Tỉnh Vị Trì

Chương 19: Rục rịch




Thời gian dần trôi, sóng ngầm cuộn trào rồi lại bình lặng thư thả, trong mỗi bữa uống rượu đàm tiếu hàng ngày, Lạc Tự Tỉnh chẳng cảm thấy có chút nguy cơ hay căng thẳng nào, cũng không nhận ra cảm xúc của Thiên Tốn có bất cứ thay đổi gì. Tuy tính ra thì việc càng ngày càng nhiều, hai người không tiện tìm đến những nơi uống rượu tốt, tiệc rượu chỉ có thể bày trong phủ, thậm chí là chỉ có thể ở trong mật thất dưới thư phòng, nhưng lạc thú vẫn như thường. Lạc Ngũ công tử vẫn là vị "công tử ăn chơi" không biết lễ nghi nọ, chỉ có thêm phần sảng khoái mãn nguyện; Chiêu Vương điện hạ cũng vẫn là vị "hoàng tử thường thường" ôn hòa tao nhã kia, chỉ có thêm mấy phần sâu sắc cơ trí. Nhưng chỉ cần những thay đổi rất nhỏ như vậy đã đủ để hai người thoải mái nói chuyện, vô cùng hòa hợp.

Trong lúc còn không để ý, cuối năm đã đến gần.

Trừ tịch năm ngoái, Lạc Tự Tỉnh chỉ có thể nhớ tới hai chữ "thê thảm". Hồi tưởng lại cảnh người khác hào hứng phấn khởi tiễn cũ đón mới, chỉ có hắn một mình lạnh lẽo không ai thèm để ý, hắn liền phẫn nộ khó yên. Cho nên, lần này dù thế nào hắn cũng không muốn bỏ qua đủ những chuyện náo nhiệt, hôm nào cũng phải tìm dịp ngồi xem người hầu vội vội vàng vàng chuẩn bị, nhân tiện cũng thường xuyên ngắm hai vị Nhược Liễu mỹ nhân cùng Du Cầm mỹ nhân đã lâu không gặp.

Lại một ngày gió se lạnh, hắn mặc áo mỏng nằm trên mái nhà đã tích một lớp tuyết, đầy hứng chí ngắm nhìn mọi người qua lại trong sân.

Tân niên có thể nói là ngày lễ quan trọng nhất trong bốn nước, cho dù là lúc chuẩn bị cũng phải hoàn toàn vui vẻ hân hoan, hòa thuận yên bình. Khi còn ở Trì Dương, trong nhà mẫu thân luôn tự mình sắp đặt, các huynh đệ cũng sôi nổi giúp sức, trên dưới đồng tâm hiệp lực, mỗi năm một khác, ký ức luôn như mới. Còn ở đây, hắn chỉ có thể làm người đứng xem.

Nhìn một lúc lâu, Lạc Tự Tỉnh thoáng thấy Giang quản sự ăn mặc tròn vo đi qua, liền cười cười khua tay kêu lên: "Giang bá, bận lắm không?"

Giang quản sự hành lễ: "Làm phiền nội điện lo lắng. Tiểu nhân cũng chỉ tài cán làm cho điện hạ cùng nội điện được vài việc vặt vãnh đây đó mà thôi."

Lạc Tự Tỉnh ngồi dậy, nghiêm mặt nói: "Việc vặt vãnh cũng có chỗ quan trọng của việc vặt vãnh. Có gì để ta hỗ trợ không?"

Giang quản sự khẽ giật mình, chòm râu rung rung: "Nội điện muốn làm việc gì?"

"Khi còn ở nhà, hàng năm ta đều bó đèn lồng."

"Đèn lồng... Nếu nội điện không ngại, ngài thấy làm một đôi treo tại thư phòng của điện hạ hoặc trong tẩm điện thế nào?"

"Hay! Ý này hay!" Lạc Tự Tỉnh vỗ tay cười lớn, hồ ly xứng với đèn hồ ly, dĩ nhiên là hay lắm.

"Vậy không thể được." Du Cầm yêu kiều lả lướt chậm bước tới, vén áo thi lễ, "Sao có thể để nội điện làm những việc đó?"

"Không sao, ta đang nhàn thôi."

"Chuyện này..."

"Tam phu nhân." Giang bá cúi đầu hành lễ, nói, "Nội điện có tâm, điện hạ nhất định sẽ rất vui mừng."

Sắc mặt Du Cầm hơi biến, lập tức khẽ cong đôi môi đỏ mọng: "Phải. Thần thiếp thất lễ. Làm phiền nội điện."

Muốn giám thị hồ ly, lợi dụng hồ ly để được lợi ích đều không phải là chuyện dễ. Lạc Tự Tỉnh có chút thương hại với nàng; không biết từ nay về sau Tống gia đó sẽ có đối sách gì, số phận cuối cùng ra sao. "Chuẩn bị vài thứ là được."

"Vâng."

Dùng cành cây buộc thành hai cái đèn lồng thân cáo, lấy bút chấm màu vẽ vài nét xung quanh, Lạc Tự Tỉnh cảm thấy đúng là càng nhìn càng giống, liền bảo sẽ mang tới thư phòng treo.

Đèn lồng đã treo lên, chính chủ lại không có mặt để thưởng thức, thật là điều đáng tiếc. Hắn cũng không nghĩ nhiều, lập tức vào mật thất tìm.

Vốn tưởng Thiên Tốn ở bên trong, không ngờ chỉ có Trần Lạc đang bàn việc cùng Vân Kỳ. Thấy hắn đến, Trần Lạc lập tức cẩn thận nhìn trái ngó phải: "Ngũ công tử..."

Thấy bộ dạng đề phòng này của hắn, khác nhiều so với vẻ ngả ngớn hàng ngày, Lạc Tự Tỉnh không khỏi bật cười: "Ngươi thế này là có chuyện gì?"

"Ngươi không biết sao, gần đây điện hạ hình như thường không vui..."

"Ngươi hỏi như thế thì làm sao ra thực tình được?" Vân Kỳ hừ một tiếng, dứt khoát nói, "Nếu chúng ta không nhìn lầm – mỗi khi nhắc tới việc có ưng thuận với Duệ Vương hay không, tâm tình của điện hạ lập tức xuống thấp. Xem tính tình điện hạ, bình thường cho dù là căm giận ngút trời cũng sẽ mỉm cười với người khác, nhưng mấy lần này..."

"Có phải chúng ta vô tình chọc giận điện hạ không?" Trần Lạc có chút căng thẳng lo âu, thấp giọng nói.

Cuối cùng cũng phát hiện ra. Bọn họ nói bao nhiêu lần, hồ ly càng ngày càng tỏ rõ là không vui. Còn không phát hiện nữa thì chắc hồ ly sắp buồn bực đến trúng nội thương tới nơi. Có lẽ khi ấy sẽ được thấy dáng vẻ khi nổi giận của hắn chăng? "Đúng là như thế." Lạc Tự Tỉnh ngồi xuống, rót một chén trà, thong thả nói, "Cuối cùng thì các ngươi đã hiểu, hắn đúng là đang phát hỏa lớn trong lòng."

Trần Lạc khẽ giật mình: "Ngài ấy... Sao ngươi biết?"

Lạc Tự Tỉnh làm bộ đương nhiên: "Nhìn vẻ mặt hắn không phải là hiểu sao?"

"Điện hạ ngày thường luôn ôn hòa mỉm cười, làm thế nào nhìn ra được?" Vân Kỳ cũng ngạc nhiên nói, "Chẳng nói là ta, cho dù là những người cùng lớn lên từ nhỏ cũng không đoán được tâm tư của ngài."

Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, cười nói: "Vậy sao các ngươi không dám bóc lớp mặt nạ của hắn? Nếu vạch xuống, ngươi sẽ biết hắn cũng là người bình thường. Dù có đeo cái mặt nạ da người kia lên rồi, vui giận sẽ vẫn nhìn ra được." Nói đến đây, chẳng biết tại sao hắn bỗng cảm thấy rất khoái trá trong lòng: "Ánh mắt ta xưa nay đã lợi hại. Các ngươi không biết, muốn xem cảm xúc thay đổi trong lòng Nhị ca nhà ta, so ra thì đã khó còn khó hơn. Luyện chừng hai mươi năm, tất cả mọi người đều không ai giấu được."

Vẻ mặt của Trần Lạc hơi bình tĩnh lại, lại nói: "Ngươi có biết vì sao điện hạ không thích Duệ Vương như vậy không?"

"Ta đây cũng không biết. Hắn chỉ nói qua rằng bọn họ chưa từng có khúc mắc gì, nhưng cũng chưa từng giao hảo. Có điều rõ ràng là hắn không có cách nào tin được Thiên Ly, chưa nói đến chuyện liên minh."

"Không lẽ lại thế. Chúng ta khi còn bé từng chơi đùa cùng nhau, nương nương cũng luôn bảo hộ Duệ Vương. Nếu không, hắn và Thục Phi sao có thể bình yên sống đến bây giờ, đã sớm bị Hoàng hậu tìm lý do diệt trừ rồi." Trần Lạc trầm ngâm một hồi, mày nhăn lại, "Tuy khi lớn hơn một chút thì không qua lại nữa, nhưng cũng không có khả năng đến nỗi chỉ thấy mặt nhau đã ghét mới phải. Sau khi xuất cung lập phủ, hai người chưa bao giờ nói chuyện riêng nhiều, nhưng ta vẫn luôn cho rằng điện hạ đối xử với mọi người không tồi, Duệ Vương cũng bình dị gần gũi, quan hệ giữa bọn họ sẽ không xấu."

Lạc Tự Tỉnh cũng có chút nghi hoặc: "Theo như lời ngươi nói, bọn họ hẳn phải cùng nhau tiến thoái mới đúng. Nếu Thiên Ly không phải là kẻ vong ân bội nghĩa thì hẳn sẽ có lòng cảm kích đối với nương nương. Có điều, hồ ly sẽ không vô duyên vô cớ mà để lộ lòng yêu ghét. Mà giữa bọn họ, cũng không thấy có gì gọi là tình nghĩa huynh đệ."

Trần Lạc thở dài, nói: "Huynh đệ duy nhất điện hạ tín nhiệm chỉ có Hòa Vương điện hạ. Nhưng vì quan hệ với Hoàng hậu, hai người cũng sớm phải tỏ ra xa cách, sau khi xuất cung không thể nào qua lại gặp riêng được."

Hòa Vương chính là một người như vậy, quân tử rộng rãi, trọng tình trọng nghĩa, hồ ly tín nhiệm là chuyện tất yếu. "Thật sự đáng tiếc."

"Là hoàng thất thì không thể kể tình huynh đệ. Mà so với tình phụ tử, tình mẫu tử, thì càng không thể dựa vào." Trần Lạc hơi nhướn nhướn mày, thản nhiên nói.

Lạc Tự Tỉnh bỗng cảm thấy hình như Trần Lạc cũng vô cùng am hiểu cảm giác đó. Ở bên cạnh, Vân Kỳ cũng bình thản lãnh đạm như vậy. "Đúng là thế." Với cha mẹ mà còn có lúc thấy chết không cứu hoặc giết con giết cha mẹ; huynh đệ chỉ có nửa huyết thống tương liên mà cấu xé lẫn nhau cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.

Trần Lạc nhìn nhìn Lạc Tự Tỉnh, chợt cười, giãn mày ra: "Không chỉ hoàng thất, trong các thế tộc cũng chẳng khác gì. Cho nên như Lạc gia thật khiến người khác hâm mộ."

Nghe vậy, trên mặt Lạc Tự Tỉnh không khỏi hiện lên vài phần kiêu hãnh cùng thỏa mãn.

Vân Kỳ thấy thế, than thở nói: "Người bình thường kiêu hãnh với gia tộc của mình, đó là vì gia thế. Mà ngươi thì lại chính vì người nhà. Ta thật muốn được học hỏi những nhân vật truyền kỳ của Lạc gia."

Trần Lạc xua tay cười nói: "Mấy vị công tử khác thì khó gặp, Lục công từ thì chỉ cần muốn là có thể. Ngũ công tử, tìm lúc nào mời Lục công tử đến đây đi."

Lạc Tự Tỉnh gật đầu nói: "Chỉ cần các ngươi cảm thấy thích hợp, lúc nào cũng được."

"Chúng ta dĩ nhiên là muốn kết giao với Lục công tử." Vân Kỳ lập tức đáp lại, "Điện hạ cũng bảo, chúng ta nên hỏi qua nội điện xem lúc nào thích hợp."

Hồ ly thì lại chưa bao giờ nhắc đến với hắn. Lạc Tự Tỉnh thoáng suy tư. Trước mắt Lạc Tự Ngộ nhậm chức tại Binh bộ, mục đích là điều tra thế lực của Binh bộ ở các nơi như thế nào, cũng coi như không bận lắm. Vả chăng, hai huynh đệ cũng đã có một thời gian không gặp mặt. "Vậy nhân dịp tân niên đi, cũng sắp đến rồi."

"Hay quá." Vân Kỳ vỗ tay cười lớn, "Nghe nói hai vị tuy là song sinh, tính cách lại hoàn toàn trái ngược, ta vô cùng chờ mong được gặp mặt Lục công tử."

Trần Lạc không nhịn được cười: "Quả thực khác nhau rất lớn. Như hai cực âm dương vậy, thật sự là tương khắc cùng sinh."

"Chúng ta đâu có khác nhau nhiều đến thế." Lạc Tự Tỉnh không đồng tình.

"Ta thực sự càng tò mò." Vân Kỳ cười đứng dậy chắp tay hành lễ, "Thôi, hôm nay cũng thế thôi, ta xin cáo từ đi trước."

Ba người đơn giản cáo biệt, bên trong liền chỉ còn lại Lạc Tự Tỉnh cùng Trần Lạc.

Trần Lạc không tỏ ý gì mà cẩn thận đánh giá Lạc Tự Tỉnh, im lặng không nói.

Lạc Tự Tỉnh cảm thấy ánh mắt của hắn, tuy thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng bình thản vô tư mặc cho hắn quan sát.

Nhưng đúng lúc đó, trong thông đạo vang lên tiếng chân của Thiên Tốn, nghe hơi gấp gáp.

Rất ít khi thấy hắn bước đi vội vàng như thế, Lạc Tự Tỉnh theo bản năng mà đứng lên, quay người nhìn sang.

"Tự Tỉnh." Thiên Tốn sải bước vào mật thất, mặt không mang nụ cười, mày hơi nhíu, có vẻ muốn nói lại thôi.

"Sao vậy?" Trong lòng Lạc Tự Tỉnh bỗng dâng lên cảm giác chẳng lành.

"Vừa rồi có tin truyền đến, lúc rạng sáng Tự Ngộ và Thiên Ly bị tập kích."

Hai mắt Lạc Tự Tỉnh thoáng mở to, chỉ thấy trong đầu ầm ầm vang động, bao nhiêu suy nghĩ phút chốc đều biết mất không tăm hơi, chỉ còn lại một ý nghĩ "Tới bên hắn" cùng bao nhiêu vội vàng.

"Ngươi yên tâm, Tự Ngộ chỉ bị thương nhẹ." Ánh mắt của Thiên Tốn hơi trầm, miệng lên tiếng giải thích.

Lạc Tự Tỉnh lại như không nghe thấy, lướt qua người hắn, hối hả phi ra ngoài.

Thiên Tốn ném cho Trần Lạc một ánh mắt ra hiệu, lập tức ngự phong đuổi theo.

Tiểu Lục bị tập kích. Thân là huynh trưởng, nắm giữ hơn mười vạn đại quân, thế mà còn để cho đệ đệ nhà mình bị người khác đánh lén, hắn cực kỳ đau xót, áy náy muốn chết đi. Cho dù Tiểu Lục võ nghệ cao cường thì hắn cũng không nên sơ ý như thế! Đều là sai lầm của kẻ làm huynh trưởng không tròn trách nhiệm là hắn!

"Tự Tỉnh!"

Đang bị lửa giận cùng lo âu tràn ngập đến sắp đánh tan lý trí, Lạc Tự Tỉnh đột nhiên cảm thấy có người đứng chắn phía trước, tập trung nhìn lại thì thấy chính là Thiên Tốn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

"Đừng kích động. Thương của Tự Ngộ không đáng ngại. Ngươi không được để mất lý trí, đó chính là điều bọn chúng muốn."

Nét mặt trang nghiêm của Thiên Tốn vô hình trung đã trấn an hắn, khiến hắn thoáng an tâm hơn một ít, lại vẫn không cách nào kìm nén được cảm xúc lo lắng cùng oán giận: "Cho dù hắn không bị thương nặng, chẳng lẽ ta không nên đến ở bên hắn sao?"

"Nên đi." Thiên Tốn trầm giọng nói: "Không chỉ nên đi, mà còn phải đi. Hắn bây giờ đang ở Duệ Vương Phủ, không thể để hắn ở đó một mình."

"Ngươi đã chuẩn bị xe ngựa cả rồi?"

"Đã lệnh cho Giang bá chuẩn bị từ trước, đi thôi."

Tới Duệ Vương Phủ, Lạc Tự Tỉnh nhanh chóng tìm được Lạc Tự Ngộ đang đứng nói chuyện với đại phu ngoài tẩm điện của Thiên Ly.

"Tiểu Lục!" Xác định được ái đệ chỉ quấn chút băng vải trên cánh tay trái, chưa bị thương nặng, Lạc Tự Tỉnh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lạc Tự Ngộ ngẩng đầu lên, thấy bọn họ đến đây thì hơi ngỡ ngàng: "Ngũ ca, điện hạ."

"Thương thế của ngươi không có vấn đề gì thật đi!"

"Chỉ bị kiếm sượt qua da mà thôi, chẳng bao lâu sẽ khỏi hẳn."

Lạc Tự Tỉnh vẫn lo lắng nắm lấy cổ tay phải của hắn, đẩy nội lực để kiểm tra mạch.

Thiên Tốn bình thản liếc mắt nhìn đại phu một cái, ý bảo vị này dẫn đường.

Đại phu nọ vội vàng hành lễ, dẫn hắn đi vào tẩm điện.

"Ta đi xem thương thế của hoàng đệ một cái."

"Đi đi." Lạc Tự Tỉnh thuận miệng đáp.

Lạc Tự Ngộ đưa mắt nhìn qua Thiên Tốn, không nói gì.

Thiên Tốn nhướn mày, như đã hiểu điều gì.

Lạc Tự Tỉnh vẫn chưa phát hiện ra bọn họ vừa dùng vẻ mặt để trao đổi, xem kỹ một hồi mới nói: "Không trúng độc cũng không có nội thương, không thể tốt hơn. Nhưng ta tuyệt đối không thể để ngươi ở ngoài."

"Bây giờ mà ta ngang nhiên vào ở trong Chiêu Vương Phủ? Thời điểm không tốt lắm đi. Như thế chẳng phải là chứng minh điện hạ kết bè kéo cánh sao?"

"Sao lại thế được? Hiện giờ việc đối ngoại của phái Chiêu Vương chẳng phải là do ta quyết định ư? Ngươi ở bên cạnh ta là việc không thể đương nhiên hơn. Hơn nữa, nếu ngươi ở lại Duệ Vương Phủ thì chẳng phải càng khác thường?"

Lạc Tự Ngộ ngừng một nhịp, bỗng nhiên nói: "Lần này, người bọn chúng muốn giết chính là ta."

"Cái gì?" Lạc Tự Tỉnh biến sắc, cắn răng giận dữ nói, "Ta còn tưởng bọn chúng kiêng dè ta có binh lực hùng hậu, đã chuyển hướng sang Thiên Ly. Hóa ra vẫn không bỏ qua cho chúng ta sao?"

"Thiên Ly vì bảo vệ ta mà bị thương nặng, về tình về lý ta đều không thể đi."

"Nếu mục tiêu của bọn chúng là ngươi, lúc này chẳng phải ngươi sẽ càng gây nguy hiểm cho hắn?"

"Ngũ ca không nghĩ lần này bọn chúng tập kích được thành quả ngoài ý muốn, sẽ định thừa thắng đánh tới sao? Ta ở đây, chung quy cũng có thể đỡ cho hắn một ít."

Chẳng biết tại sao, Lạc Tự Tỉnh bỗng có chút bực bội. Lạc Tự Ngộ nói rất có lý, người họ Lạc cũng không phải là hạng người vong ân bội nghĩa, nhát gan sợ chết, nhưng hắn vẫn cảm thấy có điều gì đó. "Ngươi để ý đến sự an toàn của hắn, sao lại không nghĩ đến ta, nghĩ xem cha mẹ lo cho an nguy của ngươi như thế nào?"

Lạc Tự Ngộ nhẹ nhàng thở dài, nói: "Lần này là do ta phòng bị sơ sểnh. Ngũ ca, ngươi vẫn không tin tưởng ta sao? Khi trước thì còn an tâm để ta ra ngoài tiêu diệt hang ổ địch, bây giờ ta ở kề bên vẫn không yên lòng?"

"Thiên Ly cũng không phải là loại người vô năng. Tiểu Lục, ngươi–"

"Ngũ ca. Nếu hôm nay đổi lại là Chiêu Vương điện hạ bị thương nặng như thế, ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn ư?"

Lạc Tự Tỉnh ngẩn ra, cau mày nói: "Chuyện đó khác. Ta đã có thỏa thuận với hắn, dĩ nhiên sẽ không để hắn ở trong vòng nguy hiểm."

"Nhưng lúc cứu hắn, ngươi có kịp nghĩ đến chuyện khế ước không?"

Lạc Tự Tỉnh còn chưa kịp phản ứng, Lạc Tự Tỉnh đã bình tĩnh nói tiếp: "Ta không thể nói chắc chắn giữa ngươi và hắn rốt cuộc là thế nào. Có điều, bất kể là trước mắt hay về sau này, ta cũng sẽ không để Thiên Ly chết."

"Ngươi có ý gì?" Lạc Tự Tỉnh trợn trừng hai mắt.

"Có lẽ có liên quan đến việc hắn bảo vệ ta, cũng có lẽ không liên quan. Ván cờ này nếu hắn thất bại, ta cũng nhất định sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết đi."

"Ngươi... Ý của ngươi, không lẽ là ngươi coi trọng hắn?!"

"Không sai."

"Ngươi!" Đệ đệ của Lạc Tự Tỉnh hắn không phải là sẽ kết hôn với một vị nữ tử dịu dàng thùy mị, hạnh phúc mỹ mãn sao? Vì sao lại đi trúng ý một nam nhân giả dối? Huống chi Thiên Ly tiếp cận Tự Ngộ, nhất định là có ý muốn lợi dụng. Y hư tình giả ý như vậy, Tự Ngộ cần gì phải thật lòng chân thành? "Ngươi..."

"Ngũ ca." Dường như đã sớm dự liệu được sự căm tức của hắn, Lạc Tự Ngộ nhẹ nhàng nhếch khóe môi, "Coi trọng một người như thế nào không phải là chuyện ngươi và ta có thể khống chế được."

Hắn có ám chỉ, Lạc Tự Tỉnh lại vẫn không phát hiện ra. Suy nghĩ qua hàng vạn hàng nghìn lần rồi, ý nguyện của đệ đệ vẫn là quan trọng nhất, hắn cũng chỉ có thể nhịn đau chấp nhận. "Thôi thôi, thì theo ý ngươi! Dù sao trước đây bệ hạ cũng từng ra lệnh cho ta bảo vệ tính mạng Thiên Ly, để hắn cho ngươi vậy."

"Đa tạ Ngũ ca đã tác thành."

"Hắn còn không biết phải không."

"Hắn không cần biết."

"Ngươi... Sau này ngươi đừng có nhắc tới hắn trước mặt ta! Em dâu dịu dàng thùy mị của ta..."

Lạc Tự Ngộ không khỏi nhẹ nhàng bật cười.

"Ngươi còn cười." Lạc Tự Tỉnh liếc xéo hắn một cái, nổi giận đùng đùng mà quay người đi vào trong điện.

"Ngươi nói thế, ta không phải cũng muốn Ngũ tẩu của ta sao?"

"Hừ, đừng hòng nói lái sang chuyện khác. Nộ khí của ta không tiêu tan dễ như vậy đâu."

"Ngũ tẩu của ta... Nói thế chứ cũng không phải là người dễ dàng đối phó đâu."

"Ngươi nói cái gì?"

"Không có gì."

Lạc Tự Tỉnh dừng bước, nhướn mày nhỏ giọng nói: "Ngươi vẫn phải qua ở Chiêu Vương Phủ đi, có điều mỗi ngày cứ tùy ý tới đây. Nếu ở đây sẽ dễ bị người gièm pha, hồ ly cũng không có ý định liên minh với Thiên Ly."

Lạc Tự Ngộ gật đầu đáp: "Ta hiểu."

––––––––––––––––––––

Bên này hai huynh đệ mưa gió luân hồi, bên kia lại thật yên bình phẳng lặng.

Thiên Tốn vào điện, liền thấy Thiên Ly đang nằm dựa trên sập, đệm chăn phía dưới đã bị máu nhuộm thành màu nâu đậm. Miệng vết thương đen lòm trên vai đã hơi thối rữa vì nhiễm trùng, xương trắng lồ lộ. Chỉ trong thời gian ngắn, độc tính đã nặng đến mức dù dùng thuốc bôi ngoài cực tốt vẫn không thể loại bỏ tận gốc. Vị thái y đứng bên sập mang vẻ mặt rất nghiêm trọng, đang hun dao lựa đường cắt những chỗ thịt đã thối. Từ đầu đến cuối, sắc mặt Thiên Ly trắng bệch, nhưng y không phát ra một tiếng nào, biểu tình lại như có chút ngẩn ngơ.

Thiên Tốn xuất hiện khiến mọi người trong điện xôn xao cả lên. Hắn liếc mắt nhìn sang, thấy rõ hai gương mặt quen thuộc. Cao Hữu tướng quân cùng Cao Duy Thận quay về phía hắn hành lễ, sau đó lui sang một bên. Đám người còn lại đều che giấu vẻ đề phòng một cách cẩn thận; trong điện liền dâng lên không khí căng thẳng.

Thiên Tốn khẽ gật đầu, nhìn về phía Thiên Ly.

Đang ở trong cơn đau, Thiên Ly tựa như lấy lại tỉnh táo, thấp giọng nói: "Không sao... Các ngươi đều lui ra đi." Có lẽ cũng do thương thế, giọng của hắn khàn khàn dị thường.

"Vâng."

Cao Hữu tướng quân cùng Cao Duy Thận lập tức khom người, mang theo đám người có liên quan ra ngoài.

Thiên Tốn lập tức lấy dáng vẻ tự nhiên mà ngồi xuống trước án, tự mình rót trà, tao nhã nhấp một ngụm.

Thái y quan sát tình hình xong, liền tiếp tục hun con dao găm trên ngọn lửa, sau đó cạo xương.

Thiên Tốn nhìn chỗ xương đen sì kia dần dần bị cạo đến phần trắng, trên mặt lãnh đạm như trước. Mà gương mặt Thiên Ly thì tựa như đang chìm trong cơn mù mịt, mơ màng không rõ.

Khâu da, đắp thuốc xong xuôi, các thái y liền vội vàng cáo lui.

Tiếng thở gấp của Thiên Ly vang lên trong tòa điện vắng vẻ, càng có vẻ nặng nề: "Đã phiền hoàng huynh... tới thăm."

"Giữa ngươi với ta không cần mấy lời khách sáo." Thiên Tốn bình thản nói, ánh mắt chậm rãi rời khỏi miệng vết thương kia, "Ta làm việc này không phải để thăm bệnh."

Nói đến đây, khóe môi hắn hơi cong lên, nụ cười ôn hòa vô cùng: "Gần đây, ta vì nhận được một tin mà không hài lòng. Cho nên nghe nói đến chuyện của ngươi thì có chút bất ngờ."

Nghe vậy, Thiên Ly ngước mắt lên.

Thiên Tốn cuối cùng cũng có thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Không ngoài dự đoán, quả thực là không chút lay động. Mặc dù bị thương nặng như thế, mặt cắt không còn một giọt máu, biểu cảm lại vẫn giống bình thường như đúc. Một chữ "Nhẫn", cho hắn cũng là một cái danh xứng đáng. "Coi như hai bên trả nợ nhau. Từ nay về sau, ngươi nên thôi đừng làm những việc không khôn ngoan nữa là được."

Thiên Ly khẽ nhếch mày một cái.

"Tha thứ cho ta đần độn... không hiểu được ý của hoàng huynh."

Thiên Tốn nâng bát trà, thoáng nhấp một ngụm, nhẹ giọng chậm rãi nói: "Ngươi không cần lại giấu diếm. Ta đã biết người ám sát Tự Tỉnh lần đầu là do ngươi phái ra. Lúc này, bất luận ngươi có dùng khổ nhục kế thì cũng thế, mà làm theo bản năng cũng thế, về lần đó ta không truy xét nữa. Nhưng nếu từ nay về sau còn vậy, ta sẽ thanh toán bằng hết. Ý của ta, ngươi đã nắm rõ rồi đó."

Thiên Ly im lặng nhìn hắn, rồi bỗng bật cười: "Đây mới chính là Tam hoàng huynh. Nghĩ lại, ta hẳn phải là người đầu tiên trong các huynh đệ được nhìn thấy phong thái này của hoành huynh, có đúng không?"

"Có lẽ vậy."

"Ta có nên cảm thấy vinh hạnh không? Dù sao thì, lúc trước khi bị Đại hoàng huynh làm khó đủ bề, ngươi vẫn chưa bao giờ thể hiện tính cách thật."

"Ta thực ra cũng không biết, đây là một chuyện tốt." Thiên Tốn dừng lại một chút, nói tiếp, "Người hiểu ta sâu sắc nhất, nếu không phải là người ta tín nhiệm nhất, vậy sẽ là người ta nhất định phải loại bỏ."

"Lời này ta rất thích. Ta cũng có thể dùng câu đó."

"Kỳ thực, ngươi ta vốn không nên đấu nhau mới phải. Không biết tình trạng thế này thì trúng ý bao nhiêu kẻ."

"Ta cũng không muốn vậy. Cái chính là giờ đã quá muộn. Nỗi hận của ta đối với hoàng huynh ngươi bất luận thế nào cũng không có khả năng xóa bỏ."

"Hận?" Ánh mắt Thiên Tốn hơi lãng đi, tựa như đang suy nghĩ về điều gì, "Có lẽ đây là lý do ta không ưa ngươi."

"Ta biết." Thiên Ly hơi gật đầu, lại lộ ra vài nét châm biếm, "Cho nên có những lúc ta thậm chí còn cảm thấy ngôi vị này không tranh cũng thế, chỉ cần có thể cùng hoàng huynh đi vào chỗ chết, liền sẽ không uổng việc chúng ta sinh ra cùng ngày."

"A? Vậy sao ngươi lại sửa lại ý định?"

"Bởi vì ta cảm thấy, nếu có thể khiến nước ao càng đục, có lẽ sẽ có thể làm cho hoàng huynh chết càng thống khổ."

"Lòng độ lượng thực nhỏ, e rằng không làm thái tử được." Thiên Tốn nhẹ nhàng thở dài, không mảy may tức giận, "Đã như thế, liên thủ với Đại hoàng huynh hoặc Hoàng hậu không phải càng dễ đạt được mục đích sao?"

"Ta cũng đã cân nhắc. Nhưng liên minh với bọn họ thì không khác gì bảo hổ lột da. Ta rất có thể còn chưa thấy được cái kết của của ngươi thì đã bị bọn họ nuốt trọn." Thiên Ly lắc lắc đầu, trên mặt lộ vẻ tiếc hận.

"Để khiến ta chết thật thống khổ, ngươi cũng rất dốc lòng dốc sức, không nề hà gì."

"Đúng vậy. Mà đến nay, cuối cùng ta cũng tìm được người có thể khiến hoàng huynh hết lòng trân trọng."

Nghe xong lời này, trong mắt Thiên Tốn xẹt qua vài tia sáng bạc. Thiên Ly lại vẫn khẽ cười, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ có thêm sắc hồng.

"Nếu mất đi Lạc Ngũ công tử, hoàng huynh dù có sống, so với chết cũng còn đau đớn hơn. Hoàng huynh đã chịu tra tấn của chú độc nhiều năm nay, đau đớn trên thân thể mình tăng lên cũng không tính là gì. Nhưng nếu Lạc Ngũ công tử có gì bất trắc, ta có thể đoán lúc đó chắc chắn sẽ gió cuộn bão lật. Nói thật, lần đó không thể ám sát thành công, ta thấy cực kỳ tiếc nuối. Chẳng qua khi đó ta cũng không ngờ được, hoành huynh mà lại..."

"Ta đã nói rồi – sẽ không nhắc lại lần nữa." Thiên Tốn hơi buông mắt, lắc lắc bát trà trong tay, "Hơn nữa, lần này tại sao ngươi lại không nhằm vào người Lạc gia?"

Thiên Ly vốn đang khinh thường cười nhạt liền sửng sốt, đột nhiên biến sắc, thấp giọng nói: "Đây chẳng qua chỉ là khổ nhục kế mà thôi."

"Khổ nhục kế? Ngươi làm sao lại không biết "khổ nhục kế" kiểu này không thể đối lại được với tình huynh đệ của Lạc gia. Ngươi mượn "khổ nhục kế" này thì có thể được gì?"

"Còn không phải để hoàng huynh bỏ qua chuyện cũ sao?"

Khóe môi Thiên Tốn hơi mím lại, tia bạc lưu chuyển trong mắt, đồng thời lộ ra ý cười lạnh hơn băng: "Tốt lắm. Ta hi vọng ngươi sẽ không lãng phí cơ hội lần này, cũng không uổng phí ý tốt của phụ hoàng."

"Đa tạ hoàng huynh đã quan tâm. Ta sẽ rất cân nhắc."

"Hoàng đệ, đừng để ta thất vọng."

Thiên Tốn vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến giọng của Lạc Tự Tỉnh cùng Lạc Tự Ngộ. Hắn phủi phủi ống tay áo, tao nhã đứng dậy. Vừa lúc ấy, Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ đẩy cửa đi vào, lặng yên không một tiếng động mà đi đến trước sập.

"Thái y đâu?"

"Đi bàn luận đơn thuốc rồi."

Lạc Tự Tỉnh cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt của Thiên Tốn, lại nhìn nhìn Thiên Ly, tuy cảm thấy có chút khác thường, nhưng không cách nào biết được bọn họ đã trao đổi hay giao chiến gì. Hắn chỉ có thể tạm thời bỏ qua những nghi hoặc, xem xét vết thương của Thiên Ly: "Thương không nhẹ, độc cũng cực kỳ mạnh."

"Nếu không có Lạc Lục cho ta uống thuốc đúng lúc, e rằng không trụ được đến bây giờ." Thiên Ly cười nói, nhìn Lạc Tự Ngộ.

Lạc Tự Ngộ lẳng lặng nhìn vết thương của hắn, im lặng không nói.

"Ngươi đã cứu Tiểu Lục, chúng ta liền thiếu ngươi một phần tình. Trong thời gian này, để Tiểu Lục phụ trách chuyện an nguy của ngươi đi. Chúng ta cũng sẽ có ý kiến với bệ hạ, sớm đi bắt thích khách, trừng phạt chủ mưu đứng sau màn này."

"Chuyện nhân tình thì không cần nhắc lại. Có điều ngươi quên mấy vụ điều tra trước rồi sao? Nhị hoàng huynh dĩ nhiên là đáng tin, nhưng lại mãi cũng không thể tra ra được kết quả gì."

"Nhưng ngoài Hòa Vương điện hạ, không ai có thể nhận trách nhiệm làm việc này."

Thiên Ly nghĩ nghĩ, cười nói: "Ngươi chẳng phải là rất thích hợp sao?"

"Ta? Ta không có năng lực cỡ đó." Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, "Muốn ta tham dự vào chuyện này – Thế nào, ngươi muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi à?"

"Thật oan uổng quá. Bộ dạng ta thế này, còn có cái "lợi" gì để mà thu?"

Tuy vô cùng suy yếu, tâm tình Thiên Ly dường như rất tốt, hắn nói qua nói lại với Lạc Tự Tỉnh không chút yếu thế.

"Có lẽ ngươi sẽ nhân họa được phúc."

"Sao lại nói thế?"

Liếc mắt nhìn Lạc Tự Ngộ một cái, Lạc Tự Tỉnh hừ nói: "Không có gì. Bị thương rồi, nhất định không thể thiếu ban thưởng linh tinh các thứ."

"A, đều là kinh nghiệm ngươi tự mình trải qua, ta lĩnh giáo."

"Tự Tỉnh." Vốn đang im lặng nghe bọn họ nói chuyện với nhau, Thiên Tốn ôn hòa tươi cười đến gần bên sập, nói, "Hắn nên nghỉ thôi, hôm khác chúng ta lại đến."

Thiên Ly nghiêng đầu nhìn hắn: "Đa tạ ý tốt của hoàng huynh."

Ánh mắt hai người lần lượt nhìn nhau, ý tứ sâu xa.

Tin Duệ Vương cùng Lạc Lục công tử bị tập kích truyền ra, người đâu tiên tới cửa thăm hỏi là Chiêu Vương và Kinh Hồng nội điện. Sau khi thăm Thiên Ly, hai người lập tức vội tới Hoàng cung, bẩm báo thương thế của Duệ Vương tới Hoàng đế đang tức giận. Nghe xong việc này, Tích Vương và Hòa Vương cũng lập tức mang theo các loại thuốc quý đến thăm viếng. Theo đó, chúng thần triều đình liền sôi nổi tới thăm. Trong một thời gian ngắn, Duệ Vương Phủ đông như trảy hội, người ra vào liên tục không dứt.

"Tốn nhi, đây là hoàng đệ của ngươi." Nương ngày thường vẫn mang nét đau thương, lần này nói chuyện lại có chút vui mừng hiếm có.

Hắn im lặng, chậm rãi đưa mắt.

Bỗng nhiên từ phía sau nương ló ra một khuôn mặt đen đen, một đôi mắt đầy tò mò nhìn thẳng về phía hắn.

Trước ánh mắt ngay thẳng kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy mọi sự xung quanh có chút thay đổi.

"Hắn là Ly nhi. Các ngươi sinh chính là cùng ngày cùng năm, tựa như anh em sinh đôi vậy, cho nên từ nay về sau phải ở chung cho tốt."

Nương kéo tay bọn họ, mỉm cười mà chụm hai bàn tay lại một chỗ.

Khuôn mặt kia đột nhiên nở một nụ cười vô cùng vui vẻ: "Tam ca ca, ta là Ly."

Hắn giật mình, khẽ gật đầu.

Xung quanh vang lên một tràng cười thư thái.

"Ai, cuối cùng Tam hoàng tử cũng có phản ứng."

"Quả nhiên vẫn là huynh đệ tâm ý tương thông."

"Có Tứ hoàng tử ở đây là tốt rồi. Chúc mừng nương nương."

