Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 2 - Chương 34: Sau cơn mưa trời lại sáng




Thừa dịp ba phải đi xử lí công việc, hai cô cậu này đi theo thư lý lúc cô thư ký đi ra ngoài, chuồn êm ra văn phòng......

Thư ký tổng giám đốc trong nhóm thư ký văn phòng, vừa nhìn thấy tiểu quái vật dường như giật mình hai mắt trợn to.

"Oa, đây không phải hai tiểu bảo bối của tổng giám đốc sao, làm sao chạy đến văn phòng chúng ta được!" một người thư ký trẻ tuổi kêu lên.

"Nè, làm sao thế? Tôi còn chưa bắt hai đứa bé này đi mà!"

Tiếp theo mấy công nhân viên khác cũng tò mò tụ tập ngoài cửa kiếng.

Nhạc Nhạc và Tiểu Bác khoanh tay, thoải mái chào hỏi cùng các cô: "Chào các cô, con là Nhạc Nhạc!"

Tiểu Bác sẽ không giống em gái làm xấu như vậy, nó chỉ cười, tiếp nhận các ánh mắt các cô chú đang nhìn. Hì hì, loại cảm giác này không tồi.

Bị nhốt tại trong nhà hai ba ngày rồi, đã lâu không nhìn thấy nhiều người như vậy.

Tiểu Bác và Nhạc Nhạc thật đáng yêu, lập tức hấp dẫn được tất cả mọi người. Nhạc Nhạc miệng càng ngọt, một câu cũng cô xinh đẹp, một câu cũng cô thật trẻ.

Trái tim của các cô thư ký đều bị hai tiểu ác ma lừa đi.các cô vì thích hai cô cậu này, nên tự mình mang vật phẩm cống hiến đến cho hai tiểu ác ma.

Lúc đầu Nhạc Nhạc và Tiểu Bác đều tỏ vẻ không cần, nhưng các cô cứ mở quà ra, dâng đồ ăn lên tận miệng chúng.

Cứ như vậy hai đứa bé cung kính không bằng tuân mệnh, ngôi ftreen sô pha bắt đầu ăn nhiều món đặc biệt.

Thang Duy Á vừa lúc đi qua phòng thư ký, vừa vặn nhìn thấy một cảnh như vậy.

Thân là chú của hai đứa bé kia, trời ơi, xem bọn chúng như phó tướng ăn vậy, cứ như tám trăm năm chưa ăn vậy. Hắn không nói hai lời, mỗi tay xách một đứa đi thẳng vài trong thang máy.

"a....ai phá con vậy, Tiểu Bác chúng ta đánh người xấu đó đi!" bàn tay nhỏ bé của Nhạc Nhạc dùng sức đánh loạn hai bên mình người kia. Đầu Tiểu Bác bị chúi xuống, nên đầu đã sớm choáng váng cả lên. Nhưng miệng vẫn còn kêu được một tiếng.

"Bắt người xấu, đánh người xấu đi!"

"Hai tiểu quỷ các con đàng hoàng chút đi, ta sẽ đem hai đứa đưa đến cho ba con, để ba thu phục bọn con!" Thang Duy Á hung hăng nói, thái độ tức giận cực kì.

Nhưng chỉ là, để hù dọa hai đứa bé.

Đã lâu không nhìn thấy bọn chúng, không nhịn được dọa một chút.

Đang định kêu thư ký đi kiếm hai đứa con, không nghĩ tới liền thấy em trai mỗi tay mang theo một ác ma đi vào.

"Các con, hai tiểu quỷ này chạy đi đâu hả?" Thang Duy Thạc nhận con trong tay em trai, sau đó đem bọn chúng trở về bàn làm việc.

Nhạc Nhạc và Tiểu Bác tức giận nhìn chằm chằm chú, hướng về phía hắn làm mặt xấu.

Thang Duy Á kí mỗi đứa một cái, ra vẻ tức giận nói: "Hai tiểu quỷ dám bắt nạt chú, hả?"

Nhạc Nhạc và Tiểu Bác cười khanh khách, bắt đầu lăn qua lăn lại ở bàn làm việc của ba.

"Ha...ha...ba, nơi này thật tốt nha, nơi này thật lớn, có rất nhiều người tốt. về sau chúng con không đi nhà trẻ nữa, sẽ ở nơi này chơi có được không?" Nhạc Nhạc hưng phấn đề nghị.

"Được, về sau ba sẽ để các con quét rác, lau bàn ngay tại nơi này, các con đồng ý không?" Thang Duy Thạc nghiêm trang đáp lại con gái, hắn thấy bộ dạng con gái hắn, thật đúng là đáng yêu chết đi được.

Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ sau đó cực lực lắc đầu, ở nhà trẻ thì không cần lao động: "Con nghĩ đi nhà trẻ tốt hơn, ha...ha.., ngày mai phải đi nhà trẻ rồi!"

Tiểu Bác tuy còn nhỏ nhưng đã ra vẻ người lớn, chỉ ngồi ở trên bàn nhìn em gái chơi đùa.

Thang Duy Á nhìn thấy hai đứa trẻ này trong lòng đầy hâm mộ, trong một lúc, hắn cũng muốn có đứa con đến chơi đùa.

Này, nếu có thể có một đứa con ở đâu đó, cái loại cảm giác thấy cũng thật không tệ.

---------------------------------

Vì mang hai con đi làm, cho nên Thang Duy Thạc tan ca sớm về nhà.

Trước khi gọi cho Vũ Tình, hắn muốn đến Warsaw đi đón cô, nhưng cô nói cô sẽ đón xe điện ngầm về là được rồi.

Nghĩ đến tủ lạnh trong nhà đã rỗng tuếch, hắn liền đồng ý quyết định của cô, sau đó ở trên đường về nhà, mua một đống lớn rau xanh cùng thịt.

Thang Duy Thạc lại một lần nữa đi vào nhà bếp, xử lý này cá vừa mới mua về. A, làm xong cơm chiều, chờ cô vừa vào cửa là thức ăn đã sẵn sàng, nhất định cô rất cảm động?

Ha ha, vì lúc trước hắn làm sai nhiều lắm, hắn vẫn nên làm chuyện thực tế để cứu vãn mọi chuyện.

Trải qua một loạt đấu tranh, hương vị coi như cũng ngon, cuối cùng nồi lẩu cá có thể dọn ra rồi.

---------------------------------------

Trong lúc ba đang làm cơm, Nhạc Nhạc và Tiểu Bác đang ở trong phòng chơi trốn tìn.

Đang lúc Tiểu Bác úp mặt vào vách tường đếm tới số 50, Nhạc Nhạc đã chui vào phòng ngủ chính trốn vào tủ quần áo.

Nhạc Nhạc ngồi xổm bên trong tủ quần áo, đôi chân nhỏ bỗng đụng trúng một vật cứng gì đó. Bàn tay nhỏ bé moi từ trong lớp quần áo để lấy cái vật cứng kia.

Nhìn bốn phía xung quanh cái hộp, đay là cái gì nhỉ? Nhưng bên trong đen tuyền nên đều nhìn không ra được.

Cố gắng cậy ra một khe hở, theo ánh mặt trời nhìn bên trong xem sao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc tràn đầy tờ mò. Cái hộp thực sự là đẹp nha, không biết bên trong là cái gì đây.

Lấy được cái hộp xinh đẹp, cô bé đã không còn tâm trí chơi cùng Tiểu Bác.

Bước ra khỏi tủ quần áo, ngồi trên sàn nhà bắt đầu tìm cách mở hộp ra.

Nhưng bất kể cô dùng sức như thế nào, cũng không thể mở ra.

Người ta hay nói là cái gì không chiếm được đều trở nên thần bí, Nhạc Nhạc càng mở không ra, lại càng muốn mở ra.

Không cách nào mở được, Nhạc Nhạc cầm hộp đi tìm ba: "Ba, ba, mở nó ra cho con đi, mở nó ra cho con đi!" Con bé la lớn, Nhạc Nhạc chạy đến nhà bếp...........

Mà