Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa

Chương 44: Ngôi sao nhỏ




Vô số tàn dư tinh hạm yên lặng trôi lơ lửng trong vũ trụ.

Xa xa là các hành tinh chiếu sáng đến vùng phế tích, quầng sáng tỏa ra động lòng người.

Tống Kiêu cúi đầu, phát hiện mình đang mặc đồng phục du hành vũ trụ.

Tống Nhiên đang lơ lửng ở chỗ cách cậu không xa, vẫy vẫy tay với cậu:

_ Thằng quỷ nhỏ! Sắp tới rồi! Nếu có thấy con ma cổ nào, cũng đừng sợ đến đi ra quần nhé!

Đó là hoài niệm cậu luôn nhớ đến, là giọng nói có một chút lười biếng, xen một chút lơ đễnh với mọi danh lợi xung quanh.

Có người đi tới bên cạnh cậu, cũng là một đứa trẻ, vì bị đồ du hành che mất, Tống Kiêu không thể nhìn được mặt người kia.

Đối phương vỗ nhẹ lên vai Tống Kiêu:

_ Đừng đứng chắn ở cửa khoang.

Giọng nói lạnh như băng không có chút tình cảm nào, mang theo sự non nớt thuộc về trẻ con, lại có ngữ điệu chững chạc.

_ Anh đừng đi vội… Dẫn em đến đó đi!

_ Đồ nhát gan.

_ Em không nhát gan! Em chỉ sợ điều khiển phương hướng không tốt sẽ gây phiền phức cho hai người thôi!

_ Đồ nhát gan.

Đối phương ngồi ở cửa khoang, tư thế chuẩn bị rời khỏi.

_ Em nói em không nhát gan mà! – Tống Kiêu kêu lên.

_ Nếu không nhát, vậy thì tự qua đó đi.

Tay của đối phương vừa đẩy cửa khoang, Tống Kiêu đã ôm lấy thắt lưng anh, cùng anh rời khỏi cửa.

_ Buông ra.

Đối phương di chuyển về phía Tống Nhiên.

_ Không!

_ Mau thả ra.

_ Không muốn!

Mặc dù đối phương lạnh lùng bảo Tống Kiêu buông tay, cũng không có đẩy cậu ra.

Điều này làm Tống Kiêu càng thêm mặt dày dựa vào anh.

Khi hai người đi tới chiếc tinh hạm kia, Tống Kiêu có thể thấy được các ngôi sao thể khí đang lưu động xa xa qua thân hạm rạn nứt.

Tất cả giống như những chú đom đóm, thoáng qua như đang nhẹ nhàng bay bay, nhìn lại hóa ra chúng vẫn đứng đó.

_ Ha ha, Tống Kiêu, em có sợ đến tiểu ra quần không! – Tống Nhiên đi tới, xoa đầu em trai.

_ Không có, ai nói em tiểu ra quần chứ!

_ Không có sao? Vậy vừa nãy là ai không dám tự mình vượt qua khoảng cách ngắn như vậy, còn nhờ người khác dẫn mình qua?

_ Em chỉ… Sợ ngã xuống thôi…

_ Ngã xuống? – Tống Nhiên nở nụ cười – Ở đây không có giới hạn trên dưới đâu!

Nhưng khoảng cách kia lại không ngắn chút nào!

Tống Kiêu tức giận nhìn phía sau, tàu con thoi của bọn họ ở chỗ rất xa, chỉ có một cầu nối lớn chừng này để đến đây.

_ Đi thôi các em! Tống Kiêu, nhắc nhở một chút, đây là phế tích tinh hạm, không chừng sẽ có ma cổ đấy! Chúng nó sẽ tiến vào bên trong đồ du hành vũ trụ của em, dù em có đến chỗ nào chúng nó cũng sẽ đi theo em, cả lúc em ngủ, chúng nó cũng nhìn em!

_ Anh thật là xấu! Dám gạt em! Em còn lâu mới tin!

Tống Kiêu theo bọn họ đi vào phế tích tinh hạm.

Tinh hạm này chỉ dùng để di dân. Có thể thấy trong các phòng còn lưu lại một ít vật dụng hàng ngày.

Tống Kiêu tò mò đụng vào một con búp bê đang lơ lửng giữa không trung.

Ai ngờ có người đứng sau lưng nói với cậu:

_ Cẩn thận bọn ma cổ đấy…

Đó là giọng nói của Tống Nhiên.

Tống Kiêu sợ đến lui về phía sau, đánh vào người đứa trẻ đi cùng mình.

_ Trên đời này không có ma.

Thanh âm lành lạnh truyền vào tai Tống Kiêu.

Đối phương xoay người sang chỗ khác, Tống Kiêu vội vàng theo sau.

Hệ thống trọng lực của tinh hạm này đã mất tác dụng, Tống Kiêu chưa đi được vài bước đã bắt đầu bị lệch phương hướng.

_ Giúp em một chút… Đừng có bỏ em lại mà!

Đứa trẻ phía trước không quay đầu lại, nhưng Tống Kiêu lại có thể dễ dàng đi theo sau đối phương.

Đó là khả năng di chuyển vật thể của Arthur.

Cũng không bao lâu, bọn họ đã tới khoang điều khiển của tinh hạm.

Ở đây bị tổn hại khá nghiêm trọng, xem ra nó đã từng là vật hi sinh trong trận chiến.

Tống Nhiên quan sát tỉ mỉ xung quanh.

Mà Tống Kiêu thì tò mò nhìn khắp nơi.

_ Mấy thứ này là cái gì vậy?

Tống Nhiên đang chuyên tâm xem ghi chép vận chuyển của tinh hạm này, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tống Kiêu.

Đứa trẻ đồng hành với cậu đi tới bên người Tống Nhiên, chỉ vào hai bản phẳng đối diện nhau, nói:

_ Đây là thiết bị trọng lực, vì bị pháo bắn ion tập kích, đã hỏng mất.

_ Hm, còn kia thì sao?

_ Đây là máy định vị của tài công. Dùng nó để kiểm soát phương hướng.

_ Vậy cái này?

_ Hệ thống điều khiển lửa. Hệ thống của tinh hạm này rất lạc hậu, cách bố trí của nó khiến các khẩu pháo rất dễ bị kẻ thù bắn trúng.

_ Còn nó?

Tống Kiêu chỉ vào một tấm phẳng mỏng đặt trước vị trí hạm trưởng.

_ Đây là trung tâm của tinh hạm. Hệ thống này có thể kết nối tư duy của hạm trưởng với toàn bộ tinh hạm khi đang bay trong tinh tế, năng lực hạm trưởng quyết định độ an toàn của chuyến đi.

_ Anh biết thật nhiều!

_ Là do đầu óc của em chỉ biết mỗi vui chơi giải trí. – Đối phương chán nản trả lời.

Tống Kiêu cũng không tức giận, cậu tiện tay nghịch vớ vẩn, một quả nhỏ hình sao rơi xuống.

_ Đây là cái gì? Thật xinh đẹp!

Tống Kiêu cầm nó lên, ngồi ở vị trí hạm trưởng, đưa nó về phía ánh sáng, có thể thấy được vật chất tối đang chảy bên trong.

_ Đó là tinh hạch, nguồn năng lượng của tinh hạm. Chỉ là quả tinh hạch này chết rồi.

_ A… Thật đáng tiếc…

_ Sao phải đáng tiếc. Trong vũ trụ, không có gì là vĩnh cửu. Dù là tinh hạm, hay là chúng ta.

_ Em có thể lấy nó không? – Tống Kiêu quay đầu nhìn về phía Tống Nhiên.

Tống Nhiên đã đi tới, buồn cười nói:

_ Em cũng hay nhỉ! Quơ một cái đã tóm được bộ phận quan trọng nhất của tinh hạm. Quả tinh hạch này cũng khá tốt, để anh xâu thành dây chuyền cho em nhé.

_ Cảm ơn! Anh tuyệt vời nhất ấy! – Tống Kiêu ôm lấy hông Tống Nhiên.

_ Ai dạy em cách nịnh hót như vậy?

_ Oz dạy!

_ Thôi đi, Oz làm sao mà dạy em cái này được? – Tống Nhiên cười cười – A, anh hiểu rồi! Oz không để ý đến em, không chơi với em, em vẫn cứ quấn lấy người ta, dùng lời ngon tiếng ngọt nịnh nọt người ta, dụ dỗ người ta chơi với em đúng không?

_ Anh đừng có suy diễn!

Tống Nhiên cười càng thêm vui vẻ:

_ Nhưng Tống Kiêu này, em tìm được quà cho mình, Oz lại không có gì cả!

Tống Kiêu ngượng ngùng cười cười.

Lúc này, thân hạm bỗng nhiên rung một cái, Tống Nhiên nhìn ra xa, nhíu mày:

_ Thiên thạch đang đến! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!

Lại một mảnh thiên thạch đụng vào thân hạm, tinh hạm bị chấn động bắt đầu di chuyển.

Tống Nhiên một tay nângTống Kiêu lên, nhảy khỏi tinh hạm.

Quả tinh hạch rơi khỏi tay Tống Kiêu, bị một mảnh thiên thạch nhỏ đụng vào. Tống Kiêu nỗ lực nắm lấy nó, nhưng vẫn để hụt mất.

_ Tống Nhiên! Tống Nhiên! Oz còn ở phía sau mà!

Tống Kiêu tìm kiếm bóng hình Oz sau các mảnh thiên thạch.

_Không cần lo lắng, đứa nhóc kia cũng không có yếu đuối như em.

Tống Nhiên chạy băng băng về phía tàu con thoi, đặt Tống Kiêu xuống cạnh cửa khoang.

_ Mau tiến vào.

_ Em phải ở đây đợi Oz!

Tống Nhiên thở dài, mấy giây sau, đã nhìn thấy Oz vượt qua đám thiên thạch, linh hoạt tiến đến cửa khoang.

Tống Kiêu vui vẻ ôm cổ đối phương:

_ Thật tốt quá! Anh không có việc gì!

Oz đẩy Tống Kiêu vào, đóng cửa khoang lại.

Tống Nhiên lái tàu con thoi, nhanh chóng rời khỏi phạm vị của đám thiên thạch.

Tống Kiêu ghé người vào cửa sổ, nhìn những phế tích tinh hạm kia bị phá hủy trong nháy mắt, thở một hơi thật dài.

_ Này, Oz, Tống Kiêu vừa lo lắng cho em đấy.

Oz yên ổn ngồi tại chỗ.

_ Em đương nhiên lo lắng cho Oz!

Tống Nhiên tiếp tục bổ sung:

_ Thế nhưng điều nó thật sự lo lắng chính là, nếu như không có em, sẽ không còn ai chơi với nó nữa.

_ Không phải thế! Em có rất nhiều người chơi cùng mà!

_ Hm, ai nhỉ? – Tống Nhiên buồn cười hỏi.

_ Có Katerina!

_ Katerina lúc nào cũng dính lấy anh, làm sao chơi với em được!

Tống Kiêu tức giận, trực tiếp ghé vào bệ cửa không nói nữa.

Quả tinh hạch xinh đẹp kia, chắc đã bị hủy diệt rồi? Hay là đang đơn độc dập dềnh trong vũ trụ?

Bọn họ về tới tinh hạm, Tống Kiêu ngủ trong căn phòng nhỏ của mình, không khí xung quanh toàn là mùi thức ăn vặt.

Cậu ôm chăn, nhắm chặt  hai mắt, lại cảm thấy trong phòng có con ma đang bay lượn.

Có phải hay không do phế tích tinh hạm bị đám thiên thạch phá hủy, ma cổ không còn nơi nào để đi, nên bám theo cậu về đây?

Tống Kiêu sợ hãi, cậu rời khỏi gian phòng của mình, cũng không dám đi tìm Tống Nhiên.

Bởi vì Tống Nhiên nhất định sẽ ôm miệng cười nhạo cậu, kể chuyện này cho tất cả mọi người!

Tống Kiêu ôm gối đầu, đi tới phòng bên cạnh, đưa ngón tay lên gõ cửa.

_ Oz, anh đã ngủ chưa? – Tống Kiêu nhỏ giọng hỏi.

Không có ai trả lời.

_ Chơi với em nhé? – Tống Kiêu lại nhỏ giọng hỏi.

Vẫn không có ai trả lời.

Tống Kiêu biết có thể Oz đang ngủ, nhưng cậu không muốn trở về phòng mình.

_ Tống Nhiên nói anh thông minh hơn rồi! Lúc chơi cờ, Katerina cũng không thắng nổi anh! Anh có thể dạy em không!

Tống Kiêu tiến vào hình thức nịnh nọt.

_ Chúng ta có thể bắt đầu từ 600 quân cờ! Tuy rằng em sẽ bị anh giết trong nháy mắt, nhưng em rất thông minh, có thể đuổi kịp anh nhanh chóng!

Vẫn không có ai để ý đến cậu.

_ Không thì 200 quân cờ cũng được…

Tống Kiêu ôm gối ngồi ngoài cửa phòng Oz. Cậu nhìn về phía lối đi, cảm thấy có rất nhiều con ma sẽ bất ngờ xông ra, sau đó ăn luôn linh hồn cậu!

Cậu càng không dám trở về phòng của mình, bởi vì lúc đi ra quên đóng cửa, nói không chừng ma đã bay vào, chiếm mất phòng cậu!

Tống Kiêu giật giật ngón chân, đặt cái gối lên đầu gối, tựa đầu xuống, nghĩ thầm cứ thế này đợi đến sáng sớm mai là ổn rồi.

Lúc này, cửa lại mở. Tống Kiêu đang dựa vào cửa ngã ngửa về sau, cái ót suýt đập xuống thì được một cỗ lực lượng đỡ lấy.

Trong chỗ sâu nhất của phòng là một cái giường, đứa trẻ trên giường trở mình, đưa lưng về phía Tống Kiêu.

_ Ngủ.

Giọng nói lành lạnh tiến vào tai Tống Kiêu cứ như tiếng của chúa vậy.

Cậu xông lên, ném gối mình xuống, nằm lên, không dám nhúc nhích, sợ đối phương sẽ đuổi cậu khỏi đây.

Sau lưng Oz rất ấm áp, Tống Kiêu vô ý thức chen tới, dính sát vào.

_ Em còn chen nữa, thì xuống sàn mà ngủ.

Tống Kiêu ngẩn người:

_ Hm? Anh chưa ngủ à?

Oz không nói gì.

_ Em nói này… Em làm rơi tinh hạch mất rồi! Thật đáng tiếc! Anh nghĩ lần sau chúng ta đi theo Tống Nhiên đến thăm một phế tích tinh hạm khác, có thể tìm được quả tinh hạch khác không?

Lúc này, Oz bỗng nhiên xoay người lại, từ dưới gối đầu lấy ra một món đồ, đặt xuống trước mặt Tống Kiêu:

_ Ngậm miệng, ngủ.

Cái vật kia lành lạnh, cứng rắn, Tống Kiêu cầm nó lên, phát hiện nó giống hệt quả tinh hạch cậu tìm được ở tinh hạm nọ.

Ngón tay Tống Kiêu phủ lên hoa văn trên quả tinh hạch, cảm giác này… Không sai… Chính là nó!

Tống Kiêu bật dậy, lắc lắc vai Oz:

_ Này! Anh tìm thấy nó ở đâu thế!

_ Tiện tay bắt được.

_ Gạt người! Nó bị thiên thạch đụng bay đi rất xa mà!

_ Em không muốn thì trả lại đây. – Oz ngồi dậy, chuẩn bị lấy tinh hạch khỏi tay Tống Kiêu.

_ Không! Anh cho em thì nó là của em! – Tống Kiêu giấu nó ra sau người.

_ Trẻ con. – Oz nằm xuống gối, xoay người sang chỗ khác.

Tống Kiêu nhìn quả tinh hạch kia, hai mắt cười cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.

Cậu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tiếp tục ghé vào người Oz, lấy một sợi dây chuyền từ cổ ra, lắc lư trước mặt anh:

_ Cái này em tìm được trong một căn phòng của tinh hạm kia, tặng nó cho anh đấy.

_ Không cần.

_ Sao lại không cần! Nó phát ra tiếng đó!

Tống Kiêu mở mặt dây chuyền ra, nhẹ nhàng chạm vào đồ vật bên trong, thanh âm trong trẻo vang lên trong không gian yên tĩnh.

_ Anh nghe, là “Ngôi sao nhỏ”! Ở thủ đô em chưa từng thấy hộp âm nhạc như vầy. Bây giờ mọi thứ đều biến thành hình không gian hết.

Oz không có phản ứng, Tống Kiêu đặt nó bên tai Oz:

_ Nghe hay nhỉ? Anh có cảm thấy toàn bộ ngôi sao trong vũ trụ đều đang nháy mắt với mình không?

_ Sức tưởng tượng của em thật phong phú.

Tống Kiêu bĩu môi:

_ Anh thật khó chịu.

Âm nhạc dừng lại, Tống Kiêu lại khẽ đẩy, không có phản ứng. Cậu quơ quơ, dùng ngón tay gõ một cái, mặt dây chuyền không phát ra âm thanh nào nữa.

Tống Kiêu thở dài, im lặng nhìn nó.

Quả giống như Tống Nhiên nói, không có vật nào tồn tại vĩnh viễn.

Lúc này, Oz cầm lấy dây chuyền, nhét xuống dưới gối, ấn đầu Tống Kiêu đặt lên gối cậu:

_ Nếu còn không ngủ thì ra ngoài.

_ Em ngủ! Em ngủ!

Chỉ là ngày hôm sau, cậu mím môi ngồi trong phòng của mình, còn Tống Nhiên thì nhịn cười xoa đầu cậu.

_ Ôi, em mấy tuổi rồi hả! Sao lại “dấm đài” chứ? Lại còn… ở ngay trong phòng của Oz nữa!

_ Em không cố ý… Em ngủ rất say, không biết mình buồn tiểu… – Tống Kiêu đỏ mặt.

_ Em vốn không có ngủ, em sợ ma bám theo mình nên luôn dán lên lưng anh.

Oz lành lạnh nói.

Tống Kiêu nghẹn lời, không biết nên nói gì.

Tống Nhiên đè lại bụng của mình, cười đến chảy nước mắt.

_ Ôi! Thật đáng tiếc em không phải là con gái. Nếu em là con gái, anh sẽ bàn với cha Oz gả em cho nó! Sau đó Tống Nhiên anh có thể dễ thở hơn nhiều rồi! Em có thể dán lên lưng Oz ngủ mỗi ngày! Không cần lo sẽ có ma đến quấy rầy nữa!

_ Em có chim nhỏ mà! Em không phải con gái! – Tống Kiêu nổi giận.

Trong căn phòng vẫn là tiếng cười sang sảng của Tống Nhiên.

Đây là quãng thời gian tốt đẹp nhất của cậu.

Cậu mong nó vĩnh viễn dừng lại.

Thế nhưng khoảnh khắc ấy chợt vỡ toang, Tống Kiêu không làm sao giữ lại được.

Cậu mở mắt, hít sâu một hơi.

Tầm mắt cậu chống lại đường cong ưu mỹ của một chiếc cằm, theo cằm lướt xuống phía dưới, là cần cổ đối phương. Nơi đó lấp lánh dây chuyền ánh bạc khơi gợi chú ý của cậu.

Cậu phát hiện mình đang được ôm lấy, cảm giác được bao bọc, không gì có thể vượt qua cái ôm của đối phương để tổn thương cậu khiến Tống Kiêu cảm thấy rất quen thuộc.

Cậu gối đầu lên cánh tay đối phương, trán của cậu có thể cảm nhận được hô hấp vững vàng của đối phương.

Ngón tay Tống Kiêu đưa lên, khều sợi dây chuyền kia ra. Mặt dây chuyền giống hệt trong giấc mơ của cậu! Tống Kiêu nhớ lại, khi

Oz sốt cao, thời điểm mình cởi quần áo cho anh đã nhìn thấy nó!

Tống Kiêu nuốt nước miếng, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Cậu mở mặt dây chuyền ra, chạm vào cây kim bên trong, “Ngôi sao nhỏ” nhẹ nhàng vang lên.

Oz đang nằm trên giường chậm rãi mở mắt, hai phiến băng lam như bầu trời mùa đông sau khi xua tan mây mù.

_ Thứ đồ cổ này… Anh lấy nó ở đâu?

Bởi vì Tống Kiêu kéo sợi dây chuyền, Oz phải chống thân trên dựa vào cậu.

Không biết có phải do vừa tỉnh ngủ hay không, gương mặt Oz dịu dàng lạ thường, giống như vừa được ngâm qua nước ấm vậy.

_ Chắc ở một tinh hạm cổ.

Anh dựa vào cậu rất gần, Tống Kiêu có cảm giác lông mi đối phương sắp chạm vào da thịt mình.

Cậu buông lỏng dây chuyền, lui về phía sau, tách xa Oz ra.

Thế nhưng hai tay Oz lại chống bên người cậu, tiến tới.

_ Gì mà “Chắc”, lẽ nào anh không xác định được đồ của mình từ đâu mà có sao?

_ Tôi chỉ biết người tặng nó cho tôi.

Vẻ mặt Oz vẫn bình tĩnh, trái tim Tống Kiêu lại đập điên cuồng.

_ Ai thế?

Oz không trả lời cậu, mà lại hỏi cậu một vấn đề khác:

_ Cậu xác định cậu muốn hỏi tôi cái này, mà không phải chuyện xảy ra tối qua à?

Hai mắt Tống Kiêu mở lớn, kí ức của tối hôm qua mãnh liệt tràn về.

Cậu nhìn thấy nụ cười cuối cùng của Tống Nhiên, cậu rốt cuộc biết Tống Nhiên xảy ra chuyện gì! Có người thuê sát thủ xâm nhập vào Băng Liệt,  đồng thời sử dụng Pandora vàng! Cơ giới sư Katerina của Tống Nhiên vì bảo vệ anh mà chết, còn wormhole bọn họ tiến vào sụp đổ, vì để Ngưng Vọng của Tống Phái Lưu thoát khỏi wormhole, Tống Nhiên quyết định hi sinh!

Cậu muốn biết kẻ đứng sau bọn sát thủ ấy là ai! Cậu muốn trả thù cho Tống Nhiên!

Sau đó... Sau đó tất cả vượt khỏi tưởng tượng của cậu… Trong đầu cậu có một cỗ lực lượng bị mất khống chế, cậu suýt thì… Hủy diệt tất cả chỗ này…

Tống Kiêu nhìn xung quanh, toàn bộ đều nguyên vẹn tại chỗ, không có gì bị phân giải, lẽ nào toàn bộ đều là giấc mơ của cậu ư?

Không có khả năng! Nếu như là mơ, nó không thể chân thật như vậy!

Loại cảm thụ tường tận không thể dùng lời diễn tả, cảm giác thế giới cứ như trở thành vô số cấu trúc siêu vi, sao chỉ có thể là tưởng tượng của cậu?

_ Tôi… Tôi rốt cuộc bị làm sao vậy?

_ Cậu không khống chế được lực lượng của bản thân.

Oz rất bình tĩnh nói. Dường như việc Tống Kiêu suýt phân giải anh cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

_ Lực lượng? Lực lượng nào?

Tống Kiêu nhìn ánh mắt của Oz, cặp mắt kia quá sâu, nếu có ngày rơi vào đó, sẽ không cách nào rời khỏi.

_ Lực lượng Arthur.

_ Tôi không phải Arthur! Tôi lấy đâu ra lực lượng của Arthur chứ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Giống như vừa tỉnh dậy, thế giới đã thay hình đổi dạng rồi.

_ Cậu là Arthur, chỉ là từ nhỏ cậu đã có năng lực Thuấn di rất mạnh. Một đứa trẻ con, vốn không có khả năng nắm giữ loại lực lượng này, cũng không có bất cứ ai có tự tin chỉ dẫn cậu nắm giữ nó, cho nên cha mẹ cậu đã nghiên cứu, chế tạo ra một loại vi rút, là Tước Điểu. Nó có thể ngăn cản đại não cậu không tiến hóa như các Arthur khác, ức chế năng lực của cậu, cho cậu cuộc sống của một người bình thường.

_ Anh đang nói nhảm gì vậy! – Tống Kiêu trợn tròn hai mắt.

_ Trong quá trình cậu trưởng thành, hệ miễn dịch của cậu ngày càng hoàn thiện, khả năng ức chế ràng buộc của Tước Điểu sẽ giảm đi,  năng lực của cậu hiển nhiên sẽ dần xuất hiện.

_ Vì sao Tống Nhiên không nói với tôi?

Đầu Tống Kiêu sắp vỡ tung.

_ Tống Nhiên không nói với cậu, là mong muốn cậu tin rằng mình là người thường. Khi chính cậu tin nó, mới không lộ ra sơ hở, những Arthur mới lơ là cảnh giác với cậu. Một Arthur có tiềm lực mạnh mẽ, thường sẽ bị các Arthur khác loại bỏ trước khi kịp trưởng thành. Tống Nhiên làm như vậy, chỉ là muốn cậu bình yên lớn lên mà thôi.

_ Tôi không thể tưởng tượng nổi... Oz Fawn anh vậy mà lại nghiêm chỉnh liện tục kể chuyện xưa!

_ Tôi không kể chuyện xưa. Người thường sẽ không dị ứng với thuốc dũ hợp, nhưng Arthur thì có. Đại não người bình thường chỉ được khai phá một phần nhỏ, bọn họ không hiểu được những kiến thức mà Arthur dễ dàng nắm vững, thế nhưng cậu có thể. Hiệu lực của Tước Điểu ngày càng giảm, khi nó hoàn toàn mất tác dụng cậu mới có thể nắm giữ lực lượng của mình.

Tống Kiêu vụt một cái rời khỏi giường, chạy ra khỏi căn phòng này.

Oz vẫn ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng cậu rời xa.

Tống Kiêu suýt thì đụng vào người Thiệu Trầm, Thiệu Trầm chặn cậu lại, ổn định bờ vai của Tống Kiêu, hỏi:

_ Cậu chủ nhỏ? Em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?