Tình Sinh Ý Động

Chương 44




Type: Fox

Ninh Nhiễm Thanh không biết giải thích thế nào với Tô Niệm, lắm khi trên thế gian này không có nhiều quan niệm đạo đức và đạo lý như vậy để mà phân bua giảng bài, một quốc gia bắt buộc phải gìn giữ được ranh giới đạo đức, bởi vậy mói có pháp luật.

Còn về câu hỏi của Tô Niệm – giống như rất nhiều con nợ chuyên ăn quỵt tiền, mặc dù ai cũng có một lớp da mặt, song độ dày của lớp da ấy lại chẳng giống nhau.

Bên ngoài Tần Hữu Sinh đã mời Phó Cảnh Nhiên và Tô Khả ngồi xuống, phòng bếp nằm sau phòng ăn, còn phải đi qua một khúc quanh, cách hai lớp cửa, có thể nghe được tiếng trò chuyện loáng thoáng bên ngoài, còn trong phòng bếp, sau một thoáng im lặng, chỉ còn tiếng “xèo xèo” vang lên từ chảo xào thức ăn. Sau phút ngẩn ngơ, Tô Niệm vội vàng tắt bếp từ đi.

Ninh Nhiễm Thanh nói với Tô Niệm: “Cô cứ ở đây đã, tôi ra ngoài xem thử.”

Tô Niệm gật đầu với cô: “Tôi ở đây chờ cô.”

Ninh Nhiễm Thanh thực sự không thể hiểu nổi tại sao ông trời lại khéo trêu người như vậy, có những bi kịch từ lâu đã không thể phân rõ là do số phận trái ngang, hay là do lòng người độc ác.

Ninh Nhiễm Thanh bước ra khỏi phòng ăn, còn mặc tạp dề kẻ caro màu xanh của thím Hà trên người.

Một giây trước Tần Hữu Sinh còn trò chuyện cùng Phó Cảnh Nhiên, một giây sau anh ngẩng đầu nhìn về phía tạp dề trên người Ninh Nhiễm Thanh, nét mặt vui vẻ hẳn lên, khóe mắt thoáng hiện lên ý cười thư thái.

Nhưng Ninh Nhiễm Thanh lại chẳng thư thái chút nào, Tô Niệm còn đang ở trong bếp kia kìa.

Giang Hành Chi ở trên tầng hai đợi cơm, nghe được âm thanh dưới tầng thì cũng xuống ngay, khi đi trên cầu thang, nét mặt Giang Hành Chi hờ hững, anh ta và Ninh Nhiễm Thanh nhìn nhau một thoáng, cũng thầm cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.

“Đang bận việc trong bếp à?” Tần Hữu Sinh hỏi Ninh Nhiễm Thanh, sau đó kéo cô ngồi xuống bên mình.

<!--Ambient video inpage desktop-->

Ánh mắt Ninh Nhiễm Thanh đảo quanh một lúc: “Đang nấu bữa tối.”

Tần Hữu Sinh nói: “Vốn đã định mời Phó tiên sinh và Phó phu nhân dùng bữa tối ở nhà chúng ta rồi, bây giờ em thấy có nên mời bọn họ nữa không?”

Ninh Nhiễm Thanh im lặng không đáp. Tuy Tần Hữu Sinh đang hỏi ý kiến cô, nhưng từ giọng điệu của anh cũng có thể nhận ra, trước khi về anh đã mời Phó Cảnh Nhiên và Tô Khả cùng ăn cơm tối rồi, lúc này cô có phản đối cũng chẳng còn kịp nữa.

Ninh Nhiễm Thanh hối hận vì đã mời Tô Niệm về nhà mà chưa bàn trước với Tần Hữu Sinh, thế mới xảy ra cái chuyện chẳng ra sao này.

May mà cô còn một kẻ đồng lõa là Giang Hành Chi.

Giang Hành Chi xuống cầu thang, dường như không hề ngại chạm mặt với Phó Cảnh nhiên và Tô Khả, bình tĩnh gật đầu chào Phó Cảnh Nhiên và Tô Khả, sau đó ngồi xuống sofa, chẳng hề bận tâm tới việc Tô Niệm vẫn còn ở trong bếp.

Vậy tức là chỉ có cô lo lắng thôi hả?

Tần Hữu Sinh gọi thím Hà tới: “Thím Hà ơi, buổi tối thím làm thêm mấy món nữa nhé.”

