Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 146: Khảo nghiệm




Áo Đức Kỳ nhắm hai mắt lại chờ đợi khoảnh khắc nhận chủ, thế nhưng đợi khoảng nửa phút thì lại giống như không có bất cứ cảm giác gì cả. Chẳng lẽ vẫn chưa bắt đầu?

Áo Đức Kỳ mở mắt ra thì thấy Nhan Tử Dạ vẫn đứng ở đó, thế nhưng huyết châu đã bay trở về tay cậu, tỏa ra hồng quang mê người.

“Vì cái gì?” Áo Đức Kỳ nhìn Nhan Tử Dạ, nhàn nhạt hỏi. Vì cái gì vẫn chưa bắt đầu, không, đúng hơn là vì sao lại ngừng lại.

Hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ chợt lóe thu hồi huyết châu vào trong cơ thể, sau đó nói với Áo Đức Kỳ: “Bỏ đi, chuyện anh cùng Tiểu Thứ ở bên nhau tôi sẽ không ngăn cản nữa, hai người muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy.” Giọng điệu của Nhan Tử Dạ hệt như đã buông tha cho hai người.

“Chủ nhân….” Tiểu Thứ Cầu phát hiện mình đã khôi phục tự do thì lập tức quỳ xuống bên cạnh Áo Đức Kỳ, ngẩng đầu cảm kích nói với Nhan Tử Dạ: “Chủ nhân, cám ơn người.” Thật tốt quá, nếu vậy thì Áo Đức Kỳ không cần mất đi tu vi hiện giờ.

“Không được.” Áo Đức Kỳ lạnh lùng nói: “Nhan Tử Dạ, hôm nay tôi nhất định phải nhận cậu làm chủ.”

“Áo Đức Kỳ…” Nhan Tiểu Thứ nhìn Áo Đức Kỳ, muốn nói lại thôi.

“Tiểu Thứ, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với em, bất luận phải trả cái giá thế nào, tôi cũng nguyện ý.” Áo Đức Kỳ đưa tay xoa xoa gò má Nhan Tiểu Thứ, khóe môi lãnh ngạnh cong lên thành một nụ cười có thể hòa tan cả dòng sông băng: “Nếu Tiểu Thứ đã nhận Nhan Tử Dạ làm chủ, tôi cũng nguyện ý, như vậy chúng ta không phải lại càng xứng đôi hơn à?”

“Ai nói tôi muốn ký khế ước thú với anh.” Nhan Tử Dạ khoanh tay trước ngực, mắt lạnh nhìn Áo Đức Kỳ.

Áo Đức Kỳ chuyển dời lực chú ý từ Tiểu Thứ qua người Nhan Tử Dạ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Trong mắt Nhan Tử Dạ ẩn chứa ý cười: “Muốn ký khế ước chủ phó với tôi phải có thiên phú tu yêu, mà Áo Đức Kỳ anh là thú nhân thuần khiết, tôi không nhìn thấy thiên phú tu yêu ở anh. Thế nên, cho dù tôi và anh ký khế ước chủ phó thì anh cũng không thể trở thành yêu.”

Không thể biến thành yêu? Vậy nghĩa là không thể vĩnh viễn cùng Tiểu Thứ ở cùng một chỗ, như vậy sao được. Áo Đức Kỳ lập tức từ mặt đất bật dậy, truy hỏi: “Kia phải làm sao mới có thể biến thành yêu?” Chỉ có thể biến thành cái gọi là yêu mới có thể ở bên Tiểu Thứ, Áo Đức Kỳ tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.

“Ai nói chỉ có biến thành yêu mới có được sinh mệnh vô tận?” Nhan Tử Dạ mỉm cười thản nhiên nói: “Áo Đức Kỳ, An Nhĩ Tư cũng không biến thành yêu, anh ta vẫn là thú nhân như trước.”

Áo Đức Kỳ sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: “Nói trọng điểm.”

“Áo Đức Kỳ, từ khi nào anh trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy.” Nhan Tử Dạ trêu chọc nói: “Nói thật với anh, vừa nãy chỉ là khảo nghiệm mà thôi, chúc mừng, anh đã thông qua.”

An Nhĩ Tư lộ ra nụ cười tao nhã như ngọc, đứng dậy đi tới trước mặt Áo Đức Kỳ nói: “Chúc mừng, Áo Đức Kỳ.”

“Khảo nghiệm? Chủ nhân, khảo nghiệm cái gì cơ?” Nhan Tiểu Thứ ngây ngốc, căn bản không phản ứng kịp.

“Chính là khảo nghiệm.” Nhan Tử Dạ đưa tay gõ đầu Nhan Tiểu Thứ: “Bộ dáng khóc lóc của mi vừa nãy thực xấu muốn chết. Mi nghĩ ta muốn chia rẽ mi cùng Áo Đức Kỳ thật à? Ta là người lòng dạ hiểm độc như vậy sao? Đứng lên, hở ra là quỳ, ta còn chưa có chết đâu!”

Nhan Tiểu Thứ sờ sờ đầu, lập tức từ mặt đất đứng dậy, túm lấy tay Nhan Tử Dạ ngây ngô hưng phấn nói: “Chủ nhân, cám ơn người, người thực tốt quá.”

Kết quả, An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ không hẹn mà cùng nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt của hai người, ánh mắt đồng thời lóe sáng quang mang. Sau khi liếc mắt nhìn đối phương thì cùng chịu đựng.

“Tốt lắm, đừng nháo nữa. Nói chính sự.” Nhan Tử Dạ từ trong tay Nhan Tiểu Thứ rút tay mình lại, nếu tiếp tục như vậy cậu sợ mình sẽ bị hàn khí trên người Áo Đức Kỳ trực tiếp đông thành băng, đương nhiên, áp suất trên người An Nhĩ Tư cũng không ngừng giảm xuống.

“Đúng vậy, nói chính sự, ngồi xuống hết đi.” An Nhĩ Tư thực tự nhiên ôm lấy bả vai Nhan Tử Dạ, sau đó lén lút kéo cậu ngồi xuống sô pha. Áo Đức Kỳ cũng kéo tay Nhan Tiểu Thứ, ngồi xuống đối diện.

An Nhĩ Tư nói: “Áo Đức Kỳ, cậu có từng nghe nói tới chuyện bản đồ thần bí không?”

“Bản đồ thần bí? Ý cậu là truyền thuyết bản đồ thần bí có thể làm thú nhân đột phá cấp SSS?” Chuyện này Áo Đức Kỳ từng nghe nói qua, không riêng gì Áo Đức Kỳ, rất nhiều dòng chính của các đại gia tộc biết tới. Chính là chưa có ai chân chính thấy qua nên không có mấy người tin tưởng đó là thật.

Vì sao An Nhĩ Tư lại đột nhiên nhắc tới chuyện này? Nhớ lại khảo nghiệm mà Nhan Tử Dạ nói vừa nãy, đột nhiên hai nắm tay Áo Đức Kỳ siết chặt, ánh mắt trở nên sắc bén: “An Nhĩ Tư, hai người tìm được bản đồ kia rồi?”

“Đúng vậy, bản đồ nằm trong tay chúng ta, qua một đoạn thời gian nữa chúng ta sẽ đi tìm vị trí được đánh dấu. Bảo tàng trong bản đồ kia có thứ gì đó có thể giúp thú nhân tiến vào cấp SSS, thậm chí là càng cao hơn nữa. Tôi cảm thấy khá hứng thú, muốn xem thử rốt cuộc là thứ gì mà lợi hại đến vậy.” Này chẳng những là vì An Nhĩ Tư, đồng dạng, Nhan Tử Dạ cũng rất tò mò về nó.

Nghe xong, Áo Đức Kỳ đã hiểu được ý tứ của hai người, chỉ cần tìm được thứ trong truyền thuyết kia, anh có thể đột phá trở thành thú nhân cấp SSS, thậm chí là càng mạnh hơn nữa. Như vậy, anh có thể vĩnh viễn ở cùng Tiểu Thứ. Nhưng rất nhanh Áo Đức Kỳ đã nhận ra một vấn đề, anh mím môi hỏi: “Kia nếu truyền thuyết đó không tồn tại thì sao?”

Đúng vậy, nếu thứ kia không tồn tại mà anh lại không thể trở thành yêu thì phải làm sao?

“Không tồn tại? Cho dù không tồn tại thì cũng không có vấn đề gì cả, đến khi đó, nếu thực sự không có cách nào, tôi sẽ đưa yêu đan của mình cho An Nhĩ Tư. Như vậy An Nhĩ Tư có thể trực tiếp dùng yêu đan luyện hóa, sau đó biến thành yêu.” Kỳ thực Nhan Tử Dạ đã sớm tính toán tới, nếu bảo tàng chỉ là giả thì đây chính là lựa chọn cuối cùng.

Thế nhưng chuyện này An Nhĩ Tư cũng không biết, vì thế nghe Nhan Tử Dạ nói vậy thì có chút sửng sốt, nụ cười tao nhã trên mặt lập tức thu liễm, thế vào đó là biểu tình nghiêm túc: “Tiểu Dạ, em nói gì đó, em muốn đưa yêu đan cho tôi? Vậy em thì sao?”

Yêu đan trọng yếu đối với Nhan Tử Dạ thế nào, An Nhĩ Tư đương nhiên biết, nếu không còn yêu đan, Nhan Tử Dạ sẽ thế nào? Sẽ biến mất sao? Không thể, tuyệt đối không thể. Không chờ Nhan Tử Dạ trả lời, An Nhĩ Tư đã nắm chặt lấy tay Nhan Tử Dạ, dùng giọng điệu dồn dập lại khẩn trương nói: “Tôi không cần yêu đan của em, Tiểu Dạ, tôi nói rồi, đời này em đừng hòng rời khỏi tôi. Nếu thế giới này đã không còn em thì tôi cũng không sống một mình đâu.”

“Anh nghĩ đi đâu vậy.” Nhan Tử Dạ có chút dở khóc dở cười, cảm giác được An Nhĩ Tư nắm tay mình có chút đau, Nhan Tử Dạ vỗ vỗ mu bàn tay An Nhĩ Tư để anh bình tĩnh lại, giọng điệu thong thả: “An Nhĩ Tư, hãy nghe tôi nói. Tôi là yêu, cho dù không còn yêu đan thì tôi vẫn có thể tu luyện trở lại, cùng lắm là mất một khoảng thời gian dài mà thôi, chẳng lẽ chỉ chút thời gian như vậy mà anh cũng không nguyện ý chờ tôi à?”

“Đương nhiên không phải, chính là, Tiểu Dạ, thực sự đơn giản như em nói à?” Bởi vì lời nói vừa nãy làm An Nhĩ Tư có chút bất an, anh cảm thấy Nhan Tử Dạ giấu mình chuyện gì đó.

“An Nhĩ Tư, tôi không gạt anh. Trong suy nghĩ của anh, tôi là loại người thích lấy sinh mệnh mình ra đùa giỡn à??” Giọng điệu Nhan Tử Dạ thực nhẹ nhàng, ánh mắt không hề né tránh cũng không hề chột dạ. Thế nhưng trong lòng cậu nghĩ gì thì không ai biết.

“Ừm, Tiểu Dạ, tôi tin tưởng em.” Chính là cho dù tạm thời tin tưởng nhưng trong lòng An Nhĩ Tư vẫn thực bất an, hiện giờ anh lại càng rốt ruột muốn tìm ra bảo tàng kia, chỉ cần tìm được nó thì anh có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Tiểu Dạ. Như vậy Tiểu Dạ cũng không cần đưa yêu đan cho anh.

“Kia, Tiểu Thứ thì sao?” Áo Đức Kỳ nghe hai người nói chuyện thì cũng hiểu đại khái ý tưởng của Nhan Tử Dạ, thế nhưng đó chỉ giới hạn là Nhan Tử Dạ thôi, Áo Đức Kỳ muốn biết Nhan Tiểu Thứ liệu có vấn đề gì hay không.

“Tiểu Thứ cùng tôi đều là yêu, tôi không có vấn đề thì nó đương nhiên cũng sẽ không.” Cùng lắm chỉ là bị đánh quay về hình hài một quả trứng mà thôi, thời gian ấp trứng có thể sẽ dài một chút, ừm, bởi vì đã không còn yêu đan nên bị đánh quay về nguyên hình, khi đó trí lực sẽ bị ảnh hưởng. Cho dù là vậy thì Tiểu Thứ vẫn an toàn hơn cậu.

Có một số việc, Nhan Tử Dạ sợ An Nhĩ Tư lo lắng nên không nói ra. Đã không còn yêu đan, thân thể cậu quả thực không có việc gì, bởi vì nó vốn là thân thể của bán thú nhân. Chính là không còn yêu đan tương đương với việc mất đi linh hồn lực, đến khi đó linh hồn Nhan Tử Dạ vốn không thuộc về nơi này, rất có thể sẽ bị bài xích.

Nhưng đó cũng chỉ là có thể mà thôi, xác suất là năm mươi phần trăm. Khi đó hẳn là đã rất lâu về sau, có thể ở bên An Nhĩ Tư lâu như vậy, có lẽ cũng không còn tiếc nuối. Cậu đã nói qua, cậu tình nguyện chết trước An Nhĩ Tư chứ không nguyện một mình lưu lại mà thương tâm.

Nghe thấy chính mình đồng dạng cũng không có vấn đề, Nhan Tiểu Thứ liền nghiêng đầu nói với Áo Đức Kỳ: “Nếu thực sự có ngày đó, ta nhất định sẽ đem yêu đan của mình cho anh, để anh sống sót.”

Áo Đức Kỳ vươn tay xoa xoa mặt Nhan Tiểu Thứ: “Sẽ không có ngày đó.” Nói xong, Áo Đức Kỳ lập tức hỏi An Nhĩ Tư: “Khi nào xuất phát, tôi đi cùng hai người.”

Hiện giờ bởi vì liên quan tới Nhan Tiểu Thứ, Áo Đức Kỳ đã bước lên chung thuyền với An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, thế nên có một số việc An Nhĩ Tư cũng không dối gạt.

“Trong tay chúng ta chỉ có một nửa bản đồ, một nửa khác đang ở chỗ Nhan Tôn. Phần trong tay chúng ta chỉ có tọa độ vị trí nhưng không có tọa độ tinh cầu, nó nằm trong tấm bản đồ của Nhan Tôn. Hiện giờ Nhan Tôn vẫn chưa tìm ra tinh cầu kia, chờ ông ta tìm ra rồi, chúng ta sẽ qua đó.” An Nhĩ Tư đã phái ba thú nhân cao cấp bám sát Nhan Tôn, nếu ông ta tìm ra tinh cầu kia thì lập tức sẽ có tin tức truyền về.

“Ừm, khi đó nhất định phải cho tôi biết. Tiểu Thứ, chúng ta đi thôi!” Áo Đức Kỳ đứng dậy, chuẩn bị mang Nhan Tiểu Thứ rời đi.

Thế nhưng Nhan Tiểu Thứ lắc lắc đầu nói: “Áo Đức Kỳ, ta đã lâu không được gặp chủ nhân, khoảng thời gian này ta muốn ở lại bên người chủ nhân.”

Áo Đức Kỳ nhìn Nhan Tiểu Thứ một cái thật sâu, sau đó gật đầu: “Ừm, đến lúc đó tôi tới đón em về nhà.”

“Ừm.” Nhan Tiểu Thứ đáp lại bằng gương mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.

Đợi Áo Đức Kỳ đi rồi, An Nhĩ Tư mới sâu kín hỏi Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, em yên tâm về Áo Đức Kỳ như vậy à?”

“Đã hạ tâm ma trên người anh ta, có gì phải lo lắng chứ. Không phải anh cũng vậy à?” Nhan Tử Dạ tựa tiếu phi tiếu nhìn An Nhĩ Tư, hai người bọn họ đều là dạng người thích chuẩn bị vẹn toàn. Cho dù hiểu biết Áo Đức Kỳ nhưng vẫn không hoàn toàn yên tâm. Thế nên cậu cùng An Nhĩ Tư đều động tay động chân trên người Áo Đức Kỳ một chút, tin tưởng hẳn bản thân Áo Đức Kỳ cũng biết được.

Một khi Áo Đức Kỳ phản bội bọn họ thì kết quả của anh ta sẽ cực kỳ bi thảm.

“Chủ nhân, kia Áo Đức Kỳ có bị gì không?” Nhan Tử Dạ có chút lo lắng hỏi.

“Chỉ cần anh ta không phản bội chúng ta thì sẽ không có vấn đề gì cả.” Nhan Tử Dạ bất đắc dĩ nhìn Nhan Tiểu Thứ, còn chưa gả đi mà tâm đã dính trên người Áo Đức Kỳ rồi, sau này sẽ đến mức nào đây a.



Hoàn Chương 146.

_________________