Tinh Võ Môn

Chương 7: Dương cao Quốc uy




Dưới lôi đài có kê mấy chiếc bàn lớn thành trọng tài bàn. Hai bên mời tới tổng cộng năm người làm trọng tài, Trung Nhật mỗi bên hai người, còn lại một người Anh quốc.

Mục đích tổ trọng tài chính là để đảm bảo tiến hành luận võ công bằng, đề phòng có người làm càn phá rối, hoặc là dùng thủ đoạn hèn hạ giành phần thắng, còn có nếu vạn nhất hai bên không phân thắng bại thì sẽ bỏ phiếu để quyết định thắng thua. Bất quá loại tình huống này không có khả năng phát sinh. Thời xưa đánh lôi đài khác với hậu thế sau này, bọn họ đều là dùng mạng đánh nhau, không đấu đến người chết ta sống thì không phân được thắng bại. Nếu có phát sinh chuyện đánh ngang tay, trừ phi hai người đồng quy vu tận.

Đầu tiên vị trọng tài chính đưa ra một tờ Sinh tử trạng để Hoắc Nguyên Giáp cùng Gia Ngũ Lang ký tên vào.

Trái với ý nghĩ của Vương Chí Đạo, vị trọng tài chính lại là một người Trung Quốc, thoạt nhìn khoảng 70 tuổi, râu vừa dài vừa bạc, nhưng ánh mắt sáng ngời, da tay giống như thanh niên, không hề có một chút nếp nhăn, ngoại hình cũng rất tráng kiện, điều này làm Vương Chí Đạo có chút không tự chủ nghĩ đến một từ "tiên phong đạo cốt' hay là "hạc phát đồng nhan".

Vương Chí Đạo tò mò hỏi Ô Tâm Lan lão nhân này là ai, biết được lão nhân họ Tống, là một vị lão tiền bối tuổi tác uy vọng đều cao nhất ở Hình Ý môn. Vị lão tiền bối này chẳng những võ công cực cao, mà đức cao vọng trọng, trong giới võ thuật Trung Quốc cũng có uy vọng rất lớn. Hơn nữa, hắn dạy dỗ đệ tử nhiều không kể hết, ngay ở Thượng Hải có mấy đồ tôn cả danh khí thực lực đều không dưới Hoắc Nguyên Giáp. Trong giới võ thuật, không ai không nể mặt hắn, người Nhật Bản cũng không dám khinh thường đắc tội hắn, nên mới đồng ý để hắn làm trọng tài chính lần này.

Vương Chí Đạo vừa nghĩ, lập tức rõ ràng vị Tống lão gia này là ai rồi.

Tống Thế Vinh, là một vị lão tiền bối trong Hình Ý môn, ngay cả người được phong là "Bán bộ Băng quyền, đánh khắp thiên hạ", Hình Ý cự quyền Đại sư huynh Quách Vân Thâm (1), hay là "Thiên hạ đệ nhất thủ" Tôn Lộc Đường cũng đều bội phục lão nhân gia. Mặc dù Tống Thế Vinh thực lực chưa chắc hơn được Tôn Lộc Đường, nhưng hắn truyền dạy Tống thị Hình Ý quyền, dạy được rất nhiều cao thủ quyền thuật, ở hậu thế rất có ảnh hưởng. Ở kiếp trước Vương Chí Đạo cũng từng nghiên cứu qua Tống Thế Vinh Tống thị Hình Ý, đặc biệt đem "Chấn kình" áp dụng vào "Chí Đạo quyền học" của mình.

Không ngờ tới ở Thượng Hải còn vó thể gặp được vị lão tiền bối này, Vương Chí Đạo cảm thấy chuyến này không tệ, thầm nghĩ đợi sau khi luận võ kết thúc, cần tìm vị lão tiền bối này, xin hắn chỉ điểm cho mình một chút "Chấn kình" diệu dụng.

Sinh tử trạng ký kết xong, luận võ rốt cục bắt đầu. Trên đại lôi đài chỉ còn lại hai người Hoắc Nguyên Giáp cùng Gia Ngũ Lang.

Hai người đứng thẳng trên lôi đài, thoạt nhìn đẳng cấp bất đồng. Hoắc Nguyên Giáp cao hơn Gia Ngũ Lang một chút, nhưng Gia Ngũ Lang lại tráng kiện hơn Hoắc Nguyên Giáp, hơn nữa vẻ mặt hắn hung ác, tuy mặc một bộ Nhu đạo võ phục màu trắng, nhưng bộ dáng vẫn rất dữ tợn, lộ ra bộ dạng như muốn ăn thịt người. Trái lại Hoắc Nguyên Giáp bề ngoài nho nhã lịch sự, vẻ mặt lại có bệnh, thỉnh thoảng ho khan vài cái, làm cho người ta lo lắng chỉ sợ chưa đánh đã bị bệnh chết.

Từ xưa đến nay, đều là đấu mồm rồi mới đấu võ. Dường như trước khi đánh nhau, nếu không đấu võ mồm thì không có khí lực động thủ, lần này cũng không ngoại lệ.

Gia Ngũ Lang mở miệng nói trước: "Hoắc sư phụ, ta xem khí sắc ngươi rất kém, hiển nhiên bênh không nhẹ. Nếu ngươi đồng ý, chúng ta có thể để lần khác luận võ này."

Nói thế nhưng Gia Ngũ Lang cũng rõ ràng lần luận võ này tất phải tiến hành, căn bản là không thể hoãn lại, Hoắc Nguyên Giáp cũng không đáp ứng đề nghị này, cho nên mới tỏ ra hào phóng.

Quả nhiên Hoắc Nguyên Giáp nói: "Đa tạ ý tốt của các hạ, nhưng không cần, nếu đã sắp định ngày rồi, không có lý do hoãn lại. Cơ thể ta mặc dù không tốt lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng lần luận võ này, các hạ không cần lo lắng."

Gia Ngũ Lang thở dài nói: "Hoắc sư phụ cần gì cố chấp như vậy? Chẳng lẽ trong tâm Hoắc sư phụ vinh dự quan trọng hơn tính mạng hay sao?"

Hoắc Nguyên Giáp cười nói: "Nếu như ta chỉ là sống cho chính mình, không chừng ta có thể đồng ý đề nghị của ngươi. Nhưng là bây giờ ta Hoắc Nguyên Giáp sống vì ngàn ngàn vạn người Trung Quốc mà sống, nên lúc này đối với ta mà nói, vinh dự quan trọng hơn tính mạng."

"Bội phục, Hoắc sư phụ nếu đã nói thế, Gia Ngũ Lang ta đây nhất định toàn lực chiến đấu. Như vậy mới thể hiện được sự tôn trọng với Hoắc sư phụ!"

"Xin mời!"

Trong lịch sử người Nhật Bản luôn có hai biểu hiện cực đoan, cùng lúc bọn họ tâm độc vô cùng, hèn hạ vô sỉ, so sánh còn hơn cầm thú, nhưng về phương diện khác, bọn họ lại cực coi trọng lễ tiết, tự cho là Lễ bang quốc gia. Đặc biệt về mặt võ đạo, bất kể là Nhu đạo, Không thủ đạo (2), hay là Kiếm đạo, lễ nghi đều là khóa học quan trọng nhất khi nhập môn, cực kỳ coi trọng.

Chỉ thấy tiếng cồng vang lên, Gia Ngũ Lang lập tức trước hết hướng Hoắc Nguyên Giáp khom lưng 90 độ làm một cái đại lễ, bộ dáng giống như coi Hoắc Nguyên Giáp là tổ tông của hắn.

Hoắc Nguyên Giáp vừa hướng hắn ôm quyền hành lễ theo Trung Quốc quyền sư lễ tiết, Gia Ngũ Lang đã khom lưng vặn eo như đạn pháo vọt tới, một quyền đánh thẳng vào mặt Hoắc Nguyên Giáp, Hoắc Nguyên Giáp vừa nghiêng đầu tránh ra, Gia Ngũ Lang bên dưới đã đá ra một cước, mũi chân như đao đâm thẳng vào bụng dưới Hoắc Nguyên Giáp.

Rõ ràng là dùng quyền đấm chân đá, không phải là đòn tấn công Nhu đạo.

Vương Chí Đạo cảm thấy ngoài ý muốn, lẩm bẩm nói: "Nguyên lai Gia Ngũ Lang này chính là tập Không thủ đạo"

Ô Tâm Lan ở bên cạnh nghe được, tò mò hỏi: "Cái gì là Không thủ đạo?"

"Chính là..." Vương Chí Đạo vừa mới nói hai chữ, đột nhiên nhớ tới thời này hình như cũng không có từ "Không thủ đạo". Trong lịch sử võ thuật Nhật Bản, tên Không thủ đạo này đến năm 1935 mới chính thức xuất hiện, trước kia Không thủ đạo gọi là Đường thủ. Đường, chính là Đại Đường, Đường tức là người Trung Quốc, Đường thủ nguyên ý là quyền kỹ của người Trung Quốc. Đường thủ vốn là do người Trung Quốc truyền đến đảo Okinawa, được biến đổi đi. Sau này Nhật Bản cảm thấy chữ Đường hàm ý người Trung Quốc, đối với người Nhật có ý lăng nhục, nên năm 1935 mới đổi tên Đường thủ thành Không thủ đạo, cũng biến thành Nhật Bản võ đạo. Đáng tiếc bất luận bọn họ thay đổi ra sao, cũng không tránh được sự thật là Không thủ đạo do quyền pháp Trung Quốc phát triển thành.

Trên lôi đài bắt đầu chiến đấu kịch liệt Hoắc Nguyên Giáp một chưởng gạt chân Gia Ngũ Lang ra, Gia Ngũ Lang thuận thế tiến lên một bước, thành công túm được áo Hoắc Nguyên Giáp, dùng thế độn vai gánh lưng đem Hoắc Nguyên Giáp quăng đi.

Cuối cùng cũng dùng đến Nhu đạo, xem ra Gia Ngũ Lang mặc dù tinh thông Đường thủ, nhưng thủ đoạn công kích hắn am hiểu nhất vẫn là Nhu đạo. Đáng tiếc chính là lần này tuy hắn bình tĩnh dùng độn vai gánh lưng đem Hoắc Nguyên Giáp quăng lên, nhưng lại không quật ngã được Hoắc Nguyên Giáp. Hoắc Nguyên Giáp người đang còn ở trên không, tay phải lại túm được lưng áo của hắn, tự nhiên mượn lực kéo ngược hắn lên. Gia Ngũ Lang không ngờ tới biến hóa này, phản ứng không kịp, trái lại bị Hoắc Nguyên Giáp quật xuống sàn lôi đài, nện cả lưng xuống đất. Nếu dựa theo quy tắc của Nhu đạo, chỉ sợ hắn đã bị xử thua, may đây không phải là trận đấu Nhu đạo.

Chứng kiến một chiêu đặc sắc này của Hoắc Nguyên Giáp, cả quảng trường mọi người đều sôi trào lên. Lưu Chấn Đông đang đứng cạnh Vương Chí Đạo cũng đồng dạng không nhịn được hét lớn: "Sư phụ, quá hay!"

Vương Chí Đạo thế nhưng lại lắc đầu khẽ thở dài: "Cao thủ, thật sự là cao thủ, nhưng vẫn là đáng tiếc!"

Lưu Chấn Đông vừa kịp nghe được, trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo nói: "Người nói cái gì đáng tiếc?"

Bên này Ô Tâm Lan cũng bị Vương Chí Đạo hấp dẫn, tò mò nhìn hắn.

Vương Chí Đạo khẽ thở dài: "Ta nói sư phụ thât sự là rất nhân từ, một cơ hội công kích địch nhân tốt như vậy mà bỏ qua. Nếu đổi là ta mà nói, nếu có cơ hội tốt như vây, sẽ không bắt lưng áo đối thủ, mà sẽ trực tiếp chế trụ hốc mắt đối thủ, thoáng cái có thể phế đi đối phương. Ngón tay nếu khóa cứng vào, quật xuống như vậy, không nói con mắt Gia Ngũ Lang bị móc ra, mà xương cổ không chừng cũng bị chặt gãy".

Ô Tâm Lan nghe thế kinh hô một tiếng, giật mình bưng kín cái miệng nhỏ nhắn. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Lưu Chấn Đông nuốt nước bọt, nhìn Vương Chí Đạo như quái vật, cau mày nói: "Vương Nhị, tại sao chiêu thức âm độc, kinh khủng như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được? Sư phụ thường dạy chúng ra, ra tay phải chú ý đúng mực, cùng người động thủ ko được quá ngoan độc..."

Vương Chí Đạo ngắt lời hắn nói: "Những lời này ta biết, nhưng ta không hoàn toàn tán thành quan điểm này. Tình huống này chỉ thích hợp khi cùng bằng hữu sư huynh đệ luận bàn điểm đến là dừng. Sư phụ bây giờ là cùng đối phương đã ký Sinh tử trạng, dùng mạng đánh nhau. Sinh tử đánh nhau, ta cho rằng nên dùng thủ đoạn trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất, dễ dàng nhất thương tổn đối phương, không nói đến đúng sai, âm độc, hèn hạ. Chỉ cần có thể thắng thì vĩnh viễn là đúng. Phải biết rằng, sư phụ có lưu tình, nhưng Gia Ngũ Lang là muốn mạng của người."

Lưu Chấn Đông kinh ngạc nhìn Vương Chí Đạo, vẻ mặt rất cổ quái, hắn hồ nghi nói: "Vương Nhị, người thật là Vương Nhị sao? Kỳ quái, sau khi ngươi bị thương tỉnh lại, ta cảm giác ngươi biến thành người khác? Trước kia Vương Nhị không có khả năng nói ra những lời như thế?"

Bên kia Ô Tâm Lan cũng đồng cảm gật đầu.

Vương Chí Đạo mặt không đổi sắc, nói: "Chưa từng nghe qua "Đại mộng trải qua, thất khiếu thông suốt" hay sao? Trước kia ta thất khiếu đều bị bế tắc, nhưng hôn mê một lần, không ngờ làm cho ta toàn bộ thất khiếu đều khai mở, hình như trong lúc hôn mê đã trở thành một người khác, có rất nhiều sự tình, ta đột nhiên nhìn rõ ràng thấu suốt. Ta bây giờ, đã không còn là ta trước kia nữa. Cho nên các ngươi không nên dùng ánh mắt xem Vương Nhị trước kia mà đánh giá ta bây giờ. Nhớ kỹ, tên ta là Vương Chí Đạo, Vương trong Vương giả, Chí là Ý chí, Đạo là Ngộ đạo."

Lưu Chấn Đông cùng Ô Tâm Lan hai mặt nhìn nhau, cùng nhìn Vương Chí Đạo như đột nhiên chứng kiến một vị cao tăng đắc đạo. Lưu Chấn Đông cẩn thận hỏi: "Vương Nhị, à, không, Vương sư đệ, ngươi vì hôn mê vài ngày, mà thất khiểu đột nhiên toàn bộ khai mở, biến thành cao tăng đắc đạo sao? Này này, khục khục, rốt cục trong mê ngươi ngộ được điều gì, có thể nói cho ta biết đôi chút được không, là cho ta thất khiếu thông suốt cũng tốt."

Vương Chí Đạo vẻ mặt nghiêm túc, làm ra bộ tịch cao tăng, nói: "Thiên cơ bất khả lộ, đây là kỳ ngộ, ngộ được hay không là tùy duyên phận, tùy tiện nói cho ngươi sẽ không còn linh nghiệm."

Lưu Chấn Đông chưa từ bỏ ý định, còn muốn hỏi nữa, Vương Chí Đạo đã chỉ vào lôi đài, dời chú ý của hắn đi, nói: "Mau nhìn, thắng bại sắp phân rồi!"

Lưu Chấn Đông quả nhiên bị đổi hướng chú ý đến lôi đài.

Chỉ thấy trên lôi đài Gia Ngũ Lang liên tiếp xử ra bảy tám chiêu Nhu đạo công kích Hoắc Nguyên Giáp, nhưng vì Hoắc Nguyên Giáp hạ bàn ổn định như gốc rễ cổ thụ, Gia Ngũ Lang đem hết toàn lực cũng không lay chuyển được Hoắc Nguyên Giáp. Gia Ngũ Lang nóng ruột, nổi ác tâm, lại dùng Đường thủ công kích, một cước đá tới đũng quần Hoắc Nguyên Giáp, tay phải ra chiêu Song Long Đoạt Châu đâm vào mắt Hoắc Nguyên Giáp.

Thấy hắn ra tay độc như vậy, Hoắc Nguyên Giáp khẽ cau mày, một chân đưa ra chặn lại một cước đá đũng quần của Gia Ngũ Lang, đồng thời tay trái duỗi ra, chụp một phát bắt được tay Gia Ngũ Lang đang dùng Song Long Đoạt Châu, tay phải từ trên đánh xuống, một chưởng đánh lên xương quai xanh Gia Ngũ Lang.

Vương Chí Đạo không nhịn được mắng thầm: "Sư phụ sao còn hạ thủ lưu tình như thế, một chưởng kia đánh vào sống mũi Gia Ngũ Lang không tốt hơn sao? Lấy chưởng lực của sư phụ, chắc chắn có thể đánh vụn sống mũi Gia Ngũ Lang, vùi vào trong đại não, một đòn là chết mà!"

Lưu Chấn Đông nhìn lại hắn một cái, không nhịn được nói lại: "Đánh xương quai xanh cũng như vậy mà. Nhìn vẻ mặt Gia Ngũ Lang, không chừng xương quai xanh của hắn ddax bị chặt gãy, thắng bại đã phân."

"Nhưng là tình huống của sư phụ cũng không tốt đâu!" Vương Chí Đạo nói.

Quả nhiên, chỉ thấy Hoắc Nguyên Giáp đột nhiên nổi cơn ho kịch liệt, tay đang bắt được cổ tay Gia Ngũ Lang không tự chủ được nới lỏng ra. Gia Ngũ Lang chớp thời cơ, thân thể co lại, đã luồn đến sau lưng Hoắc Nguyên Giáp, hai cánh tay cùng quấn vào cổ Hoắc Nguyên Giáp, đồng thời hai chân cũng quặp lên hai chân Hoắc Nguyên Giáp, buộc Hoắc Nguyên Giáp ngồi xuống.

Nhu đạo sát chiêu, đòn bẻ cổ!

Lưu Chấn Đông biến sắc kinh hô: "Sư phụ sao lại phát bệnh vào lúc mấu chốt này? Cái này nguy rồi!"

Chú thích của người dịch:

(1) - Quách Vân Thâm vì phạm tội nên có thời gian phải mang xiềng giam trong ngục, lúc luyện võ chân bị xiềng chỉ đi được bước so với bình thường, sau này luyện thành phong cách đánh nhau di chuyển chỉ nửa bước, nên mới gọi là Bán bộ băng quyền.

(2) - Không Thủ Đạo = Karate