Tinh Quỹ

Chương 32




Hứa Minh xin y tá một miếng băng keo cá nhân, sau khi bác sĩ và y tá đi rồi, cậu gọi Ngô Hàn Giang đến trước mặt mình, kéo tay y ra xem, máu trên miệng vết thương đã khô, cậu đau lòng thổi thổi, lấy băng keo cá nhân cẩn thận dán lên.

Ánh đèn bàn mờ nhạt vây quanh thân thể cậu, vẻ mặt của cậu vốn vẫn còn nét trẻ thơ, hơn nữa gương mặt của cậu bây giờ khá là ú nu, nhìn ra là trẻ béo phì, hoàn toàn giống y chang một đứa bé con. Trong lòng Ngô Hàn Giang xuất hiện vài luồng tình cảm phức tạp đan xen vào nhau, chua xót không chịu nổi, cơ hồ khiến y muốn bật khóc.

“Chơi một buổi chiều rồi, đi ngủ sớm đi.”

“Tôi còn chưa tắm.”

“Cậu không mệt sao?”

Hứa Minh ách xì một cái,      “Không mệt.”

“Không mệt mới là lạ.”   Ngô Hàn Giang xoay người bế Hứa Minh lên, “Tôi giúp cậu tắm.” Nói xong đi vào phòng tắm.

Hứa Minh giãy dụa,     “Tôi tự tắm, ông để tôi xuống!”

Ngô Hàn Giang cười nói:     “Cũng không phải lần đầu tiên, mắc cỡ cái gì.”

Một bước tiến vào phòng tắm, mở đèn, xả nước vào bồn.

“Ác bá!”     Hứa Minh tức giận chỉ trích.

Ngô Hàn Giang đặt Hứa Minh lên mép bồn tắm, ngồi xổm xuống nhìn cậu, nghiêm trang hỏi:    “Tự cởi hay là để tôi giúp cậu?”

Hứa Minh vừa thẹn vừa giận,     “Ông nhắm mắt lại!”

Ngô Hàn Giang nghe lời nhắm mắt lại.

Hứa Minh rất nhanh cởi sạch quần áo, bước vào trong bồn tắm lớn, không nghĩ đến dưới chân trơn trợt, may mắn hữu kinh vô hiểm (1) được Ngô Hàn Giang một phen đỡ lấy.

“Cẩn thận! Chẳng nhẽ cậu không biết nếu té ngã một cái thì sẽ nguy hiểm chừng nào không?!”

“Ông rống cái gì! Đều tại ông, ông còn đến để làm chi, tôi sắp chết rồi……”

Ngô Hàn Giang hung hăng trừng mắt cậu,     “Về sau không được phép nói từ đó, nếu còn có lần sau tôi sẽ xử cậu.”

Hứa Minh tức giận vỗ một chưởng lên mặt nước, nước bắn tung toé vào người Ngô Hàn Giang, cậu dứt khoát hắt hết nước lên người y, Ngô Hàn Giang bắt được cánh tay cậu, hai người thi nhau giận trừng mắt nhìn đối phương, Ngô Hàn Giang chịu thua trước,    “Được rồi đừng náo loạn, ngồi xuống tắm rửa.”

“Hứ!”

Hứa Minh đặt mông ngồi vào trong nước, Ngô Hàn Giang lo lắng nói:    “Mông không đau sao?”

“Tôi đây thịt dày!”

Ngô Hàn Giang nhìn quét quanh thân thể cậu, trước kia khung xương gồ ghề bây giờ thì thịt thà búng ra, nhưng mà dấu vết sưng phù thực quá rõ ràng, thoạt nhìn cũng không mấy khỏe mạnh. Y không khỏi lo lắng chau mày.

Hứa Minh nghĩ y ngại thân thể mình khó coi, nên cảm thấy có chút bị tổn thương,     “Nhìn không được thì đi nhanh đi.”

“Nói ngốc cái gì vậy.”

Ngô Hàn Giang nắm lấy hai bả vai cậu, vuốt ve một đường dọc theo cánh tay cậu đi xuống,    “Thả lỏng cơ thể, tôi giúp cậu mát xa.”

Hứa Minh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, xấu hổ gì đó đều nhão thành bột hết, mặc cho Ngô Hàn Giang vuốt ve.

Tắm rửa xong, Ngô Hàn Giang ôm Hứa Minh về giường,    “Ngủ đi, tôi tắm rửa rồi cũng ngủ.”

Chờ khi y trở về, thì thấy Hứa Minh vẫn ngồi trên giường, trông mong nhìn mình.

Ngô Hàn Giang đi đến bên giường, Hứa Minh chừa ra một chỗ cho y, Ngô Hàn Giang lên giường ôm chặt cậu vào ngực mình, tắt đèn bàn,   “Ngủ đi.”

Hứa Minh cuộn tròn dựa vào lòng y, cảm thấy ấm áp mà an tâm, đã không được thoải mái như bây giờ trong một thời gian dài, quả nhiên mình vẫn rất cần người này.

Đêm ấy Hứa Minh phá lệ ngủ an ổn, không gặp ác mộng, sáng sớm ngày hôm sau, cậu được Ngô Hàn Giang đánh thức, mông mông lung lung nghe thanh âm y nói sớm an.

“Sớm an.”

Hứa Minh cảm thấy dùng ốm đau đổi lấy một tiếng sớm an của y cũng thực đáng giá.

Hứa Minh được Ngô Hàn Giang đỡ ngồi dậy, Ngô Hàn Giang nhúng khăn ấm lau mặt lau tay cho cậu, gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ kiểm tra Hứa Minh như thường lệ, cười tủm tỉm khen ngợi cậu:    “Hôm nay hoàng tử bé thức dậy rất sớm, đáng khen ngợi! Tinh thần không tồi, tình trạng thân thể cũng tốt lắm, tiếp tục duy trì!”

Ngô Hàn Giang nghe xong cảm thấy rất thoải mái, cho Hứa Minh một ánh mắt vui mừng mà cảm kích.

Bản thân Hứa Minh cũng rất vui, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải biểu hiện thật tốt cho y xem.

Thời gian gần cuối năm, tuy rằng là bệnh viện, nhưng cũng bắt đầu tràn đầy không khí lễ Tết, đề tài được thảo luận nhiều nhất đó là lễ mừng năm mới, gia đình, tập tục, vân vân.

Trong vườn hoa nhỏ, bên tai Hứa Minh tràn ngập những lời này, cậu hơi lo lắng, Ngô Hàn Giang sẽ không có khả năng vì mình mà ở lại bệnh viện trải qua dịp Tết không trở về nhà, vậy chẳng phải bọn họ sẽ lại xa cách nhau nữa sao.

“Ngô Hàn Giang, còn bao nhiêu ngày nữa là đến lễ mừng năm mới?”

“Tuần tới là giao thừa.”

Hứa Minh giơ ngón tay đếm đếm, có chút mất mác mà nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu:    “Còn có mười ngày nữa thôi à.”

Ngô Hàn Giang biết cậu suy nghĩ cái gì, vòng qua trước mặt cậu ngồi xổm xuống, nhéo nhéo gương mặt buồn hiu của cậu,   “Đừng lo lắng, tôi sẽ không đi đâu cả, cùng cậu ăn Tết.”

Hứa Minh vui mừng quá đỗi,    “Thật sự?!”

“Thật sự.”

Hứa Minh lập tức lâm vào lo lắng,     “Vậy còn người nhà ông thì sao?”

“Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta.”

Hứa Minh vui vẻ không tự kìm chế được, nhưng ngoài miệng không được tự nhiên nói:    “Ai là chúng ta với ông.”

Ngô Hàn Giang nhìn vẻ mặt và khóe miệng không nhịn được ý cười của cậu, trong lòng áy náy vô cùng.

“Cậu biểu hiện cho tốt, giữ gìn thân thể cho tốt, bằng không đến lúc đó tôi không cho tiền mừng tuổi đâu đấy.”

Hứa Minh không hy vọng y coi mình như trẻ con,     “Ai thèm tiền mừng tuổi của ông, cậy già lên mặt.”

Ngô Hàn Giang chau mày cười,     “Tôi đây muốn tặng quà cho cậu, cậu muốn cái gì?”

Hứa Minh gian trá đảo mắt châu vèo vèo,    “Tôi nghĩ kỹ rồi sẽ nói ông biết.”

Có lẽ tình yêu là sức mạnh kỳ diệu, có Ngô Hàn Giang làm bạn và cẩn thận chăm sóc cậu, nên tình trạng thân thể của Hứa Minh đột nhiên bắt đầu chuyển biến tốt, khi bác sĩ phụ trách và Ngô Hàn Giang nói chuyện đều dùng tới từ kỳ tích này.

“Cậu ấy đã bắt đầu dần dần hồi phục các chức năng cơ thể, nếu tiếp tục kiên trì, giữ vững ở tình trạng này, thì hy vọng là rất lớn, cố lên, không ngừng cố gắng!”  Vẻ mặt của người bác sĩ luôn luôn nghiêm túc bình tĩnh lại không khỏi xúc động mà vui mừng hẳn lên.

Ngô Hàn Giang thả lỏng tâm tình đi rất nhiều, chừng nào còn chưa đến ngày xuất viện, thì y sẽ không thể an tâm ngày đó.

“Buồn quá hà, tôi muốn xuất viện đi chơi một chuyến.”

Hôm đó Hứa Minh rốt cục không chịu nổi ở bệnh viện chán nản buồn tẻ, nên đòi hỏi Ngô Hàn Giang.

Ngô Hàn Giang nhìn nhìn thời tiết bên ngoài, thấy trời trong nắng ấm, nghĩ đến hôm nay là hai mươi bảy, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất của năm, dưới ánh mắt chờ mong của Hứa Minh, y không thể từ chối.

“Cậu hãy cam đoan sẽ ngoan ngoãn không chạy loạn, nghe tôi nói, thì tôi dẫn cậu đi.”

“Tôi cam đoan! Ngô Hàn Giang ông thật tốt!”    Hứa Minh nhào vào lòng Ngô Hàn Giang, mừng muốn chết luôn.

Ngô Hàn Giang cười đến bất đắc dĩ mà dung túng.

Ngô Hàn Giang mất không ít võ mồm, hết lần này đến lần khác bảo sẽ cam đoan này nọ, mới thuyết phục được bác sĩ cho phép mình đưa Hứa Minh đi ra ngoài nửa ngày.

Hứa Minh ăn mặc y chang một quả bóng, áo khoác len che khuất chỉ lộ ra hai con mắt, giống diễn viên nổi tiếng phải cải trang, được Ngô Hàn Giang nắm chặt tay đi trên đường.

Hít thở bầu không khí trong lành không còn mùi thuốc sát trùng, Hứa Minh cảm thấy thể xác và tinh thần mình vô cùng thoải mái.

Tất cả các quầy hàng trên đường đều rao bán đồ Tết, đặc biệt náo nhiệt, Ngô Hàn Giang rất cố gắng lôi kéo Hứa Minh đi vào chỗ ít người, giữ chặt Hứa Minh bên cạnh mình, từng giây đều luôn luôn canh chừng, để phòng tình huống không may xảy ra ngoài ý muốn.

Đi ngang qua một cửa tiệm, vừa lúc chủ cửa tiệm châm một loạt pháo hoa, tiếng nổ lớn chợt vang lên, Ngô Hàn Giang theo bản năng kéo Hứa Minh vào trong lòng, bảo vệ kín mít.

Hứa Minh ở trong lòng ngực của y vừa buồn bực vừa nở nụ cười,     “Ông đừng căng thẳng như thế, pháo thôi mà, tôi cũng không phải là đứa nhỏ ba tuổi.”

“Cậu còn không bằng đứa nhỏ ba tuổi để tôi bớt lo.”

Ngô Hàn Giang lôi kéo Hứa Minh tiếp tục đi.

Hứa Minh nhìn trên vỉa hè có bày một vài bức câu đối chữ phúc xuân, nói:     “Không biết trong bệnh viện có cho dán không.”

Nghe vậy, Ngô Hàn Giang đứng trước một quầy hàng,     “Mua về đi.”

“Được.”

Hứa Minh khom lưng, cẩn thận lựa chọn. Cuối cùng mua hai câu đối một lớn một nhỏ, vài chữ xuân đủ loại màu sắc và một xấp chữ phúc lớn nhỏ.

Cầm câu đối xuân màu sắc rực rỡ trong tay, Hứa Minh mới cảm thấy bản thân mình bây giờ mới dính chút không khí của ngày Tết, vì thế càng không thể ngừng được, ánh mắt bắt đầu chuyển hướng tới các quầy hàng khác, kẹo, đậu phụng, các loại đồ ăn vặt, hoa quả, có linh vật dân gian đặc sắc, vân vân. Hai tay Ngô Hàn Giang đều đầy ắp không thể giơ lên được nữa, nên mới không ngăn cậu lại.

Gửi hàng hóa ở lại cửa hàng, dùng xong cơm trưa, hai người tiếp tục đi dạo.

Rất nhanh đã trôi qua buổi trưa, đoạn thời gian ấm áp nhất, độ ấm dần giảm xuống, mọi người đi mua sắm cũng không còn nhiều, đều trở về.

“Cần phải quay về.”    Ngô Hàn Giang nói.

Mới nửa ngày Hứa Minh đương nhiên còn chưa chơi đủ, cậu năn nỉ Ngô Hàn Giang cho thêm vài giờ thư thả nữa.

Ngô Hàn Giang chịu không nổi ánh mắt đáng thương hề hề của cậu, nên đáp ứng.

Hai người đi đến một cuộc triển lãm điêu khắc băng, Hứa Minh chụp được không ít ảnh, đủ loại tư thế vô cùng thân thiết, Ngô Hàn Giang đều nhất nhất phối hợp. Tiếp theo, bọn họ đi ăn cái lẩu nóng hôi hổi, rượu đủ cơm ăn no từ tiệm lẩu đi ra, đi bộ đến cửa hàng lấy đồ.

Lúc ngang qua cầu vượt, gặp được một tiểu cô nương bán hoa, trong tay còn ôm một nửa số hoa hồng vẫn chưa kịp bán hết, đứng trong gió vừa lạnh vừa vội.

Tiểu cô nương vừa thấy Ngô Hàn Giang và Hứa Minh đi tới, lập tức nghênh đón,     “Tiên sinh muốn mua hoa không, một cây chỉ cần ba nhân dân tệ, hai cây năm nhân dân tệ.”

“Mua hết.”     Hứa Minh buông tay Ngô Hàn Giang, ý bảo trả tiền.

“Vâng, để tôi đếm xem có bao nhiêu cây.”    Tiểu cô nương vui mừng bắt đầu đếm hoa.

“Nếu là hai mươi đoá hồng thì có nghĩa là gì?”     Hứa Minh nhìn nàng đang tỉ mỉ đếm, hỏi.

“Yêu người suốt đời suốt kiếp, sẽ không bao giờ thay đổi.”     Tiểu cô nương thuận miệng đáp,     “Nha, vừa vặn hai mươi cây.”

Nàng giao hoa cho Hứa Minh, tiếp nhận hai trăm tiền mặt từ cậu đưa tới, sửng sốt,   “Tiểu ca ca, một tờ là đủ rồi, tổng cộng năm mươi nhân dân tệ, hai mươi cây.”

“Còn lại là thù lao cho cậu trả lời của cô.”

Hứa Minh nói xong, cười cười với tiểu cô nương, lôi kéo Ngô Hàn Giang đi.

Trong khi phía sau truyền đến lời chúc phúc của tiểu cô nương,    “Chúc hai vị cả đời hạnh phúc mỹ mãn!”

“Cám ơn, chúng tôi sẽ!”     Hứa Minh quay đầu vẫy vẫy tay với nàng.

Đi đến một nơi yên lặng, Hứa Minh giữ chặt Ngô Hàn Giang, đem bó hoa hồng đặt lên trước ngực y,     “Tặng cho ông.”

“Cám ơn.”

Ngô Hàn Giang một tay tiếp nhận hoa hồng, cùng lúc đó, Hứa Minh hôn đến.

Tay kia của Ngô Hàn Giang ôm lấy Hứa Minh, đón nhận nụ hôn của cậu, bốn cánh môi chặt chẽ chạm vào nhau.

Mấy chục giây qua đi, Hứa Minh kết thúc nụ hôn, mắt cậu nhìn sâu vào đôi con ngươi của Ngô Hàn Giang, nói:    “Tôi yêu ông, suốt đời suốt kiếp, thề sẽ không bao giờ thay đổi.”

P.s:

(1) Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm