Tinh Vũ Cửu Thần

Chương 19: Kiếm tiền làm vốn




Tạ Tinh kinh ngạc, khi bột thuốc màu hồng được bôi lên vết thương thì vết thương nhanh chóng lành lại ngay cả độc cũng từ từ tan đi, tuy không lành hẳn nhưng cũng không nặng như trước

“Đa tạ” Sau khi bôi thuốc, sắc mặt của cô gái tốt hơn nhiều

Tuy Tạ Tinh thấy loại thuốc này không có tác dụng nhiều với độc, nhưng không biết cô gái này dùng cách nào, có lẽ cô ta khống chế độc tố tụ lại một chỗ nhất định, nhưng không cần biết dùng cách gì, với kinh nghiệm của Tạ Tinh, cậu biết dây chỉ là tạm thời áp chế độc tố phát tán mà thôi

Nhưng cô ta có thể áp chế được độc tố không phát tán làm Tạ Tinh rất kinh ngạc, không lẽ đây chính là nội công trong tiểu thuyết?

“Chuyện hôm nay đừng có nói với ai hết, chuyện này đối với ngươi mà nói không phải chuyện tốt đâu” nói xong cô gái đứng vậy muốn rời khỏi

Tạ Tinh ngơ một lát, nghĩ là đầu ta có vấn đề chắc, mấy chuyện này mà lại đi kể với người khác: “Vết thương của cô nặng như thế, bây giờ đi, có ổn không đó?”

“Không cần ngươi quản” cô gái nói xong, quay đầu rời đi, nhanh chóng biến mất trước mặt Tạ Tinh

Tạ Tinh lắc đầu, tuy cô thắng được ta một lần, nhưng cũng vì ta mà cô không chết, với lại là cô tự muốn đi, sau này cũng không liên quan để ta.

“Tinh ca, huynh làm gì mà nãy giờ không vào ăn cơm” Đinh Cầu thấy Tạ Tinh mãi không vào ăn cơm liền ra kiếm

Tạ Tinh vừa ăn cơm xong, xe ngựa bắt đầu lên đường

Sau nửa ngày, hai người đã đến Tây Mãn thành, đây là Hoành Nguyệt Quốc

Tây Mãn thành

Ba đại thành thị của Hoành Nguyệt quốc, so với Thiết Châu thành còn hoành tráng hơn. Ở Tây Mãn thành người qua kẻ lại rất đông đúc, Tạ Tinh thậm chí thấy có cả những người tóc vàng và mắt xanh, lòng nghĩ ở đây cũng không khác gì trái đất, còn có những người da trắng?

“Tinh ca, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Đinh Cầu chưa ra ngoài lần nào, nơi xa nhất là trong quân đội, bây giờ chỉ có thể hỏi Tạ Tinh

Tạ Tinh đương nhiên cũng chưa đến những nơi này, nhưng hắn đang nghĩ, đến một nơi xa lạ trước tiên phải kiếm một nơi ở, sau đó là kiếm tiền. Phải ổn định được cuộc sống mới có thể rèn luyện lại cơ thể, ở một nơi loạn lạc như thế này không có bản lĩnh gì rất nguy hiểm

Vốn rằng Tạ Tinh muốn rèn luyện thân thể trước như vậy mới có thể tự bảo vệ mình, từ cứu vị cô nương nọ, Tạ Tinh mới biết người nơi đây có thể tu luyện nội công, làm tự tin của cậu bị sập đổ

“Kiếm một nơi ở trước rồi nói sau” Tạ Tinh có tiền thì không bao giờ bạc đãi bản thân, dẫn Đinh Cầu kiếm một khách điếm thượng hạn đặt 2 phòng

Nhận phòng xong, Tạ Tinh lấy 10 lượng vàng đưa cho Đinh Cầu nói: “Đệ lấy một nửa tiền đi, lỡ có xảy ra chuyện gì, còn có tiền bên người, bây giờ chúng ta vào thành đi một vòng, xem có cách nào có thể kiếm được tiền không, rồi đi mua mấy bộ y phục mới sau đó đi ăn cơm. Tối nay chúng ta lại về đây bàn tiếp kế hoạch”

Vốn dĩ Đinh Cầu muốn từ chối, dù gì chỉ cần đi theo Tinh ca là được, nhưng nghe lời nói của Tạ Tinh nghĩ lại cũng đúng, muốn mua một số đồ dùng thì phải xài tiền nên cũng phải nghĩ cách kiếm tiền

Tạ Tinh bắt đầu nghi ngờ thân thủ của mình chủ yếu là do phát hiện ra có nội công tồn tại, còn có đơn dược, cô gái đó uống một viên thuốc, còn ngoại thương thì bôi thuốc phấn không tệ hơn mấy loại thuốc thời hiện đại, chỉ là không biết mấy cái đó làm như thế nào

Theo như kế hoạch của Tạ Tinh, cậu biết một ít về đông y, dù tệ đến đâu thì làm bác sĩ đường phố cũng có thể kiếm được miếng ăn, nhưng sau khi thấy thuốc của minh thì Tạ Tinh biết kỹ năng chế thuốc ở đây so với trái đất vượt xa hơn rất nhiều. Tuy trong tiểu thuyết có đạo sĩ luyện đan, nhưng mà không ai biết được

Tạ Tinh đi cả một buổi trưa ở trên đường vẫn không tìm ra cách kiếm tiền

Vốn mở tiệm cơm cũng không tồi, nhưng muốn mở được mở tiệm cơm, thì việc kiếm mặt bằng là một vấn đề vô cùng nan giải

Tiệm cơm làm ăn không tốt thì thôi tiền thì thôi, nếu làm ăn được thì cũng chưa chắc có đủ năng lực để bảo vệ nó. Vậy mở để làm gì? Muốn mở tiệm cần cả trăm lượng vàng, số tiền đó là rất lớn đối với Tạ Tinh

Nhưng cậu suy nghĩ rất lạc quan, một cái quạt giấy mà bán được 21 lượng vàng, xem ra không biết gặp vận may gì

Tạ Tinh quay lại khách điếm, Đinh Cầu đã mua đồ về

“Sao rồi, Tinh ca, có tìm được cách kiếm tiền chưa?” Đinh Cầu thấy Tạ Tinh trở về liền hỏi

Tạ Tinh lắc đầu: “Muốn kinh doanh thì ta cần có vốn, Đệ xem thử đi có rất nhiều cách kiếm tiền nhưng mà chúng ta lại không đủ khả năng làm được, có những cách kiếm tiền chúng ta có thể làm nhưng lại cần một số vốn lớn”

“Là cái gì?” Đinh Cầu đối với cuộc sống hiện tại rất là thỏa mãn rồi, nghe thấy Tạ tinh còn có cách kinh doanh kiếm tiền liền hỏi

“Thì là ủ rượu, ta thấy rượu ở đây rất tệ, nếu như chúng ta ủ được rượu ngon thì có thể kiếm được rất nhiều tiền. Ban đầu chỉ cần làm ít thôi, không cần làm người ta chú ý nhiều, nhưng mà không có vốn” Tạ Tinh trầm ngâm suy nghĩ

Đối với việc kiếm tiền, Tạ Tinh không nghĩ ra được cách khác, Đinh Cầu đương nhiên là cũng không có cách nào khác tốt hơn, nên đợi Tạ Tinh suy nghĩ từ từ

Xem ra chỉ còn cách này, trên người Tạ Tinh còn cái đồng hồ Rolex giả, nếu như bán đi thì có thể nhanh chóng kiếm được tiền, còn cái ngọc bội thì Tạ Tinh cảm thấy rất quan trọng nên không thể bán với lại bán cũng không được bao nhiêu

Chỉ là cái đồng hồ cậu mua có 10 đồng, có thể bán được với giá tốt không thì không biết được

Nghĩ đến đây thì Tạ Tinh nói: “Tiểu Cầu, chúng ta đi cửa hàng trang sức, bán một số đồ rồi nói”

Tây Mãn thành có rất nhiều tiệm trang sức, Tạ Tinh mới đến thành thì thấy được một tiệm tên là "Kỳ dị các", ở trong có rất nhiều món đồ kỳ lạ

Hai người đi vào cửa thì bị 2 người khác chặn lại nguyên nhân là vì cả hai vẫn còn đang mặc trên người bộ đồ rách rưới, nhìn tổng thể rất nghèo khổ, còn những món đồ bên trong rất quí giá, đương nhiên không cho hai người vào

“Chưởng quầy các ngươi tên gì?” Tạ Tinh nhìn kẻ đang chặn mình lại, nói

2 người thấy Tạ Tinh như vậy, cũng không biết cậu có phải kẻ có tiền giả dạng nghèo khổ không, vì có nhiều người kỳ dị thích mặc đồ rách nát

Vì không dám khẳng định, nên thái độ ôn hòa hơn nhiều, nói: “Ngươi kiếm Trần chưởng quầy sao?”

Tạ Tinh vỗ tay nhìn vào trong và nói: “Đương nhiên, không lẽ ngươi thấy ta rảnh lắm không có gì làm sao? Trần chưởng quầy, ra đây đi, có người bạn cũ đến thăm”