Tinh Quỹ

Chương 2




“Tôi, muốn, qua, lại, với, ông.”

“Xuy –”     Tống Thành Trạch không nhịn được cười ra tiếng.

Sắc mặc Ngô Hàn Giang đã đen đến cực hạn, mắt thấy đang muốn bạo phát, đúng lúc này thì cửa phòng bị gõ, một người đàn ông trung niên béo phệ mang theo một đám tuấn nam mỹ nữ không mời tự đến, vừa lớn giọng ồn ào,     “Tống cục, tôi mang mười người đến cho anh, anh đừng phụ uỷ thác của tôi!”

Tống Thành Trạch nghĩ thêm người chỉ có thêm loạn, hắn đứng dậy đi đến chỗ của Trương quản lí, nói trách:      “Không phải tôi đã nói là đang tiếp khách quan trọng sao, mau đưa bọn họ ra ngoài.”

Trương quản lí nhìn thoáng qua Ngô Hàn Giang đang ngồi trên sô pha, chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương sắc bén, khí tràng cường thế, cũng không phải là người bình thường, lập tức đuổi một đám nam nữ ở phía sau ra ngoài, đóng cửa lại, cười hướng Ngô Hàn Giang gật đầu, vừa đi qua vừa hỏi Tống Thành Trạch,     “Vị này là?”

“Anh mỗi ngày không xem tin tức hay đọc báo sao?”     Tống Thành Trạch tức giận.

Trương quản lí vỗ trán, bừng tỉnh đại ngộ. Trách không được nhìn quen mắt, thì ra là tân thính trưởng thanh tra của tỉnh A, từ đám bạn bè hắn có nghe nói qua Ngô Hàn Giang, hiểu được gia thế của y không tầm thường, lập tức thay đổi một bộ tư thái thảo dân tiếp kiến đại quan, cung kính đi đến trước mặt Ngô Hàn Giang, xoay người vươn tay,     “Thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này! Ngô……”

“Ngô mỗ cứ tự nhiên, không cần khách khí.”     Ngô Hàn Giang đánh gãy lời hắn, cũng không bắt tay với hắn.

Tống Thành Trạch giới thiệu với Ngô Hàn Giang:    “Vị này là quản lí, Trương Khánh Quốc, lão là người quen, về sau cậu tới đây tôi bảo hắn giảm nửa giá cho cậu……”

Ngô Hàn Giang trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, người nọ câm miệng.

Trương quản lí xấu hổ rút tay về, lúc này mới thoáng nhìn qua thiếu niên đang quỳ trên mặt đất, thấy rõ tướng mạo của cậu, thì trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Từng chi tiết một không tránh được đôi mắt của Ngô Hàn Giang,     “Trương quản lí nhận ra cậu ta?”

Trương quản lí nghĩ không hổ là hỗn quan trường, ánh mắt đủ độc. Châm chước một chút, giản lược trả lời:    “Làm ca sĩ ở nơi này của chúng tôi.”

Hắn biết về Hứa Minh không tính nhiều cũng không tính thiếu, biết thân thế của cậu không tốt thế nào, tuổi còn trẻ phải một mình ở bên ngoài dốc sức làm việc duy trì miếng cơm, tính cách có chút bốc đồng, còn có hơi bướng bỉnh, không biết khéo léo đưa đẩy, dễ dàng trêu chọc thị phi. Tình hình trước mắt này, dường như là đã đắc tội Ngô Hàn Giang, không biết mình cũng sẽ bị y xử trí ra làm sao nữa.

Ngô Hàn Giang nói với Hứa Minh đang nằm trên đất:    “Cậu đứng lên đi.”

Hứa Minh có chút cố hết sức đứng lên, thắt lưng hơi hơi khom về phía trước, sắc mặt tựa hồ so với vừa rồi còn kém hơn.

“Vị nhân viên này của anh khi nãy dường như đã đắc tội với một vị khách, con trai của Lí Triều Dương, Trương quản lí có biết không?”

Nghe vậy, Hứa Minh giật mình nhìn Ngô Hàn Giang, Ngô Hàn Giang vẫn dáng vẻ lạnh lùng.

Trương quản lí không biết y có dụng ý gì, thành thực nói:     “Lí Hàng, có biết, thường đến đây chơi.”

“Có thể liên hệ với hắn không?”

Trương quản lí do dự.

Ngô Hàn Giang lại nói:    “Tôi khi nãy cũng đụng nhau với hắn, lúc đó hắn gấp rút vội vàng đuổi theo vị ca sĩ này, tôi thuận tay giúp hắn một việc, bảo vệ sĩ bắt cậu ta đến đây, khả năng hắn hiện tại còn chưa có đi, anh giúp tôi gọi điện thoại hỏi hắn một chút, hỏi hắn có muốn người hay không.”

Trương quản lí nào có phần cự tuyệt, ngoan ngoãn lấy điện thoại cầm tay ra, rất nhanh điện thoại chuyển đến,     “Tiểu Hàng hả, ta là Trương thúc thúc của cậu nè, cậu vừa rồi có phải tìm một ca sĩ ở chỗ chúng ta không, gọi là Hứa Minh, bây giờ người khác giúp ta mang cậu ấy tới đây rồi, cậu có muốn đến đây không? Phòng 168.”

Nơi này toàn người nhiều tiền có quyền có thế, Hứa Minh dĩ nhiên trở thành thịt nằm trên thớt.

“Được! Tôi lập tức đến!”    Điện thoại bên kia truyến đến thanh âm tiếp nhận hưng phấn lớn tiếng đến độ khiến tất cả mọi người trong bao sương đều có thể nghe thấy.

Môi Hứa Minh lập tức rút đi màu sắc, ánh mắt đột nhiên hoảng sợ, bỗng dưng con ngươi cậu chuyển động, xoay người bỏ chạy, đáng tiếc đã sớm có vệ sĩ sẵn sàng dễ dàng bắt lấy, chặt chẽ giam cầm.

“Họ Ngô! Mẹ nó ông……”

Vệ sĩ đấm một quyền vào bụng cậu, ngăn lại lời nói trong miệng cậu.

Hứa Minh ôm bụng đau đến không dựng nổi thắt lưng.

Không bao lâu sau, Lí Hàng kích động đuổi tới, ngoài ý muốn thấy Ngô Hàn Giang, gọi một tiếng:    “Ngô thúc thúc.”

Trương quản lí nói:     “Tiểu Hàng, cám ơn Ngô thúc thúc của cậu đi, y giúp cậu bắt người.”

“Cám ơn Ngô thúc thúc.”     Lí Hàng tuy có nghi vấn, nhưng việc cấp bách là phải giáo huấn Hứa Minh, hắn tiến thẳng đến trước Hứa Minh trong tay vệ sĩ, thô lỗ kéo tóc cậu, giơ cánh tay, chuẩn bị hung hăng cho cậu một cái tát.

Vệ sĩ ngăn cản, lúc này Lí Hàng mới ý thức được bản thân mình cần phải khuôn phép, lui về sau một bước.

Ngô Hàn Giang nhìn chằm chằm Hứa Minh đang nhíu mi cắn môi, gương mặt biểu tình thống khổ, hỏi Lí Hàng:    “Cậu ta làm sao mà đắc tội với cậu?”

“Ách……”    Lí Hàng nghĩ sẵn trong đầu, tự mình xoá đi vài đoạn, dụ dỗ không thành cho nên mới bắt ép, cường bạo, cường bạo không được còn bị đá trúng chỗ hiểm, sửa đổi là:    “Tôi thấy cậu ta hát không tồi, mời cậu ta uống rượu, kết quả cậu ta không cho tôi mặt mũi còn ra tay đánh người, Ngô thúc thúc, chú phải chủ trì công đạo cho tôi a.”

Hứa Minh sớm đoán được hắn sẽ đổi trắng thay đen, nhắm mắt lại mặc cho số phận.

Ngô Hàn Giang tầm mắt xẹt qua áo sơmi bị xé mở của Hứa Minh, trên cổ và trên ngực có hồng ngân khả nghi, trầm mặc giây lát, nói:       “Người giao cho cậu, tùy cậu xử trí.”

Lí Hàng hận không thể vui mừng khôn xiết, ánh mắt toả sáng nhìn Hứa Minh, hung ác lại *** hèn.

Hứa Minh không thể tin mở to hai mắt, như là một tội phạm bị tuyên án tử hình, ánh mắt cậu không cam lòng mà tuyệt vọng. Theo bản năng tìm kiếm sự giúp đỡ, cậu chậm rãi nhìn về phía Ngô Hàn Giang.

Ngô Hàn Giang cũng nhìn cậu.

Hứa Minh khống chế không được khoé mắt nóng lên, lúc này, vệ sĩ một tay lôi cậu đẩy về phía Lí Hàng.

Giữa lúc tuyệt vọng, Hứa Minh nửa đường nhào về phía Ngô Hàn Giang, như vậy được ăn cả ngã về không, thế cho nên vệ sĩ không kịp ngăn cản cậu.

“Bùm” Một tiếng, cậu ôm chân Ngô Hàn Giang quỳ trước mặt y, dùng hết sức lực có được, gắt gao ôm y, cứ thế Ngô Hàn Giang cảm thấy xương cốt phát đau, nhưng y lại ngăn cản vệ sĩ đang muốn tiến lên.

Hứa Minh thủy chung cúi đầu, không nói một lời.

Không khí thực trầm mặc, hoặc nên nói là ngưng trọng.

Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Ngô Hàn Giang và thiếu niên đơn bạc dưới chân y.

Ngô Hàn Giang khom thắt lưng, nắm cằm thiếu niên buộc cậu ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đỏ ngầu, lệ ở khoé mắt quật cường giãy dụa, nhìn mà không thể hiểu được — đây là lần thứ hai y trông thấy, một lần là vào một tháng trước ở khách sạn Hoa Đô.

“Biết lỗi chưa?”

Giọng điệu Ngô Hàn Giang thường thường, lại lộ ra uy hiếp mãnh liệt.

Thời gian trôi qua rất lâu, lại tựa hồ không có bao nhiêu lâu, tiếng nói lộ ra ý tứ khuất nhục hàm xúc run run xuyên qua màng tai mỗi người.

“Biết…… lỗi ……”

“Nhớ kỹ, không có lần sau.”

Ngô Hàn Giang dễ dàng lấy chân ra, như một cơn gió đi lướt qua thân thể thiếu niên đang lung lay sắp đổ, trước khi rời khỏi phòng, y ra lệnh rõ ràng:     “Thả cậu ta đi. Sau này ai cũng không được gây khó dễ cho cậu ta, nếu không chính là đang gây khó dễ cho Ngô Hàn Giang.”

Tống Thành Trạch theo sát bước Ngô Hàn Giang rời đi, thấy sắc mặt đối phương không tới nổi bị phá hư, thử thăm dò hỏi:    “Thằng bé khi nãy……”

“Đừng đề cập đến cậu ta nữa. Đêm nay đã như vậy, chúng ta hãy để ngày khác gặp lại.”

“Được rồi.”

Tống Thành Trạch nhìn theo hướng Ngô Hàn Giang đi vào chiếc xe màu đen trên đường, xe rời đi nhanh chóng. Náo loạn một đêm cứ như vậy mà không giải quyết được gì, Tống Thành Trạch cảm thấy mạc danh kỳ diệu (1). Về phần cái thằng nhỏ nọ thì càng mạc danh kỳ diệu hơn, lớn mật nhiệt tình thổ lộ với y…… Tống Thành Trạch tận lực không dám tưởng tượng đến phương diện kia, chính là nhịn không được tò mò, đương nhiên, vô cùng có giới hạn, Ngô Hàn Giang nhân từ cũng không phải tùy tiện mà có thể thấy được một lần.

Một tháng trước, khách sạn Hoa Đô.

Ánh sáng vàng lợt khiêm tốn đẹp đẽ mà quý phái hoà lẫn cùng những ngọn đèn nê ông hỗn độn bên ngoài cửa sổ, cửa sổ thủy tinh ngăn cách thế giới bên ngoài ồn ào náo nhiệt, khúc dương cầm nhẹ nhàng như nước chảy, một nhóm người thân mặc chế phục bồi bàn màu đen bước chân thon hài, tao nhã đi lại vội vàng trên tấm thảm tím thẫm, trên gương mặt là một nụ cười mộc mạc lễ tiết đã được huấn luyện.

