Tinh Thần Châu

Chương 156: Chửi mắng té tát




Tên đệ tử kia bị một tầng quang tráo kim hoàng sắc bao lấy, phun ra một hơi, thần tình cũng dần dần bình ổn xuống tới. Dược Thiên Sầu không tin tà, lại khống chế phi kiếm liên tiếp đả kích, đinh đinh đang đang không ngừng vang lên, vòng bảo hộ trong suốt mỏng như vỏ trứng lại không hề có một điểm phản ứng.
 
Thực sự là kiện pháp bảo lợi hại! Đệ tử các mạch thầm nghĩ đáng tiếc, Dược Thiên Sầu đã sắp thắng lợi, đối phương không ngờ lại có được thứ đồ vật này. Tiếu Uyển Thanh nhìn Khấu Tuyết Hoa nói: "Khấu sư thúc, quang tráo có dáng dấp như quả trứng kia là gì vậy? Không ngờ có lực phòng ngự mạnh như thế, ta xem phi kiếm của Dược Thiên Sầu không làm gì được nó!"
 
Khấu Tuyết Hoa nhìn chằm chằm địa phương tỷ thí nhíu mày nói: "Là Kim Cương Trạc, pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp trong trung phẩm pháp bảo, nó phóng xuất quang tráo tên là Kim Cương tráo, chỉ cần nguyên khí của tu sĩ thi triển bảo bối không dứt, dù có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ cũng không thể phá vỡ. Chỉ là không biết pháp bảo như vậy làm sao lại rơi vào tay một đệ tử chỉ có tu vi Kết Đan hậu kỳ."
 
"A! Pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp trong trung phẩm pháp bảo?" Tiếu Uyển Thanh ngạc nhiên. Hiểu ra dù là đại phái như Phù Tiên Đảo, cũng chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có khả năng được phân một kiện pháp bảo hạ phẩm, còn là pháp bảo công kích bình thường, loại pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp như trung phẩm pháp bảo hầu như được nhét vào hàng ngũ chuẩn thượng phẩm sơ cấp pháp bảo, phải biết rằng pháp bảo bảo mệnh có thể đối kháng đả kích rất khó luyện chế, không phải ai cũng có cơ hội có được một kiện trong tay, nếu có bảo mệnh sẽ không thành vấn đề, dù sao hành tẩu tại tu chân giới, nếu không phải quá sức không may mà đụng phải đối thủ có tu vi Độ Kiếp trung kỳ trở lên sẽ không sao!
 
Chỉ thấy tên đệ tử đứng bên trong vòng bảo hộ, lấy ra một viên Hồi Khí Đan, nhét một viên vào trong miệng, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu. Tiếu Uyển Thanh tiếc hận nói: "Hắn còn có Hồi Khí Đan trong tay, xem ra Dược Thiên Sầu cũng không có biện pháp làm gì được hắn."
 
Trong các mạch, cũng có những tiền bối biết hàng như Khấu Tuyết Hoa, chỉ chốc lát sau, chuyện tên kia dùng Kim Cương Trạc liền truyền ra, mọi người tiếc hận không ngớt, trận tỷ thí này chỉ sợ không ai có biện pháp làm gì được ai.
 
Dược Thiên Sầu hướng quang tráo gõ mạnh một trận, cũng không còn cách nào khác, không khỏi chỉ tay chửi ầm lên: "Ngươi là con rùa đen rút đầu, có gan đi ra quang minh chính đại đấu một hồi với lão tử, trốn ở bên trong có bản lĩnh gì. Ngươi là thứ không biết xấu hổ, đường đường Kết Đan hậu kỳ lại bị một người Kết Đan sơ kỳ như lão tử hách thành như vậy…có gan lăn ra đây cho lão tử…Tu Chân Các thế nào lại có loại mặt hàng rác rưởi như thế này, con mẹ nó! Ngoại trừ đánh lén chỉ biết co đầu rút cổ không ra, ngày hôm nay ta rốt rục lĩnh giáo bản lĩnh của Tu Chân Các…"
 
Ánh mắt tên đệ tử oán độc nhìn Dược Thiên Sầu đứng bên ngoài chửi ầm lên, song quyền nắm chặt đến rung động, ngày hôm nay cho dù hắn có sống được, bị Dược Thiên Sầu chửi mắng như vậy thật không mặt mũi gặp ai nữa, nhưng xung động qua đi liền lãnh tĩnh xuống tới, chỉ có sắc mặt âm trầm thật dọa người, dù sao mạng nhỏ trọng yếu, giữ lại mạng nhỏ không sợ không có cơ hội báo thù.
 
Những đệ tử Tu Chân Các đang quan sát xung quanh bị Dược Thiên Sầu mắng đến tức giận nghiến răng nghiến lợi, hắn chửi thì chửi đi, để làm chi lôi hết người của Tu Chân Các mà chửi, lời chửi cũng thật quá đả thương người.
 
Những trưởng lão trên ban công cũng nhìn nhau, trong những lịch đại tỷ thí, bọn họ cho tới bây giờ còn chưa thấy qua chuyện như vậy phát sinh, càng chưa thấy qua loại đệ tử như Dược Thiên Sầu, ít nhất cũng không có gì giống một đệ tử có phong phạm, lại giống như một người đàn bà chanh chua đang khóc lóc chửi loạn om sòm trước mặt công chúng.
 
Quan Uy Vũ và Phí Đức Nam có chút trợn tròn mắt, người trước là vì chưa từng thấy qua đệ tử có một mặt này, thật sự là quá không thể tưởng tượng. Người sau càng không nghĩ tới chuẩn con rể lại có tính tình này, mặc dù ở Vạn Phân Viên từng thấy hắn giở trò xấu xa, nhưng ở trước công chúng lại không chừa chút mặt mũi thật chưa từng thấy qua.
 
Sắc mặt Âu Tứ Hải âm trầm đến dọa người, hắn làm chủ sự trưởng lão của Tu Chân Các, nhìn thấy có người đứng chỉ vào mũi Tu Chân Các mà mắng chửi, làm sao có thể vui vẻ, huống chi ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, bèn quay đầu trầm giọng nói: "Quan Uy Vũ, đây là đệ tử thân truyền của ngươi?"
 
"Cái kia…Âu trưởng lão, hắn…hắn khả năng cũng bị đệ tử dưới mạch của ngươi đánh lén nên tức giận hồ đồ…trở lại ta nhất định chỉnh hắn." Quan Uy Vũ nhận lỗi, lại nghe bên kia đồ đệ vẫn đang chửi ầm không ngừng, tiếng thô tục càng ngày càng nhiều, càng chửi càng khó nghe. Quan Uy Vũ đành cười làm lành lau lau trán.
 
Vùng lông mày của Phùng Hướng Thiên cũng cau chặt lại, môi mấp máy vài lần muốn quản, nhưng thủy chung vẫn không mở miệng. Cuộc tỷ thí lần này vốn là nhượng các đệ tử dùng mạng để đánh nhau, nói trắng ra là, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì thủ thắng, cũng đều là thực lực của ngươi, mạng của người ta thiếu chút nữa đã mất, chửi mắng vài câu lại có gì, chỉ là xác thực có điểm kỳ cục.
 
Đệ tử các mạch hôm nay xem như được kiến thức, tỷ thí còn có thể trở thành như vậy? Cũng không biết ngày hôm nay Dược Thiên Sầu giúp cho phụ mạch đệ tử vẻ vang, hay làm mất mặt, cả đám không lời nào để nói, nghe hắn không ngừng biến đổi từ ngữ để chửi mắng. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Cổ Thanh Vân trong Tu Chân Các sững sờ đứng đó dở khóc dở cười. Đôi môi khéo léo của Tiếu Uyển Thanh sửng sốt ngây ra, sau đó quay đầu nhìn mọi người ngượng ngùng nói: "Đó thật là Dược Thiên Sầu sao?" Nàng thực sự nghĩ không ra, trong lòng nàng hắn vốn uy phong bát diện không gì không làm được không ngờ lại có một mặt này, một chút liền phá vỡ hình tượng đã được cảm nhận trong lòng nàng. Những người lúc trước được Dược Thiên Sầu cứu ra Yêu Quỷ Vực làm sao không nghĩ như vậy, đây là Dược Thiên Sầu từng đánh đàn hát vang hào hùng bên trong Yêu Quỷ Vực, lại cùng Quỷ Tướng Quân chuyện trò vui vẻ sao?
 
"Vương bát đản…rùa đen rút đầu…quy tôn tử…" Dược Thiên Sầu đứng giữa không trung, cũng mắng nửa ngày, thấy đối phương không có chút sở động vì phép khích tướng của mình, rốt cục ngừng lại. Nhất thời cảm giác chân nguyên có chút suy kiệt, miệng có chút khô, lúc này lấy ra một nắm Hồi Khí Đan, giống như ăn đường đậu toàn bộ nhét vào trong miệng.
 
Sau khi hồi phục nguyên khí, sờ cằm nhiễu vài vòng quanh Kim Cương Tráo, bỗng nhiên vỗ trán, lộ ra hình dạng như bừng tỉnh hiểu ra, thò tay vào trong túi trữ vật. Lập tức khiến cho tên đệ tử bên dưới khẩn trương, không biết hắn muốn làm gì.
 
Dược Thiên Sầu lấy ra một tấm hoàng phù, hắc hắc âm hiểm cười một trận, thế nào đã quên Trần Phong chế Phá Cương Phù đây! Khiến cho mình lãng phí nhiều nước bọt như vậy, mặc kệ có hữu dụng hay không, dùng thử xem hãy tính. Hai ngón tay rút ra, pháp quyết dẫn động, chậm rãi giơ lên, lúc này liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
 
Tên đệ tử kia biết không ổn, lập tức truyền vào đại lượng chân nguyên trong Kim Cương Trạc, quang tráo màu kim hoàng nhất thời trở nên ánh vàng rực rỡ, hiển nhiên đã tăng mạnh năng lực phòng hộ.
 
Chỉ thấy một đạo hoàng quang trong tay Dược Thiên Sầu bay thẳng đến Kim Cương Tráo, "phanh" một tiếng nổ, cả tên đệ tử lẫn quang tráo đều bị tạc lăn mấy vòng, khi hắn đầy mặt kinh khủng bò lên, lại phát hiện Kim Cương Tráo không có việc gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
 
"Ta kháo! Sao rắn chắc như thế! Trở lại!" Dược Thiên Sầu lại lấy ra Phá Cương Phù ném qua, tiếng nổ rầm rầm vang lên liên tiếp. Những đệ tử quan sát bốn phía không ngừng chậc lưỡi.
 
Phí Đức Nam không ngừng nhíu mày nói: "Hình như là Phá Cương Phù có thể phá cương khí của Nguyên Anh kỳ, tiểu tử kia lấy đâu ra thứ này?"
 
Mạc trưởng lão của Luyện Khí Các hai tay chống lên lan can lắc đầu nói: "Đệ tử kia suốt hai trận hạ thủ hung ác, lần này rốt cục đụng tới khắc tinh. Bằng tu vi của hắn bị chấn thương vài lần như vậy, chỉ sợ không bị thương cũng không tốt được bao nhiêu!" Quan Uy Vũ ở một bên cười, hắn thật sự không có ý tứ tiếp tục bao che khuyết điểm.
 
Trên tay Dược Thiên Sầu tổng cộng có sáu trương Phá Cương Phù, dùng hết cũng không làm gì được hắn, năng lực của tầng quang tráo phòng ngự cũng thật sự quá tốt. Tên đệ tử bị tạc lại bò lên, bò lên lại bị tạc đảo, sau sáu lần liên tiếp, sắc mặt trắng bệch, may là không thụ thương, hai mắt nhìn chằm chằm đối thủ trên không trung phảng phất như muốn toát ra lửa, lại nhét vào miệng một viên Hồi Khí Đan.
 
"Nhìn cái gì vậy! Không phục ngươi cứ đi ra." Dược Thiên Sầu bị ánh mắt hắn nhìn trừng rất không sảng, lần này nếu không nhân cơ hội giết hắn, sau này không biết phải nhận sự trả thù thế nào, lúc này quát: "Sắt còn có thể mài thành châm, lão tử không tin tưởng không tạc vỡ mai rùa của ngươi!"
 
Hai tay thò vào, mười ngón lật ra, tay kháp liên hoa, chỉ thấy trong túi trữ vật toát ra hơn mười đạo hàn quang, phi kiếm phía sau cũng sưu sưu bay ra, gần trăm thanh phi kiếm nhất tề bay lượn khắp bầu trời, rất đồ sộ. Mọi người chưa từng gặp qua một người có thể khống chế nhiều phi kiếm như vậy, tất cả ánh mắt đều khiếp sợ trành về hướng không trung…
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu