Tình Yêu Của Thiếu Gia

Chương 2: Giúp đỡ




-Lại trễ nữa rồiiiiiiiiiiii_Sin tất tả chạy ngược chạy xui đi tìm đôi giày của mình,mặt mày hậm hực vì sáng nay Sin đã cố gắng thức sớm để đạt danh hiệu…học sinh đi sớm nhất khối mười!Vậy mà bây giờ đã 7h10 rồi mà cô bé vẫn còn đi kiếm đôi giày!

-Chết mất thôi 7h15 là đóng cổng rồi,huhu_Sin liên tục…đập đầu vào tường để nhớ ra xem hôm qua đã để đôi giày ở đâu

-sao chị không đi hỏi Mina coi nó có thấy không_bé Yum ngây thơ nói

-ừ nhỉ,chắc là chó Mina biết hé Yum hé_Sin hớn hở bắt con Mina lại rồi miệng liên tục lầm bầm -Mina có thấy đôi giày chị đâu không??có thấy không?hả?hả?

Khuôn mặt nham nhở đáng sợ của Sin làm chó Mina cũng phải hoảng sợ cong đuôi chạy ra sau bếp

-điên hay sao mà đi hỏi con chó,cái mặt vậy mà đi nghe lời đứa nhóc 5 tuổi nói hả?_dì Trâm la lên thất thanh rồi giơ đôi giày lên -đôi giày của con đây nè

Nó hạnh phúc không nói nên lời ôm lấy dì trâm một cái rồi nhanh nhanh mang đôi giày vào

“Ủa?sao hôm nay cảm thấy ngón chân cái mình mát mát ta???”

Sin nghĩ thầm rồi nhìn xuống chân mình

OMG…..

Thật sự là đôi giày vải của cô bé đã bị rách nguyên một lỗ bự chảng ngay ngón chân cái,cái mát của thiên nhiên luồn vào chân em là đây!

-Minaaaaaaaaaaaaa,sao mày dám cắn giày tao hả???????????

_Sin gầm lên đưa ánh mắt đáng sợ nhìn con chó

-7h35 rồi đó,hay con lấy đỡ đôi giày bata mang đi

Đành chịu vậy!.Sin vọt lẹ lên phòng mang đôi bata vào và xách cái ba lô phi thẳng đến trường với tốc độ 40km/h.

Hôm nào Sin cũng kêu Thùy Như đợi mình nhưng rốt cuộc chỉ toàn kêu Thùy Như đi trước vì tật trễ nãi của Sin.Không giày thì quần áo,sách tập,…

***

7h50′

Giờ này trường đóng cửa là cái chắc!Nên Sin không thèm đi bằng đường chánh nữa mà chọn đi đường tà,đường tà lúc nào cũng nhanh gọn nhưng lại không an toàn nhỡ xui xui gặp giám thị trực đâu đó quanh đây thì có mà lao động cả tháng,đường chánh thì an toàn hơn nhưng về mức độ phạt có lẽ sẽ nhẹ hơn đường tà.Nói gì nói đường tà vẫn hơn

-Ô,tường cao quá mà chắc không sao đâu,đôi chân”dài” này sẽ leo qua được,hô hô hô (tự tin thấy ớn =.=”)_Sin cười đắc chí rồi quăng cái ba lô vô trước

-hự

-hình như mình nghe thấy tiếng gì thì phải?!?!!_Sin ngơ ngác một chút -chắc không có gì đâu,giờ này còn ai ở đây nữa_tự trấn an mình bằng một câu rồi tiếp tục công việc chính.Đầu tiên Sin lấy đà nhảy vọt lên nắm tay vào đầu tường,sau đó là leo chân phải lên trước dồn hết sức vào hai cánh tay để đưa người leo lên.Xong!

Sin cười ha hả,đừng có vội đắc thắng mới chỉ 1/2 công việc thôi,việc còn lại là phải nhảy xuống đất trên cái tường cao chót vót này.Sin nhìn xuống mà chóng cả mặt,cái tường cao không dưới 3 mét Sin leo lên được đã là cả một kiệt tác rồi!

