Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa

Chương 47: Xuyên qua các vì sao




Ngay trong nháy mắt đó, tay của Oz duỗi vào, vỗ bộ nén đồ du hành vũ trụ lên người Tống Kiêu, trong nháy mắt đồ du hành vũ trụ bao lấy cậu, Tống Kiêu bị lôi ra ngoài, đụng vào lòng Oz.

Một giây kia cậu mang theo vui sướng khó mà diễn tả.

Biết rõ hai người lơ lửng trong không gian mà không có gì dựa vào rất nguy hiểm, nhưng Tống Kiêu thấy nó càng an toàn hơn việc ở lại tàu con thoi của Nhật Ảnh.

Tàu con thoi bị phân giải trong nháy mắt phục hồi nguyên vẹn. Nhật Ảnh bên trong khẽ hừ một tiếng.

_ Cậu vừa thành công chọc giận tôi… Oz Fawn.

Tàu con thoi nhắm về phía Oz khai hỏa, trong khoảnh khắc đó, một chiếc tàu con thoi khác xông đến, chặn Nhật Ảnh lại, tia laser xẹt qua trang phục của Oz.

Trái tim Tống Kiêu gần như vọt ra khỏi cơ thể, nỗi sợ hãi dọc theo thần kinh trải rộng toàn thân cậu, mỗi một tế bào đều run rẩy.

Trong mắt cậu là hình bóng vô cùng rõ ràng của Oz. Dưới vũ trụ mênh mông, đường nhìn của Tống Kiêu chỉ dõi theo Oz.

Cậu không muốn anh bị người khác tổn thương nữa, cũng không muốn anh vì mình làm bất cứ chuyện nguy hiểm nào.

_ Tống Phái Lưu, đã tới rồi à? Tôi vẫn quen việc hai tinh hạm của chúng ta tỷ thí với nhau đây.

Lúc này, không chỉ có Tinh Vân và Linh hồn màu đen, cả Ngưng Vọng của Tống Phái Lưu cũng gia nhập cuộc chiến.

Toàn bộ không gian trở nên nhốn nháo, khói lửa đan xen nhau và vũ khí phát quang xẹt qua người Tống Kiêu, từ đầu tới cuối.

Bọn họ sớm muộn sẽ bị đánh trúng, phải trở lại bên trong tàu con thoi.

Oz mang theo Tống Kiêu không ngừng né tránh công kích của tinh hạm, liên tục di chuyển về phía tàu con thoi.

Mà trận đấu của Tống Phái Lưu và Nhật Ảnh trong lúc đó nhanh đến mức không thể dùng thị giác để phân biệt.

Thế nhưng Tống Kiêu biết, Tống Phái Lưu vì bảo vệ cậu và Oz, vẫn không thể thoải mái tiến hành công kích.

Tống Kiêu quay đầu, nhìn Tống Phái Lưu, đó là người thân duy nhất của cậu, dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng không muốn mất anh lần nữa.

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm hai chiếc tàu con thoi không ngừng chuyển đổi quỹ đạo bay, những thay đổi chớp mắt này dần trở nên chậm chạp trong mắt cậu.

Nhật Ảnh công kích, Tống Phái Lưu lẩn tránh, rồi đoàn năng lượng phóng ra xung quanh bọn họ, dần dần, cả quá trình tương tác của các nguyên tử khi hai chiếc tàu con thoi đang bay với tốc độ cao cũng được cậu cảm nhận rõ ràng.

Chỉ cần phân giải hết tàu con thoi Nhật Ảnh là được rồi!

Như vậy Tống Phái Lưu có thể bình yên trở lại Ngưng Vọng!

Phân giải nó... Phân giải nó...

Nhật Ảnh đang định bay về phía Linh hồn màu đen, trong một khắc kia phát hiện thân tàu con thoi của mình không ổn định, có người đang nỗ lực phân giải nó!

_ Tống Phái Lưu, không ngờ đang quyết đấu với tôi mà anh vẫn có tinh lực như vậy? Tôi đã xem thường anh rồi!

Nhật Ảnh khẽ cười một tiếng, trong nháy mắt vòng qua phía sau thân hạm của Tống Phái Lưu, hoàn hảo Tống Phái Lưu kinh nghiệm phong phú, nhanh chóng tách khỏi hắn.

Thần kinh Tống Kiêu căng đến sắp đứt, cậu vô thức hướng về phía Tống Phái Lưu, lại bị Oz níu lại thật chặt.

_ Cậu muốn làm gì!

_ Tôi muốn đến gần anh ta một chút! Gần thêm chút nữa là tôi có thể phân giải anh ta!

_ Nhật Ảnh không đơn giản như tưởng tượng của cậu đâu!

Thế nhưng toàn bộ tinh lực của Tống Kiêu đều đặt trên tàu con thoi của Nhật Ảnh.

Cậu càng cố gắng phân giải nó, nó càng kết hợp chặt chẽ với nhau, không cho Tống Kiêu chút không gian nào, thậm chí còn có loại lực lượng nghiền ép thần kinh Tống Kiêu.

Oz nói qua, lực lượng của Arthur đến từ trong tiềm thức.

Mà tiềm thức là vô hạn.

Tống Kiêu không ngừng tưởng tượng có dòng nước từ sâu trong óc cậu trào mạnh lên, đập dồn dập vào đối phương.

Mà ngay lúc đó, Tống Kiêu phát hiện mặt ngoài đồ du hành vũ trụ của mình có các hạt li ti đang tràn ra, đó là dấu hiệu bị phân giải.

Ngay một khắc này, Oz từ phía sau ôm lấy cậu, cảm giác đồ du hành vũ trụ đang bị phân giải trở lại bình thường.

_ Tống Kiêu! Thu hồi lực lượng của cậu! Hiện tại! Lập tức! – Giọng nói lạnh băng của Oz vang lên bên tai cậu.

_ Cái gì…

_ Tàu con thoi của Nhật Ảnh có tốc độ di chuyển rất nhanh, lại cách chúng ta quá xa! Cậu không biết cách khống chế lực lượng của chính mình! Lực lượng của cậu đang mất khống chế!

Thanh âm của Oz như tiếng chuông báo động trong lòng Tống Kiêu.

Lúc này, cậu bỗng phát hiện lực lượng của mình vẫn không ngừng tràn ra, thậm chí vượt qua tầm kiểm soát.

Nhật Ảnh cách cậu ngày càng xa xôi, vì vậy cậu càng phóng ra nhiều lực lượng để đuổi theo, nhưng toàn bộ giống như nước lũ phá đê, Tống Kiêu đang thúc đẩy nó thì nhận ra mình đang bị nó chi phối.

Nó không chút kiêng kỵ phân giải tất cả những thứ có thể chạm đến trong không gian này.

Bao gồm cả Oz đang ôm chặt cậu.

Tống Kiêu không thể thu hồi đường nhìn khỏi tàu con thoi của Nhật Ảnh, nó như một loại chấp niệm, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.

Thế nhưng cậu có thể cảm thụ rõ ràng cơ thể của mình đang bị cỗ lực lượng này phá hủy, mà lực lượng của Oz tiến vào, không ngừng chữa trị cho cậu, duy trì hình thể.

Chính cậu còn như vậy, Oz vẫn ôm chặt cậu thì sao?

Chỉ cần cậu cảm nhận cái ôm của Oz, tưởng tượng đến da thịt của anh, ngón tay anh, Tống Kiêu biết cỗ lực lượng trong đầu cậu cũng đang theo dòng tưởng tượng tràn vào cơ thể Oz, cậu sẽ mất khống chế mà phân giải anh!

Cho nên cậu tình nguyện khiến tất cả lực lượng đều đuổi theo Nhật Ảnh chứ không thu hồi nó.

Cậu cho rằng, chỉ cần nó càng đuổi ra xa, thì sẽ không làm thương tổn đến người bên cạnh.

_ Nghe này, khi lực lượng của cậu vượt quá tầm kiểm soát, cậu sẽ phân giải chính cậu đấy!

Tôi biết, nhưng tôi không dám thu hồi nó, tôi sợ… Tôi sẽ thương tổn anh…

_ Tống Kiêu, cậu phải thu hồi nó lại. Trong lúc cậu thu hồi nó, tôi sẽ ổn định cậu, cũng sẽ ổn định tôi. Cậu chỉ cần làm hai việc, tin tưởng tôi, và thu hồi lực lượng của cậu lại.

Trong giọng nói của Oz không có chút ý tứ ép buộc nào.

Anh dường như chưa bao giờ nghĩ tới cậu có thể thương tổn anh.

Giống như dù cậu làm cái gì, biến đổi thế nào, đều nằm trong phạm vi bao dung của anh.

_ Đừng nhìn Nhật Ảnh nữa, nhìn tôi này.

Thanh âm anh mang theo một loại ý tứ rất  trịnh trọng.

Tống Kiêu gian nan thu hồi đường nhìn hướng về phía Nhật Ảnh lại, một khắc cậu cách mặt nạ bảo hộ nhìn vào ánh mắt Oz kia, lí trí cậu giống như tiến vào hai mắt anh, cứ thế rơi mãi.

Cậu cảm giác được cỗ lực lượng kia giống như không khí bao quanh lấy mình, nó rất mạnh mẽ, dường như mọi năng lượng làm nổ tung các hành tinh đều được nén vào đó.

Nó đang lao nhanh, điên cuồng gào thét, xuyên qua người cậu, nỗ lực thoát khỏi bàn tay cậu.

Tống Kiêu có thể thấy rõ ràng các hạt li ti đang không ngừng tràn khỏi người Oz, nổi bật với tia sáng chói mắt, giống như các ngôi sao xa xăm vậy.

Thậm chí mặt nạ bảo hộ của Oz đã vỡ vụn, Tống Kiêu có thể cảm nhận rõ ràng Oz đang mất dần dưỡng khí.

Không... Không...

Cậu không muốn phân giải anh!

Cậu muốn anh được bảo toàn! Cậu phải chữa trị cho anh!

Tống Kiêu giơ tay lên, nỗ lực nắm lấy các hạt đang tràn ra, nhưng thời điểm cậu giơ tay lên, lại phát hiện ngón tay của mình cũng đang tản ra, là Oz dùng lực lượng của bản thân duy trì cơ thể của cậu.

_ Buông —— tránh xa tôi ra! Tôi sẽ phân giải anh! Tôi sẽ phân giải anh mất!

Thế nhưng hai cánh tay ôm lấy cậu của Oz không dao động chút nào.

_ Cậu đừng từ chối cỗ lực lượng kia! Cậu phải nhớ kỹ, loại lực lượng này không phải đến từ bên ngoài, mà đến từ chính cậu! Khi cậu từ chối nó, nó sẽ kháng cự với mọi thứ xung quanh cậu! Mà kháng cự tức là phân giải! Nhìn tôi, cậu có ghét tôi không? Có hận tôi không? Cậu muốn tôi vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của cậu sao?

_ Tôi không muốn!

_ Vậy nói cho nó biết, “Trở lại trong cơ thể của tôi, trở về tiềm thức của tôi, trở về không gian vô hạn kia”. Cơ thể chúng ta như một cái bình, thời điểm lực lượng của chúng ta chảy vào miệng bình… Cậu có thể xem như miệng còn lại là vũ trụ vô tận. Cho nên dù cậu phóng ra lực lượng mạnh cỡ nào, chỉ cần là cậu nhất định có thể dung nạp nó!

Ngay một khắc đó, mặt nạ bảo hộ của Oz hoàn toàn vỡ vụn.

Các đốm sáng trong suốt không ngừng lóe lên tia sáng, trông như các ngôi sao nhỏ đang lan rộng.

Mái tóc Oz tràn ra, giống như đang thả các tia sáng, xuyên qua không khí, bồng bềnh, trở nên êm dịu và nhu hòa.

Tống Kiêu muốn tháo mặt nạ của mình, nhưng Oz lại dùng sức giữ lấy tay cậu.

Cậu không muốn anh chết!

Cậu muốn anh phải thật nguyên vẹn tồn tại trong thế giới này!

Tống Kiêu điều động tất cả tư duy, cỗ lực lượng kia dựa thế quay về trong đầu cậu, không ngừng xông vào đó, mỗi một giây thần kinh của cậu tràn đầy, mỗi một tế bào trong cơ thể đều phấn khởi kết hợp chặt chẽ với nhau.

Cậu nhớ kỹ những lời Oz đã nói với mình, tưởng tượng cậu đang lơ lửng trên biển rộng, đương lúc nước biển chạy đến tận cùng thế giới, cậu sẽ vượt qua giới hạn kia!

Dùng sức thở dốc, Tống Kiêu rốt cục cảm giác được cỗ lực lượng kia đã hòa làm một với mình.

_ Oz…

Trong nháy mắt, các hạt lốm đốm tràn đầy tứ phía kết hợp lại, tạo thành mặt nạ bảo hộ của Oz.

Đây là năng lực cao cấp nhất của Arthur, tái tạo.

Tống Kiêu có cảm giác như đang nằm mơ.

_ Chúng ta đi!

Oz níu cổ tay Tống Kiêu, đẩy cậu vào tàu con thoi đang mở rộng cửa khoang.

Oz không nhiều lời, lập tức gia nhập chiến đấu. Anh thay Tống Phái Lưu kiềm chân Nhật Ảnh, nhưng lập tức, Oz phát hiện lại thêm một quân đoàn Ảnh Tử đang tới gần.

_ Chúng ta không thể tham chiến! Tất cả trở về tinh hạm! – Oz nói với Tống Phái Lưu.

_ Được.

Lúc này, quân của Tinh Vân và Ngưng Vọng cũng đã tới, kiềm hãm vây công của quân đoàn Ảnh Tử.

Tống Phái Lưu và Oz hướng về phía tinh hạm.

Lại một lần nữa tiến vào Tinh Vân của Oz, loại cảm giác tĩnh mịch đã không còn tồn tại.

Khi cửa khoang thuyền mở ra, Oz bước xuống, có thể thấy một vài người mặc đồng phục tương tự với anh đang chờ ở đây.

_ Hạm trưởng, hiện tại quân đoàn Ảnh Tử đang hoành hành ở thủ đô. Hỏa lực của Ngưng Vọng và Linh hồn màu đen thực sự quá lợi hại, đã đột phá hàng phòng ngự bằng vũ khí hạng nặng của thủ đô, Phong Bảo đã rơi, rất nhiều công trình quan trọng đã bị phá hủy.

_ Sở Phong thì sao? – Oz một bên hỏi, một bên tiến về phía khoang điều khiển.

_ Sở Phong đã theo người nhà cùng thân vệ rời khỏi thủ đô, đến hành tinh Hồ Thiên Nga để tị nạn.

Tống Kiêu vẫn ngồi trong tàu con thoi, cậu sợ nếu lực lượng của mình lại mất khống chế, sẽ gây hại tới người khác.

Bước chân của Oz ngừng lại, xoay người bước về phía cửa tàu con thoi, hai tay chống cửa khoang, cúi đầu.

_ Cậu cho là tự giam mình ở đây thì có thể kiềm hãm được lực lượng của mình à?

Tống Kiêu lắc đầu.

_ Dù tôi đi tới đâu, cậu đều phải theo tới đó. Bây giờ là cơ hội tốt nhất để cậu học tập. Một lần thực hành còn hơn mười lần học lý thuyết.

Tống Kiêu không phản đối, bước khỏi tàu con thoi.

Oz không nói thêm câu nào, bước nhanh, đưa cậu vào một khoang truyền tống (vận chuyển), trong nháy mắt cả hai đã đến khoang điều khiển của Tinh Vân.

Xạ thủ, tài công và cơ giới sư đều đã vào vị trí.

Oz ngồi xuống vị trí hạm trưởng.

