Tinh Thần Châu

Chương 151: Rút thăm




Cuộc tỷ thí được cử hành ngay sân rộng trước đại điện Tu Chân Các, khắp bốn phía đất trống, trên cây, trên nóc nhà, đều đầy người. Chưởng môn Phùng Hướng Thiên cùng các trưởng lão đứng ngay ban công tầng cao nhất của Tu Chân Các, hướng chung quanh nhìn lướt qua, đều thầm giật mình, lần này sao có nhiều đệ tử đến xem như vậy. Trước đây cũng không thiếu những cuộc tỷ thí như thế, nhưng tuyệt đối không có lực ảnh hưởng lớn như lần này, không ngờ đã hoàn toàn vây kín xung quanh.
 
Vốn không biết, ngoại trừ Tu Chân Các, đệ tử những mạch khác nếu trong tay không có việc gì làm đều chạy đến, có việc cũng sớm giải quyết gần xong, không vì điều gì khác, chỉ vì có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của Dược Thiên Sầu Luyện Đan Các. Cũng không phải Dược Thiên Sầu có bao nhiêu lực ảnh hưởng đối với bọn họ, chỉ là vì cử động của Dược Thiên Sầu chính là chuyện mà đệ tử các mạch khác muốn làm lại không dám làm, là mộng tưởng của bọn hắn. Đáy lòng bọn họ rất kỳ vọng Dược Thiên Sầu có thể đánh vỡ thần thoại bất bại của Tu Chân Các tại Phù Tiên Đảo, có thể xả giận cho những đệ tử cấp thấp như bọn họ, không hơn, cũng không có ý tứ gì khác.
 
Rất nhiều đệ tử các mạch chưa có tu vi Trúc Cơ kỳ càng nắm tay thở dài, vì chuyện mình không thể chạy tới quan sát mà phiền muộn không ngớt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Quanh thân sân rộng, đệ tử các mạch hầu như đều đứng thành một đống. Luyện Đan Các đã thành tiêu điểm của toàn trường, còn chưa lên sân khấu danh tiếng đã vượt qua đông đảo đệ tử Tu Chân Các, không biết có bao nhiêu người đang hướng bên này khe khẽ nói nhỏ, Tu Chân Các ngược lại giống như bị làm nền, điều này làm trong ngực các đệ tử Tu Chân Các rất không sảng.
 
Lần này Luyện Đan Các hầu như dốc toàn bộ lực lượng, ngoại trừ để lại mấy đệ tử chưa đạt Trúc Cơ kỳ ở lại giữ nhà, những đệ tử khác đều chạy tới cổ động cho Dược Thiên Sầu, dù Quan Uy Vũ cũng đã đứng trên ban công của Tu Chân Các.
 
Trong đại điện Tu Chân Các có vài trưởng lão đi ra, dẫn đầu chính là Đông Phương Trường Ngạo, sau đó lại có vài đệ tử khiêng theo mấy cái rương lớn theo sau, bày thành một hàng ngay trước đại điện Tu Chân Các, vài trưởng lão đi tới trước mỗi cái rương. Thanh âm Đông Phương Trường Ngạo lanh lảnh tản ra khắp sân rộng: "Lần này đệ tử Kết Đan kỳ tham gia tỷ thí có chín trăm tám mươi bảy người, để công bình nên quyết định rút thăm tỷ thí. Trong bốn rương này có bốn trăm chín mươi ba mộc ký, phàm là ai lấy dãy số tương đồng, chính là đối thủ tỷ thí. Còn dư ra một người, cho nên trong rương có một thẻ trống, đệ tử ngẫu nhiên lấy trúng thẻ trống, sẽ vô điều kiện tiến vào đợt tỷ thí rút thăm thứ hai. Hiện tại, toàn bộ đệ tử tham gia tỷ thí đến rút thăm."
 
Dương Thiên quay đầu lại nhìn Dược Thiên Sầu đang đứng bên cạnh cười khổ nói: "Chín trăm tám mươi bảy tên, vẫn rút thăm đến trong vòng mười tên đứng đầu, ít nhất phải thắng liên tiếp bảy trận mới được, người cần phải chuẩn bị sẵn sàng."
 
Dược Thiên Sầu cũng không thể nói gì chỉ cười cười, hướng phương hướng rút thăm trước đại điện đi đến. Hắn vừa đi ra nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mấy vạn đệ tử chung quanh, hầu như mọi người đều nghiêng đầu nhìn về phương hướng đệ tử Luyện Đan Các đang đứng. Phùng Hướng Thiên bọn họ đứng trên ban công Tu Chân Các, đối với biến hóa bốn phía thấy rõ ràng, những gương mặt đang bình thường lập tức biến thành những gương mặt đen thui, rất là đồ sộ.
 
Không ít trưởng lão đều ha ha nở nụ cười, Mạc trưởng lão của Luyện Khí Các càng kỳ quái nói: "Lão Quan, đệ tử của ngươi có điểm ý tứ a!"
 
Quan Uy Vũ quay đầu theo dõi hắn, tàn bạo nói: "Thế nào? Ngươi không phục? Có bản lĩnh Luyện Khí Các của ngươi cũng lôi ra một đệ tử như vậy đi."
 
Mạc trưởng lão cười hắc hắc nói: "Ta tự mình hiểu lấy, nếu biết rõ lôi ra còn mất mặt, ta không lôi ra mới tốt."
 
"Hai ngươi đấu võ mồm cũng không phân biệt trường hợp, không thấy được phía dưới có tới mấy vạn đệ tử sao?" Chưởng môn Phùng Hướng Thiên nhìn chằm chằm phía dưới cũng không quay đầu lại hừ lạnh một tiếng, hai vị chủ sự trưởng lão lúc này mắt to trừng mắt nhỏ cũng không tiếp tục hé răng.
 
Kỳ thực Dược Thiên Sầu thật muốn bảo trì điệu thấp, thế nhưng những đệ tử tỷ thí khác đều từ bên Tu Chân Các đi ra, mà chỉ có một mình hắn từ trong đám người Luyện Đan Các đi ra, không muốn làm người khác chú ý cũng không được a! Dược Thiên Sầu quan sát bốn phía, nơi nơi đều là những con mắt xoát xoát theo dõi hắn, giống như hắn biến thành động vật hi hữu của vườn bách thú.
 
Mẹ nó! Xem đi xem đi! Lão tử cũng không thu tiền. Trong miệng Dược Thiên Sầu nói nhỏ chậm rãi đi qua, dù sao có gần ngàn người đang đứng rút thăm, không vội. Thật đúng là đừng nói, hình dạng không chút hoang mang của hắn làm rất nhiều người bội phục không ngớt.
 
Nhiều người, rút thăm xong đều tự giác đứng sang hai bên. Thấy rút đã gần xong, Dược Thiên Sầu mới tìm cái rương ít người đứng xếp hàng nhất đứng vào, một chút nhích tới phương hướng cái rương đến gần. Đến phiên hắn, lúc này mới phát hiện trưởng lão đang dùng thần thức bảo vệ cái rương, hiển nhiên sợ có người dùng thần thức rót vào trong rương làm bừa.
 
Dược Thiên Sầu cũng không hề nghĩ giở trò, với hắn mà nói đánh với ai cũng như nhau, thò tay vào trong rương sờ soạng, phát hiện bên trong hầu như đã trống rỗng, ngón tay đụng tới một vật, tiện tay cầm lấy, lấy ra cũng không xem, thành thật đứng sang một bên, nhưng phát hiện đệ tử chung quanh tham gia tỷ thí đều đang đánh giá hắn, ánh mắt giống như yêu tinh nhìn thấy được thịt Đường Tăng.
 
Không bao lâu, đã rút thăm xong. Đông Phương Trường Ngạo quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Đệ tử nào ngẫu nhiên lấy thẻ trống thì giao ra đây, chờ tiếp theo lại rút thăm tỷ thí." Mọi người nhìn vào tấm thẻ trong tay mình, lại nhìn vào người bên cạnh. Dược Thiên Sầu cũng không nhìn ai, thành thật đứng yên, hắn cũng không tin tưởng vận khí mình lại tốt như vậy, có thể trong gần ngàn người lấy được thẻ trống.
 
Qua một hồi lâu, trong hàng đệ tử tham gia tỷ thí không ai đứng ra, tất cả mọi người nhìn nhau, đều không hiểu xảy ra chuyện gì. Sắc mặt Phùng Hướng Thiên ở trên lầu trong nháy mắt trầm xuống tới, nhìn Đông Phương Trường Ngạo chằm chằm quát: "Trường Ngạo, đã xảy ra chuyện gì?"
 
Đông Phương Trường Ngạo khom người thi lễ, lập tức xoay người lạnh lùng nói: "Đều đem thẻ trong tay các ngươi nhìn kỹ lại một lần, nhìn thấy rõ đi."
 
Dược Thiên Sầu cảm giác có chút không ổn, lẽ nào vận khí mình thực sự tốt như vậy? Tùy tiện chụp tới trúng ngay thẻ trống? Mở ra bàn tay nhìn lật qua lại một chút, nhất thời trên gáy chảy ra tầng mồ hôi. Trên tấm thẻ gỗ hơi mỏng, hai bên đều trơn, muốn tìm chút tỳ vết cũng trắc trở, đừng nói là tìm ra chữ. Muốn nói lấy được thẻ trống đương nhiên là chuyện tốt, nhưng hiện tại cầm trong tay thật sự có chút phỏng tay, đây không phải muốn mạng người nha! Vui đùa có điểm chơi lớn.
 
"Mọi người đã thấy rõ thẻ trong tay rồi chứ? Đệ tử lấy thẻ trống đứng ra." Đông Phương Trường Ngạo thật không biết có bao nhiêu phiền muộn, một chuyện nhỏ như thế không ngờ cũng huyên náo tới mức chưởng môn ngay trước mặt mọi người mắng hắn.
 
"Đông Phương trưởng lão, có phải thẻ không có chữ gọi là thẻ trống?" Trong đám người giơ lên một tay, có người yếu yếu hỏi một câu.
 
Đông Phương Trường Ngạo tức giận quát: "Đúng vậy."
 
Dược Thiên Sầu rất nhanh từ trong đám người thiểm ra, nắm một tấm thẻ trống đi tới trước mặt Đông Phương Trường Ngạo, hai tay đưa qua, kinh sợ nói: "Đệ tử thực sự không biết thẻ không chữ là thẻ trắng, thỉnh trưởng lão trách phạt!"
 
"Ông…" Mọi người thiếu chút nữa té xỉu, chu vi nhất thời náo nhiệt lên, tiếng cười không ngừng. Sắc mặt Đông Phương Trường Ngạo thâm trầm tới mức sắp nổi ra nước. Trên lầu Phùng Hướng Thiên vừa nhìn thấy đệ tử kia chính là Dược Thiên Sầu, miệng mấp máy nói không ra lời. Quan Uy Vũ và Phí Đức Nam trợn tròn mắt đứng sững sờ nơi đó. Mạc trưởng lão của Luyện Đan Các cúi đầu nhào lên lan can, cười đến không đứng dậy nổi, một hồi lâu mới thở phì phò ai u nói: "Lão Quan, đệ tử của ngươi cũng thật biết lăn qua lăn lại người, Đông Phương Trường Ngạo có lúc nào bị người đùa giỡn qua như vậy a! Náo động như vậy sẽ lấy mạng người đó, ha ha…"
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu