Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 2 - Chương 22: Thỏa hiệp




Vũ Tình né tránh ánh mắt nhìn từ phía đó, trong ánh mắt đau thương của hắn lại khiến cho cô một cảm giác tội lỗi.

"chẳng lẽ em không cần nghĩ đến con, không cần..." chữ 'anh" dừng lại, cũng không nói ra khỏi miệng!

Trên thực tế là hắn cầu xin, nhưng mà ở trong tai cô, đương nhiên lại trở thành một loại chất vấn trách cứ, Vũ Tình không chịu nổi sự kiêu ngạo của hắn, hắn dựa vào cái gì mà trói buộc cô, 'đúng, anh ấy là bạn trai của tôi!"

"không, em là người phụ nữ của anh, là mẹ của con anh!" lúc này Thang Duy Thạc hoàn toàn hoang mang. "tôi là mẹ của con, nhưng tôi cũng không phải là người phụ nữ của anh!" Vũ Tình lạnh lùng vạch trần sự thật.

"..." hắn mấy lần muốn mở miệng. nhưng cuối cùng vẫn không nói gì phản bác.

Lúc này hắn mới cảm giác được, có thể giữ cô lại bằng cái cớ nhỏ đó, không phải nhỏ, căn bản là chỉ lấy con làm lý do!

Nhìn thấy hắn không có phản bác, Đoạn Tuấn Hi cao giọng nói: " Thang Tiên sinh, tôi rất yêu Vũ Tình, tôi cũng không cần cô ấy vì con, bị người ép sống chung một phòng. Tôi có thể đợi, đợi đến khi Vũ Tình có thể buông tay hai đứa con, tới lúc đó, tôi sẽ đưa Vũ Tình đi!"

"chết tiệt, cậu muốn nghĩ cũng đừng có nghĩ, cô ấy là mẹ của con tôi, cậu đừng nghĩ là mang cô ấy đi!" hắn bá đạo, hắn biết. chết tiệt, bây giờ ngoại trừ bá đạo ra, hắn còn có biện pháp khác sao?

'mẹ của con anh, nghe tới rất thân mật. tôi hỏi anh, anh đối với cô ấy hiểu rõ bao nhiêu?" Đoạn Tuấn Hi châm biếm hỏi, hắn không muốn gặp nhất người đàn ông tình cảm kém như thế.

Thang Duy Thạc lại bị hỏi đến nghẹn lời, mặt đỏ tới mang tai. "tôi hiểu rõ cô ấy nhiều...đừng quên...đừng quên chúng tôi có đến hai đứa con!"

'haha, Thang tổng giám đốc sao lại thấp giọng như thế, anh đều có thể nói ra!" Đoạn Tuấn Hi lại châm biếm cười, sau đó duỗi tay chạm vào mặt Vũ Tình.

"chết tiệt, không cho người chạm!" Thang Duy thạc thoáng cái kéo Vũ Tình ra phía sau mình, không cho hắn đụng tới.

"Thang Duy Thạc, anh buông tôi ra!" Vũ Tình dùng sức đấm sau sống lưng hắn, hắn vậy mà lại quý trọng cô, vậy mà không muốn cô bị người khác đụng vào!

Đoạn Tuấn Hi nhún nhún vai không hề sợ hãi, nhìn thẳng Thang Duy Thạc: "anh nói cô ấy là người phụ nữ của anh, anh có biết sinh nhật của cô ấy là ngày nào không?"

Thang Duy thạc ngập ngừng, hắn đâu có biết sinh nhật của cô, trời, bao nhiêu năm như vậy, hắn... hắn thật sự không biết sinh nhật của cô!

"thật, xem bộ dạng của anh, chính là không biết! nói cho anh biết, hôm nay, không đúng, phải nói là không qua là sinh nhật của cô ấy!" bây giờ đã qua 12 giờ rồi!

"vậy anh làm sao nói cô ấy là người phụ nữ của anh? Thang Tổng giám đốc, anh không hiểu được phải quý trọng cô ấy, nhất định sẽ đánh mất cô ấy!" Đoạn Tuấn Hi mỉm cười nói, hai còn mắt không động đậy theo dõi hắn.

Sắc mặt của Thang Duy Thạc đỏ một lúc rồi lại trắng bệch ra.

Thật lâu sau đó, trên mặt hắn lại khôi phục rồi mỉm cười, hừ nhẹ một tiếng. " đừng tưởng rằng cậu có cơ hội, nói cho cậu biết, cậu không có cơ hội đâu!bởi vì Thang Duy Thạc muốn cái gì, không có không chiếm được!"

Sau khi nói xong, Thang Duy Thạc một tay ôm lấy Vũ Tình giãy dụa...

Đi vào sau cửa nhà, Vũ Tình lạnh lùng nói: "diễn xong rồi, anh có thể buông tôi xuống!" hừ, mới vửa rồi tất cả những biểu hiện bá đạo của hắn, hoàn toàn là chủ ý phá hoại.

Thang Duy thạc vẫn không bằng lòng buông ra, hắn đã lâu không có ôm qua cô! "tôi không phải người tàn tật, không cần anh ôm tới ôm lui!"

Lời của cô không khiến hắn đau lòng, ngược lại làm cho hắn cười. " Vũ Tình, em lâu rồi không nói nhiều với anh như vậy!'

Vũ Tình ngậm miệng không nói, dùng sức giãy dụa hắn

"Vũ Tình, đừng tức giận! xin lỗi, anh không biết hôm qua là sinh nhật của em, sinh nhật vui vẻ!"

"Qua rồi, hôm qua tôi rất vui! Thang Duy Thạc nói cho anh biết, tôi vì con sống ở chỗ này. Nhưng, tôi với anh không có gì liên quan, anh là anh, tôi là tôi!" Vũ Tình dùng sức đẩy cánh tay của hắn ra, sau đó xoay người đi vào phòng...

Thang Duy Thạc Khủng hoảng không thôi mở hai cánh cửa phòng của cô: "Hạ Vũ Tình, anh nói em có gì oan uổng sao? Em không phải là cùng hắn ở cùng sao? Hai người sớm đã ở cùng một chỗ rồi!"

"đúng, hai chúng tôi sớm đã ở cùng !" Vũ Tình dùng sức trả lời hắn.

Thang Duy Thạc nắm tay đánh tới trên tường, liên tiếp đấm xuống, dường như không biết đau tay.

Xem ra, những lo lắng của hắn đúng là dư thừa.

Lúc đầu, hắn vẫn có thể nghĩ cô cùng người đàn ông khác xằng bậy! nhưng là theo thời gian một phút một giây trôi qua, hắn càng lo lắng nhiều chính là an nguy của cô

Thật sợ cô một mình thân gái ở ngoài gặp nguy hiểm, hoặc là xẩy ra tai nạn xe cộ.

Haha, hắn lo lắng thừa thãi, thừa thãi rồi!

Thang Duy Thạc đứng giậy đi tới quầy bar, từ phía trên lấy xuống một chai rượu ngoại.

Bịch....

Tiếp theo bưng chai lên điên cuồng uống. chỉ thấy chất lỏng màu đỏ theo khóe miệng hắn chảy xuống cổ, theo cổ áo chảy xuống.

********************

"tối hôm nay em mấy giờ về?" Thang Duy Thạc ngồi trên ghết salon nhìn, mấy ngày gần đây, người phụ nữ này đi làm so với hắn còn sớm hơn!

"không biết!"

"em muốn cùng hắn đi hẹn hò sao?" hắn không nhịn được mà hỏi

"đúng thế, tôi với anh ấy đang đi lại với nhau!"

Thang Duy Thạc bỗng chốc từ ghế salon đứng bắn lên, khẩn trương nhìn cô. "vậy con, con em không cần à!"

Vũ Tình rất thẳng thắn thành khẩn nhìn hắn, không có một chút né tránh. "tôi sẽ không rời khỏi con, nhưng mà, nhưng tôi cũng cần có cuộc sống của tôi. Tôi cũng muốn quen biết bạn trai, đúng thế!"

Sau khi nói xong, cô liền xoay người đi!

Thang Duy Thạc hai tay nắm chặt, vẻ mặt bối rối bất lực.

Từ buổi sáng ngày đó cô thẳng thắn nói, cô đã có bạn trai, từ đó liền thường xuyên về muộn!

Cho dù về sớm, cùng hai con ăn cơm xong, cô cũng sẽ ra ngoài.

Bọn nhỏ không phải giao cho hắn xem, thì là gọi cho thím Hoàng.

Mà hắn mở miệng ngăn cản qua, nhưng cô trực tiếp nói cho hắn. " nếu anh quấy rầy tôi, khống chế tôi, tôi nhất định rời khỏi con!"

Chính là vì câu này, Thang Duy Thạc không dám chỉ trích cô.

Chết tiệt, hắn bây giờ cũng thuyết phục chính hắn. hắn là lo cô rời đi, mà khiến cho cô cùng người đàn ông kia hẹn hò.

Tất cả chỉ là vì con, đúng, tất cả chỉ là vì con!

Hắn nhẫn nại, hắn có thể nhẫn nại

Buổi tối trước 10 giờ, cửa khu nhà rốt cuộc cũng bị mở ra.

Vũ Tình thay giày, ném qua cái túi, trực tiếp vọt tới trong bếp.

Thang Duy Thạc Ngồi trên ghế salon xem tin tức buổi chiều, đứng dậy theo cô đi vào trong phòng ăn.

Ai... vừa nhìn là đói bụng lắm rồi, ngay cả nhiệt hạ cũng tỉnh rồi

Thang Duy Thạc cau mày, trong lòng chua xót hỏi: " hắn keo kiệt vậy sao? Các người đi ra ngoài hẹn hò ngay cả cơm cũng không ăn!"

"cạch...cạch...' ăn quá nhanh, sau đó ợ hai cái, Vũ Tình đau khổ buông cái bát xuống, nhắm chặt hai mắt...

Cô nuốt xuống rồi!

Thang Duy Thạc nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cô, lập tức lấy một cốc nước mang tới miệng cô. "nhanh lên uống t đi! Cơm ăn thế nào còn có thể nuốt như thế! Em bao lâu không ăn gì rồi, hả"

Vũ Tình cầm lấy cái chén, đem nước bên trong uống một hơi cạn sạch, rốt cục, đem nuốt xuống cổ thì có cái gì đó vọt đi xuống, lần này cô thông minh rồi, một hơi một hơi ăn từ từ.

Thang Duy Thạc đem cái chén bỏ sang một bên, hai mắt xiết chặt nhìn chằm chằm cô. " hạ Vũ Tình em có phải sợ không có ai cần em, hắn keo kiệt bỉn xỉn như thế, em vẫn cùng hắn gặp gỡ?"

"chuyện của tôi không cần anh quản!" cô chỉ nói vài chữ, sau đó tiếp tục ăn cơm.

"không phải anh quản em, hắn ngay cả cơm cũng không cho em ăn, hắn căn bản không thật lòng với em!" hắn tức giận nói to, chết tiệt, vừa rồi xem bộ dạng nuốt cơm của cô, hắn thật sự đau lòng không thôi.