_ Tất cả nghe kĩ, mục tiêu của chúng ta là cùng Ngưng Vọng giáp công (đánh gọng kìm) Linh hồn màu đen, ngăn cản hết mức khả năng phá hủy của nó.

Tống Kiêu hiểu, Sở Phong đã rời khỏi, tiếp theo là các nghị viên và quý tộc, sau đó mới đến bình dân.

Oz và Tống Phái Lưu đang tạo thời gian cho nhân dân rời đi.

Các dân thường cơ bản đều không phải Arthur. Tống Phái Lưu lưu lại tạo thời gian sơ tán cho bọn họ vì trách nhiệm của Tống gia với góc vuông thứ sáu. Còn Oz thì sao. Đây vốn không phải góc vuông của anh, anh không có lý do gì phải giúp đỡ bọn họ.

Là vì sự tôn trọng đối với Tống Phái Lưu?

Hay do kẻ mạnh thông cảm cho kẻ yếu?

Tống Kiêu từ hình chiếu không gian có thể thấy rõ ràng thảm trạng của thủ đô. Toàn bộ đều do sự vô năng của Sở Phong.

Quân đội của ông ta chỉ bảo vệ Sở gia chứ không phải thủ đô. Ông ta thậm chí điều các tướng có năng lực ra biên giới góc vuông thứ sáu. Nếu lúc này Tống Phái Lưu chưa trở về, chỉ sợ khi đối mặt với quân đoàn Ảnh Tử, bản thân Sở Phong cũng không thể thoát khỏi thủ đô.

Một mảng lớn rừng rậm nguyên thủy bị đốt cháy, bụi bặm che khuất bầu trời sánh ngang với khi một hành tinh bị nổ tung, các công trình kiến trúc Tống Kiêu cùng Oz ngắm khi bay trên luân hạm đều bị hủy diệt hết.

Mà vũ khí hạng nặng tinh hạm sử dụng chứa chất phóng xạ, hành tinh cần ít nhất ba năm cải tạo mới có thể trở lại sinh sống.

Tống Kiêu có thể tưởng tượng, từ một hành tinh phồn thịnh nó đã trở thành một hành tinh chết như thế nào.

Những kỷ niệm cậu lớn lên cùng Tống Nhiên ở đây cũng theo đó mà chôn vùi.

_ Tống Kiêu, đừng nghĩ về những thứ đã bị hủy diệt nữa.

Giọng nói của Oz vang lên.

Anh vẫn luôn bình tĩnh thong dong như vậy, cho dù thiếu chút nữa đã bị cậu phân giải.

Vẻ mặt Oz vì tập trung mà trở nên lạnh lùng, anh đưa tay ra:

_ Lại đây.

Trong khoảnh khắc chạm vào tay Oz, Tống Kiêu có thể cảm nhận lực lượng đang lưu động của anh. Cách mà anh đem suy nghĩ của mình trải khắp các ngõ ngách của tinh hạm, bao gồm cả Tống Kiêu đứng cạnh mình.

Tinh hạm thay đổi phương hướng, nó cũng không phải tự quay đơn thuần, khống chế góc rất tinh vi, nửa giây mà thôi, đã phát động mấy lần tấn công với Linh hồn màu đen, mà nhìn qua chỉ như đang xoay tròn.

Nếu là người thường, thì không lý giải các di động trong chớp nhoáng này, thế nhưng Tống Kiêu lại thấy hết sức rõ ràng.

Đây là do cậu đã nắm giữ được lực lượng của chính mình sao?

Linh hồn màu đen giống như ma quỷ, thế nhưng Oz đã sớm chuẩn bị tốt.

Tài công nhanh chóng tính ra tọa độ của Linh hồn màu đen, Oz gan dạ dùng đuôi tinh hạm hấp dẫn hỏa lực của kẻ thù, trong nháy mắt sắp bị bắn trúng, xạ thủ của Tinh Vân không chút do dự phát động tấn công mãnh liệt về một mảnh hư không.

Hoàn hảo tài công lẩn tránh đúng lúc, nếu không toàn bộ phần đuôi của Tinh Vân đã bị bắn nát, mà cơ giới sư đã chữa trị bộ phận bị thương tổn trong phút chốc.

Lòng bàn tay Tống Kiêu đổ mồ hôi lạnh.

Cậu nhận thấy mạo hiểm như vậy đối với mọi người trong khoang điều khiển là chuyện rất bình thường.

Thời điểm Oz và Tống Phái Lưu chiếm thượng phong, tài công bỗng nhiên khẩn cấp chuyển hướng.

Một đoàn năng lượng to lớn xẹt qua giữa Tinh Vân và Ngưng Vọng, chỉ là xẹt qua mà thôi, Tống Kiêu tận mắt thấy bên trái Ngưng Vọng bị phá hủy toàn bộ, mà Tinh Vân cũng rung chuyển kịch liệt, mất đi phía bên phải, tương đương với một phần năm thân hạm.

Mà đoàn năng lượng kia là vũ khí bị cấm “Bão từ”, nó đủ để hủy diệt một hành tinh.

Một tinh hạm xuyên qua trong không gian.

Là Lốc Từ của Tulio!

Tống Kiêu thiếu chút nữa ngã lộn đầu, Oz vững vàng giữ lấy cậu. Thời điểm Tống Kiêu phản ứng lại, cậu đã ngồi lên đùi Oz.

_ Đừng nhúc nhích!

Oz lạnh lùng nói.

Lốc Từ nhanh chóng bay tới, đến cạnh Linh hồn màu đến, bắt đầu giáp công Tinh Vân và Ngưng Vọng. Đi theo Lốc Từ còn có một hạm đội tàu con thoi, vô cùng đông đúc, từ xa nhìn lại như đám thiên thạch khổng lồ.

Tinh Vân phải nhanh chóng rời khỏi thủ đô.

Có một đoàn năng lượng va chạm với thủ đô, Tống Kiêu có thể thấy rõ bề mặt của thủ đô bị bóp méo, nổ tung, mạnh mẽ bay về phía bọn họ.

_ Ngài Oz! – Tài công mất kiên nhẫn hô lên.

Một khắc kia, Tống Kiêu có thể cảm nhận rõ ràng lực độ Oz ôm lấy mình.

Anh dường như đang sợ hãi điều gì, bóp chặt cậu đến nỗi khớp xương như sắp nứt.

Khi Tống Kiêu nhìn về phía thủ đô, cậu chỉ nhìn thấy hành tinh bị ép đến biến dạng, hàng tỉ ngôi sao xẹt qua người bọn họ, thân hạm tiếp tục rung động.

Đó là bão từ!

Phong vương Tulio dĩ nhiên lại sử dụng loại vũ khí bị toàn thể góc vuông tẩy chay này!

Tống Kiêu ngây ngẩn, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến cuộc bao tạc như vậy.

Hủy diệt tất cả trong nháy mắt.

Cậu không biết còn bao nhiêu người dân ở lại thủ đô, nhưng mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến thời gian sợ hãi bọn họ cũng không có.

Năng lượng khuếch tán ra bốn phía, giống như muốn nổ tung toàn bộ không gian vậy.

_ Hạm trưởng, lực thúc đẩy lên bảy mươi lăm phần trăm! Chúng ta có thể tản ra bất cứ lúc nào!

Bầu không khí bên trong buồng lái cực kỳ khẩn trương.

Tống Kiêu thậm chí có thể thấy thái dương của xạ thủ đang đổ mồ hôi lạnh.

Sau đó, cổ áo cậu dựng lên, sợi tóc bồng bềnh, thoát khỏi trọng lực.

Đây là dấu hiệu tinh hạm vận hành đạt đến cực hạn khiến hệ thống trọng lực bị hỏng.

Mà một khi hệ thống trọng lực bị hỏng, bước tiếp theo chính là thân hạm bị phân giải.

Tinh Vân tổn hại quá mức nghiêm trọng, nhưng khoảng cách của nó với bão từ quá gần, nếu không muốn bị ảnh hưởng chỉ có thể cưỡng chế tiến hành bước nhảy tinh tế.

