Tinh Thần Châu

Chương 178: Dạ lai khách




Từ Bách Hoa Cốc đến Thanh Quang Tông dùng phi hành pháp khí cũng phải bay hơn thời gian nửa ngày, theo lý thuyết, đám người Ngô Bảo Như đã phải trở về từ hôm qua. Nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức, Lưu Trường Thanh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ngay giữa đại điện Thanh Quang Tông, trong lòng thầm nghĩ không ổn, lẽ nào đúng như mình suy đoán, Phù Tiên Đảo hạ thủ đối với Lưu Chính Quang bọn họ? Nguyên bản còn lo lắng cho rằng phỏng đoán của mình chỉ là dư thừa, người ta đường đường Phù Tiên Đảo chẳng đáng làm chuyện như vậy, nhưng vì an toàn của đứa cháu ruột, nên làm phòng bị, hiện tại…
 
Nhớ tới bên Bách Hoa Cốc truyền đến tin tức, ngày xưa Dược Thiên Sầu vốn bị mọi người cho rằng đã chết không ngờ còn sống, còn gia nhập Phù Tiên Đảo, hơn nữa từ vài lần tin tức truyền đến phân tích, tiểu tử này hình như hỗn rất vui vẻ an nhàn, mặt mũi ở chính ma hai đạo cũng không nhỏ. Tuy rằng đánh Lưu Chính Quang, Lưu Trường Thanh suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng quyết định tạm thời nuốt xuống khẩu khí này, ngày xưa suýt chút bức tử người ta, người ta có oán khí cũng đã trút ra hết. Tình thế không mạnh bằng người, mất đi mặt mũi cũng chưa phải lúc tìm trở về.
 
"Sư đệ, người phái đi đã trở về chưa?" Lưu Trường Thành nhìn một gã trưởng lão đứng bên dưới hỏi. Thấy tôn tử mình đến giờ còn chưa về, hắn lại phái hai gã trưởng lão đến thăm dò đã xảy ra chuyện gì, chỉ hi vọng chuyện mình lo lắng đừng phát sinh.
 
Trưởng lão kia trầm ngâm nói: "Hai vị sư đệ đi dọc theo phương hướng đến Bách Hoa Cốc tra xét, lẽ ra cũng đã sắp quay về!"
 
Vừa mới dứt lời, một gã cửu đại đệ tử hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vào, hành lễ xong lại ấp úng nói không ra lời. Lưu Trường Thành nhíu mày trách cứ: "Hoang mang khẩn trương như vậy thành bộ dáng gì, có gì thì nói nhanh, hai vị trưởng lão đã có tin tức?"
 
Cửu đại đệ tử ngượng ngùng nói: "Là hai vị trưởng lão đã trở về, hai vị trưởng lão cung thỉnh chưởng môn đến ngoài sơn môn."
 
Lưu Trường Thanh cũng lười tính toán với hắn, hiện tại hắn quan tâm nhất là tin tức của tôn tử, đứng dậy bay thẳng ra ngoài điện, hai trưởng lão hai bên cũng đứng dậy đi theo. Một đám người bước nhanh qua sân rộng, đi tới bên ngoài sơn môn Thanh Quang Tông.
 
Lúc này ở đây đã vây quanh không ít người, nhưng sắc mặt đều rất khó xem, nhìn thấy chưởng môn cùng các trưởng lão đi tới, đều nhường ra con đường lại hành lễ. Lưu Trường Thanh cấp thiết nói: "Hai vị sư đệ có tin tức gì không?"
 
Hai vị trưởng lão được phái đi trao đổi ánh mắt, không nói gì, đều tự thối lui sang hai bên. Xuất hiện ngay trước mặt đám người Lưu Trường Thanh chính là một đống tay chân bị cụt máu me nhầy nhụa, tìm không ra một cỗ thi thể hoàn chỉnh, còn có hai túi trữ vật ở một bên, hiển nhiên đựng thi thể bị bầm thây không nguyên vẹn. Cách mấy thứ này xa hơn một chút trên bãi đá, đơn độc thả một đầu lâu, mơ hồ có thể nhìn ra là gương mặt của Lưu Chính Quang.
 
Tràng cảnh máu me trước mắt không che giấu được phong cảnh tú lệ của Thanh Quang sơn, nhưng lúc này lại có ai thưởng thức? Mọi người không ai dám hé răng, hô hấp của Lưu Trường Thanh càng ngày càng nặng, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm đầu của Lưu Chính Quang, cả người run lên lợi hại. Một lúc lâu mới thấy hắn nhắm mắt bật hơi, khống chế được tình tự của mình, tiếng nói có chút khàn khàn hỏi: "Nhị vị sư đệ phát hiện được ở đâu?"
 
"Khởi bẩm chưởng môn!" Một trưởng lão chắp tay nói: "Địa phương phát hiện thi thể của bọn họ cách Bách Hoa Cốc không tới một canh giờ, từ vết máu đọng lại phán đoán, chỉ sợ bọn họ rời khỏi Bách Hoa Cốc không bao lâu, liền bị tập kích, ở địa phương có vết tích tranh đấu."
 
"Đó chính là nói, người giết bọn họ rất có khả năng cũng từ trong Bách Hoa Cốc đi ra?" Lưu Trường Thanh sầm mặt hỏi. Trưởng lão kia gật đầu: "Từ vết tích quanh thân mà xem thì rất có thể, Ngô trưởng lão có dấu hiệu bị người truy tập từ phương hướng Bách Hoa Cốc. Còn có sự kiện tương đối kỳ quái, Chính Quang…" Hắn dừng một chút, chỉ vào đầu Lưu Chính Quang nói: "Đầu của Chính Quang nằm đơn độc ở cách xa mười thước, tựa hồ bị người dùng chân đá văng ra."
 
"Cái gì?" Thân hình Lưu Trường Thanh lảo đảo, là ai có cừu lớn như vậy đối với tôn tử mình, giết hắn còn muốn đá một cước vào đầu hắn! Ổn định đứng thẳng, khớp xương toàn thân hắn kêu lên răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nhổ ra vài từ: "Là Dược Thiên Sầu!"
 
Dược Thiên Sầu chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ được, lúc đó ở hiện trường sát nhân, nhìn thấy cái đầu chết không nhắm mắt của Lưu Chính Quang, hắn phi thường không vừa mắt, lúc này mới dùng một cước đá văng thật xa. Ai biết chỉ bằng điểm ấy, trực giác của Lưu Trường Thành liền phán đoán chính Dược Thiên Sầu làm, cũng không biết hắn làm sao mà phán đoán?
 
Những người khác đối với phán đoán của chưởng môn cũng còn nghi hoặc, nhưng không nói gì. Một trưởng lão bên cạnh Lưu Trường Thanh khuyên: "Chưởng môn còn thỉnh nén bi thương! Chắc chắn phải có ngày tra ra manh mối."
 
Lưu Trường Thanh sầm mặt chậm rãi nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói: "Đưa bọn họ chôn phía sau núi." Nói xong dứt khoát xoay người đi, hắn rất muốn tìm ra thi thể tôn tử, nhưng đã thành như vậy, còn cần sao? Hiện nay trọng yếu nhất là báo thù!
 
Ban đêm, tinh quang sáng lạn đầy trời, trên Thanh Quang sơn có thể đếm được hàng vạn ngôi sao, một đạo thân ảnh vọt lên bầu trời đêm đi xa. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Hậu hoa viên Dược phủ tại Yến Tử Thành, Tiết Nhị Nương đang chuẩn bị về sương phòng nghỉ ngơi, hai nha hoàn đang cầm theo đèn lồng dẫn đường. Bỗng nhiên có tiếng người nói: "Hậu nhân Tiết Đại Ngưu, ra đây!"
 
Tiết Nhị Nương và hai nha hoàn hoảng sợ, bên trong đình tại hậu hoa viên có một phong đăng, bên dưới đứng một lão giả, trên tay nâng phất trần, lộ ra dáng dấp thần tiên, chỉ là đêm khuya xuất hiện ở chỗ này có vẻ có chút quỷ dị. Người này chính là chưởng môn Thanh Quang Tông Lưu Trường Thanh.
 
"Tiên sư!" Tiết Nhị Nương liếc mắt liền nhận ra, bước chân bước nhanh tới, vẻ mặt mừng rỡ hành đại lễ nói: "Tiên sư, sao muộn thế này ngài cũng đến? Nga! Tiên sư chờ, ta hiện tại gọi trượng phu và nhi tử đến bái kiến tiên sư." Nghe được là tiên sư, hai nha hoàn đang nơm nớp lo sợ đứng một bên, không dám thở mạnh.
 
"Chậm đã!" Lưu Trường Thanh trầm giọng nói: "Ngươi nói nhi tử của ngươi cũng ở đây?"
 
Tiết Nhị Nương ngạc nhiên nói: "Thế nào? Tiên sư không biết? Thiên Sầu nhà ta không có nói qua với ngài sao? Ai! Hài tử này thật là…"
 
"Không cần phiền phức, hiện tại ngươi mang ta đi gặp hắn." Lưu Trường Thanh phất tay cắt đứt lời bà, biết được Dược Thiên Sầu ở đây, hắn đâu cần dông dài, để ổn định Tiết Nhị Nương, trên mặt hắn bài trừ vài phần dáng tươi cười.
 