Thím Hà chỉ vào Tô Niệm trong bếp, đang định cất tiếng thì Ninh Nhiễm Thanh ngồi vật dậy, kéo tay thím Hà rồi nói với Tần Hữu Sinh: “Em vào với thím Hà.”

Khi Ninh Nhiễm Thanh một lần nữa trở lại phòng bếp, Tô Niệm vẫn đang bận rộn trong đó, lúc cô ấy đi vào, Tô Niệm quay đầu cười: “Nhiễm Thanh, nếu thử giúp tôi xem mùi vị của món canh này thế nào?”

Ninh Nhiễm Thanh áy náy nhìn Tô Niệm: “Xin lỗi, tôi không biết bọ họ sẽ tới.”

Tô Niệm đã bình tĩnh lại, hờ hững nói: “Tôi không sao, trên đời này luôn có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng đúng là quá trùng hợp, ngày xưa tôi nấu cơm lần đầu là vì anh ta, hiện giờ đã nhiều năm tôi không nấu cơm, thế mà bữa cơm đầu tiên tôi nấu sau bao nhiêu năm vẫn là cho anh ta… Không biết khẩu vị của anh ta có thay đổi không.”

Trong giọng nói bình thản của Tô Niệm chứa đầy ý tự giễu, Ninh Nhiễm Thanh thổn thức trong lòng: Nghe nói khẩu vị của đàn ông cũng giống như tình cảm của anh ta, đều dễ thay đổi, dù người đàn ông ấy có chung thủy tới đâu, nếu ăn quá nhiều một mùi vị thì cũng sẽ ngán ngẩm, muốn đổi sang một kiểu khẩu vị khác.

Khi Ninh Nhiễm Thanh bước ra lần nữa, cô bưng đĩa thịt bò xào khoai tây Tô Niệm nấu đặt lên bàn cơm trong phòng ăn.

“Hóa ra Ninh tiểu Thư còn biết nấu cơm.” Một giọng nữ khàn khàn vang lên, là Tô Khả cất tiếng.

Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía Tô Khả với vẻ khá kinh ngạc, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng nói chuyện, Ninh Nhiễm Thanh cũng mỉm cười với cô ta.

“Đúng vậy, mùi vị cũng không tồi đâu.” Ninh Nhiễm Thanh bê tất tật các món mà Tô Niệm nấu xong ra ngoài, “Tôi vừa nấu sườn xào chua ngọt, thịt bò xào khoai tây, canh nấu cá…”

Tần Hữu Sinh thông minh biết nhường nào, sao có thể không hiểu ra “Bí mật trong phòng bếp” ngay tắp lự. Anh thản nhiên đưa mắt liếc nhìn Giang Hành Chi.

“Tôi xin phép một chút.” Giang Hành Chi đứng dậy đi vào bếp. Sau khi tới bếp, anh ta nói với Tô Niệm đang ở trong, “Chúng ta không thể cho bọn họ có thời gian để chuẩn bị, vậy nên tạm thời cậu không thể ra ngoài.”

“Tôi hiểu.” Tô Niệm khẽ đáp, giọng nói dị dàng êm ái.

Giang Hành Chi cũng sinh lòng cảm khái, hai chị em nhà họ Tô, một người dung mạo bị hủy hoại, một người giọng nói bị hủy hoại, nếu chỉ vì đàn ông thì không khỏi có chút nực cười.

Để Tần Hữu Sinh biết chuyện gì đã xảy ra, Giang Hành Chi đứng trong bếp gửi cho Tần Hữu Sinh một tin nhắn, nội dung rất đơn giản: “Tô Niệm cũng ở bên trong.”

Ở phía ngoài, sau khi xem tin nhắn, Tần Hữu Sinh tiện tay đặt di động lên bàn trà: “Mấy hôm nay thời tiết San Francisco thật tồi tệ, mà thực ra thì San Francisco cũng chẳng có mấy ngày đẹp trời

Phó Cảnh NHiên gật đầu động tình, Tô Khả ngồi cạnh anh ta khẽ mỉm cười, xinh đẹp dị dàng.

Tần Hữu Sinh đứng lên: “Nếu cơm đã nấu xong rồi, vậy mời Phó Cảnh tiên sinh thử trước.”

Phòng ăn và phòng bếp cách nhau một khúc ngoặt, Ninh Nhiễm Thanh bưng từng món từng món do Tô Niệm nấu ra ngoài, trong chốc lát, bàn ăn đã tỏa hương thơm phức.

Phó Cảnh Nhiên khen Ninh Nhiễm Thanh tài sắc vẹn toàn với Tần Hữu Sinh mãi không thôi, da mặt Tần Hữu Sinh có dày tới đâu thì cũng khá ngượng ngùng, nhưng khóe miệng anh vẫn vương ý cười: “Cũng tàm tạm.”

Món cuối cùng mà Tô Niệm nấu là món bò bít tết sốt vang, trên nước sốt có rắc thêm vừng, trông ngừa ngon miệng vừa vui mắt.

Khi Ninh Nhiễm Thanh đặt món ăn cuối cùng xuống trước mặt Phó Cảnh Nhiên, Tần Hữu Sinh bèn kéo tay cô: “Em ngồi xuống ăn đi.”

“Vâng.” Ninh Nhiệm Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tần Hữu Sinh.

Phó Cảnh Nhiên nhìn một bản thức ăn, nói với Ninh Nhiễm Thanh: “Không ngờ Ninh tiểu thư là người thành phố Thanh, vậy mà lại biết làm cả một bàn đồ ăn thành phố S, đúng là hiếm thấy.”

Ninh Nhiễm Thanh nhoán miệng cười: “Phó tiên sinh nếm thừ trước đi, chẳng biết có hợp khẩu vị của anh không nữa.”

Một ngàn người đầu bếp, một ngàn kiểu khẩu vị, một người đàn ông có quá nhiều phương pháp để phân biệt hai người phụ nữ, Tô Khả có thể giả vờ mất trí nhớ, có thể tự làm hỏng giọng nói của mình, thế nhưng mùi vị của món ăn thì sao?

“Ninh tiểu thư có vài thói quen nấu ăn khá giống với một vị cổ nhân của tôi.” Sau khi nếm thử món ăn, Phó Cảnh Nhiên nói. Còn Tô Khả ngồi cạnh anh ta nghe được câu này thì mặt bỗng tái đi.

Ninh Nhiễm Thanh cười, hỏi: “Phó tiên sinh nói thử xem?”

“Lột vỏ cà, rắc vùng vào nước sốt, với lại còn cho nhiều gừng ít tỏi.” Trong mắt Phó Cảnh Nhiên hiện lên chút hoài niệm.

“Người có thói quen này rất nhiều.” Ninh Nhiễm Thanh nhìn Phó Cảnh Nhiên, nói: “Phó tiên sinh hiểu rõ thói quen nấu nướng của người ấy như vậy, tôi đoán rằng vị cố nhân đó chính là mẹ của Phó tiên sinh đúng không?”

Phó Cảnh Nhiên sững người chỉ đáp một câu: “Không phải.”

Những món ăn Tô Niệm nấu đều rất ngon, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, nhưng Ninh Nhiễm Thanh lại chẳng muốn ăn chút nào, người không muốn ăn còn có cả Tô Khả, còn người ăn ngon miệng ngất lại chính là Phó Cảnh Nhiên.

Có vẻ như tâm trạng của anh ta khá vui vẻ, cuối cùng còn uống rượu với Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi, tửu lượng của Phó Cảnh Nhiên không cao, uống vài chén là cả khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo đã đỏ bừng, anh ta quay sang dịu dàng gọi tên “Tô Niệm”, dưới ánh đèn chùm rực rỡ trong phòng ăn, đôi mắt anh ta vừa lấp lánh vừa lạnh lùng, tựa như nước sông óng ánh bóng trăng.

Sau bữa tối, Phó Cảnh Nhiên còn trò chuyện với Tần Hữu Sinh về chuyện kinh doanh trong phòng khách hồi lâu, bức “Thiên nga giữa hồ xuân” của Tô Niệm được đặt trên bàn uống nước trong phòng khách, bức tranh được cuộn lại, Ninh Nhiễm Thanh đi tới cầm bức tranh lên.

Trước đó Tần Hữu Sinh không chú ý tới bức tranh này, đến khi cô cầm lên anh mới nhìn thấy nói, bèn cất tiếng hỏi: “Em mua bức tranh này ở phố người Hoa à?”

Ninh Nhiễm Thanh gật đầu.

“Ninh tiểu thư có thể mở ra xem không? Bản thân tôi cũng cực kỳ thích Quốc họa.” Phó Cảnh Nhiên nói.

Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn Giang Hành Chi, Giang Hành Chi gật đầu đồng ý.

Cô chầm chậm mở bức tranh, tranh thủy mặc thanh tao nhã nhặn, một cơn thiên nga điểm trên hồ xuân vô cùng sống động, cực kỳ đáng yêu.

Phó Cảnh Nhiên là người hiểu biết về hội họa, cảm khái ba tiếng liên tục: “Tranh đẹp!”

Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Nhiên, nếu như cô không hoa mắt, đôi mắt của Phó Cảnh Nhiên dường như thấp thoáng ánh lệ.

Khi Phó Cảnh Nhiên ra về, trời đã về khuya, đêm lạnh như nước, Tô Khả đứng cạnh Phó Cảnh Nhiên, cẩn thận giúp anh ta lên xe, mà Phó Cảnh Nhiên cũng nắm chắt tay Tô Khả.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Phó Cảnh Nhiên và Tô Khả quả thực giống lời Tần Hữu Sinh từng nói --- “Khi họ đứng bên nhau, sẽ khiến người khác cảm thấy rằng họ yêu nhau tha thiết.”

Sau khi tiễn Phó Cảnh Nhiên và Tô Khả ra về, Tô Niệm bước ra khỏi phòng bếp, cô ta chào Tần Hữu Sinh một tiếng, Tần Hữu Sinh áy náy nói: “Lúc trước không biết Tô tiểu thư cũng ở đây, xin lỗi cô.”

“Không sao.” Tô Niệm lắc đầu, “Anh ta tìm anh có chuyện gì vậy?”

Tần Hữu Sinh thành thật nói: “Cha tôi có bảy phần trăm cổ phần ở công ty của gia đình cô, về Đại hội cổ đông đổi tên Tô Thức thành Phó Thức diễn ra vào tuần sau, tôi sẽ tham gia với tư cách cổ đông.”

Tần Hữu Sinh vừa nói ra điều này, mục đích của Phó Cảnh Nhiên và Tô Khả tới nhà thăm hỏi liền trở nên rõ ràng.

Tô Niệm im lặng một lúc: “Ngày trước cha cho tôi 40% cổ phần của Tô Thức, còn Tô Khả là 20%”

Tần Hữu Sinh nhắc nhở Tô Niệm: “Nhưng hiện giờ 40% của cô lại nằm trong tay Tô Khả, ngoài ra chắc chắn Phó Cảnh Nhiên cũng đã mua vào không ít cổ phần lẻ của Tô Thức. Cổ phần của hai vợ chồng họ gộp lại nhất định là trên 50%.”

“vậy nên trong Đại hội cổ đông bắt buộc phải lấy lại về được 40% cổ phần kia.” Giang Hành Chi đưa mắt nhìn Tô Niệm, “Tôi đưa cậu về trước đã.”

Sau khi Giang Hành Chi ra ngoài để đưa Tô Niệm về, Tần Hữu Sinh ngồi trên sofa, kéo Ninh Nhiễm Thanh ngồi lên lòng mình: “Hôm nay mua được những gì rồi?”

“Còn tâm trí đâu mà mua sắm nữa.” Ninh Nhiễm Thanh tựa vào ngực Tần Hữu Sinh, hai tay ôm lấy thân hình hơi gầy nhưng vô củng mạnh mẽ rắn chắc của anh, cảm nhận hương thơm quen thuộc từ bộ âu phục trên người anh, những buồn bực trong lòng cũng dần tan đi, nhưng khi cất tiếng, giọng cô vẫn khá ủ ê yếu ớt, hơi khàn vì mệt mỏi.

“Thầy Tần, em bỗng thấy ghét cái nghề luật sư này vô cùng, Liêu Sơ Thu, rồi Hứa Trừng, giờ là Tô Niệm, những điều mà bọn họ phải trải qua khiến em rất buồn khổ, trước đây em luôn cho rằng trên thế gian này vẫn còn rất nhiều chuyện vui vẻ, hạnh phúc, nhưng tiếc là giờ em toàn gặp phải những chuyện đầy đau đón, đầy bắt đắc dĩ, cho dù tranh tụng thắng hay trang tụng thua, thì luôn có những thứ mãi mãi không thể quay về như xưa…”

“Có phải em cảm thấy những chuyện ấy đều không mang lại năng lượng tích cực?” Tần Hữu Sinh vén một sợi tóc giúp cô gái trong ngực mình, cúi đầu hôn lên trán cô, “Nhiểm Thanh, làm một luật sư, em luôn phải đối mặt với những phần tăm tối nhất, xấu xí nhất của xã hội, nhưng vì thế gian này còn rất nhiều điều tốt đẹp, sau này rồi em cũng sẽ từ từ gặp được, khi ấy em sẽ cảm động trước điều ấm áp đó… Mà dù thế nào đi chăng nữa, em vẫn còn có anh, anh sẽ mãi là năng lượng tích cực của em.”

Tình yêu của Tần Hữu Sinh dịu dàng mà sâu lắng, tựa như nước suối nước ấm nơi núi thẳm rừng sâu. Ninh Nhiễm Thanh vùi đầu vào ngực anh: “Anh bế em lên nhà đi.”

Đại hội cổ đông của Tô Thức được tiến hành tại phòng hội nghị cỡ lớn, tầng bốn mươi sáu thuộc tòa nhà Monses – San Francisco, người tham dự hội nghị đều là cổ đông lớn nhỏ của Tô Thức. Trong phòng hội nghị, Phó Cảnh Nhiên mặc một bộ vest màu đen, ngồi ở ghế chủ tọa trên bàn hội nghị, ngồi cạnh anh ta là Tô Khả mặc váy màu ngà.

Hai người họ là Quốc vương và Hoàng hậu của chốn này.

Nội dung đại hội cổ đông rất đơn giản, chính là đổi tên Tô Thức thành Phó Thức, những năm gần đây Phó Cảnh Nhiên vẫn là Tổng giám đốc điều hành lớn nhất ở Tô Thức, hiện giờ anh ta lại là cổ đông nắm nhiều cổ phần nhất tại Tô Thức, Tô Thức đổi tên thành Phó Thức cũng không có gì lạ.

Khi bỏ phiếu tán thành hoặc phản đối, thì hầu như mọi người đều bỏ phiếu tán thành.

Tần Hữu Sinh tựa người vào ghế da, “cộc cộc cộc…” Ngón tay đẹp như ngọc gõ từng hồi từng hồi lên chiếc bàn hội nghị dài, như đang nhẩm tính thời gian.

Một giây, hai giây, ba giây… Cuối cùng cửa phóng hội nghị bị đẩy ra, Giang Hành Chi mặc một bộ vest tối màu đẩy cửa bước vào.

“Chào mọi người, tôi là Giang Hành Chi – luật sư nhận sự ủy thác từ Tô Niệm, hôm nay tôi tham dự đại hội cổ đông là để thay mặt cô Tô Niệm bác bỏ đề nghị đổi tên Tô Thức.” Giang Hành Chi nói với các cổ đông bằng Tiếng Anh.

Các cổ đông đều đồng loạt nhìn về phía “Tô Niệm” đang ngồi cạnh Phó Cảnh Nhiên, hai vợ chồng nhà này làm trò gì thế không biết.

Giang Hành Chi đột ngột bước vào, khuôn mặt Tô Khả hơi tái đi, còn Phó Cảnh Nhiên, nét mặt vẫn thanh nhã như ngọc, đáy mắt vẫn tĩnh lặng như nước, nhưng trong lòng sự bình thản ấy, lại ẩn giấu một vòng nước xoáy đang cuộn trào mãnh liệt.

Khi Giang Hành Chi nói rằng Tô Niệm hiện giờ không phải là Tô Niệm, mà Tô Khả cũng không tử vong, thì tất cả cổ đông có mặt tại đây đều tròn mắt nhìn nhau, thì thầm bàn tán.

Thoạt nhìn người bình tĩnh nhất ở đây chỉ có Tần Hữu Sinh và Phó Cảnh Nhiên.

Đúng lúc ấy, cánh cửa lớn của Phòng hội nghị lại mở ra một lần nữa, Ninh Nhiễm Thanh cùng Tô Niệm bước vào.

Tô Niệm không đeo khẩu trang, vết thương trên khuôn mặt Tô Niệm khiến các cổ đông tại đây đều ồ lên, nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn cả lại là: Nửa khuôn mặt bên phải của người phụ nữ vừa bức vào giống hệt “Tô Niệm” đang ngồi bên Phó Cảnh Nhiên.

“Chào mọi người, tôi là Tô Niệm.” Tô Niệm cất tiếng.

Đúng lúc ấy, Tô Khả ngồi cạnh Phó Cảnh Nhiên đứng bật dậy, môi run run, không biết vì kích động hay vì sợ hãi.

“Không, tôi mới là Tô Niệm, người đó là em gái tôi – Tô Khả.”