Nhưng lựa chọn vạn bất đắc dĩ này vẫn có khả năng không tránh được số phận bị hủy diệt.

_ Đừng sợ, tôi sẽ đưa cậu đến Warm Wind.

Tống Kiêu có thể cảm nhận các nguyên tử đập loạn xạ được liên kết thật chặt bởi lực lượng nào đó, thẳng đến khi trước mắt bọn họ trở nên thông suốt.

Những ngôi sao kia rất sáng, nhưng xa lạ.

Khoang điều khiển vang lên một trận hoan hô.

Cơ giới sư trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi, đập tay với tài công và xạ thủ.

_ Chúa ơi! Bước nhảy vừa nãy thật nguy hiểm! Tôi còn tưởng là mình sẽ chết chứ!

_ Tôi cũng nghĩ mình sẽ chết! Chờ trở lại Warm Wind, tôi sẽ uống ba ngày ba đêm!

Tống Kiêu ngẩn ngơ ngồi trên đùi Oz.

Mọi thứ phát sinh quá nhanh, cậu vừa kề cận với lưỡi hái tử thần.

Cúi đầu, Tống Kiêu phát hiện Oz đang nhắm mắt lại, ót của anh dán chặt vào lưng ghế, sợi tóc dính trên thái dương.

Bước nhảy tinh tế vừa rồi đã tiêu hao hết tinh lực của anh.

Tống Kiêu không rõ trước kia có điều gì khiến Oz dốc toàn lực ứng phó như vậy không. Cậu cho rằng dù xảy ra bất cứ chuyện gì, Oz đều giữ được bình tĩnh.

Không muốn… tạo bất cứ áp lực nào cho Oz nữa, Tống Kiêu thử nhảy khỏi người anh, chỉ là vừa di chuyển một chút, cánh tay của Oz chợt buộc chặt.

_ Cậu muốn đi đâu?

Anh mở mắt, màu băng lam trong nháy mắt tiến vào thế giới của Tống Kiêu.

_ Tôi… tôi chỉ muốn biết anh hai của mình thế nào!

Oz vẫn không buông tay, anh lại chậm rãi nhắm hai mắt:

_ Cậu nghĩ năng lực của Tống Phái Lưu không bằng tôi sao?

_ Làm sao có thể! Nhưng tinh hạm của anh ấy bị hư hỏng nghiêm trọng hơn Tinh Vân mà? – Ngón tay Tống Kiêu nắm chặt.

_ Với các tình huống nghiêm trọng hơn thế, Tống Phái Lưu cũng an toàn thực hiện bước nhảy.

Ngay lúc đó, tài công mở một tin tức, hình chiếu xuất hiện gương mặt của Tống Phái Lưu.

_ Anh hai —— – Tống Kiêu chạy vội tới, cậu muốn ôm lấy Tống Phái Lưu, nhưng đây chỉ là hình chiếu mà thôi.

_ Lần thứ hai em gọi “anh hai” thật khiến anh hạnh phúc.

_ Anh hai! Bây giờ anh đang ở đâu?

_ Năng lượng trong tinh hạch của anh không dồi dào như Tinh Vân, cho nên cự ly bước nhảy cũng không xa lắm, vẫn ở trong phạm vi của góc vuông thứ sáu.

_ Vậy bọn em đến đón anh! – Tống Kiêu nói xong mới ý thức được hạm trưởng của tinh hạm này cũng không phải cậu, cậu nghiêng mặt nhìn về phía Oz.

_ Rất xin lỗi, Tống tiên sinh, vị trí hiện tại của tôi là khu vực tiếp giáp của góc vuông thứ tám và góc vuông thứ chín. Chúng tôi phải mau chóng rời khỏi đây, nếu không rất có thể lọt vào thế giáp công của bọn họ.

Góc vuông thứ tám thuộc về Phong vương Tulio, mà góc vuông thứ chín thuộc về Nhật Ảnh.

= Hết chương 47 =

Đường về nhà chồng gian nan <(“)