Tinh Thần Châu

Chương 113: Tín khẩu khai hà




Đỉnh ngọn núi, trưởng lão sáu đại phái nhìn thấy mây đen bình phục xuống tới đều thoáng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên một trưởng lão kêu lên: "Mau đến xem, động rồi."
 
Chư vị trưởng lão ghé vào cùng nhau, chỉ thấy quang điểm trên sáu thần thức la bàn, ngoại trừ những quang điểm rải rác đang tản ra, còn những quang điểm đang tụ thành một đống đều động lên, tựa hồ đều đang cùng đi về một hướng. Các trưởng lão bình tâm tĩnh khí nhìn xem, nhưng đi một đoạn thời gian, các quang điểm đều không động nữa.
 
Đây là chuyện gì xảy ra? Chư vị trưởng lão thấy kỳ quái. Bọn họ cũng là người có kinh nghiệm lịch lãm trong Yêu Quỷ Vực, biết những quang điểm tản ra kia chính là những người có kinh nghiệm lịch lãm đã ẩn núp xuống tới. Nhưng những quang điểm đang tập trung đã xảy ra chuyện gì? Chưa từng gặp qua.
 
"Chẳng lẽ toàn bộ đã bị Quỷ Tướng Quân bắt lại?" Cừu Vô Oán nghi hoặc nói. Mọi người lặng lẽ, đều có chung suy đoán này, trong lòng một mảnh trầm trọng, theo lý thuyết xuất hiện tình huống như vậy, những trưởng lão như họ phải xuất thủ cứu giúp. Nhưng từ trong tay Quỷ Tướng Quân có thể cứu ra được sao? Hắn có tu vi Quỷ Vương hậu kỳ không nói, thủ hạ cấp bậc Quỷ Vương càng không biết có bao nhiêu, bằng tu vi Độ Kiếp kỳ như bọn họ, chỉ sợ cũng có đi không về.
 
"Di!" Một trưởng lão Phù Tiên Đảo chỉ vào một quang điểm đang di động trên thần thức la bàn, mọi người cùng chăm chú quan sát. Toàn trưởng lão và Tôn trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, bọn họ rất quen thuộc đối với quang điểm này, chính là Dược Thiên Sầu, người ta chưa từng động, tiểu tử này một mình muốn làm gì?
 
Dược Thiên Sầu thoáng nhắm mắt, mở mắt lại nhìn giai nhân đối diện mỉm cười, mười ngón tung bay trên dây đàn, một đoạn nhạc dạo như mây bay nước chảy lưu loát sinh động chợt mở rộng, là làn điệu cho tới bây giờ mọi người chưa từng nghe qua. Ánh mắt thị nữ ôm tỳ bà sáng lên, tĩnh tâm nghiêng tai lắng nghe. Nếu Quỷ Tướng Quân có thể làm ra được khúc tỳ bà, tự nhiên cũng hiểu như âm luật này, ánh mắt nhìn Dược Thiên Sầu hiện lên một tia kinh ngạc vô cùng.
 
Ba nữ đệ tử Vạn Phân Viên quen biết Dược Thiên Sầu cũng chưa bao giờ biết hắn có thể chơi đàn, chỉ biết hắn cùng chủ sự trưởng lão có quan hệ tốt, bình thường vẫn hay đến Vạn Phân Viên hỗn ăn hỗn uống. Mọi người dần dần chìm đắm trong tiếng đàn.
 
Dược Thiên Sầu bỗng nhiên hát lên, thanh âm không tính là hoàn mỹ, giọng hát thoáng khàn khàn, nhưng ý nhị thản nhiên: "Đạo bất tận hồng trần xa luyến, tố bất hoàn nhân gian ân oán, thế thời đại đại đều là duyên, chảy cùng một dòng máu, uống cùng một dòng nước, con đường này chầm chậm lại vĩnh viễn. Hồng hoa đương niên bồi lá xanh, nhưng kiếp sau có ai tới bồi? Miểu miểu mang mang lại quay về, tình cảnh ngày xưa lại hiện lên, ngẫu nhiên chặt đứt tơ tình, than nhẹ thế gian hay thay đổi…"
 
Chỉ một câu hồng hoa đương niên phối lá xanh, kiếp sau lại có ai tới cùng? Quỷ Tướng Quân và thị nữ đều động dung, hai người khó kìm lòng nổi, bốn mắt triền miên, ôn nhu hiện lên. Nữ đệ tử dưới đài điểm tướng thần tình hoảng hốt, ánh sáng ôn nhu lóe lên trong mắt, mang theo một chút xuân tình. Mà các tướng lĩnh và nam đệ tử chỉ cảm thấy nhạc khúc êm tai, ca từ đầy ý tứ hàm xúc tang thương kéo dài, đều bị hãm sâu trong đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Đột nhiên tiếng đàn chợt sục sôi vài phần, ánh mắt Dược Thiên Sầu nhìn thẳng Quỷ Tướng Quân hát: "Yêu giang sơn lại càng yêu mỹ nhân, anh hùng hảo hán nào tình nguyện cô độc? Thân nam nhi, hồn thân can đảm nhiệt huyết, chí khí hào hùng vang danh khắp tứ hải, đời người bao nhiêu năm ngắn ngủi a! Không say quyết không thôi, mỹ nhân của ta! Hoàng Hà chảy về tây, lại đến một chén rượu! Không say quyết không thôi, sầu tình phiền não không để trong lòng…"
 
Đoạn nhạc phía sau vừa hát ra, ánh mắt Quỷ Tướng Quân dời khỏi người thị nữ, mạnh mẽ nhìn thẳng Dược Thiên Sầu, trên mặt liên tục biến ảo, có vẻ dị thường kích động. Nam nhân bên dưới đài điểm tướng đều bị ca từ xướng ra tâm huyết hào hiệp nam nhi lây nhiễm, trong ngực các tướng lĩnh không ngừng phập phồng, trong con ngươi phiếm màu đỏ máu, nghĩ tới bản thân xuất thân quân nhân, đã từng đông chinh tây chiến máu nhuộm sa trường như bọn họ càng có thể thể hội sâu sắc câu hát kia, thân nam nhi, hồn thân can đảm nhiệt huyết, chí khí hào hùng vang danh khắp bốn biển…
 
Các tướng sĩ cắn chặt răng, cả người run lên, mặc dù đã chết, chuyện cũ đã xa vời, nhưng giờ này chợt hồi ức, thật không uổng công đã xả thân, chết trận sa trường, hồn không về cố hương, ai không tin? Hôm nay có bài ca làm chứng…Thân nam nhi, hồn thân can đảm nhiệt huyết, chí khí hào hùng vang danh khắp bốn biển.
 
Dược Thiên Sầu đàn hát nhiều lần, đến cuối cùng bị tình cảm quần chúng lây nhiễm, trong bất tri bất giác điều động chân nguyên, tiếng đàn càng vang, tiếng ca càng hùng tráng, cuồn cuộn truyền hướng bốn phía. Mấy lần như thế, ngón tay kéo dài một đạo hài âm, kết thúc, tiếng vang nhộn nhạo thật lâu.
 
Thẳng đến khi Dược Thiên Sầu ngồi ngây một chút, chống tay đứng lên, mọi người mới phát hiện đàn hát đã kết thúc. Dưới đài một vị tướng lĩnh bỗng nhiên trọng trọng huy quyền đập vào ngực, cử quyền hô to nói: "Đại tướng quân."
 
Trong chốc lát khắp bốn phía, ngoại trừ đệ tử các phái, mọi người giơ tay không ngừng hô lớn nói: "Đại tướng quân…đại tướng quân…" Tâm tình sôi trào, thanh chấn khắp nơi, sát khí trên người bọn họ truyền ra, tập hợp giữ không trung quấn quýt. Đệ tử các phái trợn tròn mắt há hốc.
 
Quỷ Tướng Quân đối mặt mọi người, nỗ lực bình phục lồng ngực đang phập phồng, giơ hai tay cố sức đè áp xuống, chúng quân sĩ lúc này mới ngừng hét. Hắn lại xoay người, nhìn về phía Dược Thiên Sầu, cắn răng nhổ ra hai chữ: "Hảo ca."
 
Dược Thiên Sầu cũng chắp tay, cười nói: "Đại tướng quân khen quá lời, chẳng hay đã khôi phục sĩ khí cho các tướng sĩ của đại tướng quân thế nào? Đại tướng quân thỏa mãn chứ?"
 
"Ha ha…" Quỷ Tướng Quân ngửa mặt lên trời cười dài, bỗng nhiên phất tay nói: "Bài hát hay như vậy, có tên không?"
 
Dược Thiên Sầu thẳng thắn vỗ mông ngựa tới cùng, cười nói: "Bài hát mới sáng tác, còn chưa đặt tên, nếu đại tướng quân muốn, tại hạ thủ một tên tặng đại tướng quân là được." Vừa nói vừa quan sát bốn phía, ánh mắt rơi vào cột cờ thật lớn, chỉ bí quyết trong tay kháp động, ba đạo hàn mũi nhọn lao ra, ở trên cột cờ xoay quanh lóa hoa mắt, thu lại nắm tay, ba đạo hàn quang cấp tốc quay trở về vị trí cũ.
 
Mọi người nhìn theo ánh mắt Quỷ Tướng Quân, chỉ thấy trên cột cờ hiện lên mấy chữ lớn, Quỷ Tướng Quân thì thầm nhiều lần: "Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân, yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân…" Sau đó lại cười to một trận nói: "Hay cho câu yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân, Dược tiên sinh đúng là đại tài có một không hai!"
 
Dược Thiên Sầu vừa định khách khí vài câu, chỉ thấy hắn lại nhìn phía dưới đánh một thủ thế, bỗng nhiên toàn bộ tướng sĩ phía dưới hô lớn: "Dược tiên sinh thật đại tài! Dược tiên sinh thật đại tài!" Mới hô hai lần, Quỷ Tướng Quân mới vung tay ra dấu ngừng lại.
 
"Khái khái…" Dược Thiên Sầu che miệng làm bộ ho khan hai tiếng, trên mặt chợt đỏ lên thật hiếm thấy.
 
Quỷ Tướng Quân kéo thị nữ qua bên người, nắm tay nàng ôn nhu nói: "Hồng hoa đương niên phối lá xanh, kiếp sau lại có ai bồi cùng? Đông mỹ nhân của ta, phía tây…Di!" Hắn bỗng nhiên quay đầu, hỏi: "Dược tiên sinh, trong bài hát kể về sông Hoàng Hà chảy về tây, Hoàng Hà đó ở nơi nào? Ta cũng từng ngang dọc bốn phương, thế nào chưa từng nghe qua, còn thỉnh tiên sinh chỉ giáo?"
 
"Khái khái…" Dược Thiên Sầu lại một phen ho khan, mẹ nó! Mê hát đã quên, đã quên thuận tiện sửa ca từ, thế nào đem luôn sông Hoàng Hà kiếp trước hát ra luôn, hiện tại bảo ta đi đâu đem Hoàng Hà tới đây? Nguyên lai thành ngữ "tín khẩu khai hà"(ăn nói lung tung) đã tới như thế này, ta kháo!
 
Thế nhưng vấn đề như vậy tựa hồ không làm khó được hắn, hắn tự nhiên có thể cho ra một đáp án lừa dối cho qua. Thần tình Dược Thiên Sầu bỗng nhiên trịnh trọng, nói: "Nhân gian tuy rằng lanh lảnh càn khôn, nhưng thế đạo hôm nay, lòng người khó lường, ta không biết có dòng sông nào nhượng ta dùng hai chữ trong suốt để hình dung, nếu ta nghĩ hồn trọc bất kham, vậy ta gọi là Hoàng Hà thế nào?"
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu