Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư

Chương 10




Edit: Vân Tích

Beta: Bổn Cung muốn cắt JJ của ngươi

Sở Du Nhiên thấy Wales sau khi đáp lại đã hiểu thì không nói gì thêm, cũng có chút an tâm, tiếp tục xem phim. Cậu đang xem một bộ phim chủ đề phản chiến có đánh giá cực cao trên Internet, nhưng nội dung thực sự quá mức cẩu huyết, cộng thêm nhân vật siêu cấp Mary Sue, hai gã nhân vật chính cả phim tương ái tương sát kề cận bên nhau, lại còn chơi xếp hình nửa người nửa thú giữa mây trời. Sở Du Nhiên mặt không đổi sắc ăn nốt miếng chuối tiêu cuối cùng, trong lòng âm thầm phỉ nhổ gu thưởng thức kỳ quái của đám thú nhân. Cậu vừa tính đổi phim, tên của Dillow trên quang não đột nhiên sáng lên.

Sở Du Nhiên vừa mở ra, lập tức tỉnh ngộ hai chữ “Đã hiểu” của Wales là có ý gì. Trong video, báo nhỏ bị một móng vuốt bự nhấn vào trong nước, bộ dạng đáng thương nhìn vào ống kính, trong mắt hàm chứa tức giận muốn đánh chết thúc thúc ngu xuẩn đang ngược đãi cháu ruột mình.

Wales: Tắm rửa vậy được chưa?

Sở Du Nhiên: Phải tắm sạch sau đó bế lên lau khô, sấy lông nữa!

Wales: Không làm!

Cực kì ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng!

Sở Du Nhiên -_-

Wales ghét bỏ vớt cháu trai từ bể nước ra, cầm một cái thảm cuộn báo nhỏ thành một khối cầu tròn vo, sau đó không để tâm đến ánh mắt hiếu kỳ của người làm, ôm bọc nhỏ nhảy qua cửa sổ.

Đám tôi tớ tròn mắt nhìn nhau, bệ hạ tối nay ra ngoài làm gì vậy? Tại sao cửa lớn không đi mà lại nhảy cửa sổ vầy!

Vẫn đang trong tâm trạng lo lắng cho Dillow, Sở Du Nhiên chốc lát sau đã nghe thấy vài tiếng gõ cửa ầm ầm, liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, thấy báo lớn miệng ngậm thảm len đang đứng trên bệ cửa, nhìn cậu chăm chú. Sở Du Nhiên ngơ người, hoàn toàn không rõ đối phương làm cách nào để leo lên, cái kỹ thuật này thực sự có thể sánh ngang với lão cha bất lương của cậu rồi.

Thấy thảm len ngọ nguậy liên hồi, Sở Du Nhiên bất đắc dĩ mở cửa sổ ra, nghiêng người để khoảng trống cho đối phương nhảy vào phòng. Wales ngậm cháu trai nho nhỏ chui qua cửa sổ, sau đó ném bọc thảm như ném một quả bóng cao su, vẫy vẫy lông cho nước văng ra.

Dillow ở trong thảm len xoay tới xoay lui, nhưng không tìm được đường ra, chỉ có thể tức giận lăn lộn trong tấm thảm, cào cấu liên hồi: “Ghét xấu xí! Ta không muốn xấu xí! Một ngày nào đó ta sẽ dần cho ngươi một trận!”

Wales hoàn toàn miễn dịch với loại uy hiếp này, y nằm nhoài trên ghế salon của Sở Du Nhiên, vô cùng cao quý lạnh lùng liếm liếm lông đen trên cổ còn đang ướt, ánh mắt màu vàng kim chăm chú nhìn Sở Du Nhiên.

Sở Du Nhiên không kịp hỏi đối phương làm sao biết cậu ở đâu, cũng không kịp hỏi sao khi trời đã tối, giữa bao nhiêu gian phòng mà y tìm được chính xác phòng của mình, đã vội vàng mở cái bọc năm sáu tầng thảm len cho Dillow chui ra, sau đó nhanh chóng ôm báo nhỏ vào phòng tắm, dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng mới dùng thảm len cuốn báo nhỏ lại, ôm ra phòng khách, lau nhẹ nhàng cho khô lông.

Mắt Dillow đã rơm rớm nước, cực kì muốn nhào vào lòng Sở Du Nhiên khóc lớn một hồi, nhưng đáng tiếc bên cạnh chính là ông chú đáng ghét của nhóc, cho nên Dillow điện hạ kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không làm mất mặt mà gào khóc trong lòng giống cái, cho nên chỉ có thể đáng thương, miệng mếu máo, nhẫn nhịn không cho nước mắt chảy ra.

Sở Du Nhiên lòng đau như cắt, cậu vỗ về báo nhỏ rồi sấy lông cho khô. Sau đó, cậu dở khóc dở cười nhìn báo đen đang nằm ườn trên ghế salon, tắm cho trẻ em cũng không biết, thật là ngốc muốn chết.

Wales cứ nằm sấp nhìn Sở Du Nhiên lau khô Dillow, hai móng vuốt tráng kiện lịch sự duỗi ra, cái đuôi thoải mái vung vẩy, phi thường thích thú nhìn Sở Du Nhiên bởi vì bận rộn mà không cẩn thận lộ ra da thịt vùng ngực.

Chờ Sở Du Nhiên làm xong xuôi mọi thứ, trả lại cho y một Dillow sạch sẽ, Wales mới lên tiếng: “Ngươi vất vả rồi.”

Sở Du Nhiên cười, lắc đầu, “Không có gì.” Chỉ cần ngươi đừng có nửa đêm đi leo cửa sổ vào nhà ta nữa, nói thật chứ, rất dọa người.

Wales đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, “Ý của ta là ngươi thay ta chăm sóc đứa bé này, rất vất vả.”

Sở Du Nhiên cau mày, câu này với câu trước khác gì nhau sao? Không kịp để cậu nghĩ ra nguyên nhân, báo đen trước mặt đã nhảy từ trên ghế salon xuống, ngẩng cao đầu, cắn chặt cổ áo Sở Du Nhiên, từ vị trí giữa ngực kéo lên. Hơi thở cực nóng phả vào cổ yếu ớt, chóp mũi lành lạnh lại ướt át khẽ cọ xát vào xương quai xanh của Sở Du Nhiên, khiến cho bầu không khí bỗng nhiên trở nên ái muội. Con ngươi Sở Du Nhiên co lại, kinh hoàng quên cả phản ứng.

“Mặc quần áo cho tốt, cẩn thận không bị cảm.” Giọng nói của Wales bình thản, xem ra không mang ý tứ ve vãn gì, giống hệt như trước, nghiêm túc trầm ổn.

Sở Du Nhiên đỏ bừng mặt, ngây ngốc không biết nói gì cho phải.

Wales khẽ cười ra tiếng, cũng không đợi Sở Du Nhiên trả lời, túm lấy Dillow đã mệt rã rời, nói: “Ngủ ngon”.

Mắt thấy đối phương từ cửa sổ phi ra ngoài, Sở Du Nhiên mới kịp phản ứng lại, cậu vỗ vỗ mặt mình, trống ngực đánh ầm ầm, vừa rồi hẳn là cậu lại nghĩ nhiều rồi, dù sao đối phương vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Đúng, nhất định là vậy, chỉ là quan tâm bình thường thôi mà! ^_^|||. Tối nay, Sở Du Nhiên không mơ thấy bị báo đuổi nữa, mà cậu lại mơ một giấc mộng cực kì huyền huyễn, trong mơ, cậu biến thành một con gà vàng nhỏ bé, bị mèo mun lớn ghét bỏ giơ móng tát bay, bay mãi bay mãi không rơi xuống đất…

Sáng hôm sau mở mắt ra, Sở Du Nhiên nghe có tiếng động ngoài phòng khách, liền biết giờ này chạy về, ngoại trừ lão cha bất lương nhà cậu thì không còn ai khác. Sở Du Nhiên mở cửa phòng ngủ ra, đã thấy Sở Hồng Vũ nằm bò trên ghế salon tìm đồ, mái tóc đỏ rực bắt mắt vẫn bù xù như trước. Nói thật, Sở Hồng Vũ đối nhân xử thế giống y chang một gã lưu manh, chứ hoàn toàn không có tư thế của bậc thầy đế vương. Sở Du Nhiên đã từng phỉ báng nghĩ thế này, dưới sự tàn phá của Sở Hồng Vũ mà hoàng đế bệ hạ vẫn có thể lớn lên được, lại tiếp tục thống trị để Đế quốc không ngừng phát triển, tuyệt đối là bởi gen hoàng thất quá mức mạnh mẽ.

Sở Du Nhiên vén tay áo lên đi làm bữa sáng, hoàn toàn không định chào lão cha.

Hiệu trưởng đại nhân nhìn cọng lông đen trong lòng bàn tay, mắt phượng hẹp dài nheo lại, ông rõ ràng thấy đuôi lông có sắc vàng. Lông đen phía cuối màu vàng, chỉ có của hoàng thất. Hiện giờ, nhân số của hoàng gia không nhiều, chỉ còn hai thằng nhãi Wales và Dillow. Nhóc con Dillow kia còn chưa dứt sữa, dị năng cũng chưa thức tỉnh chứ đừng nói chi tới tích trữ năng lượng.

Sở Hồng Vũ nhếch mép nguy hiểm, đặt nó ở vị trí dễ thấy trên bàn ăn, thầm nghĩ, ông đây hôm nay tâm trạng không tốt, muốn lấy lông ngươi dệt áo may ô!

Sở Du Nhiên đem đồ ăn bưng lên bàn, liếc mắt đã thấy mấy cọng lông đen nổi bật trên bàn ăn màu trắng, “Đây là cái gì?” Hai ngón tay trắng nõn nhặt mấy cọng lông lên, Sở Du Nhiên sợ Sở Hồng Vũ sẽ nghi ngờ cậu, cho nên ném thẳng vào thùng rác.

Đôi mắt xinh đẹp trợn trừng nhìn lão cha đối diện, giáo dục: “Không được tùy tiện nhặt đồ lung tung, mau đi rửa tay rồi ăn cơm.”

Sở Hồng Vũ tức đến đau tim, ông cũng không thể đi lục thùng rác, cho nên chỉ biết thầm than đứa con não tàn nhà mình không cứu được rồi!

Mắt thấy người đối diện cơm nước xong lại muốn nhảy cửa sổ đi, Sở Du Nhiên đặt đũa xuống, hỏi: “Mèo trắng trong lớp con có cần đổi lớp không?”

“Nhóc mèo kia hả? Không cần để tâm tới gia đình não tàn nhà nó đâu, hừ, dám gây phiền phức cho con, ba ba sẽ hủy cả nhà chúng.” Sở hiệu trưởng vừa lạnh lùng, vừa khí phách trả lời.

“Người ta nói, mất một cọng lông thôi con cũng đền không nổi, mà thật ra, con trai thứ tư nhà đại thần quản tài chính, gặp chuyện con cũng đền không nổi thật, mà mấy ấu tể khác, thân phận xem ra cũng không đơn giản.”

“Ngươi cứ cạo trọc nhãi con kia đi, lão béo Clarie kia dám nói ra nửa chữ ‘không’, ba ba sẽ thay con đánh chết lão.” Hiệu trưởng Sở nhảy qua cửa sổ, hoàn toàn không định nói chuyện đạo lý.

Sở Du Nhiên lắc đầu, cậu biết người này miệng tiện, lời nói ra không hề dễ nghe. Để người máy quản gia dọn bàn sạch sẽ, Sở Du Nhiên mặc đồng phục lên, chuẩn bị đến cổng trường đón trẻ.

Lần này đến trường sớm nhất không phải là Vic, mà là mèo trắng yêu kiều không thể rơi một cọng lông – Jimmy.

Đưa bé Jimmy tới cũng không phải là Tam ca mỹ nhân nhà bé, mà là quản gia của gia tộc Angus. Sở Du Nhiên vừa xuất hiện, đối phương đã mỉm cười ôn hòa với cậu, hạ mình chào hỏi.

Sở Du Nhiên cười cười, giống như đã quên khuấy đi chuyện không vui lần trước, “Jimmy bé nhỏ, lại ngủ rồi.”

Jimmy mở mắt ra, tò mò nhìn Sở Du Nhiên, thấy cậu dịu dàng cười với mình, bèn thử duỗi móng vuốt nho nhỏ ra, chạm vào tay cậu, mở to đôi mắt màu xanh nhìn trộm. Sở Du Nhiên chọt chọt bụng mềm của bé con, lại dùng tinh thần lực chậm rãi xoa dịu đứa nhỏ toàn thân trắng như ngọc này, mỉm cười duỗi cả hai tay, “Thầy ôm con một cái được không?” Không thể không nói là nhóc con này quá đẹp mắt.

Lão quản gia híp mắt, nhìn bộ dạng Sở Du Nhiên, thở phào nhẹ nhõm, ông cảm nhận được tinh thần lực của Sở Du Nhiên rất ôn hòa, không mang theo chút ác ý nào. Lão gia và phu nhân đã cấm túc Tam thiếu gia vì tội gây chuyện, vốn còn định chuyển lớp cho Tứ thiếu gia, đáng tiếc đụng phải hiệu trưởng khó chơi, nói thẳng là không muốn học thì cút.

Ngày đó bệ hạ đã tỏ ý muốn để tiểu thiếu gia làm bạn cùng chơi với tiểu điện hạ, bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ. Mặc dù chỉ là lời nói suông, cũng không đảm bảo điều gì, nhưng một lời như vậy đã đè ép thân phận của Tam thiếu gia xuống chỉ còn là đồng lứa với cháu trai của bệ hạ, đồng nghĩa với việc không cho Tam thiếu gia bất cứ cơ hội nào. Mà gia tộc bọn họ, để tỏ ý nhận hậu đãi này của bệ hạ, không thể không đem đứa nhỏ giao cho Sở Du Nhiên. Chuyện này cứ khiến cả nhà họ lo lắng mãi, chỉ sợ Sở Du Nhiên ghi hận chuyện lần trước mà giận cá chém thớt đứa nhỏ, dẫu sao Jimmy cũng chỉ là giống cái yếu đuối.

Sở Du Nhiên không rõ những chuyện phức tạp đằng sau, mỉm cười lấy thẻ từ trong không gian của mình đưa cho lão quản gia, nói: “Sau khi về, phiền ngươi giao cái này cho lão gia và phu nhân, dựa vào nó, bất cứ lúc nào hai người họ cũng có thể biết tình trạng của đứa nhỏ, còn có thể giữ lại làm tư liệu ghi lại thời gian trưởng thành của bé. Lúc nào ta có thời gian rảnh cũng sẽ gửi ảnh và video vào để phụ huynh an tâm.”

Lão quản gia sau phút kinh ngạc thì vui mừng khôn xiết: “Vậy thì thật cảm ơn thầy, tại hạ sau khi về sẽ giao lại cho phu nhân ngay.”

Sở Du Nhiên cười, gật đầu, cho dù giận dỗi cậu cũng sẽ không ra tay với đứa bé không biết gì, hơn nữa, dù sao cậu cũng lười tính toán chuyện này.

______________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm

Wales: “Thân ái, tiểu tiện nhân kia sau này thấy em sẽ phải chào bằng thím, em cùng bậc với cha của tiện nhân đó đấy!”

Sở Du Nhiên: “Thiết lập tính cách lạnh lùng, lúc nào cũng vờ nghiêm túc!”

Wales duỗi móng vuốt, cào nát quần áo của Sở Du Nhiên (mặt nghiêm túc): “Quần áo của em sao lại lỏng ra rồi? Để ta cởi ra xem giúp em bị lỗi ở đâu?”

Sở Du Nhiên: “…Cút!”

——————— Dillow đen sì chạy trốn qua đường ———————