"Dạ dạ dạ!" Tiết Nhị Nương nào dám hai lời, vội vã đi phía trước dẫn đường.
 
Bên trong thư phòng Dược phủ đèn đuốc sáng trưng, Dược Trường Quý đang ngồi bên cạnh bàn học gật đầu nhìn tiểu nhi tử luyện viết chữ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, hắn cau mày. Đã thành phu thê nhiều năm, mặc kệ tốc độ tiếng bước chân, Dược Trường Quý cũng nghe ra một trong số đó là thê tử, đêm hôm khuya khoắc sao lại xúc động như vậy! Cửa thư phòng đang khép chợt bị đẩy ra, Tiết Nhị Nương xông vào, vẻ mặt vui mừng nói: "Trường Quý, tiên sư của Thiên Sầu tới."
 
Dược Trường Quý khiếp sợ nói: "Tiên sư nào của Thiên Sầu?"
 
Tiết Nhị Nương giậm chân nói: "Ông nói còn tiên sư nào? Tự nhiên là vị tiên sư tiếp Thiên Sầu rời đi, người đang ở bên ngoài, hai cha con còn không mau ra bái kiến!"
 
"Cái gì?" Cả người Dược Trường Quý chấn động, lúc này luống cuống tay chân từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ, cấp tốc mở nắp thật nhanh. Hắn không phải như Tiết Nhị Nương cái gì cũng không biết, lúc đầu khi con lớn rời đi từng nói với hắn, cố ý nhắc tới Lưu Trường Thanh, hai người có đại cừu, nhi tử lưu lại ba bình sứ hơn phân nửa là đề phòng người này, bởi vì chỉ có hắn biết nhà mình ở nơi nào.
 
"Đừng chậm nữa, hai cha con mau tới bái kiến!" Tiết Nhị Nương giục giã nói. Dược Vô Sầu không biết cha mẹ đang nói chuyện gì, dừng bút, mở to đôi mắt xoay chuyển. Dược Trường Quý ổn định tâm thần, thay đổi dáng tươi cười nhìn tiểu nhi tử nói: "Nhanh theo cha đi bái kiến tiên sư!"
 
"Không cần!" Lưu Trường Thanh xông vào, mặt âm trầm ánh mắt lóe ra, kết quả không nhìn thấy Dược Thiên Sầu, không khỏi trầm giọng quát Tiết Nhị Nương: "Không phải ngươi nói nhi tử của ngươi đang ở đây sao? Nhi tử ngươi đâu?"
 
Tiết Nhị Nương kéo tiểu nhi tử quỳ lạy nói: "Đây là tiểu nhi tử của thiếp thân, Dược Vô Sầu."
 
"Ngươi nói nhi tử ngươi là hắn?" Lưu Trường Thanh có cảm giác như bị đùa giỡn. Tiết Nhị Nương vẫn vô tâm vô phế đáp: "Đúng vậy." Dược Trường Quý lăn lộn trong thương trường nhiều năm lại cảm giác bầu không khí có điểm sai, cau mày vẫn không nói chuyện.
 
Kỳ thực vừa rồi Lưu Trường Thanh và Tiết Nhị Nương lúc ở hậu hoa viên đã sản sinh hiểu lầm thật lớn, người trước cho rằng người sau nói nhi tử là Dược Thiên Sầu, bởi vì hắn căn bản không biết người sau đã có thêm một nhi tử lúc nào. Sau đó Tiết Nhị Nương lại không quá thông minh, đương nhiên cũng quan hệ tới việc bà không biết tình huống giữa hắn và Dược Thiên Sầu, nghĩ lầm người này đang hỏi về tiểu nhi tử của bà. Vì vậy mới xuất hiện một màn này.
 
"Hừ! Dược Thiên Sầu giết tôn tử của ta, hôm nay ta tìm không được hắn, không thể làm gì khác hơn cho người một nhà các ngươi đi theo chôn cùng tôn tử ta!" Lưu Trường Thanh nhất thời lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
 
Lúc này Dược Trường Quý kéo thê nhi ra sau lưng mình, hắn chắn ở phía trước, lạnh lùng nói: "Lão thất phu! Ngươi đường đường chưởng môn nhất phái tu chân giới, muốn trả thù cứ đi tìm nhi tử ta, vì sao phải liên lụy đến phàm phu tục tử chúng ta?"
 
Hai mẹ con đứng phía sau hắn nhất thời cảm thấy phát mộng, không biết rốt cục đang xảy ra chuyện gì. Phong độ ngày thường của Lưu Trường Thanh không còn, khặc khặc âm hiểm cười nói: "Ta muốn giết thì giết, còn cần giải thích với ngươi?" Phất trần trong tay chợt run lên…
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu