Tinh Thần Châu

Chương 170: Chờ xuất phát




Quan Vũ chợt mở mắt, trọng trọng gật đầu, lập tức đi xuống tháp, đi tới bãi đá nơi thao trường, ngẩng đầu nhìn lên hắc sắc đại kỳ thêu hai chữ Anh Hùng đang tung bay phần phật, tâm tình một trận kích động. Thầm nghĩ, lão đại lần đầu tiên hạ lệnh, xem ra đã tới lúc kiểm nghiệm năng lực thực chiến của đội ngũ. Hắn thò tay vào túi trữ vật lấy ra một tù và màu vàng kim, đặt bên mép cố sức thổi lên…
 
"Sư huynh, ngươi về trước đi! Chúng ta còn có chuyện riêng tư cần bàn." Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nói.
 
Hùng Huy sửng sốt, nhìn mấy người, hiện tại mới phát hiện sắc mặt mọi người cũng không bình thường, hiển nhiên là vừa phát sinh qua chuyện gì, gật đầu nói: "Không sao, các ngươi trò chuyện, ta về trước." Nói xong liền nhanh rời đi.
 
Sau một trận trầm mặc, Tất Tử Thông nhíu mày nói: "Dược huynh, rốt cục là chuyện gì xảy ra, nữ đệ tử Thanh Quang Tông vì sao lại là nữ nhân của ngươi?"
 
"Các ngươi thực sự muốn biết sao?" Giọng nói Dược Thiên Sầu không chút cảm tình.
 
Tất Tử Thông suy nghĩ một thoáng, trầm ngâm nói: "Dược huynh nếu thật xem chúng ta là huynh đệ, không ngại nói đến nghe một chút. Nói không chừng bốn người chúng ta có chỗ nào có thể giúp đỡ được."
 
Dược Thiên Sầu nhắm mắt trầm tư, nhớ tới hôm nay Khúc Bình Nhi thành lão bà của người khác, trong lòng đột nhiên đau đớn, mấy năm nay bao nhiêu nỗ lực lúc nào cũng đều hỗn loạn cảm tình đối với nàng bên trong, thương quá, đau quá, thậm chí quỳ qua, thủy chung mình chưa từng quên hứa hẹn ngày xưa, vì sao gặp lại là sự phản bội?
 
Hình ảnh kinh lịch mấy năm nay nhất nhất hiện lên trong đầu, nghĩ không ra mình quyết chí thề hẹn nhất tâm kiên trì, lại bị người hung hăng đạp một cước, trái tim thực sự đau quá. Dược Thiên Sầu thoáng gật đầu, lại mở mắt ra, đối mặt dãy núi non thở ra một hơi, nói: "Trước khi ta vào Phù Tiên Đảo, vốn là đệ tử Thanh Quang Tông."
 
"A…" Bốn người chấn động, đưa mắt nhìn nhau, đây chính là tối kỵ của tu chân giới. Kinh Tả nhìn hắn nói: "Dược huynh chẳng lẽ bị Thanh Quang Tông trục xuất sư môn?" Án theo ý nghĩ của bốn người, nếu hắn có thể nói ra, khẳng định đã bị Thanh Quang Tông trục xuất sư môn sau đó mới gia nhập Phù Tiên Đảo, bằng không thật đúng là phạm vào tối kỵ.
 
"Đều không phải." Dược Thiên Sầu lắc đầu, nhìn xa xa chậm rãi nói: "Ngày trước ta mới vào tu chân giới gia nhập Thanh Quang Tông, gặp một sư phụ đối xử với ta rất tốt, lúc đó ta nhận thức Khúc Bình Nhi. Sau vì sư phụ muốn chuẩn bị lo cho ta trúc cơ, một lần ra ngoài tìm thuốc bị người giết chết. Các ngươi không từng ở trong Thanh Quang Tông, không biết một tiểu đệ tử không có sư phụ che chở muốn tiếp tục sinh tồn thật có bao nhiêu trắc trở. Không qua bao lâu, bởi vì ta cùng Khúc Bình Nhi đi gần nhau một chút, đắc tội Lưu Chính Quang, bị trục xuất tới linh thạch quáng làm khổ sai, ngày tháng nơi đó có bao nhiêu gian nan những đệ tử gia tộc như các ngươi không thể nào tưởng tượng được. Ngay lúc đó, trùng hợp người của Huyễn Ma Cung công kích linh thạch quáng. Mà đường đường trưởng lão Thanh Quang Tông Lục Vạn Thiên vì muốn chạy trốn, lại bắt tiểu đệ tử như ta làm tấm mộc, ta cũng là một trong số đó, bị hắn bóp cổ ném ra ngoài."
 
Dược Thiên Sầu ngừng một chút, quay người lại nhìn bốn người tiếp tục nói: "May là ta mạng lớn, không ngờ không chết, lúc đó ta nghĩ, nếu tính mạng của ta ở Thanh Quang Tông không hề đáng giá, còn không bằng rời đi, liền thừa cơ hội đó trốn thoát. Sau đó ta đến Bách Hoa Cốc ở ngay Bách Hoa Cư gặp lại Khúc Bình Nhi, chúng ta riêng định chung thân, ước hẹn chắc chắn không gặp không về. Cũng ngay lúc đó, ta chính tay thiến Lưu Chính Quang."
 
"A!" Bốn người nhất thời có điểm trợn tròn mắt, Đàm Phi ngạc nhiên nói: "Lưu Chính Quang bị ngươi thiến?"
 
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Không sai, nếu ta đã xem các ngươi là huynh đệ, sẽ không cần phải giấu diếm các ngươi. Ta có thể thề với trời, chuyện này ngoại trừ bốn người, hiện tại ta chưa từng đề cập qua với ai."
 
Những kinh lịch này của hắn nói ra nửa thật nửa giả, lại gia tăng thêm một chút. Kết quả làm bốn người mơ hồ có chút kích động, Dược Thiên Sầu có thể đem chuyện bí ẩn như thế nói ra, đồng thời còn thề, hiển nhiên là thật. Tất Tử Thông lại hỏi: "Thì ra là thế, vậy sau đó thế nào?"
 
"Sau đó có lẽ đã được đổi vận! Cũng trong ngày đó, ta được người giới thiệu gia nhập Phù Tiên Đảo, còn may mắn được chủ sự trưởng lão Luyện Đan Các thu làm thân truyền đệ tử duy nhất. Vì vậy chuyên tâm tu luyện, chờ khi ta bước vào Bách Hoa Cốc lần nữa, chính là hôm nay, trùng hợp gặp được các ngươi, sự tình phía sau các ngươi cũng đã biết."
 
"Chủ sự trưởng lão Luyện Đan Các? Chẳng lẽ là Quan lão tiền bối có xưng hào Đan Si trong tu chân giới?" Võ Lập Thành hỏi.
 
Dược Thiên Sầu hướng về phía Phù Tiên Đảo chắp tay nói: "Chính là gia sư."
 
Kinh Tả gật đầu nói: "Điều này không sai, ta đang nghĩ vì sao Dược huynh có thể chưa đầy mười năm đã tu luyện tới Kết Đan kỳ, nguyên lai có đan dược của Quan lão tiền bối chống đỡ."
 
Tứ đại gia tộc tự nhiên biết rõ địa vị của Quan gia trong Phù Tiên Đảo, trách không được Dược Thiên Sầu dám ngay trước mặt công chúng đánh người, còn có tiền như thế, nguyên lai là đệ tử trực hệ của Quan gia. Bốn người thầm nghĩ bằng hữu này kết giao không uổng, nói không chừng còn có thể giúp đỡ mình thuận lợi kế thừa vị trí gia chủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Tất Tử Thông thở dài nói: "Trách không được Dược huynh nhìn thấy Khúc Bình Nhi thì kích động không ngớt, nói như thế là cô ấy phụ ngươi, nhưng vì sao nàng lại cùng một tên thái giám kết thành song tu đạo lữ? Sợ rằng có chuyện gì ẩn giấu bên trong, ta xem Dược huynh cũng không nên quá mức sốt ruột, đem việc này điều tra rõ ràng rồi hãy tính. Có chuyện chúng ta cũng không giấu diếm Dược huynh, bốn người chúng ta là đệ nhất người thừa kế của tứ đại gia tộc, không ngại để bốn người chúng ta vận dụng lực lượng gia tộc giúp ngươi điều tra rõ ràng." Ba người khác cũng gật đầu tán thành.
 
Đây là bánh ít đi, bánh quy lại, lão tử đã sớm đoán được bốn người các ngươi có phân lượng không nhẹ trong tứ đại gia tộc, bằng không những tử đệ bình thường khác làm sao có thể nhàn nhã đi chơi qua ngày trong Bách Hoa Cốc, lão tử cũng không khả năng đi chơi suốt ngày với các ngươi. Dược Thiên Sầu lắc đầu nói: "Không cần, việc này ta muốn đích miệng hỏi cho rõ ràng. Nhưng thật ra có chuyện muốn phiền phức bốn vị huynh đệ."
 
Bốn người nhìn nhau, Tất Tử Thông gật đầu nói: "Dược huynh không cần khách khí, từ hôm nay trở đi chúng ta là huynh đệ, chỉ cần chuyện chúng ta giúp được, cứ phân phó là xong."
 
Dược Thiên Sầu cũng không khách khí, lấy ra một bình sứ nhỏ giọt máu vào trong, sau đó giả vờ giả vịt đánh vào một đạo pháp quyết, đóng nắp lại đưa cho Tất Tử Thông nói: "Thanh Quang Tông không phải muốn đón Lưu Chính Quang trở về sao? Tin tưởng không chỉ đi một hai người, ta phải đi về điều phối lực lượng, miễn cho đến lúc đó xảy ra điều ngoài ý muốn. Phiền phức bốn vị huynh đệ giúp ta theo dõi. Sau khi ra khỏi Bách Hoa Cốc, Tất huynh chỉ cần mở nắp bình, ta tự nhiên sẽ biết các vị đi đến đâu."
 
Tất Tử Thông tiếp nhận bình sứ sảng khoái gật đầu nói: "Hiện tại chúng ta đi ra cửa thành nhìn xem, ngươi yên tâm." Nói xong bốn người dắt tay nhau rời đi. Dược Thiên Sầu vẫn bình tĩnh quay về tu chân liên minh, tới phòng mình thoáng mắt biến mất.
 
Bên trong quân doanh Ô Thác Châu, người của ba liên đội mặc hắc y che mặt đang chờ xuất phát, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên hiện thân trên bãi đá, Quan Vũ hô lớn một tiếng nói: "Kính lễ!"
 
"Bá!" Mấy trăm người bên dưới đài đồng loạt đưa nắm tay phải xéo lên ngực trái, hơi cúi đầu, động tác phi thường chỉnh tề. Ánh mắt Dược Thiên Sầu xẹt qua một khối ngân bài nhỏ trên ngực mọi người, mặt trên có đánh số, thời gian chế tạo lại thêm vào chút máu huyết của mình, có thể cho mình rất dễ dàng nắm giữ vị trí của từng người.
 
Sau đó Dược Thiên Sầu gật đầu, Quan Vũ liền hô: "Lễ tất!" Mọi người lại "bá" một tiếng cùng nhau khôi phục nguyên dạng, cũng không ai lên tiếng, cứ yên lặng đứng chờ mệnh lệnh.
 
Dược Thiên Sầu đồng dạng không rên một tiếng, lẳng lặng đứng ngay trên đài nhắm mắt dưỡng thần. Quan Vũ vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua, môi giật giật muốn hỏi một chút rốt cục là muốn làm gì, ánh mắt xẹt qua thủ hạ im lặng đứng bên dưới, lại nhịn trở xuống. Vì vậy từ trên xuống dưới mọi người đều yên lặng đứng thẳng, tràng diện cực kỳ quái dị.
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu