Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa

Chương 17: Ảo tưởng chết tiệt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không tốn quá nhiều thời gian phi hành (bay trên không), bọn họ đã đến trung tâm hội diễn lớn nhất thủ đô.

Kết cấu của trung tâm hội diễn này vô cùng đặc biệt, nó được xây dựng trên một miệng núi lửa, còn ven miệng núi lửa là thính phòng (phòng dành cho thính giả). Biểu diễn bắt đầu, toàn bộ miệng núi lửa sẽ bị bao phủ.

Phi hành khí chỉ xoay quanh trên bầu trời trung tâm hội diễn cũng có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí sôi động điên cuồng.

Tống Kiêu đã xem hình chiếu áp phích của Ruth Penna rất nhiều lần, nhưng xem biểu diễn trực tiếp lại là lần đầu tiên. Khi cậu thấy những khán giả này không ngừng hò hét, dùng đủ loại phương thức khoa trương biểu đạt tình yêu với Ruth, thậm chí còn đánh nhau, khiến Tống Kiêu hoàn toàn không tưởng tượng nổi nàng Ruth chỉ là một ngôi sao ảo.

Cevil nghiêng mặt, cau mày nói:

_ Ruth Penna không phải tồn tại chân thật. Vì sao những người này lại điên cuồng như vậy?

Mà quan trọng nhất, trong những người đó cũng không thiếu Arthur.

_ Vì Ruth Penna thỏa mãn những huyễn tưởng của đàn ông. Ví dụ như các Arthur quyền cao chức trọng này, trong hiện thực cái gì bọn họ cũng có, nhưng Ruth Penna lại khác. Cậu chỉ có thể nhìn, chỉ có thể tưởng tượng nhưng không bao giờ có khả năng sở hữu nàng Ruth. Nhân loại đối với những thứ mình không cách nào có được luôn rất tham lam.

Thiệu Trầm nhàn nhạt nói.

Lúc Cevil và Tống Kiêu rời khỏi phi hành khí, được nhân viên làm việc ở trung tâm hội diễn dẫn tới ghế khách quý.

Đây là một không gian chật hẹp, ngoài ban công để xem biểu diễn, sau lưng hai người còn có một chiếc giường.

Tống Kiêu ngã bịch xuống giường, lăn vài vòng, cảm thán một tiếng:

_ Đúng là phục vụ cho khách quý! Nếu thấy mệt mỏi còn có thể ngủ!

Cevil liếc mắt nhìn, bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi nói:

_ Đầu của cậu thật sự không tốt lắm!

_ Gì cơ? – Tống Kiêu ngẩng đầu lên hỏi.

_ Chiếc giường không dùng để ngủ.

_ Hm —— tôi hiểu rồi! – Tống Kiêu lộ ra dáng tươi cười hư hỏng, vỗ vỗ chăn, nháy mắt đưa tình nói – Vậy cậu có muốn ngủ chung với tôi không!

_ Cậu im miệng đi.

Thanh âm Cevil vừa phát ra, Tống Kiêu bỗng nhiên bị chăn đè kín, dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể chui ra ngoài, vừa mới thò đầu ra, một cỗ lực lượng lại ép cậu vào trong chăn.

Cevil ôm cánh tay dựa lưng vào lan can của ban công, thưởng thức Tống Kiêu đang lăn lộn trong chăn.

_ Cevil... Năng lực của Arthur… không phải dùng như thế!

Lúc Tống Kiêu sắp bị ngộp chết, Cevil mới bỏ qua cho cậu.

Tiếng nhạc chầm chậm mập mờ vang lên, biến ảo khôn lường mà xa xôi, thể hiện buổi diễn sắp bắt đầu. Tiếng động ở trung tâm hội diễn vốn đang ầm ĩ trong lúc đó hoàn toàn yên tĩnh lại.

_ Mau sang đây xem!

Cevil hướng Tống Kiêu giương cằm, Tống Kiêu chạy tới, ghé vào lan can.

Nàng Amanda có khuôn mặt xinh đẹp từ nơi xa chậm rãi đi tới, vạt áo mềm mại, vừa kín đáo lại vô cùng khêu gợi, mỗi một bước đi khéo léo đều kéo theo vô số ánh nhìn.

_ Ôi… cô nàng thật xinh đẹp... – Tống Kiêu hé miệng nói.

_ Đây chỉ là chương trình được thiết kế ra. Nhân loại đối với cái đẹp và gợi cảm đều có tiêu chuẩn đánh giá thông dụng, chương trình chỉ là số hóa các tiêu chuẩn thành hình mà thôi. – Cevil nhàn nhạt nói.

Thế nhưng Tống Kiêu lại như không có nghe thấy lời Cevil, hết sức chăm chú nhìn bóng hình Ruth như ẩn như hiện từ xa.

_ Này! Cậu có nghe tôi nói không?

_ Hm? Có mà! – Tống Kiêu đến đầu cũng không quay lại.

_ Tôi nói cái gì?

_ Cậu nói đây chỉ là chương trình được thiết kế ra. Nhân loại đối với cái đẹp và gợi cảm đều có tiêu chuẩn đánh giá thông dụng, chương trình chỉ là số hóa các tiêu chuẩn thành hình mà thôi. – Tống Kiêu thuật lại không sót một chữ.

_ Hừ. – Cevil không nói lời nào.

Kế tiếp là màn múa hâm nóng tinh thần của Ruth Penna, điều này làm cho bầu không khí càng thêm sinh động, không ít người duỗi tay ra, nỗ lực nắm lấy vạt áo nàng Ruth trong mảnh hư ảo, bọn họ lộ ra biểu tình tham lam, toàn bộ trung tâm hội diễn dường như rơi vào vực sâu.

Ban đầu, Ruth Penna còn có thể rung động tâm tình Cevil, thế nhưng càng về sau càng không thú vị, giống như thiếu niên đã miễn dịch với nàng.

Cevil khua Tống Kiêu:

_ Cậu có thấy đẹp không?

_ Tôi rất muốn sờ nàng Ruth một chút! – Hai tay Tống Kiêu đặt lên rìa lan can, mắt mở thật to.

_ Muốn đánh chết cậu. – Cevil thấp giọng nói.

_ Haha? Gì cơ?

Lúc này, Ruth phô ra giọng hát của mình. Thanh âm của nàng có sức hấp dẫn đặc biệt như đang dẫn dắt suy nghĩ, toàn bộ thế giới bắt đầu xoay tròn, tim đập rộn ràng, máu trong người dâng trào.

Cevil cảm thấy có gì đó không ổn, thiếu niên kéo một tay Tống Kiêu:

_ Này, ngốc! Tôi nghĩ đây không phải biểu diễn bình thường! Chúng ta rời khỏi thôi!

_ Thật sao? – Thanh âm Tống Kiêu truyền đến, như lông vũ quét qua tai và thần kinh Cevil.

Tống Kiêu chậm rãi nghiêng mặt sang, ánh mắt của cậu vẫn rất lớn, đặc biệt là mỗi lần nhìn cậu thiếu niên lại vô cùng muốn đánh người, muốn đem đầu cậu ấn mạnh xuống, muốn bóp lấy khuôn mặt này, nhìn cậu khóc xin tha.

_ Có lẽ… Chúng ta không nên xem biểu diễn nữa… Ngủ chung đi…

Tống Kiêu chậm rãi dựa sát vào Cevil, khóe môi câu lên, hơi ngửa cằm.

Cevil có thể thấy rõ ràng lông mi hơi nhếch về phía trước của cậu, cùng biểu tình lười biếng lại gợi đòn kia.

_ Thật ra tôi hẹn cậu tới xem Ruth biểu diễn, là muốn đè cậu…

Tống Kiêu kéo dài âm cuối, nó dường như quấn quanh thần kinh thiếu niên một vòng rồi chợt buộc chặt, gắt gao bóp lại.

Đương hai tay Tống Kiêu đặt trên vai Cevil, giơ đùi lên chặn hông thiếu niên, định áp đảo thiếu niên thì, Cevil chỉ cảm thấy máu trong người dồn hết xuống dưới, rồi bộc phát ra trong nháy mắt.

_ Đè tôi? Cậu mơ cái gì vậy!

Giữ lấy cổ tay Tống Kiêu, xoay người một cái đã đặt cậu dưới thân.

Sợi tóc đen tuyền mềm mại che đi ánh mắt cậu, lộn xộn và mỏng manh.

_ Thế bây giờ cậu đang làm gì đấy? – Tống Kiêu nhếch môi, cười đến mê hoặc lòng người.

Giống như đang tìm một que diêm trong bóng đêm, bỗng nhiên nó lại bùng cháy dữ dội.

_ Lý trí Cevil dường như… không bao giờ chịu khống chế của thiếu niên nữa, môi Cevil chạm vào Tống Kiêu, dùng sức hôn lấy, bất chấp tất cả chen vào kẽ hở giữa hai cánh môi cậu, dù có dùng sức ngấu nghiến thế nào, thiếu niên cũng không đạt được thỏa mãn.

_ Đau quá! Cậu bỏ ra! Đau quá…

Thiếu niên tung hoành, khai cương thác đất trong cơ thể cậu, lưu lại các dấu vết của mình trên da thịt ấm áp mà mảnh dẻ của cậu.

Rất muốn cứ như vậy mà hủy diệt cậu! Cứ như vậy đỉnh nát cậu! Cứ như vậy bóp cậu trong lòng bàn tay thật chặt, cho đến chết!

_ Này! Cevil! Cevil! Cậu làm sao thế?

Tất thảy bỗng nhiên nứt toát ra, Cevil hít sâu một hơi, nghiêng mặt sang.

_ Cậu giống như vừa bị hù ha? – Tống Kiêu nghiêng đầu một chút.

Cevil thẫn thờ mà nhìn cậu, dường như tất cả điên cuồng không chút tiết chế nào lúc nãy đều là ảo tưởng của thiếu niên.

Không… Vốn chính là ảo tưởng của mình mà.

Cơ thể vốn đang nóng hừng hực của Cevil lạnh băng trong nháy mắt.

_ Không hiểu vì sao… Tôi lại rất mệt… – Tống Kiêu xoa xoa hai mắt của mình.

_ Vừa nãy… Cậu có cảm nhận được cái gì không? – Cevil hỏi.

_ Đầu rất nặng, lỗ tai như bị ù đi… Có tính là cảm nhận không… – Hai mắt Tống Kiêu rất nhanh thì không mở nổi nữa, trực tiếp như mộng du đi tới chiếc giường, xốc chăn lên cuộn mình lại.

_ Này! Đừng ngủ ở đây! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi!

_ … Gọi Thiệu Trầm đến đón tôi là được rồi… Buồn ngủ lắm…

Ánh mắt Tống Kiêu đã nhắm lại.

_ Không được! Cậu có muốn sống nữa hay không! – Cevil kéo chăn ra một nửa, thiếu niên vốn có thể quẳng cho cậu tỉnh dậy, nhưng lại ma xui quỷ khiến quên sử dụng năng lực của mình, ngón tay đúng lúc đan vào sợi tóc của Tống Kiêu.

Tiếng ca của Ruth Penna vẫn vang lên, mọi thứ chậm rãi rời khỏi đại não Cevil, toàn bộ cảm giác thiếu niên đều chạy hết về hai đầu ngón tay.

Đó là ngọn tóc Tống Kiêu, mềm mại quét qua đầu ngón tay cậu, dường như khi có thể sẽ dọc theo đường vân tay chui vào cơ thể thiếu niên.

Giống như ảo giác, nhưng hết lần này tới lần khác lại chân thật như vậy.

Ngón tay của Cevil vô ý thức men theo sợi tóc Tống Kiêu đến tai, khi đốt ngón tay chạm vào lỗ tai cậu, trái tim cứ phập phồng từng đợt từng đợt. Như bị lôi kéo, ngón tay Cevil  dọc theo lỗ tai Tống Kiêu trượt xuống cổ cậu.

Nơi đó nhẵn nhụi, có xúc cảm mềm mại của thiếu niên, tất cả trở nên nhạy cảm, Cevil tựa hồ cách da thịt Tống Kiêu cảm thụ được máu chảy trong mạch cậu cùng lỗ chân lông mở ra để thoát nước.

Cevil chợt thở một hơi, thu lại tay của mình.

Thiếu niên đứng dậy, cau mày nhìn Ruth Penna vẫn đang hát cùng các khán giả đang cuồng si ở dưới đài, cả người không hiểu sao thấy buồn bực.

_ Này! Lập tức đứng lên cho tôi! Nếu không tôi ném cậu ở chỗ này bây giờ! – Cevil dùng sức vỗ vỗ gò má Tống Kiêu.

_ Ưm… Tôi mệt… Cậu để tôi ngủ… – Thanh âm Tống Kiêu càng ngày càng nhỏ, cậu thực sự mệt rã rời.

_ Còn ngủ tiếp cậu sẽ thành thiểu năng đấy! – Cevil một tay kéo lấy Tống Kiêu, vác lên vai, bước nhanh khỏi phòng khách quý.

Nhân viên phục vụ mặc lễ phục dạ hội đang đứng ở ngoài đi theo sau.

_ Haffris tiên sinh, ngài không hài lòng màn biểu diễn của Ruth Penna sao? Nếu có góp ý gì xin nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ thử điều chỉnh và cải tiến nàng Ruth!

_ Quả thực rất chu đáo! – Cevil cười lạnh, vỗ vỗ Tống Kiêu trên vai – Thực sự muốn biết đề nghị của tôi là gì?

_ Mời ngài nói thẳng!

_ Sóng âm thanh các người làm không tệ, có thể hạn chế rối loạn đại não của Arthur, nhưng sóng âm thanh này đại não người bình thường không có khả năng tiếp nhận. Rất không khéo, bạn của tôi là một người thường. Nếu đầu óc vốn không thông minh của cậu ta trở nên ngu ngốc hơn, tôi sẽ khiến Ruth Penna mãi mãi biến mất.

Thanh âm Cevil lạnh lẽo, cảm giác áp bách trong ánh mắt dường như muốn bóp nát tất cả.

= Hết chương 17 = 

hinh3

Sóng âm thanh: Âm thanh là các dao độngcơ học (biến đổi vị trí qua lại) của các phân tửnguyên tử hay các hạt làm nên vật chất và lan truyền trong vật chất như các sóng. Âm thanh, giống như nhiều sóng, được đặc trưng bởi tần sốbước sóngchu kỳbiên độ và vận tốc lan truyền (tốc độ âm thanh).

Một đặc tính của âm thanh là đây là một sóng dọc, tức là nó là sự lan truyền dao động của đại lượng vô hướng là áp suất, đồng thời là sự lan truyền dao động của đại lượng có hướng là vận tốc và vị trí của các phân tử hay nguyên tử trong môi trường, trong đó phương dao động luôn trùng với phương chuyển động của sóng.