Tình Yêu Của Anh Sáng Như Biển Sao

Chương 6: "Chúng ta hẹn hò đi."




Editor: Mèo

Bạc Tông vào toilet rửa tay, chậu quần áo anh định khi trở về giặt đã không thấy đâu. Liếc qua ban công liền thấy giá treo quần áo cùng với chậu hoa nhỏ. Anh lại nhìn phía phòng khách, trên bàn đầy đồ ăn, ban công thì treo quần áo, anh cảm thấy trong nhà có cô gái này cảm giác cũng không tệ.

A, Bạc Tông đưa tay xoa trán, chỉ mới gặp hai lần thôi mà anh lại có ý nghĩ xấu xa rồi.

Lâm Thanh An nhìn Bạc Tông gắp thức ăn, chờ anh ăn rồi nuốt xuống, cô hỏi: "Thế nào? Ăn có ngon không?"

Đôi mắt sáng lấp lánh chứa đầy vẻ chờ mong nhìn anh, Bạc Tông bất giác giật giật khóe miệng: "Ừm, cũng không tệ."

Lâm Thanh An tự nhận tài nấu nướng của mình không tồi. Có câu nói: "Con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông là đi qua dạ dày". Kiếp trước vì theo đuổi Bạc Tông nên cô đã rất khổ luyện, nâng cao tài nghệ nấu ăn của mình, nhưng sau khi theo đuổi thành công thì cô không thường xuyên xuống bếp nữa. Ngày nào tâm trạng tốt thì cô mới xuống bếp làm vài món phong phú chờ anh về.

Bạc Tông ăn hai bát cơm. Đồ ăn đã được hai người ăn hết, Lâm Thanh An cảm thấy hơi no, cô nằm xuống ghế sopha.

Bạc Tông thu dọn bát đĩa bỏ vào chỗ rửa bát, đi ra phòng khách, nói với Lâm Thanh An: "Chúng ta nói chuyện chút nhé."

Lâm Thanh An nhích người, vỗ ghế sô pha: "Ngồi xuống đi. Có chuyện gì ạ?"

Thấy cô dịch người một chút, khóe miệng anh giật giật, ngồi xuống ghế salon đối diện.

"Tiểu thư Lâm, có lẽ chúng ta chỉ mới gặp nhau hai lần."

Lâm Thanh An gật đầu: "Đối với anh mà nói, thì chỉ gặp hai lần."

Gương mặt anh tuấn, lạnh lùng vẫn như cũ: "Tôi năm nay hai mươi bảy tuổi, tiểu thư Lâm đây hình như chỉ mới hai mươi phải không?"

"Em tròn hai mươi. Nhưng từ trước tới giờ tuổi tác đối với em không phải là vấn đề, tuổi tác có bao nhiêu thì em vẫn yêu, anh thấy đúng không anh Bạc?"

Nghe giọng cô gọi anh một tiếng "anh Bạc". Mẹ nó, trái tim anh tan chảy rồi. Trước đây nhiều người gọi anh là anh Bạc anh Bạc, tại sao bây giờ mới có cảm giác này! Trong lòng Bạc Tông dường như có hàng nghìn con ngựa đang phi nhanh, nhưng bên ngoài phong thái vẫn điềm nhiên như không.

Khụ. Bạc Tông mang tâm tư trở lại, nghiêm túc nhìn Lâm Thanh An: "Cô có thể chấp nhận chồng mình mỗi ngày đều phải làm nhiệm vụ, thậm chí có thể không biết còn sống để mà trở về không?" Chết tiệt. Bạc Tông tức giận, tại sao lại lệch trọng tâm mất rồi, cái này không phải câu anh muốn hỏi.

Lâm Thanh An mỉm cười: "Chỉ cần người đó là anh, em chấp nhận."

Cô không phải chưa từng nghĩ đến việc Bạc Tông rời khỏi doanh trại, cởi bỏ quân phục. Dù cho anh có làm một phần của nhiệm vụ vất vả cực nhọc, cô chỉ cần anh an toàn trở về.

Kiếp trước nghĩ về việc này, sau khi trọng sinh thì cô lại nghĩ về việc này đến phát điên. Cô không muốn chịu đựng thêm nỗi đau mất anh. Thế nhưng cô hiểu anh, đối với anh việc cởi bỏ đi quân phục, rời doanh trại, chẳng khác nào chữa trị không dứt bệnh, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vĩnh viễn ở lại nơi đó. Thỉnh thoảng lại tái phát, đau tận tâm can.

Đó là tín ngưỡng của Bạc Tông, Lâm Thanh An không nỡ!

Dù sao cô cũng chỉ là cô nhi, không có phiền muộn. Nếu Bạc Tông xảy ra chuyện gì, cô có thể đi theo anh. Nhưng Bạc Tông lại là con một, kiếp trước cô không sinh con cho anh, kiếp này dù có nói gì đi nữa cô cũng muốn có con với anh.

Lâm Thanh An thấp thỏm không yên: "Bạc Tông, chúng ta hẹn hò đi."

Ừm. Bạc Tông khẽ gật đầu, Lâm Thanh An kích động nhảy trên ghế.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của Lâm Thanh An, Bạc Tông nghĩ điều này cũng tốt.

Tuổi của anh cũng lớn, trong nhà một mực thúc giục, giới thiệu đủ phụ nữ cho anh, nhưng anh lại không hề có cảm giác gì. Nếu bà nội mà biết được anh hẹn hò với cô gái nhỏ này mới chỉ gặp hai lần, nhất định sẽ kích động mà chống gậy đến đây ngay.

"Bạc Tông." Lâm Thanh An thấp giọng nói: "Em muốn ôm anh." Nói xong lập tức ôm lấy Bạc Tông.

Bạc Tông ngây người, đưa tay ôm lấy cánh tay của Lâm Thanh An.

Nghĩ đến cái ôm này cô đã phát điên, thực ra cô không chỉ muốn ôm anh, cô còn muốn hôn anh. Nhưng không được, mới vừa xác nhận quan hệ xong, cô cần cẩn trọng, không thể quá chủ động được.

Buổi chiều, Bạc Tông rửa bát sạch sẽ rồi đi ra ngoài. Lâm Thanh An ngủ trên giường anh một lúc. Sau khi tỉnh dậy đã ba giờ rưỡi, cảm thấy buồn chán. Phòng Bạc Tông không có ti vi, Lâm Thanh An định ra ngoài một chút.

Cô khá quen thuộc chỗ này, người trong doanh trại cũng quen biết một ít, cũng có một hoặc hai mối quan hệ tốt. Nhưng quan trọng là bây giờ người ta không biết cô, Lâm Thanh An toan đi đến sân huấn luyện nhìn trộm Bạc Tông.

Cuối tháng mười, thời tiết hơi lạnh. Các chiến sĩ còn cởi trần, nghe tiếng bọn họ hét lên, nhiệt huyết sôi sục, tràn trề.

Lâm Thanh An chăm chú nhìn mọi nhất cử nhất động của Bạc Tông.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, Bạc Tông quay đầu. Trông thấy cô thì sửng sốt, đi về phía cô: "Sao không ở lại phòng nghỉ ngơi?"

Lâm Thanh An nắm tay anh, mãn nguyện nhìn anh cho đến khi anh mất tự nhiên mà ho nhẹ: "Chán quá! Anh đi huấn luyện đi! Em về trường đây."