Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư

Chương 41




Edit: Vân Tích

Beta: Dạ

***

Sở Du Nhiên không biết giấu mặt vào đâu. Cậu thề, cậu không yếu ớt đến mức bậc thang dài mấy chục mét cũng không bò lên nổi đâu! Ôm như vậy là sao? Sau này cậu còn mặt mũi nào nhìn người khác?

Wales cứ như vậy, nghiêm túc bế Sở Du Nhiên leo lên đài cao, bá đạo mặc kệ nghi vấn của người khác. Sở Du Nhiên mặt càng thêm đỏ, chỉ muốn tìm một lỗ đất để chui vào. Mà cậu càng như vậy, camera xung quanh càng muốn quay cận cảnh mặt cậu, từng ánh mắt đều không bỏ lỡ.

Dưới trạng thái này, khuôn mặt xinh đẹp của Sở Du Nhiên hoàn mỹ hiện ra trong tầm mắt mọi người, cặp mắt hoa đào xinh đẹp, tràn ngập dịu dàng nhìn Wales, lại có pha chút xấu hổ khi trước ánh mắt bao người, giống đực ôm lấy mình. Một giống cái mảnh mai xinh tươi như thế, quả thực có thể lí giải được tại sao bệ hạ phải tự mình đi xuống, nếu đổi là người khác, cũng sẽ không nỡ để cậu trèo cao như vậy a!

Vì vậy, hành vi không quy củ của Wales đã có lời giải thích hoàn hảo, bởi vì đây là chuyện đáng vui mừng a.

Nghi thức phức tạp cuối cùng cũng thực hiện xong, Sở Du Nhiên mệt không còn chút sức nào, mà kế tiếp lại là tiệc, nơi nơi tổ chức lễ chúc mừng. Sở Du Nhiên cảm thấy chân tê dại, nhân lúc không có camera chiếu, vội vàng dựa vào Wales, há miệng thở hổn hển.

Wales đau lòng xoa đầu Sở Du Nhiên, nhanh chóng mang người về nghỉ.

Nhìn phòng ngủ đã trang trí kỹ càng, Sở Du Nhiên trực tiếp vén màn lên, nằm lỳ trên giường – giả chết.

Wales buồn cười, chọc eo cậu, dịu dàng hỏi: “Mệt?”

Sở Du Nhiên ừ một tiếng, “Mệt muốn chết, trời ơi, cũng may cả đời này em chỉ được kết hôn một lần, nếu không thì chết sớm rồi.”

Wales nghiêng người nằm xuống, mỉm cười nhìn đối phương, trong giọng nói có ý uy hiếp: “Em còn định kết hôn mấy lần?”

Sở Du Nhiên cười cười: “Lần này thôi, vậy là đủ lắm rồi.”

Wales kéo cậu ngồi dậy, giúp cởi lễ phục phức tạp trên người Sở Du Nhiên. Cởi bớt lớp quần áo cồng kềnh, Sở Du Nhiên cảm thấy mình như sống lại.

Wales sai Lindsay chăm sóc cậu, trầm giọng nói: “Ta đi ra ngoài có chút việc, em nghỉ ngơi trước đi.”

Sở Du Nhiên phất tay: “Đi đi, đi đi.”

Wales bất mãn đối phương tỏ ý xua đuổi mình, lạnh mặt ôm Sở Du Nhiên lên, bá đạo hôn một cái rồi mới đi.

Sở Du Nhiên thay quần áo khác, hỏi Lindsay: “Dillow đâu?”

Lindsay cười, đáp lời: “Điện hạ sớm nay đã bị bệ hạ gửi tới quý phủ của thủ tướng đại nhân rồi. Nghe nói Archer thiếu gia và Caly thiếu gia cũng tới đó, do tự tay phu nhân thủ tướng chăm nom, còn có cả ông Jim, nên ngài không cần lo đâu ạ.”

Sở Du Nhiên gật đầu, để trẻ con bên cạnh phu nhân thủ tướng xem ra khiến người khác an tâm hơn là để bên cạnh phụ thân nhà mình. Huống hồ, ngay cả lính hầu thường xuyên chăm sóc Dillow cũng đi theo.

Tắm nước nóng khiến cơ thể hết uể oải, Sở Du Nhiên nằm lỳ trên giường, xem video hôn lễ của mình trên mạng. Để lưu giữ kỷ niệm, cậu cũng sao chép lại một bản. Đối với đám cưới hôm nay, trên mạng có rất nhiều bình luận, cũng may không có bình luận nào chửi cậu là yêu tinh, khiến Sở Du Nhiên cảm thấy an ủi rất nhiều. Còn có người cắt ghép biên tập thời điểm Wales bước xuống từ đài cao đón cậu, cánh hoa bay bay, ánh mắt người kia tràn đầy yêu thương. Sở Du Nhiên không nhịn được bấm vào nút tung hoa cho người chia sẻ.

Lúc đó chỉ thấy ngại, cơ bản không thấy được vẻ mặt Wales nhìn mình, bây giờ nhìn lại, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Sở Du Nhiên chỉ lo tải xuống, tải xuống, tải xuống…mà quên không che dấu thân phận. ID cậu dùng vẫn là cái trước đây, đã được chứng thực thân phận: Sở Du Nhiên.

Ngoại trừ bộ tộc phượng hoàng của Sở Hồng Vũ, khắp đế quốc dường như không có ai cùng họ, chứ đừng nói là dám đặt trùng tên Sở Du Nhiên.

Mọi người tò mò ấn vào avatar của cậu, thông tin rất rõ ràng – Sở Du Nhiên, đã kết hôn! Còn có ảnh…

Tự lộ thân phận đi like video của mình, hành động của Sở Du Nhiên khiến cư dân mạng ngã ngửa: Cái này! Là chính chủ?!

Vương hậu cũng thích đọc tin bát quái ư? Một vương hậu gần gũi dân chúng như vậy là lần đầu tiên có đó! Vương hậu điện hạ, ngài cứ show ân ái thế à? Tung hoa nhiều như vậy, là ngầm thể hiện với đế quốc đã thỏa mãn với hôn lễ sao?

Bên dưới có người bình luận: Lầu trên đừng suy nghĩ lung tung. Vương hậu của chúng ta xinh đẹp như hoa, đơn thuần trong sáng, như hoa sen mọc giữa bùn, làm gì có nhiều tâm tư như vậy! Thích là thích, cho nên ấn like!

Sở Du Nhiên hài lòng tải xuống hoàn tất, hoàn toàn không biết bản thân gây nên sóng gió thế nào. Mà vừa vặn lúc này, Wales trở về, thấy bộ dạng cậu như vậy, liền biết cậu đã nghỉ ngơi đủ. Cởi lễ phục phức tạp trên người xuống, Wales không hề định che giấu lửa nóng trong mắt, kéo Sở Du Nhiên dậy, trầm giọng nói: “Đi tắm.”

Sở Du Nhiên ôm chặt gối, từ chối: “Em vừa tắm xong.”

Wales giật cái gối trong lòng cậu ra, ném xuống đất, trực tiếp khiêng người đi, giọng điệu bá đạo không cho phép phản kháng: “Vậy thì tắm thêm lần nữa.”

Sở Du Nhiên giãy dụa: “Chúng ta còn chưa ăn cơm!”

Lần thứ hai bị từ chối: “Tắm xong rồi ăn!”

….

Lúc này, một nam nhân trung niên đang ngồi xem video hôn lễ của Sở Du Nhiên, thấy được khoảnh khắc Sở Hồng Vũ giao Sở Du Nhiên cho Wales, bàn tay run rẩy muốn bóp nát màn hình. Ngũ quan của ông sắc nét, mày rậm mắt to, tản ra uy phong hơn người. Vóc người cường tráng cao lớn, mặc y phục hoa lệ cũng không giấu được khí thế mạnh mẽ. Ông đứng lên, hỏi lão quản gia đang đứng bên cạnh: “Vẫn không có tin tức gì của thiếu gia sao?”

Vị này chính là phụ thân trên danh nghĩa của Sở Du Nhiên – công tước Lehmann.

Quản gia cúi đầu, vẻ mặt như đưa đám, “Bẩm đại nhân, vẫn chưa.” Thiếu gia trốn nhà đi, phu nhân đuổi theo, rốt cục ở bên ngoài đế tinh tìm được thiếu gia. Đáng tiếc, hiện giờ hai người này đều cùng lúc mất tích, không có tin tức gì.

Chính khi ấy, một kẻ tôi tớ vội vã chạy tới, sắc mặt tái nhợt, run rẩy thốt ra từng chữ: “Đại nhân, một nhánh ngự lâm quân tới, nói là bệ hạ mời ngài tới đế tinh làm khách.”

