Tình Yêu Của Quỷ Vương

Chương 15: Mâu thuẫn phát sinh




Tình huống này hình như còn có một câu thành ngữ đi kèm nữa.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, phải không?

Blow ho khan, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt hiếm khi lộ ra biểu tình quẫn bách, không dấu vết lùi chân lại.

“Anh Blow coi chừng!” Nhóm bốn học viên được Kan và Rowell phối hợp đưa lên. Chân vừa chạm mặt đất, đã thấy Blow bên này vẻ mặt xuất thần lùi tới mép vực, Linus vội vàng lao tới. Mắt thấy bàn tay hai người sắp chạm nhau, một luồng ánh sáng đỏ nhanh như chớp xuất hiện, kết thành một sợi dây quấn quanh cổ tay Blow, và… như kéo sủng vật mà kéo cậu về phía mình.

“Cút ra Shicmuon!” Cơ mặt Blow co giật, hắc mana từ kẽ ngón tay tràn ra, bao phủ một màu đen lên tầng ánh sáng đỏ. Hai pháp sư được mệnh danh là có thực lực mạnh nhất đế quốc lúc này lại lâm vào trạng thái giằng co.

“Không thể nào…” Heil Ibeik vừa thở phào vì có người giúp lão phân tán sự chú ý, nhìn tới khuôn mặt Blow liền cả kinh. “Hắc pháp sư?”

“Cái gì?” Các học viên vừa thoát khỏi nỗi sợ hãi, thì thầm bàn tán.

“Ông ta nói Hắc pháp sư sao?”

“Có vẻ là thật đấy, nhìn người này rất giống ảnh trên máy tính tớ từng xem.”

“Hắc pháp sư tới cứu chúng ta sao?”

Đúng là anh ấy rồi! Iel đằng xa ngay từ lúc Blow xuất hiện đã nhận ra, gương mặt xinh đẹp băng lãnh hơi biến đổi, bàn tay kích động nắm chặt lại. Cô quả thực có mơ cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại anh ấy ở chỗ này!

“Ngươi là ai?” Linus nhìn vẻ mặt khó chịu của Blow, lại nhìn qua Shicmuon, con ngươi tím bất mãn nheo lại.

Rowell không có thời gian để ý mấy người tranh chấp, tầm mắt lướt nhanh qua giáo sư Heil bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, nhân lúc lão còn chưa hồi phục mana sau đòn phục kích diện rộng, tiến lên dùng ma thuật băng trực tiếp đông cứng cả người lão. Cấp bậc của Heil sau khi cường hóa lần hai đã có thể sánh ngang với các pháp sư cao cấp, nhưng bị Shicmuon đơn phương hành hạ nãy giờ, lại thêm một đòn uy hiếp cuối cùng thất bại, năng lượng của lão cũng cạn kiệt, lúc này chỉ có thể bất lực nhìn cơ thể mình bị khống chế.

“Này, này.” Blow cố gắng nháy mắt với Shicmuon, giọng nói hạ thấp hết mức có thể. “Đừng có làm lớn chuyện, chúng ta phải giải thích với Helios vì sao lúc này lại cùng xuất hiện ở Ishuella.”

“Thích thì tới thôi.” Shicmuon nhướn mày, khóe mắt hung tợn lườm Linus.

“Giờ không phải lúc tùy hứng đâu.” Blow đã triệt để bất lực với thái độ bất cần của Shicmuon. “Pháp sư của Tháp đang dùng thuật truy tung và sẽ tới đây ngay bây giờ, tôi và anh tìm chỗ nào đó giải trừ thức tỉnh, rồi quay lại đây. Được chứ?”

“Còn chuyện đánh một trận thì sao?” Shicmuon cúi đầu, cũng giả bộ thì thầm rón rén.

“Quên chuyện đó đi.” Blow hung hăng trợn trắng mắt. “Đám pháp sư của Tháp rất có thể sẽ có cả lão già đáng ghét Mikelcarugo, tôi không muốn lão nhìn thấy ‘Blow’.”

“Sao phải sợ lão chứ?” Hai mắt Shicmuon đỏ rực.

“Ai nói tôi sợ? Mà là hoàn cảnh hiện tại không thích hợp.” Blow cau mày, tầm mắt đảo một vòng qua Rowell và các học viên đứng ngồi lộn xộn, đột ngột dừng ở một nơi, đồng tử co rút. 

“Này, sao thế?” Shicmuon thấy biểu tình của cậu biến hóa, còn chưa kịp phản ứng, sợi dây trong tay đã bị một kích cắt đứt, thânảnh người đối diện như bóng ma lướt qua, tiến thẳng về một hướng.

Bên này, Dio, Chevel, Lin và Carmille đang nín thở nhìn Elzeble dùng phép thuật trị thương chữa cho Lidusis, không khí căng thẳng tới mức chẳng ai có tâm tình để ý những chuyện đang xảy ra xung quanh. Theo từng giọt mồ hôi trên trán Elzeble, cùng sắc mặt tái nhợt và hơi thở yếu đến càng lúc càng khó nhận ra của Lidusis, bàn tay ai nấy vô thức nắm chặt lại.

Đúng lúc này, một bóng đen từ xa chạy như bay tới, đúng là Hắc pháp sư vừa cứu bọn họ một mạng. Cặp mắt xanh lam sáng rực, khuôn mặt tuấn mĩ mang biểu tình vừa kinh ngạc vừa lo lắng, nháy mắt đã đứng tại chỗ bọn họ.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Lồng ngực Blow phập phồng, nhìn thảm trạng trên người Lidusis, giọng nói không che giấu được sự phẫn nộ.

“Hắc pháp sư, tình trạng của cậu ta rất nghiêm trọng.” Elzeble vừa liếc mắt đã nhận ra nhân vật phong vân của đế quốc, lông mày nhíu chặt. “Phải đưa cậu ta về bệnh viện điều trị càng sớm càng tốt.”

“Được.” Blow cúi đầu dùng hắc mana phủ lên Lidusis, cẩn thận ôm người dậy. Liếc tới phần tóc và cơ thể bị cháy thảm thương, nắm tay cậu cứng đờ, ánh mắt trong phút chốc trở nên lạnh như băng.

Đây là ma thuật lửa cấp 1!

oOo

“Từ khi nào Ishuella trở nên nguy hiểm thế này chứ?”

Ở một vị trí cách xa nơi các học viên tụ tập, một phái đoàn hơn hai mươi người mặc đồng phục áo choàng trắng đại diện cho thân phận pháp sư của Tháp đồng loạt tăng tốc. Nhìn đám thực vật bị chém nát bấy dọc đường, người đàn ông tóc vàng – kẻ duy nhất không thuộc tổ chức này nhíu mày cảm thán.

“Dựa theo cảm ứng của chúng tôi, ngoài một số lớn học viên tập trung ở đỉnh núi phía trên, xung quanh cấm địa này cũng có rất nhiều người đơn độc rải rác.” Monreuthor – pháp sư cấp cao đại diện cho Tháp trầm tư nói. “Đáng chú ý, trong những học viên tham gia chuyến đi này còn có công chúa Yutiarien. Ngài Hầu tước, có lẽ chúng ta nên ưu tiên tìm kiếm công chúa.” 

“Danh tiếng của Helios bây giờ sa sút quá.” Người đàn ông tóc vàng cũng chính là Hầu tước Hadelio – Jonel Phontal Hadelio, cha của Chevel, có chút không hài lòng. “Học viện phép thuật uy tín nhất đế quốc lại để xảy ra bê bối cỡ này. Chỉ cần một học viên nào đó trong trường xảy ra nguy hiểm đến tính mạng, Helios cũng khó bảo toàn danh dự, đừng nói tới công chúa…”

Hậu quả của chuyện này thật chẳng ai dám nghĩ. Vừa nói vừa tăng nhanh tốc độ, đoàn người chẳng mấy chốc đã đi qua nửa chặng đường. Mắt thấy đỉnh núi phát sáng càng lúc càng gần, mỗi chuỗi âm thanh đánh nhau nhỏ vụn bên trong lùm cây rậm rạp cũng vang lên, xen lẫn còn có tiếng trẻ con nức nở.

Một cô bé mặc váy áo Idun, mái tóc vàng ánh hồng đặc trưng xõa lả tả, đôi mắt xanh da trời rơm rớm nước mắt, vừa thấy có thêm người xuất hiện, tiếng khóc nín bặt.

Cả Jonel Phontal Hadelio lẫn Monreuthor và các pháp sư khác của Tháp đều giật mình, lập tức cúi người hành lễ.

“Miễn hết đi, các ngươi mau tới giúp Rom!” Yutiarien xoa xoa mặt, khôi phục lại một chút uy nghiêm, ánh mắt không giấu được lo lắng nhìn về phía người đàn ông trẻ đang bị hàng chục đại thụ bao vây, nói với mọi người.

“Tuân lệnh công chúa.” Năm pháp sư đồng loạt đứng ra, phân biệt mỗi người một hướng trợ giúp công kích. Rom vừa thấy có cứu viện, tinh thần luôn căng như dây đàn rốt cuộc thả lỏng, cảm kích nhìn mấy người, động tác trên tay càng thêm dứt khoát, tiêu diệt nốt số thực vật ăn thịt đang nhăm nhe họ nãy giờ.

“Người an toàn rồi, công chúa.” Khuôn mặt Jonel vốn đẹp trai chính trực, mắt màu vàng kim, mái tóc vàng cắt ngắn, khí chất cao quý lại ôn hòa, thấy Yutiarien vẫn kinh hoàng liền nhỏ giọng trấn an. Đoạn, ông nghiêm mặt nhìn về phía Rom đang đứng bên cạnh. “Tessiana đâu?”

“Chúng tôi bị lạc mất cô ấy.” Rom nhìn những vết xước mờ trên cánh tay Yutiarien, cười khổ. “Tôi vốn định đưa công chúa lên ngọn núi trên kia, nhưng không nghĩ thực vật biến dị đột nhiên tập kích đông như vậy. Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm cho nguy hiểm xảy ra với ngài ấy lần này.”

“Cả Tessiana cũng vậy.” Jonel lạnh lùng nói, cặp mắt vàng kim liếc một cái sắc lẹm về phía Rom. “Mọi chuyện sẽ được xử lý sau khi biến cố lần này kết thúc. Hiện tại, việc cấp bách nhất là đưa tất cả học viên an toàn quay lại trường.”

“Tôi hiểu.” Rom cúi đầu ôm lấy Yutiarien, cùng những người xung quanh bước lên vòng phép dịch chuyển.

“Rom, có đau không?” Nhìn các vết thương lộn xộn trên người Rom, Yutiarien mếu máo hỏi.

“Không có, chỉ là bề ngoài nhìn chúng đáng sợ vậy thôi.” Rom cười híp mắt, cố gắng dỗ cô bé. “Một lát nữa chúng ta sẽ gặp lại Tessiana, mọi chuyện rất nhanh sẽ trở lại như cũ.”

“Ừm.” Yutiarien vén gọn lại mái tóc, ánh mắt chăm chú nhìn đỉnh núi càng lúc càng gần. 

Hơn hai mươi người xuất hiện cùng lúc, thanh thế tuyệt đối không nhỏ. Jonel đảo mắt một vòng nơi này, ngạc nhiên phát hiện gần như tất cả học viên đều đã có mặt ở đây. Ánh mắt ông dừng lại ở khuôn mặt ngơ ngác của cậu con trai, chân vững vàng bước tới.

“Chevel.” Nhíu mày đánh giá bộ dạng thất hồn lạc phách của con, Jonel nhíu mày. “Không bị thương đấy chứ?”

“Cha?” Chevel nhìn Jonel, như bắt được cọng rơm cứu mạng, cố gắng làm cho giọng nói của mình còn một chút bình tĩnh. “Hắc pháp sư đã đưa Lidusis vào bệnh viện rồi, con muốn tới đó.”

“Hả?” Jonel cau mày. Từ sau cái chết của Ibriel, Lidusis gần như đã kết tử thù với Chevel. Chuyện gì có thể khiến con trai ông thay đổi đột ngột thế này chứ?

Trao đổi một ánh mắt với Monreuthor ra hiệu cho anh ta cử đi vài pháp sư tìm kiếm các học viên còn lại, Jonel quay lại nghiêm túc đối mặt với Chevel. “Nói cho cha biết, chuyện gì đã xảy ra?”

Phía bên này, Rowell đã giải trừ thức tỉnh, nhìn thấy Rom và Yutiarien theo đoàn người xuất hiện, khuôn mặt lạnh băng thoáng thả lỏng, lập tức tiến lên.

Monreuthor chỉ huy các pháp sư đem từng nhóm học viên đã sợ đến mệt lả bước vào vòng phép, từng tốp từng tốp dịch chuyển về học viện. Mặt khác, hắn bước tới trước mặt tượng băng Heil Ibeik, cặp mắt xanh lá bên dưới mũ áo choàng thoáng híp lại, có chút chán ghét bộ dạng xấu xí lúc này của lão.

Trải qua tìm kiếm, ngoại trừ hai người Rood Chrishi và Asujen Baldwin không thấy tung tích, toàn bộ những học sinh khác đều đã có mặt, rất may là không có thương vong. Sau khi hoàn tất dịch chuyển tất cả về cổng lớn của Helios, Monreuthor mang theo Heil vẫn đóng băng, cùng những pháp sư khác ly khai học viện.

Trong ba học viên vắng mặt lúc đó, ngoài Lidusis Dien Artian được Hắc pháp sư đưa tới bệnh viện, Asujen Baldwin với thân phận thật là Shicmuon bị mọi người tự động bỏ qua, chỉ còn Rood Chrishi chưa được tìm thấy. Ngay khi các pháp sư định xuất phát tìm kiếm lần nữa, Rood đã xuất hiện ở cổng trường.

“Ôi trời, cậu đã ở đâu thế? Có bị thương không?” Các bạn học sau khi trải qua một chuyến thực tập kinh hoàng, sâu sắc trải nghiệm qua loại cảm giác sống sót sau tai nạn, nhiệt tình hỏi han Rood.

“Cảm ơn mọi người, tớ không sao, chỉ hơi mệt một chút.” Đối phó vài câu có lệ, Rood hòa cùng đám học viên tiến vào khu ký túc xá. Các giáo sư kiểm tra xong sĩ số cũng không có tâm sức truy cứu hoạt động của học viên ở Ishuella, cho tất cả trở về phòng, đoạn cử vài người tới bệnh viện hỏi thăm tình trạng của Lidusis và báo tin cho gia đình Công tước Artian.

Trong suốt quá trình này, Shicmuon không quay lại.