Trong số bọn họ, có một cậu trai với vẻ mặt vô cùng ngây ngô đa cảm, giờ phút này cậu đang nâng một cái khay to tướng, trên khay là một nồi canh, nhiệt khí nhè nhẹ bay ra từ miệng nắp nồi khắc hoa văn.

Đích đến là gian phòng vip cuối hành lang, Hứa Minh ngoài ý muốn trông thấy một người đàn ông với thân hình cao lớn cường tráng mặc y phục đen đứng ở ngoài cửa, là vệ sĩ nhỉ, cậu đoán.

Lúc này, vệ sĩ nhìn lướt qua Hứa Minh, ánh mắt cực kì hung thần, khiến Hứa Minh hoảng sợ.

Đi đến trước cửa, Hứa Minh cũng không nhìn thẳng gã, nói:    “Chào ngài, tôi mang thức ăn đến.”

“Cậu và người vừa rồi không phải cùng một người.”

Hứa Minh nhìn bằng nửa con mắt, giải thích nói:    “Bởi vì vị vừa rồi đột ngột có việc, cho nên tôi thay hắn đến đây. Không tin, ngài có thể dẫn tôi đến gặp quản lí ở đại sảnh bên kia, hắn có thể chứng minh tôi không phải người xấu giả trang.”

Vệ sĩ hướng cậu phất phất tay,     “Vào đi.”

Hứa Minh lúc này mới chuyển hết sức nặng của chiếc khay sang cho một bên tay, tay kia nâng lên gõ gõ cửa, lớn tiếng nói:    “Chào ngài, phục vụ mang thức ăn đến cho ngài.”

“Mời vào.”

Cách cánh cửa gỗ nặng nề, một thanh âm nam tính trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp truyền đến.

Hứa Minh bỗng dưng trong lòng run lên, đẩy cửa ra, rồi đi vào.

Một nhà ba người vây quanh một chiếc bàn tròn thật to, nhìn là biết kẻ có tiền mặc quần áo thượng cấp, người mẹ và đứa con đang cúi đầu ăn cơm, đầu cũng không nâng. Nam chủ nhân ngồi ở một bên giúp người con bóc vỏ cua hơi hơi nâng cằm, bên dưới chiếc kính gọng bạc lạnh như băng, là đôi mắt sắc bén quét qua Hứa Minh liếc một cái.

Hé ra khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng cứng rắn lọt vào tầm mắt Hứa Minh, Hứa Minh vô ý thức cùng y tương giao tầm mắt, phút chốc như bị sét đánh, không nhúc nhích.

Gương mặt trước mắt này tồn tại trong bức ảnh chụp không tới ba tấc mà cậu đã lấy ra nhìn ngắm vô số lần, bức ảnh là vật phẩm tùy thân duy nhất khi cậu còn là trẻ mồ coi bị vứt bỏ ở cô nhi viện, bức ảnh bị rách một góc bên dưới, ngoại trừ ở mặt trái có viết ngày sinh của cậu, còn lại thì không có dấu hiệu gì khác, Hứa Minh nhớ, cậu thiên kinh địa nghĩa (2) cho rằng đàn ông trong ảnh này là phụ thân, đây là bằng chứng duy nhất giúp cậu tìm phụ thân, cậu muốn tìm cha, tìm về thân thế của chính mình, tìm được nhà…… Về sau, trải qua rất nhiều chuyện, nhiệt huyết lúc ban đầu cũng dần phai nhạt.

Cậu dần dần phát hiện, cậu và người đàn ông trong ảnh, tướng mạo cơ hồ không có chỗ nào giống nhau. Có lẽ, nhiều năm chấp niệm như vậy chỉ là cậu một sương tình nguyện (3) — người nọ căn bản không phải phụ thân mình.

Giờ phút này, Hứa Minh nhịn không được cẩn thận tỉ mỉ nhìn vào mắt người đàn ông. Là người thật ở ngoài đời thì sẽ có ảnh hưởng hơn với mong đợi khiến cậu rung động, nhiều năm qua áp lực tình cảm kích liệt bộc phát, mặc kệ y có phải là phụ thân mình hay không, loại cảm giác thân mật này mãnh liệt vô cùng, lay động lòng người.

Hứa Minh ngây dại cả người.

Ngô Hàn Giang cảm thấy khác thường, ngẩng đầu, nhìn cậu trai đang đứng cách đó vài bước sợ run quan sát mình.

Đó là loại ánh mắt gì, cho dù Ngô Hàn Giang là người từng trải phong phú cũng vô pháp khám phá.

Ngô Hàn Giang không khỏi nổi lên vài phần lưu ý, gần đây thay đổi nhân sự trong tỉnh, y làm thính tỉnh một tay đứng đầu được người đề cử, đang nổi trội, thêm nữa ngày trước đã từng xử lý một người có thế lực, đắc tội một nhóm người, người muốn hãm hại y không thiếu, y gần đây xuất hành đều vô cùng cẩn thận, vệ sĩ không rời thân.

Thời gian dường như ngừng lại, Hứa Minh cảm thấy khoé mắt và cổ họng hệt như bị lửa thiêu, không tự chủ được, cậu hơi hơi há mồm, trăm ngàn suy nghĩ trong lúc đó, hai chữ “Ba ba” cơ hồ sắp thốt ra.

Nhưng mà cậu nóng lòng nhịn xuống.

Hứa Minh thu hồi ánh mắt, cúi đầu, chậm rãi hướng đến bên cạnh người nữ chủ nhân, cũng vụng trộm đánh giá nàng, bọn họ không giống nhau, cũng không có cảm ứng mãnh liệt như với người đàn ông kia. Hứa Minh không sai biệt lắm xác định người này không phải mẹ của mình.

Đem khay đặt lên giữa bàn, chỉ có Hứa Minh tự mình biết hai tay của cậu đang phát run. Cậu tiếp tục lấy ba cái bát, múc một chén canh, đưa cho nữ chủ nhân gần mình nhất.

“Cám ơn.”  Một câu giọng nữ thản nhiên.

“Không cần khách khí.”

Hứa Minh đứng giữa người mẹ và đứa con, múc thêm một chén, đưa cho đứa con.

“Cám ơn.”

Nghe thanh âm rõ ràng là đang ở giai đoạn bể tiếng của các cậu trai, Hứa Minh nhìn về phía cậu trai có lẽ là anh em cùng cha khác mẹ với mình.

Bọn họ một nhà ba người như vầy mới giống, vừa thấy chính là ruột thịt. Hứa Minh âm thầm nghĩ, nhất thời thất thần, tay bị sức nóng từ vành bát dội tới, phản xạ có điều kiện rụt tay về, bát canh rời tay, trong lòng nói: Không tốt!

Luôn luôn lưu ý cậu nên Ngô Hàn Giang rất nhanh đứng dậy vươn tay ngăn bát canh rơi, phòng ngừa nó rơi xuống trên người con mình. Cuối cùng bát canh ở trước mặt Hứa Minh chạm trúng mép bàn rơi xuống vỡ tan tành, nước canh nóng hổi vừa vặn chảy dọc theo đùi của Hứa Minh chảy tới ống quần, thớ vải mỏng manh không ngăn được nhiệt độ, Hứa Minh bị bỏng hô nhỏ một tiếng.

Vệ sĩ ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong tức thì mở toang cánh cửa, thu được ánh mắt không có gì đáng ngại của Ngô Hàn Giang mà lại lui ra ngoài.

Nữ chủ nhân kích động đứng lên, thấy con trai vô sự, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi hỏi:     “Dương Dương có bị bỏng không?”

Cậu trai nói không sao cả:      “Không có việc gì.”

Nữ chủ nhân thoáng nhìn Hứa Minh một thân bị dính nước canh, tâm sinh không đành lòng hỏi:     “Cậu không sao chứ tiểu huynh đệ?”

Hứa Minh cúi đầu, khoé mắt nóng rát, cậu liều mạng ức chế, cậu sợ bản thân mình sẽ khóc lên.

“Không, không có việc gì, thực xin lỗi, thật sự có lỗi……”    Nói xong bối rối ngồi xổm xuống, thu dọn những mảnh sứ vỡ rơi trên mặt đất. Nếu là bình thường, theo quy tắc hẳn là phải đi gọi người quét dọn đến, đồng thời lập tức đổi nồi canh khác cho khách, thế nhưng tình huống lúc này không cho phép cậu bảo trì bình tĩnh, chân tay luống cuống cậu rất nhanh bị mảnh sứ vỡ cứa vào lòng bàn tay, máu tươi nhanh chóng chảy ra, dính đầy toàn bộ bàn tay, nhìn qua có chút khiến người ta kinh sợ, cậu nhất thời càng hốt hoảng.

Đột nhiên cổ tay bị cầm, cậu ngẩng đầu, đối diện với gương mặt hé ra trách cứ.

Ngô Hàn Giang có chút thô lỗ kéo Hứa Minh từ dưới đất lên, nhíu mày nhìn tay cậu tràn đầy máu tươi, giọng điệu nói với Hứa Minh nghe được rất là nghiêm khắc và chán ghét,     “Tay chân vụng về, tập trung một chút đi.”

Hứa Minh không biết mình vốn là không nên tức giận, lập tức dùng sức vùng vẫy khỏi tay Ngô Hàn Giang, mảnh sứ vỡ trong tay vừa vặn xẹt qua lòng bàn tay Ngô Hàn Giang, khiến cậu nổi lên một trận cát tâm đau.

Đôi mắt Hứa Minh đỏ ngầu trừng y,     “Không cần ông lo!”   Tiếng nói đúng là run run. Nói xong cậu mở cửa bay nhanh ra ngoài, vô tình bị vệ sĩ ở bên ngoài bắt lại, không thể động đậy.

“Để cậu ta đi.”   Ngô Hàn Giang lạnh lùng thốt ra, cúi đầu thấy lòng bàn tay lan tràn một đường đỏ bừng.

Vệ sĩ buông tay, Hứa Minh cũng không quay đầu lại chạy đi……

Cậu không ngừng nghỉ chạy về căn phòng nhỏ bé của mình, nằm trên giường càng không ngừng thở dốc, phát hiện không biết khi nào thì nơi nơi đều là nước mắt đầm đìa.

Bạn cùng phòng của cậu Trịnh Khải là một IT dừng lại công việc giữa chừng, từ gian cách vách đi qua nhìn cậu,     “Sao bây giờ cậu mới trở về, xảy ra chuyện gì?”

Hứa Minh bịt kín chăn,      “Ầm ĩ với khách một trận, bị nhà hàng đuổi việc rồi. Em không sao, muốn hảo hảo ngủ một giấc, anh đi đi, đừng lo lắng.”

Trịnh Khải nhìn cậu trong chốc lát, mới đi. Bọn họ cùng nhau thuê phòng gần một năm, cảm tình không tồi, Trịnh Khải xem cậu như em trai, sợ cậu ở bên ngoài bị người ta khi dễ.

Trịnh Khải đi rồi, Hứa Minh mới ló đầu ra nhìn ngọn đèn mờ nhạt, từ ngăn kéo lấy ra một quyển vở bằng da, rút một tấm ảnh cũ rích từ bên trong, ngọn đèn buông xuống, gương mặt người đàn ông trong ảnh trước sau lạnh lùng như một, cao cao tại thượng, ngoài tầm tay……

“Ba ba……”

Hứa Minh nở một nụ cười tự giễu, biểu tình lại như muốn khóc. Cậu hung tợn ném bức ảnh vào thùng rác.

Ngày hôm sau thức dậy, Hứa Minh nhìn bức ảnh đương nằm trong thùng rác, do dự thật lâu, vẫn giống như dĩ vãng nhặt nó về, cẩn thận đặt vào quyển vở.

Cậu cực kỳ khinh bỉ hành vi của mình, lại bất lực thay đổi……

P.s:

(3) mạc danh kỳ diệu: chuyện xảy ra không rõ nguyên nhân, khó hiểu.

(2) thiên kinh địa nghĩ: sự thật hiển nhiên phải thế.

(3) một sương tình nguyện: đơn phương, tự biên tự diễn.