“Đế tinh?” Công tước Lehmann sắc mặt lạnh lùng, lúc này mới bảo ông tới đế tinh, là có ý gì?

“Đại nhân, có cần phòng bị gì không?” Quản gia vừa nói dứt câu, ngoài cửa đột nhiên bị bóng tối che phủ. Mọi người nhìn qua, chỉ thấy trên vùng trời, một chiếc chiến hạm quân cơ màu đen đang bay, chiến hạm cực lớn che khuất toàn bộ ánh nắng. Chiến hạm thấm đầy máu, dưới ánh nắng hiện ra ánh sáng sắc lạnh, khiến không khí trở nên khó thở, tựa hồ chỉ chực chờ đáp xuống nghiền nát phủ công tước. Thấy cảnh này, sắc mặt quản gia cũng trở nên khó coi, “người tới không có ý tốt”!

Công tước Lehmann trầm mặt, liếc mắt ra hiệu cho quản gia, “Sau khi ta đi, nơi này giao cho ngươi, nhớ quét dọn cho sạch sẽ.”

Quản gia hiểu ý, gật đầu: “Đại nhân xin yên tâm, thuộc hạ sẽ nhớ kĩ.”

Công tước Lehmann phất tay, để quản gia đi chuẩn bị đồ đạc cho ông. Chờ người hầu đóng cửa lại, ông từ bên trong nút áo không gian lấy ra một hộp tro màu trắng, trên hộp khắc dấu ấn bạch hổ của gia tộc. Công tước Lehmann tỉ mỉ lau chùi, mặt hộp vốn đã sạch như lau như li, cho nên lau chùi này lại tựa như yêu thương ve vuốt.

Ở nơi không có ai, ông lẩm bẩm: “Hayes, con của chúng ta chưa chết, còn kết hôn rồi, em có vui không?”

Như dự đoán, không ai trả lời câu hỏi của ông. Ông biết, ngay cả khi Hayes sống, người kia cũng không cho ông một cái nhìn. Công tước Lehmann lạnh lùng cười, trong mắt tràn ngập bi ai phẫn hận, tạp chủng kia, không ngờ còn sống!

Ông lúc trước dùng mọi thủ đoạn ép Hayes lấy mình, kể cả khi biết trong bụng Hayes đã có con của người khác. Chỉ tiếc là, kết hôn rồi, Hayes cũng không chịu cho ông một nụ cười, dù ông có ra vẻ yêu thương thằng tạp chủng kia ra sao, cũng không lấy được một cái nhìn của mỹ nhân.

Hiện giờ, con trai ruột của ông cũng bị người khác truy sát, tình cảnh hệt như thằng tạp chủng đó sáu năm trước. Sống không thấy người, chết không thấy xác, mà giống cái luôn dịu dàng với ông, lặng yên vì ông sinh con cũng cùng lúc mất tích. Ông có thể cảm nhận được, luồng tinh thần lực luôn trói chặt với mình bao năm qua dần dần tan biến, cái này nói rõ đối phương đã gặp bất trắc. Hiện giờ, hoàng đế bệ hạ lại sai người đón mình tới đế tinh, còn do ngự lâm quân dẫn đường. Nếu nói là trước khi cưới còn được, chỉ là giờ đã sau hôn lễ rồi. Công tước Lehmann thu lại hộp tro, ánh mắt trở nên cay độc…

Công tước Lehmann vừa đi khỏi, quản gia trong phủ lập tức bị khống chế, nhét vào trong chiến hạm, giam ở một chỗ bí mật. Đồng thời, phủ công tước cũng bị tiếp quản, mọi chuyện xảy ra lặng không một tiếng.

Tất cả những điều này, công tước Lehmann hoàn toàn không hay biết…

Đây là chuyện do Wales tự tay sắp đặt. Mối nợ năm xưa, cũng đến lúc phải thanh toán rồi. Sở Hồng Vũ bao năm qua tâm trạng luôn phải kìm nén, nếu không cho ông cơ hội bùng phát, có lẽ tự tay ông sẽ lén lút chạy đi giải quyết. Mà nếu vậy, việc ông có thể trở về hay không rất khó xác định. Nếu không có Sở Hồng Vũ, quả cầu lông nhà y sẽ thương tâm khóc lóc, cho nên Wales không thể để chuyện như vậy xảy ra.

————-

Bởi vì quốc khánh, cho nên bọn nhỏ được nghỉ thả ga. Sở Du Nhiên không còn cơ hội mượn cớ phải tới trường, hơn nữa, giờ là đêm tân hôn của hai người, cho nên Wales rốt cục cũng được ăn no nê, nhấm nháp toàn bộ từ ngoài vào trong, mãi cho tới khi trời sáng mới buông tha mỹ nhân trong lòng. Sở Du Nhiên bị y lăn qua lăn lại, mệt đến nỗi ngay cả sức để mắng cũng không có. Cậu cảm thấy mình y chang con cá mắc cạn, bị mèo nghịch thế nào, cũng không muốn động đậy…

Cha mẹ Wales mất sớm, cho nên Sở Du Nhiên không cần dậy sớm bái kiến, cậu đánh một giấc no nê tới tận bốn giờ chiều. Sau khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy cả người mơ màng như đang trong trạng thái chân không. Sửng sốt tròn hai phút, Sở Du Nhiên mới hoàn hồn, cố gắng cử động tứ chi, lại phát hiện ra eo mình không còn chút sức nào, vị trí khó nói kia vừa tê vừa rát…Rõ ràng khả năng hồi phục của cơ thể cậu rất tốt, vậy mà giờ rơi vào tình trạng thảm như vậy, có thể tưởng tượng được đêm qua điên cuồng phóng túng ra sao.

Sở Du Nhiên bóp tràn, xuyên qua khe hở của rèm cửa, nhìn thấy mèo lớn đang đứng trên hành lang bên ngoài cửa sổ. Cậu thầm cảm thán: Loại sinh vật như mèo này, quả thực không thể quá nuông chiều!

Wales đứng ngoài cửa sổ, đang dõi mắt nhìn Dillow chơi đùa với đám nhỏ thì cảm giác có người quan sát y, bèn liếc mắt túm lấy con ngươi đen bóng của Sở Du Nhiên. Trong mắt đối phương không vui không buồn, khiến hoàng đế bệ hạ chợt thấy không ổn…

Thấy bạn đời nhìn mình với ánh mắt nguy hiểm, quốc vương bệ hạ lập tức quay vào phòng.

Sở Du Nhiên nhìn bộ mặt nghiêm túc trước mắt, bất mãn hé mắt ra, tỏ ý từ chối nói chuyện với con mèo lớn bên ngoài thì chính nhân quân tử, thực ra lại là một tên muộn tao.

Wales cúi đầu, kéo chăn trên người bạn đời ra, cọ cọ trán Sở Du Nhiên: “Thân ái, em có đói không?”

Sở Du Nhiên lạnh lùng nhìn y, không hề tỏ ý gì.

Wales nghiêm mặt, trong ánh mắt xoắn xuýt chừng nửa phút của Sở Du Nhiên, biến thành thú hình nhảy lên giường, vùi đầu vào lòng Sở Du Nhiên, nhận mệnh nhắm mắt lại, nhưng khẩu khí vẫn không giấu được sự bá đạo: “Mới chỉ có một lần!”

Sở Du Nhiên nhíu này, nhìn báo đen run run hai lỗ tai đầy lông, không khách khí duỗi cả hai tay ra túm lấy, khóe miệng theo bản năng mỉm cười, giọng nói ra vẻ hung ác: “Sau này không được làm như vậy nữa! Nhớ chưa?”

Wales bất đắc dĩ mở mắt ra, nhíu mày nhìn quả cầu lông bị y chiều quá sinh hư, cảm thấy y chỉ cần cho vật nhỏ này đôi cánh, cậu liền muốn bay lên trời.

Vào thời khắc quốc vương bệ hạ bị giống cái của mình véo tai giáo huấn, Dillow điện hạ đang nằm nhoài trên bậu cửa, thò đầu trông ngóng nhìn vào trong phòng. Thấy thúc thúc ngu xuẩn bị thầy giáo véo tai, nhóc con một mặt khinh bỉ, một mặt lại theo bản năng duỗi móng túm lỗ tai mình, cảm thấy khó hiểu…Đau quá à…

Caly và Archer chạy đuổi theo quả bóng cao su, gọi nhóc: “Dillow! Ngươi đang nhìn cái gì thế?”

Dillow nhanh chóng nhảy xuống, đánh đuổi đồng bọn. Báo nhỏ cảm thấy, hành vi hung ác của giống cái trong nhà, chỉ cần hai chú cháu họ biết là được rồi. Là hai giống đực duy nhất của hoàng gia, họ có trách nhiệm phải giữ gìn tôn nghiêm nam nhân, chuyện thế này không thể nói với người ngoài!

Sở Du Nhiên buông tay ra, nhìn bên ngoài loáng có bóng đen, nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy có phải là Dillow không?”

Dillow run lỗ tai, không để tâm lắm: “Chắc thế.”

Sở Du Nhiên chậm rãi xoay người, cảm thấy từng khớp xương của mình kêu lên răng rắc, bèn đẩy cái đầu to đang nằm trên ngực cậu ra, ngồi dậy: “Em nhớ Dillow, em muốn nhìn nhóc.”

Quốc vương bệ hạ hi sinh lỗ tai cho véo xong thì bị đẩy ra: “…” Muốn tống cháu trai đi thật xa!

Trên sân cỏ, ba nhóc con Dillow, Caly và Archer tranh nhau một quả bóng cao su. Quy tắc của đám nhỏ chỉ có một, ai cướp được là của người đó, quyền đấm cước đá, ngay cả cắn xé cùng xài được, miễn sao đoạt bóng thì coi như thắng. Ba bé con hừng hực khí thế, quấn thành một đống trên sân. Panda mập mạp ngồi bên cạnh nhìn, không định tham gia.

Sở Du Nhiên buồn cười nhìn mấy nhóc tranh giành, thở dài: “So với ba nhóc kia, Panda trông thật ra vẻ người lớn tao nhã lịch thiệp.”

Wales biến thành hình người, chỉ vào Jimmy đang nằm sấp chăm chăm ngó sân cỏ, “Cái kia mới là tao nhã lịch thiệp kìa, tên nhãi này còn chưa đủ trình.”

“Ngoài Vic với Miller, sao đám nhóc đều chạy tới đây hết vậy?”

“Archer và Caly thường xuyên tới chơi với Dillow, Panda là bị hai nhóc đó tha tới.” Nói tới đây, Wales nhíu mày ra chiều ghét bỏ, “Jimmy là bị Dillow gọi tới.” Wales rất khinh thường hành vi săn sóc giống cái của cháu trai nhà mình, nhãi con này thật không có tiền đồ, nhất định phải giáo dục lại!

Sở Du Nhiên lẳng lặng bỏ cái tay đang ôm eo mình xuống, trong lòng nói, hừ, lớn như vậy rồi còn chấp nhặt với trẻ con? Dillow chỉ coi Jimmy là kẻ cùng loài nên săn sóc bảo vệ thôi, giống cái nhỏ bé chưa trưởng thành còn nhỏ yếu, rất giống với giống cái của tộc báo.

Dillow quần nhau với Archer, không thèm quan tâm xung quanh, chỉ giơ móng vuốt cào tứ tung. Caly thì không biết bị cái gì hấp dẫn, đang cong mông đào đất, không chú ý sau lưng. Dillow và Archer vừa đánh với lăn, lập tức đụng phải Caly, khiến bé con lảo đảo ngã. Caly liền bỏ mặc việc đang làm, lập tức gia nhập chiến cuộc, bọn nhỏ quên khuấy đi mục tiêu là trái bóng cao su, cứ thế lao vào đánh túi bụi!

Mắt thấy lần thứ hai ba bạn đánh nhau khó phân thắng bại, Panda chậm rãi đi tới, ôm quả bóng cao su về, dấu chặt trong lòng, sau đó nằm xuống, nhắm mắt lại, ngủ.

Sở Du Nhiên: “…”

Wales cười khe khẽ khi thấy đám Dillow đánh nhau xong chạy tới chạy lui tìm bóng cao su mà không thấy, một lần nữa ôm eo Sở Du Nhiên, đề nghị: “Chúng ta đi du lịch khắp tinh cầu đi.”

Sở Du Nhiên im lặng, tuần trăng mật và lãng mạn, có ai không mong, nhưng bởi vì thân phận của Wales, đã định sẵn bọn họ không thể sống tự do vì bản thân mình.

