệnh, vẻ mặt đau đớn đầy mồ hôi. Âm ỉ chảy nước mắt, nhưng không lớn tiếng khóc.

Vũ Tình nhìn thấy con như thế, đau lòng đến muốn ngất!

"Thật xin lỗi, chúng tôi đưa bé đến phòng bệnh trước!" Y tá ý bảo phụ huynh tránh ra, sau đó lập tức đẩy Tiểu Bác đến phòng bệnh.

Tiểu Bác nhìn người thân trước mắt, tủi thân nói: " Papa, dì......" Tiểu Bác không dám gọi mẹ, cũng không dám kêu mẹ nữa!

Nghe được con tủi thân nói nhỏ, Vũ Tình rốt cuộc không đè nén được nữa." Tiểu Bác, ta không phải dì con, ta là mẹ con, là mẹ con!"

"Ô ~~ không phải, dì là mẹ Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc không cho Tiểu Bác gọi mẹ, Tiểu Bác không gọi, không gọi!" Tiểu Bác mím miệng, nén khát vọng trong lòng xuống.

Vũ Tình dùng sức lắc đầu, lau nước mắt cho con." Tiểu Bác là cục cưng của mẹ, là đại bảo bối của mẹ. Biết không, con và Nhạc Nhạc, đều là những đứa con của mẹ!"

"Không phải, không phải, con biết dì là dì, là mẹ Nhạc Nhạc! Không phải của Tiểu Bác, Tiểu Bác có mẹ của mình!" Tiểu Bác thương tâm khóc, cuối cùng lại biến thành như gào thét. "Nhưng, Tiểu Bác thích dì làm mẹ, thích mẹ của Nhạc Nhạc."

"Không phải, Tiểu Bác, đó không phải mẹ con, đo không phải, ta là mẹ con, biết không? Dì là mẹ ruột của con, mẹ ruột đấy!" Vũ Tình đã không cần cho nó biết, không cần lời thề lúc trước nữa