Thật om sòm ầm ỹ, hắn rất không vui, nhưng không hài lòng cũng không biết biểu hiện ra ngoài như thế nào. Bàn tay đặt trên mu bàn tay hắn ấm áp nắm lại, cầm chặt tay hắn, hắn nhìn sang, thấy một đôi lúm đồng tiền ngây thơ hồn nhiên.

"Tam ca ca, chúng ta đi ra ngoài chơi đi."

Hắn còn nhớ rõ khuôn mặt ló ra từ phía sau nương ấy.

Hắn cùng người này thật tương phản. Khi đó, hắn bị người khác gọi là ngu độn, ba tuổi còn chưa biết nói, phản ứng chậm chạp, bình thường mặt không biểu tình. Mà y thì có khóc có cười có làm ầm, biểu cảm đa dạng, thực sự giống như một đứa trẻ bình thường.

Có y, thế giới của hắn trở lên ồn ào hơn hẳn, cũng rộng lớn hơn, nhưng hắn không ghét.

Nhưng rồi, không biết bắt đầu từ khi nào, y lại không khóc, không cười, không làm ầm nữa.

Y không còn là đệ đệ thích quấn lấy hắn, thích mang hắn đi khắp nơi nữa, mà là một kẻ xa lạ dùng ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn hắn.

Hắn đại khái biết chuyện gì đã xảy ra.

Hắn sống, là nhờ mượn sức từ y, mượn tính mạng của y. Không, không phải là "mượn," là "cướp".

Hắn chưa từng nghĩ tới y sẽ muốn cướp lại.

Cho nên, nhất định phải một mất một còn.

Trong cơn mông lung, Thiên Tốn cảm giác trên mặt thoảng qua một cơn gió nhẹ. Hương thơm quen thuộc bay vào mũi, nhè nhẹ thanh nhã.

"Phi." Hắn mở mắt, nhẹ nhàng gọi.

Trần Phi ngồi ngay ngắn bên người hắn, cả người đỏ rực như thường, phe phẩy cây quạt tròn đỏ thêu phượng vàng, khẽ cười: "Cậu thế nhưng lại ngủ lúc trời còn sáng rõ, thật hiếm thấy."

"Đúng vậy." Không chỉ ngủ, còn nằm mơ.

"Ngài có điều gì phiền não sao?"

"Không." Đây không phải là việc phải phiền não, từ rất lâu rồi, trong lòng hắn đã quyết.

Đôi mắt của Trần Phi thoáng ảm đạm, nàng nhẹ nhàng thở dài, buông quạt.

"Xin ngài nói cho ta biết, ta có thể làm gì giúp ngài."

"Sao lại nói vậy?"

"Tuy có việc tập kích kia, nhưng qua tháng giêng, hôn sự của ta sẽ lại bị nhắc tới. Cậu, xin ngài quyết định cho ta, ta tuyệt đối sẽ không dị nghị."

Dịu dàng nhìn sự kiên quyết của nàng, Thiên Tốn khẽ nở nụ cười.

Lạc Tự Tỉnh cầm hồ lô rượu phi vào mật thất, liền thấy Trần Phi mang vẻ mặt đau buồn, nước mắt lăn dài, mà Thiên Tốn lại ấm áp như thường.

"Ta không muốn lợi dụng ngươi."

"Ta tự nguyện để cậu lợi dụng."

"Không. Hôn sự của ngươi, bản thân ngươi phải quyết định."

Một hồi lâu sau, Phi vẫn không đáp lại, chỉ cúi đầu ngồi.

Lạc Tự Tỉnh bỗng cảm thấy hình như mình vừa nghe phải những lời không nên nghe, không khỏi có chút xấu hổ. Đang định thừa dịp bọn họ không chú ý để ra ngoài, Thiên Tốn lại quay sang, gật gật đầu với hắn.

Trần Phi cũng ngước mắt lên, thấy là hắn, liền khẽ gật đầu làm lễ, nuốt lệ cười nói: "Xem chừng, e rằng ta không chờ được Lạc lang."

Thiên Tốn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lạc Tự Tỉnh nhìn hắn, lựa lời nói: "Công chúa điện hạ vẫn nên vì mình mà cân nhắc cho thỏa đáng. Trong đời người, luôn có một số điều không thể hi sinh được."

"Nếu ta tính toán vì bản thân thì chẳng phải là làm mất việc tốt của cậu sao?"

"Công chúa điện hạ..."

Trần Phi đứng dậy, ngưng mắt nhìn hai người bọn họ, một lúc sau nhẹ nhàng nói: "Ta không có gì là không thể hi sinh." Dứt lời, ánh đỏ tung bay, tà áo hòa vào gió, biến mất trong không trung.

Giật mình, Lạc Tự Tỉnh chỉ cảm thấy sắc váy đỏ của nàng tựa như đóa hoa nở rộ mà cũng đang từ từ héo úa, lả tả như mưa đổ. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm xúc hỗn loạn, lại không thể nào hiểu được rốt cuộc là làm sao.

Thật lâu sau, Thiên Tốn mới thở dài một tiếng.

"Uống rượu với ta đi."

"Đang có ý đó."

Hai người im lặng đối diện nhau, chỉ có hồ lô rượu trong tay, không ngừng đưa qua truyền lại.

Duệ Vương bị thương nặng, trùm lên tháng giêng một tầng u ám, Hoàng đế phiền muộn không vui, không khí ăn mừng cũng giảm hơn phân nửa. Lạc Tự Tỉnh chờ mong đã lâu nhưng không được hưởng một tháng sung sướng như ý, Thiên Tốn dường như cũng có điều phức tạp trong lòng, nụ cười càng giả dối.

Sau đêm dạ yến hoa lệ, Lạc Tự Tỉnh không khỏi hoài niệm về Trì Dương.