Nghĩ tới đây, Sở Du Nhiên giơ tay ôm cổ người sau lưng, ngả người ra sau, dịu dàng nói: “Không cần, chúng ta ở đây nghỉ ngơi mấy ngày cũng rất vui, bọn trẻ đều còn nhỏ. Mấy hôm nữa phải đi học, nếu không thấy em, bọn nó sẽ không quen.”

Wales cọ tai Sở Du Nhiên: “Cứ để trường học bố trí thêm thầy giáo cho bọn chúng.”

Sở Du Nhiên nở nụ cười ôn hòa: “Chờ thêm một thời gian nữa đi. Năm nay bọn nhỏ đã bốn tuổi, thêm hai năm nữa là có thể hóa hình. Đến lúc đó, nhiệm vụ của em sẽ hoàn thành, em sẽ xin nghỉ một năm, dành riêng cho anh.”

Wales ôm chặt eo Sở Du Nhiên, ngửi mùi vị thanh mát trên người cậu, trầm giọng nói, đến lúc đó y sẽ để trống thời gian, dành riêng cho cậu.

Ban ngày đánh còn chưa đã, đến tối, bởi vì người nhà của Archer và Caly không tới đón, cho nên hai bé được gửi nuôi luôn. Nhìn Archer và Caly thản nhiên xin cơm, Sở Du Nhiên rất tò mò phụ thân của hai đứa nhóc là ai.

Wales bất đắc dĩ nói: “Archer là con trai của Adolf, chiến tướng miền tây. Còn Caly là con trai của Albin, chiến tướng miền Đông. Hai người này trước đây là hầu đọc của ta.”

Sở Du Nhiên vừa nhìn đã biết tình cảm giữa ba người này không tồi, nếu không, hẳn phụ thân của bọn nhỏ cũng ngại để con nhà mình mặt dày đi ăn cơm khách. Mà đồng thời, cậu cũng hiểu rõ nguyên nhân tại sao ba đứa nhỏ vừa thấy mặt đã muốn nhào lên đánh nhau, hóa ra là bởi thói quen. Sở Du Nhiên múc cho mọi người trên bàn ăn một bát canh, nhìn bọn họ uống từng hớp, thầm suy nghĩ: Archer và Caly là con nhà tướng, Panda là cháu của thủ tướng đại nhân, Vic là con trai Trưởng quản hậu cần, Jimmy là con trai đại thần quản tài chính, vậy Miller luôn thoắt ẩn thoắt hiện kia, là con cháu nhà ai?

Nghe Sở Du Nhiên hỏi, Wales thuận tay rút giấy ăn lau khóe miệng cho cậu, đáp: “Cục trưởng Cục tình báo, con trai Deman.”

Sở Du Nhiên khóe miệng co giật, rất tốt, nếu mấy đứa nhỏ này đều nối nghiệp gia đình, thì hoàn toàn có thể tạo thành một bộ máy trụ cột quản lý đế quốc. Nói như vậy, đây cũng có thể xem là những thư đồng Wales tỉ mỉ lựa chọn cho Dillow. Lúc trước, để nhét tất cả bọn nhỏ vào cùng một lớp, Wales cũng tốn rất nhiều công, mà khi đó, thời điểm Sở Hồng Vũ đề cử Sở Du Nhiên làm chủ nhiệm lớp với Wales, cũng vô cùng trăn trở.

Nếu đề cử ư, con mèo nhãi nhép khẳng định sẽ biết con trai bảo bối của mình là vợ chưa cưới mất tích nhiều năm của nó, mà con trai của ông muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dịu dàng có dịu dàng. Sao ông có thể để y cướp đi đứa con vốn đã không thông minh lắm của mình đây!

Nếu không đề cử ư, con trai bảo bối của mình rõ ràng phải xứng với vị hôn phu ưu tú nhất toàn đế quốc. Nó không lấy chả lẽ lại để cho mấy đứa đê tiện lẳng lơ cướp con mèo lớn này đi? Nói thế nào thì thằng nhãi ấy cũng là học trò của mình, so với người khác thì vẫn đáng tin hơn một xíu xíu xíu.

Hiệu trưởng Sở trăn trở đi trăn trở lại, suốt thời gian đó ăn cũng không ngon. Cuối cùng, ông chỉ còn cách cảnh cáo Wales, ta cho ngươi biết con trai ta là ai, nếu nó thích ngươi thì kết hôn, không thích thì ngươi không được ép nó. Sở Hồng Vũ là phụ thân như vậy đấy, cực kì bao che khuyết điểm, cũng cực kì không chịu hiểu đạo lý.

Đáng tiếc, con trai bảo bối của hiệu trưởng Sở cuối cùng vẫn bị đoạt mất.

Lúc này, hiệu trưởng Sở ngồi một mình trên lầu cao nhất trong trường, trước mặt ông là một cái bàn nhỏ, một bình rượu mới, mắt phượng sắc bén híp lại, nhìn ngôi sao xa xa, khuôn mặt tràn đầy nỗi cô đơn mà người ngoài chưa ai từng thấy ở ông. Nỗi lo duy nhất của mình giờ đã trưởng thành, ông nghĩ, có phải cũng đến lúc ông nên làm chuyện của mình?

Uống cạn rượu trong ly, Sở Hồng Vũ lẩm bẩm: “Hayes, mấy năm qua, ta rất mệt mỏi.”

Đêm đó, Sở Du Nhiên đột nhiên tỉnh giấc, mồ hôi chảy ròng ròng. Wales bật dậy ngay, đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, dịu dàng vuốt ve đầu Sở Du Nhiên, trong bóng đêm, Wales thì thầm, giọng nói ôn hòa hơn thường ngày: “Sao vậy em? Mơ thấy ác mộng?”

Sở Du Nhiên thở dốc, nặng nề nằm xuống, cổ họng khàn khàn, “Đúng vậy, em mơ thấy mẫu phụ.”

Wales bước xuống giường, bật đèn, rót một chén nước đưa cho Sở Du Nhiên uống, sau đó ôm cậu vào lòng, hỏi: “Có phải là tại ban ngày em suy nghĩ lung tung gì không?”

Sở Du Nhiên vùi đầu vào lòng Wales, đau buồn trên mặt không tan, “Em rất ít khi mơ về chuyện lúc trước, từ trước tới giờ thực ra chưa từng mơ về chuyện đó, chứ đừng nói là mơ thấy cả biển lửa ngập trời.”

Ngón tay Wales đặt lên trán Sở Du Nhiên, nhẹ nhàng xoa bóp. Cảm giác được ngón tay ấm áp truyền tới an tâm, Sở Du Nhiên lắng nghe tiếng trái tim của Wales, dần bình tĩnh nhắm hai mắt lại.

Wales dường như suy nghĩ gì đó, im lặng một hồi, cảm giác người trong lòng dần bình ổn lại hô hấp, chìm vào giấc ngủ. Y cầm lấy quang não trên bàn, gửi tin: Phái người bám sát hiệu trưởng Sở, rút tư cách xuất cảnh khỏi đế tinh.

—————–

Cũng may chỉ là một giấc mộng, nửa đêm sau Sở Du Nhiên ngủ rất ngon. Sáng thứ hai, bị đám Dillow náo loạn làm thức giấc, Sở Du Nhiên sai người buổi chiều làm bánh hoa tuyết. Cậu cố ý dặn dò nhà bếp, làm một phần nhiều đường, buổi chiều cậu về qua trường, muốn quan sát sinh hoạt hằng ngày của Sở Hồng Vũ, thuận tiện mang chút đồ ăn vặt cho ông. Ba ngày không gặp hiệu trưởng Sở, trong lòng Sở Du Nhiên cứ cảm thấy không an tâm.

Đối phương coi cậu là đứa con ngốc, mà cậu cũng xem đối phương là người cha chưa trưởng thành, cả hai bên đều lo lắng cho nhau.

Wales nghe Sở Du Nhiên nói, đề nghị: “Đem cả Dillow theo cùng đi, sau này ngày nào cũng cho nó qua đó nửa ngày, học tập dị năng.”

Dillow điện hạ không vui, đại ma vương kia rất thích véo chân sau của nhóc, nhóc không muốn đi!

Wales thấy thái độ tiêu cực này của cháu trai, khóe miệng cười nham hiểm, xoa đầu Dillow, ôn hòa nói: “Ta sẽ cho Archer và Caly đi cùng ngươi.”

Nghĩ tới Archer và Caly cũng sẽ giống mình, bị túm chân sau xách ngược lên, Dillow điện hạ cảm thấy vui vẻ trở lại. Nhóc kiêu ngạo lầu bầu: “Nể mặt ngươi, đi thì đi.” ╭(╯^╰)╮————

Hiệu trưởng Sở cầm bánh hoa tuyết gấp đôi lượng đường trong tay con trai, nhíu mày ra chiều ghét bỏ ba thằng nhãi vắt mũi chưa sạch phía sau, giọng nói khàn khàn tang thương lại mang theo ung dung, thong thả hỏi: “Bọn nó tới đây là chuyện gì hả?”

“Wales muốn cha dạy bọn nhỏ học tập dị năng. Y quá bận, không có thời gian.” Sở Du Nhiên ôm từng bé từng bé từ ngoài cửa vào, đẩy mông bọn nhỏ nhích tới bên cạnh chân Sở Hồng Vũ, “Cha có ngày nào có việc đâu, cũng nên ít ra ngoài uống rượu, ở nhà thuận tiện trông trẻ con luôn.”

Sở Hồng Vũ ha ha cười lạnh, ôm bánh hoa tuyết ngồi trên bàn, mở ra ăn một miếng. Ông hài lòng híp mắt, nhìn bộ dạng Dillow, phì cười: “Thằng nhãi mèo chú kia ngày còn bé nhìn thấy ta cũng y như vậy, lúc nào cũng tỏ vẻ ông mày đây giỏi sánh ngang trời. Được rồi, để nhóc này lại chơi với ta, còn hai đứa kia, ta không chơi đâu.”

Sở Du Nhiên lại gần, giật đồ tráng miệng trong tay đối phương, cười híp mắt nhìn Sở Hồng Vũ, “Cha xác định chỉ cần một đứa để chơi đùa?” Hai người họ đều mang cặp mắt hoa đào, lúc cười lên thoạt nhìn cực giống nhau, nhất là lúc này, thời điểm Sở Du Nhiên lộ ra ánh mắt uy hiếp, giống như khuôn đúc với Sở Hồng Vũ.

Caly thận trọng ngó bên này lại nhìn bên kia, đột nhiên vui vẻ nhảy nhót: “Con mắt của hai người thật giống nhau a. Nhất định con của thầy cũng sẽ có một đôi mắt xinh đẹp như thế! Lông trắng xinh đẹp!”

Lời trẻ con không tim không phổi, chỉ mong ngóng sớm có một bé lông trắng làm vợ. Sở Du Nhiên nghe lại có ý, cậu nhìn Sở Hồng Vũ, chép miệng hai tiếng, cười: “Bé nói con mới thấy rất giống.”

Sở Hồng Vũ lườm cậu, tức giận: “Phí lời, ngươi là do ta sinh, sao có thể không giống? Được rồi, đều ở lại đi, rõ ràng là một đống tinh thần lực cấp S mà đến giờ vẫn không thức tỉnh được dị năng, chỉ lo ăn dài người béo thân.” Sở Hồng Vũ túm lấy Archer cách ông gần nhất, chọc chọc bụng mềm của sư tử con, tỏ ý ghét bỏ ra mặt.

Sở Du Nhiên thấy ông không có chuyện gì, lúc này mới an tâm rời đi, trước khi đi còn nói: “Ngày mai con lại quay về thăm cha. Cha muốn ăn gì, con nhờ người đưa tới.”

Sở Hồng Vũ mất kiên nhẫn, “Ngươi giờ có nhà rồi, thân phận cũng không giống như trước, không cố gắng quản lý chuyện trong cung, cứ suốt ngày chạy tới chỗ của ta làm gì?”

Lindsay khoác áo gió lên cho Sở Du Nhiên. Vẻ mặt xinh đẹp của cậu tràn ngập ý cười, cậu bỡn cợt: “Mẫu phụ của con đã qua đời, nếu phụ thân lại đi mất, ta biết tìm ai mà khóc đây?”

Sở Hồng Vũ bị câu nói này làm cho sửng sốt, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Du Nhiên. Trong bụng ông chua xót, không nói rõ được là nên cảm thấy thế nào. Giờ khắc này, ông có hơi hoài nghi đứa con trai ngu xuẩn nhà mình dường như biết điều gì đó, nhưng ông cố nén không hỏi. Sở Hồng Vũ phất tay áo, đuổi Sở Du Nhiên đi.

Một lát sau, ông đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng Sở Du Nhiên dần xa, xoa sống mũi chua xót, trong mắt tràn đầy giãy dụa và do dự…