Tinh Quỹ

Chương 20




Sau khi Ngô Hàn Giang rời khỏi, Hứa Minh ngẩng đầu trông thấy phía trước nhà mình đã tối đen, phỏng đoán Trịnh Khải đã ngủ. Lên lầu, cậu nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, thay dép lê, đột nhiên từ phòng khách truyền đến một tiếng âm trầm u ám hỏi:    “Cậu hẹn hò với ai?”

“Khải ca, anh làm em sợ muốn chết.”

Hứa Minh đi vào phòng khách, mở đèn, nhìn Trịnh Khải ôm hai cánh tay ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc.

Gần đây, mỗi đêm đều có một chiếc xe đắt tiền xuất hiện ở dưới lầu, đồ ăn, hàng tốt ùn ùn không dứt, quà tặng, đủ loại manh mối, đều khiến Trịnh Khải hoài nghi Hứa Minh được người ta bao dưỡng, vừa rồi lại trông thấy Hứa Minh từ trên chiếc xe kia đi xuống, lưu luyến không rời nói lời từ biệt cùng người trong xe, Trịnh Khải rốt cuộc ngồi không yên, đêm nay hắn nhất định phải đem hết thảy thẩm vấn rõ ràng.

“Chẳng nhẽ cậu được người ta bao dưỡng?”

“A?”

Hứa Minh biết giấu diếm không được hắn, đành phải nhận tội,    “Kỳ thật là em đang yêu.”

Trịnh Khải cau mày,     “Người nào? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?”

“Nam, hơn ba mươi tuổi, thân phận thì em không tiện tiết lộ.”

Trịnh Khải tức giận đến nhảy dựng lên,    “Hay cho cậu cái thằng nhóc ranh này, cô nương như hoa như ngọc thì không cần, đi tìm cái lão già!”

Hứa Minh không phục biện minh nói:   “Đâu có già, gọi là thành thục. Nhưng em thích lão già thì thế nào?”

Trịnh Khải kiềm chế lửa giận,    “Hắn kết hôn chưa?”

“Đã từng, nhưng đã ly hôn.”

Giọng điệu Trịnh Khải trở nên nửa nguy hiểm,   “Vậy cũng không được. Bọn lão già đều gian xảo giả tạo, đặc biệt thích những cậu trai đơn thuần như cậu, chơi đùa chán rồi thì vứt, cậu sớm tỉnh ngộ lại đi……”

Hứa Minh lắc đầu,    “Y không phải người như vậy. Khải ca, anh cho em thêm thời gian, em sẽ chứng minh hai người bọn em cùng một chỗ là đúng đắn.”

Cậu nắm nắm chiếc chìa khóa trong tay, chỉ sợ sẽ không còn thời gian nữa để mà dùng tới nó, cậu không muốn mất đi Trịnh Khải người bạn đáng để mình trân trọng này.

Ngày mai Trịnh Khải còn phải đi làm, Hứa Minh không muốn chậm trễ hắn nghỉ ngơi,    “Khải ca, quá đột ngột em không tiện nói rõ hết, chờ ngày nào đó có thời gian chúng ta hảo hảo nói chuyện với nhau.”

Nói xong chạy vào phòng khóa cửa, không để ý tới Trịnh Khải ở bên ngoài gõ cửa.

Trịnh Khải biết không có hy vọng để thuyết phục cậu, quyết định đi tìm lão già kia tính sổ. Hắn phỏng đoán người nọ chính là chủ nhân dãy số điện thoại lần trước, sáng sớm cuối tuần, hắn thừa dịp Hứa Minh ngủ nướng, lén lút lấy điện thoại của cậu, tìm dãy số nọ, vừa thấy tên được đặt trên danh bạ là “Y”, hắn càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.

Hắn trốn trong WC, dùng di động của Hứa Minh gửi một tin nhắn qua cho “Y”: Tôi bị xe đụng ở giao lộ X, đang mâu thuẫn với gã tài xế, ông mau tới cứu tôi. Hắn gửi tin nhắn xong thì xoá đi, tắt điện thoại, trả về chỗ cũ, đánh xe đến giao lộ nọ.

Đại khái trôi qua mười phút, hắn trông thấy chiếc xe hơi màu trắng mà mỗi đêm đều xuất hiện ở dưới lầu một trận cuồng phong chạy tới, rất nhanh một người đàn ông cao gầy từ trên xe bước xuống, sắc mặt trầm ổn có chứa một tia hoảng loạn, đi theo phía sau là một người thân hình vạm vỡ với bộ mặt hung hãn.

Người này đúng là Ngô Hàn Giang, ánh mắt sắc bén của y rất nhanh quét qua chung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Trịnh Khải. Y đi đến bên Trịnh Khải, trên người mang theo một loại cảm giác áp bách vô hình,     “Hứa Minh đâu?”

Đầu tiên Trịnh Khải cảm thấy người này trông rất một người mình từng quen biết, tuyệt đối là đã gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng tạm thời không nhớ ra.

“Chúng ta đã từng gặp qua nhau? Sao anh biết tôi?”    Trịnh Khải hỏi.

Giọng điệu Ngô Hàn Giang trở nên cực độ lạnh lẽo,     “Tôi hỏi anh Hứa Minh đâu?”

Trịnh Khải phản ứng lại,    “Ồ, cậu ta không có việc gì, đang ở nhà ngủ nướng ấy mà, anh yên tâm.”

“Là anh gửi tin nhắn cho tôi?”

Trịnh Khải cảm giác chung quanh người này tự mang một loại khí thế độc đoán, khiến hắn rất không thoải mái,   “Đúng vậy. Tôi hẹn anh ra đây, là muốn nói chuyện với anh.”

“Đi thôi.”

Hai người ngồi đối diện nhau ở một quán cà phê, vệ sĩ đứng ở phía sau Ngô Hàn Giang.

Trịnh Khải đánh giá Ngô Hàn Giang một phen, bỗng nhiên linh quang chợt loé, nhớ ra được mình đã gặp qua y ở đâu. Năm trước, thời điểm Hứa Minh vừa đến đây ở cùng với hắn, trong lúc hắn giúp cậu thu dọn hành lý, tình cờ bắt gặp một bức ảnh chụp ba tấc hé ra từ một quyển vở ghi chép, người trên bức ảnh chính là người đàn ông này, bất quá thoạt nhìn so với hiện tại trẻ tuổi hơn rất nhiều.

Trước tiên, Trịnh Khải tự giới thiệu, nhưng đối phương cũng không tiếp lời, hiển nhiên là không muốn lộ ra thân phận của bản thân, Trịnh Khải thầm nghĩ người này thiệt là ngang như cua, nên liền đi vào thẳng vấn đề,    “Nhìn anh sự nghiệp thành đạt, điều kiện cũng không tồi, so với A Minh nhà tôi rõ ràng là không thể cùng chung một thế giới, huống hồ A Minh cậu ấy còn chưa trưởng thành, anh dụ dỗ cậu ấy như vậy, vừa vô đạo đức, vừa trái với pháp luật, tôi khuyên anh sớm cách xa cậu ấy một chút.”

“Không liên quan gì tới anh.”

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ đã bác bỏ hết thảy mọi nghĩa lý trong lời nói, hoàn toàn không màng phân rõ phải trái đúng sai, Trịnh Khải giận sôi gan, kiềm chế lửa giận trong lòng,    “Tôi là đại ca của cậu ấy, còn anh là cái gì của cậu ấy mà nói?”

“Tình nhân.”    Ngô Hàn Giang trả lời quyết đoán.

“Đáng tiếc lại là tình nhân không công khai, cả đời không thể quang minh chính đại gặp nhau, hơn nữa giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ ở trước mắt bao người, anh cũng coi như là người có uy tín danh dự, chẳng nhẽ không sợ đến lúc đó thân bại danh liệt, nghìn người phỉ báng sao?”

“Vẫn là câu nói kia, không liên quan gì tới anh.”

Trịnh Khải vỗ cái bàn đứng lên,   “Mẹ nó vậy thì ông đây sẽ không nể mặt! Có tin là tôi sẽ tố cáo anh lừa gạt trẻ vị thành niên, năm trước Hứa Minh chỉ mới mười sáu, mà anh đã đốn mạt dám tổn hại đến cậu ấy?!”

“Năm trước?”

“Đừng có giả vờ, anh không phải là khi dễ A Minh vừa mới tới tỉnh A lạ nước lạ cái?”

Ngô Hàn Giang nhăn mày,     “Trong năm qua anh đã nhìn thấy tôi?”

“A Minh có ảnh chụp của anh, cho nên mới nói, không muốn để người khác biết, trừ phi mình đừng làm. Anh có nghĩ cho A Minh chưa, một khi chuyện của các người bị bại lộ, cậu ta về sau phải làm người như thế nào đây……”

“Chuyện của chúng tôi không cần anh quan tâm.”

Ngô Hàn Giang để lại hai tờ tiền mặt, nhặt áo khoác sải bước nhanh chóng rời khỏi.

Trịnh Khải vỗ cái bàn đứng lên đuổi theo, bị vệ sĩ ngăn lại, không khỏi chửi ầm lên.

Sau khi Hứa Minh tỉnh dậy, phát hiện di động đã bị tắt máy, sau khi khởi động lại thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của Ngô Hàn Giang, thế nên cậu gọi qua cho y.

“Ngại quá, tôi vừa nãy đã tắt điện thoại, ông gọi cho tôi có chuyện gì không?”

“Không có gì, muốn xem cậu có rời giường chưa.”

Một lát sau khi rời giường, Hứa Minh nhận được một lời mời từ Trương quản lí, mời cậu nhập bọn với nhóm nhân viên của hắn, hắn năn nỉ tới lui, nên cậu liền vui vẻ đáp ứng.

Trịnh Khải nổi giận đùng đùng trở về, phát hiện Hứa Minh không có ở nhà, bụng lại càng thêm hoả. Vừa lúc ông chủ gọi điện thoại tới bảo hắn phải đến gặp khách hàng, là chuyện gấp.

Bọn họ hai người đều trùng hợp rời nhà, trong phòng không có một bóng người.

Lúc bấy giờ Ngô Hàn Giang mới đến đây, mang theo thợ khóa chuyên nghiệp, không hề gây hư hại cho chiếc ổ khoá, mở cửa đi vào.

Đóng cửa phòng lại, y đứng ở cửa phóng tầm mắt nhìn quanh.

Nhà kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách, bày trí theo phong cách cổ xưa và đồ dùng đơn giản, điển hình của thanh niên độc thân.

Đi ngang gian phòng ngủ thứ nhất, ở chân giường kia có một đôi tất thối khiến người có khiết phích như Ngô Hàn Giang trực tiếp bỏ qua, đến cửa phòng thứ hai.

Nhìn bên trong bày trí ngăn nắp nhẹ nhàng thoải mái, Ngô Hàn Giang thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thậy may phòng của Hứa Minh coi như sạch sẽ gọn gàng, bằng không y lo lắng sẽ thẳng thừng thay lòng đổi dạ với cậu –

Bỗng nhiên, y nhớ tới mục đích mình tới nơi đây, điều này khiến thần kinh y luống cuống dữ dội, cảm giác cực kỳ không ổn.

Theo như Trịnh Khải nói, năm trước Hứa Minh đã có ảnh chụp của mình?

Y nhìn lướt qua chân giường tủ quần áo giản dị, sau đó tầm mắt dừng lại ở ngăn tủ trên đầu giường.

Y đi qua, cầm lấy vật phẩm duy nhất trên bàn ngoại trừ chiếc đèn bàn ra, là một khung hình.

Trên ảnh là thiếu niên Hứa Minh mười bốn tuổi vẫn chưa mất hết vẻ trẻ con, cùng một thanh niên hơn hai mươi tuổi với diện mạo xinh đẹp — hẳn là ân nhân của Hứa Minh. Hai người ngồi trên nền cỏ xanh tươi, nửa nghịch hướng ánh sáng, cảnh tượng ánh vàng rực rỡ. Thanh niên một tay ôm cây đàn ghi-ta gỗ, một tay thân mật khoát lên chiếc vai nhỏ gầy của Hứa Minh, Hứa Minh cười đến hồn nhiên, ánh mắt nheo lại thành một đường chỉ dài.

Rồi thoáng nhìn tới chiếc hộp đựng cây đàn ghi-ta dưới chân tủ, Ngô Hàn Giang mở ra, thấy cây đàn ghi-ta bên trong và cây đàn trong lòng người thanh niên giống nhau như đúc.

Y nhớ lại lần đàn hát trước đó của Hứa Minh, lúc ấy cậu kéo đàn còn bị tróc ra một ít nước sơn màu lam, vậy mà vẫn miễn cưỡng dùng làm gì nhỉ?

Ngô Hàn Giang xem điệu bộ của Hứa Minh bên cạnh người thanh niên, ngắm nhìn nụ cười ngốc ngốc hề hề của đứa nhỏ trong chốc lát, theo bản năng đặt khung ảnh về lại trên bàn.

Tiếp theo, y xoay người mở ngăn kéo.

Gia sản của Hứa Minh thiếu thốn đến đáng thương, một ví tiền, mấy cây bút máy bút chì, một chồng giấy trắng, vài quyển sách, một quyển vở ghi chép, một chiếc chìa khoá của một cái hộp sắt.

Ngô Hàn Giang mở ví tiền ra coi, bên trong hé lộ bức ảnh thành niên của Hứa Minh, y chịu đựng xúc động rút nó ra, cầm chứng minh thư Hứa Minh, nhìn ngày sinh nhật của cậu, còn nửa tháng nữa là tới.

Kế tiếp y lấy chồng sách và quyển vở ghi chép ra xem.

Vài quyển sách dạy đàn ghi-ta khác nhau, một phiên bản rất cũ của anh em nhà Grimm (1), và một quyển tạp chí du lịch.

Cuối cùng, là quyển vở ghi chép màu đen, lật ra xem, trang giấy thật cổ xưa, giữa các trang giấy đã rất lỏng lẽo.

Ngô Hàn Giang lật từng tờ một từ trước đến sau, trên trang giấy có ghi lại những nguyên tắc chơi đàn ghi-ta y xem không hiểu, có chữ viết tay trẻ con ca từ ngây thơ, có vui, có chán nản, những ghi chép riêng.

Ngô Hàn Giang đọc đến một nửa, đang muốn khép lại, thì “Thúc” một tiếng, từ trang giấy nhỏ nào đó của quyển vở rơi ra một chi tiết nghiêm trọng, dừng lại trên mặt đấy.

Bỗng dưng khiến y kinh hãi.

Y nhìn về phía mặt đất, xác định đó một bức ảnh không được hoàn chỉnh, y chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt lên, đưa ngay trước mặt mình.

Người trên bức ảnh chính là y. Ảnh chụp không lớn cơ hồ chỉ cần nửa người y đã chiếm đầy, nhìn không ra bối cảnh. Xem tướng mạo, ít nhất là vào khoảng mười mấy năm trước, quần áo là áo sơmi trắng đơn giản, cánh tay khoanh trước ngực, có thể trông thấy một góc mờ nhạt ở mặt trên của chiếc áo màu đen, đó là…… Lễ phục tốt nghiệp (2)!

Lại nhìn bối cảnh mơ hồ có cây ngô đồng, y xác định đây là lúc y tốt nghiệp đại học.

Trầm ngâm trong chốc lát, y đem ảnh chụp trả lại chỗ cũ, đem hết thảy khôi phục nguyên dạng, vội vàng rời khỏi nhà Hứa Minh, một đường chạy như bay trở về nhà, lên thẳng phòng dự trữ ở tầng hai, lục lọi trong hàng đống sách và tư liệu linh tinh trên giá đã bị bụi bặm che kín, cuối cùng, rút ra một quyển sách.

Bên trong ghi lại một vài đoạn ngắn về cuộc sống đại học trước kia của y, y lật một trang ra xem, cẩn thận lưu ý quần áo của mình và cùng nhiều gương mặt khác, lật đến trang cuối cùng, là bức ảnh tốt nghiệp, y thả chậm động tác.

Sau cùng, ánh mắt y ngưng đọng trước bức ảnh năm sáu nam nữ sinh viên chụp chung cùng nhau.

Bối cảnh là một ngôi trường nổi danh nằm trên đường Ngô Đồng, những sinh viên ấy đều mặc lễ phục tốt nghiệp, chỉ có y mặc áo sơ mi trắng, áo lễ phục được cởi ra vắt trên khuỷ tay, từ bối cảnh cho đến quần áo cho đến động tác và vẻ mặt của y, hoàn toàn trùng khớp với từng chi tiết trên bức ảnh không hoàn chỉnh của Hứa Minh, nói cách khác, bức chân dung của mình mà Hứa Minh đang có, chính là được cắt ra từ một bức ảnh giống hệt bức ảnh này.

Tầm mắt y chậm rãi lướt qua gương mặt của những người còn lại, cuối cùng, dừng trên người một cô gái.

Trong một sát-na nhìn thấy dung mạo nàng, y tựa như bị một đạo thiên lôi đánh xuống đỉnh đầu, thân thể và linh hồn đều tan tác.

P.s:

(1) Truyện cổ tích Grimm

(2) Lễ phục tốt nghiệp.