Tính Toán Chi Li

Chương 25: Đồ Có thể trả, nhưng ơn khó mà tính!




Hắn đẹp đến mức nào?

Nói như Tiểu Lý thì Hàn Mộ Vũ là kiểu người ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy rất đẹp trai rồi, sau đó càng nhìn lại càng đẹp. Ngũ quan không sợ bị xét nét, vì càng xét càng ưa nhìn.

Hỏi tôi, tôi cũng không nói rõ được. Tôi vốn không biết thế nào là đẹp trai. Sau này quen biết hắn, tôi cảm thấy hắn chính là đẹp trai. Mắt, mũi, miệng, lông mày, chỗ nào cũng vừa phải. Độ to của mắt này, độ dày của môi này, thậm chí độ dài và độ cong của mi cũng đúng chóc ý tôi. Càng về sau, thứ cảm giác này càng mãnh liệt, đặc biệt là ánh mắt. Đấy chính là con suối mát rượi, trong veo đến mức dường như không gì có thể làm ô uế được. Hơn nữa, người này còn trẻ mà lúc nào cũng toát lên sự điềm tĩnh vững chãi. Khí chất cũng nhàn nhạt sự ẩn nhẫn và cô độc. Cộng thêm dáng người ít nhất mét tám, cho dù là bộ đồng phục rộng thùng thình không hợp dáng, tóc cũng tùy tiện không tạo dáng gì, vẫn khó che đi nét tuấn tú trên người hắn.

Tôi cứ thế nhìn Hàn Mộ Vũ cười. Không biết có phải vì nụ cười của tôi lộ liễu quá không, mà Hàn Mộ Vũ cau mày lại, nhét ly nước lại cho tôi, cằm giương lên: “Anh Sáu hỏi anh có người yêu chưa kìa?”

“Hả?” -Tôi lấy lại tập trung: “Chưa, chưa có!”

Anh Sáu quả nhiên thật thà, hoàn toàn không để ý đến sự mất tập trung của tôi, càng không nhận ra tâm tư của tôi hoàn toàn không nằm ở “những câu chuyện thường ngày” không chút dinh dưỡng này. Anh vẫn tự hăng say nói một mình: “Ừa, mấy đứa vừa đẹp mã, vừa có công việc tốt như em, tiêu chuẩn thường cao!”

Tôi cười hì hì hớn hở, vừa nghĩ đến những gì Tiểu Lý nói lúc tôi chọc nó điên tiết:”Tôi ghét nhất là cặp mắt to hai mí của ông. Tôi ghét nhất là má lúm đồng tiền và hàng mi cong của ông. Tôi ghét nhất là ông trắng còn hơn cả tôi. Tôi ghét nhất là ông lông bông lêu lổng. Sao cả người ông đều đáng ghét thế?” -Tôi hiểu sâu sắc tâm thế bà chắn ghen tị đố kị của nó, đồng thời cũng biết rõ mình là một người vô cùng không được các cô bé chào đón, vì tôi chẳng hề muốn họ chào đón tôi.

“Tính em không tốt nên con gái đều không chịu em!” -Tôi buồn một cách vô cùng giả tạo.

“Haizz, thanh niên trai tráng, ai mà không có tí nóng nảy. Như Tiểu Hàn nè, bình thường chẳng nói chẳng rằng, vừa nhiệt tình vừa nghĩa khí. Chẳng phải lần trước cũng đánh nhau với Dương Đầu Hói đấy sao? Vì chuyện gì ấy nhỉ Tiểu Hàn?” -Anh Sáu quay sang hỏi Hàn Mộ Vũ.

Đánh nhau? Chuyện này hắn chưa hề nói với tôi. Tôi nhìn hắn, mặt đầy hiếu kỳ.

Động tác cắn dưa trôi chảy của Hàn Mộ Vũ thoáng khựng lại. Sau khi lén liếc tôi một cái, hắn nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng, tách dưa trong miệng ra cái tạch rồi bỏ vỏ dưa lên tờ báo cũ bên cạnh. “Chuyện ấy…”

Tôi lập tức dỏng tai lên.

“…em cũng quên rồi.”

Cậu cứ chém đi! Tôi kéo tay áo hắn: “Nói đi mà, tên Dương gì đó đã chọc giận cậu như thế nào?” -Theo bản năng, tôi cảm thấy việc này chắc chắn là người khác kiếm chuyện với Hàn Mộ Vũ. Đến nói hắn còn lười nói, sao có thể đi gây sự được?

Hàn Mộ Vũ như bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, bèn nói với anh Sáu là: ‘Anh Sáu, chẳng phải hôm nay anh vừa mua điện thoại à?”

“Phải phải, điện thoại. An Nhiên, cậu xem hộ tôi với, cái điện thoại này tôi không biết xài!” -Anh Sáu lập tức quên béng câu hỏi vừa rồi và hào hứng lấy từ trên đầu giường ra một chiếc điện thoại cục gạch màu đen đưa cho tôi xem.

Tôi bị ép chuyển qua xem chiếc điện thoại cơ bản chỉ có chức năng nhắn gọi. Chuyển được chủ đề, Hàn Mộ Vũ vẫn ung dung cắn dưa. Tên này khôn vãi ra ấy.

Tôi chật vật dạy anh Sáu cách tắt mở máy thế nào, lưu số điện thoại vào danh bạ thế nào, soạn tin nhắn bằng kiểu gõ nét ra sao. Thỉnh thoảng tôi lại quay đầu nhìn Hàn Mộ Vũ và làm mặt mèo với hắn. Hắn không chút khách sáo chọi hạt dưa lên đầu tôi.

Không có học thức thật đáng sợ. Tôi nói cả buổi, khô khốc cả miệng, mà anh Sáu vẫn chỉ hiểu sơ sơ.

“…Bấm xác nhận, rồi bấm lưu…là được…” Dạy anh Sáu lưu số điện thoại đến lần thứ tư, thấy mày ảnh chau lại, tôi cảm nhận được sự kiên nhẫn của mình đã có dấu hiệu chạm đáy. Giọng nói cũng cao dần lên.

Hàn Mộ Vũ vỗ vai tôi từ phía sau, nhưng không nói với tôi.

“Anh Sáu, anh tự làm thử trước nha, để An Nhiên uống miếng nước…”

“Ừa ừa.” -Anh Sáu vội gật đầu, ái ngại nói: “Không có đi học mấy nên không biết xài đồ mới…”

Hàn Mộ Vũ kéo tôi ngồi xuống bên giường hắn, đặt ly giữ nhiệt đã rót đầy nước vào tay tôi. Túi sưởi đựng đầy nước ấm cũng được để lên chân tôi.

Hắn ghé lại bên tai tôi bỏ nhỏ: “Thiếu kiên nhẫn thế, thảo nào không tìm được người yêu!”

Tôi bĩu môi: “Ai thèm!’

Tôi nhìn nửa bàn tay rụt trong tay áo của hắn, hỏi: “Ê, có bôi kem tay không đấy?”

“…Có bôi tí lên mu bàn tay!” -Hắn trả lại.

Mặt tôi viết đầy hai chữ không tin.

Hắn cũng không giải thích, mà đưa hẳn tay đến ngay dưới mũi tôi. Hương thơm nhàn nhạt bay vào trong khoang mũi. Tôi nhìn đôi tay đó không khỏi thở dài. Phải nói chỗ thất bại nhất trên người Hàn Mộ Vũ chính là đôi tay. Nhớ lúc mới quen, khớp ngón tay của hắn vẫn chưa rõ nét đến vậy, ngón tay thon dài cũng rất xinh xắn. Bây giờ, bàn tay thì to ra, trên tay toàn là vết chai, da dẻ thô ráp nứt nẻ, trông không hợp với một Hàn Mộ Vũ đẹp trai như vậy chút nào. Tôi đặt ly nước xuống, nắm tay hắn ấn lên túi sưởi trên đùi. Quả nhiên, hai móng vuốt đều lạnh băng.

Hơi ấm, ai cũng cần.

Tôi cầm chặt tay hắn, lật qua lật lại như trở bánh rán trên túi sưởi, cảm thấy mười đầu ngón tay trong tay mình đang ấm dần lên. Có lẽ hắn cũng cảm thấy dễ chịu, nên phối hợp mặc cho tôi nghịch.

Hàn Mộ Vũ nheo mắt lại, im lặng ngoan ngoãn sưởi tay.

Còn tôi, tôi cũng rất điềm tĩnh. Chỉ là dưới lớp vỏ bọc điềm tĩnh ấy, trái tim tôi đang đập vào phần xương sườn trước ngực với tốc độ điên cuồng. Vui sướng và nhẫn nại xen kẽ nhau. Vô số âm thanh dao động lên xuống trong não, kịch liệt ầm ĩ. Tôi nhìn tay mình và tay hắn đan chồng vào nhau, cố gắng hít thở không ngừng.

Hơi ấm chính là thứ khi ta có rồi sẽ không muốn buông ra nữa.

Hàn Mộ Vũ lại gần hỏi nhỏ tôi thấy điện thoại của anh Sáu thế nào. Tôi nói cũng tốt. Sau đó, hạ thêm giọng xuống nói: cũng không yêu cầu quá cao với điện thoại tặng lúc đóng tiền hoà mạng được.

Hắn nói hắn cũng muốn mua một cái, chỉ là không biết loại máy khuyến mãi này có xài được không.

Tôi lập tức ngăn cản hắn, bảo hắn đừng mua, chỗ tôi có những mấy cái điện thoại không xài, bốc đại một cái cho hắn cũng tốt hơn loại máy này.

Hàn Mộ Vũ nhìn tôi đơ ra một lúc, sau đó để lộ thứ biểu cảm không hề thân thuộc với tôi: vừa mang theo chút bông đùa vừa mang theo chút nghiêm túc. Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, hạ giọng, mở miệng hỏi: “An Nhiên, có phải tôi thiếu cái gì anh cũng có thể cho tôi không?”

“Hả?” -Tôi bị hỏi đến hoang mang.

“Sao anh cứ cho tôi cái này cho tôi cái nọ vậy?”

“Chẳng phải vì tôi có dư mà vừa hay cậu đang cần à?”

“…Tôi cần tôi có thể tự mua…”

“Thế chẳng phải lãng phí tài nguyên sao?”

“…Tóm lại, sau này không được nhắc đến chuyện cho đồ tôi nữa…” -Hắn ra sức siết mạnh tay tôi một cái: ấm áp, đầy năng lượng và dễ dàng bóp nát những câu phản biện đang mắc kẹt trong miệng tôi.

Tôi vô thức gật đầu, nhưng lại không cam tâm mà giải thích: “Tôi đều có ghi nợ lại hết!”

Người ta nói làm ăn không được nôn nóng, nhưng thực ra câu nói này của tôi giống van xin thì đúng hơn.

Hắn vẫn kiên quyết: “Đồ có thể trả, nhưng ơn khó mà tính.”