-đành chơi liều vậy,chết bỏ!_Sin xanh mặt mày nhắm chặt mắt nhảy xuống

Bịch….

-Ế,sao êm êm vậy ta?hổng có đau gì hết zị?

-là vì cái thân heo của cô đang đè tôi đây này

Tự nhiên tiếng nói phát ra làm Sin giật mình nhìn xuống,quả thật cái thân của cô đang đè lên người một đứa con trai mà tiếng tên này quen quen.Tội lỗi…tội lỗi

-còn không mau đi xuống!_cậu nhóc ấy nạt lớn làm Sin hoảng liền đứng lên

-xin…lỗi ~.~_Sin ngượng nghịu gãi đầu hối lỗi

Bất chợt cậu nhóc lôi Sin vào lùm cây?!?

-tôi biết cậu dữ dằng nhưng mà đừng có trả thù bằng cách này chứ,cậu muốn gì tôi cũng…ưm…ưm_đột ngột cậu ta bịch miệng Sin lại và đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng

-ủa,tiếng ai vang vảng ở đây vậy ta?_là tiếng ông Sơn hói,giám thị nổi tiếng chuyên kiếm chuyện với học sinh

Sin đỏ mặt vì cậu ta đang quá gần với Sin,hai tay cậu nhóc chống xuống đất và hai chân cũng vậy, còn Sin thì nằm ngửa.

Bây giờ Sin mới có dịp nhìn rõ mặt cậu nhóc.Cậu ta đẹp,đó là điều Sin công nhận,sóng mũi cao da tráng làm tôn lên đôi môi đỏ, dáng chuẩn quá ư là menlỳ,tóc dài đến bâu áo được chao chuốt sành điệu.

Sin ráng nhìn tổng thể xem điều gì làm nên khuôn mặt này…hừm…

Đôi mắt!phải,chính là đôi mắt buồn da diết đen láy hút hồn với hàng mi dài và rậm.

Bất chợt…cô bé thấy buồn khi nhìn vào đôi mắt này,dường như đôi mắt ấy chứa đựng hàng ngàn nỗi u uất kìm nén bấy lâu nay mà không cách nào giải thoát được…

Sin lắc lắc đầu xua bỏ.Làm sao mà hiểu được cậu ta chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi chứ!

…..

Nãy giờ cả Sin và cậu nhóc ráng giữ cứng ngắc người để không gây ra bất cứ động tĩnh nào,mắc công ông ta lại phát hiện thì to chuyện.

Khoảng 15′ sau thì ông giám thị cũng đi,Sin và cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm.

Introduction

Họ Tên:Vương Hoàng Hạo Khang

Nick Name:Ron

Tuổi:16

Gia cảnh và vị thế của cậu ta giống hệt như Thùy Như

Ron đứng lên đi ra khỏi lùm cây

-sao không bước ra đi,bộ thích nằm trong đó lắm hả?

-tôi…không ra được

-vậy cứ nằm trong đó luôn đi_Ron phán một câu phũ phàng rồi quay đi,nhưng có một thế lực vô hình nào đó đã giữ chân cậu lại và Ron nghĩ rằng cần phải giúp Sin lúc này.Cậu nhóc tiến lại gần và kéo Sin đứng dậy

-Sao không đứng lên đi!?_Ron bực bội vì cô nhóc này quá lì -phải đợi tôi ẵm cô mới chịu đứng dậy hả?

-tôi không đứng được,chân tê hết cả rồi!_Sin mếu máo nhìn Ron,hễ cô bé bất động một chỗ không quá 10′ sẽ bị hiện tượng này

-mệt quá đi_Ron buông một câu rồi tiến lại gần Sin và ẵm cô luôn lên vai,ra tới một góc cây to cậu nhóc thả Sin xuống…mạnh bạo

-á_Sin la lên vì từ trên vai mà cậu ta vứt Sin thẳng xuống đất

-ngồi đó đi_Ron quay lưng đi

-khoan_Sin nắm vạt áo Ron lại -cám ơn

Ron im lặng nhìn Sin đúng 3 giây rồi quay lưng bước đi.

Cậu cười nhạt vì hành động ngớ ngẩn khó hiểu mà Ron chưa từng làm trước đây là đi giúp đỡ một đứa con gái từng **** lộn và đạp chân mình!

Khoảng 5′ sau thì chân Sin hết tê,cô nhóc tất tả chạy vào lớp.Cũng may là giờ này là giờ ra chơi,vì cái chuyện đi học trễ mà Sin phải bỏ hai tiết học.Thật không đáng chút nào.

Vừa bước vào tới cửa Hải Phong đã toan chạy ra hỏi dồn dập

-sao giờ này mới vô?bị chuyện gì hả?có bị thương gì ở đâu không?có cần đi bệnh viện kiểm tra gì không???

Còn Thùy Như thì khám xét khắp người Sin xem có vết tích gì để còn…vào viện

-hai người có dừng lại không hả?_Sin hét lên

-trời ạ,giỡn chơi chút mà làm gì ghê vậy?

-ăn không?may là bọn này mua cho bạn sẵn một cái rồi đấy nhá_Hải Phong mỉm cười chìa cái bánh hamburger ra trước mặt Sin

-ôi,bạn hiền của tôi_Sin cảm động ôm chầm lấy hai đứa bạn của mình.Sáng giờ Sin chưa bỏ gì vào bụng mà đã phải vận động quá nhiều làm hại giờ đói meo râu

-sao hôm nay đi học trễ vậy?_Thùy Như chống càm hỏi Sin

-tại Mina nó cắn đôi giày nên mình mới thành ra vậy nè_Sin giơ đôi chân mình lên.

Hải Phong nhìn thấy suýt mắc nghẹn bánh mì,mặc váy mang giày cũng không phải chuyện lạ nhưng cái chính là vì Sin mang giày…chiếc đực chiếc cái,một bên giày búp bê và một bên giày bata!

-Á Á Á Á Á_Sin hét lên thất thanh,hồi sáng vì quá vội nên cô bé quên thay luôn đôi giày nguyên thành giày bata rồi phi thẳng tới trường không mảy may để ý

Thùy Như thì không ngạc nhiên gì vì tình trạng này Sin lặp đi lặp lại trong đời học sinh từ tiểu học đến cấp 3 ít nhất là 50 lần/năm.

Bây giờ đã quá quen thuộc với cái tính hậu đậu của cô bạn thân luôn rồi!

****

Vừa về đến nhà Sin đã quát ầm lên:

-Mina đâu,hôm nay nhịn ăn nguyên ngày luôn nhá.Dì Trâm,con mà thấy dì và bé Yum “lén phén” cho Mina ăn thì con bán nó luôn vào quán cầy tơ nhá!

-giống bà nội ha_dì Trâm liếc nó phát cháy tóc

-chứ ai kêu nó cắn giày con

-thì con cũng nhiều lần kiếm chuyện với nó vậy,hễ Mina đang ăn là con lại đá trúng tô cơm ngon lành của nó,giờ nó trả thù lại là phải_dì Trâm cười châm chọc Sin

-ừ thì…_Sin gãi đầu đuối lí

-thôi,vào ăn cơm đi,chiều dì dắt đi mua đôi mới

-ối thật hả dì?_Sin hớn hở nhảy cẫng lên

-ừ

-mua cho con nữa_bé Yum cũng mè nheo đòi mua giày mới,dì Trâm cũng đồng ý luôn dù sao giày của bé Yum cũng bị mòn rồi.

Vốn dì Trâm chỉ lớn hơn Sin 6 tuổi,năm nay dì mới 22 tuổi thôi nhưng đã có công ăn việc làm ổn định.

Khi cha mẹ Sin mất dì Trâm đã tự nguyện nhận nuôi bé Yum và Sin vì dì là người có thu nhập ổn định trong tất thảy mọi người trong dòng họ.Nên Sin và dì Trâm cũng nói chuyện tự nhiên hơn,dì Trâm cũng thuộc lứa tuổi 9x như Sin thôi!.Xưng hô dì là theo vai chứ đáng lí phải kêu bằng “chị Trâm” thì đúng hơn.