Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn

Chương 42: Phiên ngoại 2 – Fan của nhau và chụp ảnh chung




Gần đây Thẩm Thư Kiệt vì bận rộn chọn vị trí cho cửa hàng mà thời gian về nhà trễ hơn.

Giang thiếu gia xử lý công việc xong, rãnh rỗi không có gì làm nên lên Weibo của Thẩm Thư Kiệt xem thử, tuy cậu đã lui giới nhưng sức hút vẫn không giảm, không lên thì tốt, vừa lên liền phát hiện di động đứng vài giây, sau đó có hơn trăm cái @ và bình luận bắn tới.

Anh tiện tay bấm mở một cái @ ra xem, cảm thấy mấy năm nay mình đã chọc giận không ít người.

Trại tập trung Antifan: Nói nghe nè fan não tàn của Thẩm Thư Kiệt, tuy rằng chương trình thực tế và sự thẳng thắng ở tiết mục phỏng vấn làm mọi người thích Thẩm Thư Kiệt nhiều hơn, nhưng cũng ngăn cản được sự thật là Thẩm Thư Kiệt đã lui giới, nếu idol đã lui giới thì fan não tàn không nên xoát độ tồn tại cho idol của mình mọi lúc mọi nơi được không?

@Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét.

Có thể sẽ có người không biết antifan này là ai, hôm nay tôi sẽ phổ cập kiến thức cho mọi người.

Lời nói đầu tiên xin giới thiệu tôi là fan CP tình bạn – Hồ Sơn và Thẩm Thư Kiệt, tình bạn của hai người bọn họ thật sự là rõ như ban ngày, nhưng chỉ cần trên Weibo của Hồ Sơn xuất hiện ảnh chụp chung với Thẩm Thư Kiệt là não tàn này sẽ đến để chê bai, không chỉ Hồ Sơn, tôi đã đào lịch sử bình luận của cô ta rồi, ID này đã bắt đầu đăng ký từ mấy năm trước, chỉ cần là người hợp tác với Thẩm Thư Kiệt thì đều bị cô ta anti vài lần, ba năm rồi, tình cảm mà cô ta dành cho Thẩm Thư Kiệt cũng thật là sâu đậm, nhưng mà tôi nghe nói cô ta không chỉ quậy phá dưới Weibo của người khác mà còn chửi nhau với fan của Thẩm Thư Kiệt, loại não tàn này thật sự xem Thẩm Thư Kiệt là vật sở hữu của mình sao? Nói thật tôi cũng là fan của Từ Địch, lúc trước cô ta khiêu khích thế nào tôi cũng mặc kệ, bây giờ lại dám chọc đến Từ Địch nhà chúng tôi, từ trước đến nay bọn tôi cũng không phải là người hiền lành, lần đầu lần hai chúng tôi có thể xem như cô ta não tàn, nhưng idol đã lui giới mà fan não tàn còn dám đến bình luận ra oai dưới Weibo của người khác nữa hay sao?!

Từ Địch đăng bài chúc tết cũng bị cô ta khinh thường rồi chửi bới về nhan sắc?? Tuyệt đối không thể nhịn!

Tôi có đính kèm ảnh chụp màn hình cô ta anti nhiều năm, nhà ai có thù oán thì hãy cùng nhau chung tay để cô ta lui giới cùng với idol của mình đi, giới fan của chúng ta sẽ trở nên yên bình!

“Chủ PO thật là uy vũ thật là khí phách, Ái Đậu của tôi đã từng hợp tác với Thẩm Thư Kiệt, vì vậy đám fan bọn tôi vẫn luôn không muốn gặp lại Thẩm Thư Kiệt.”

“Ha ha, tôi cũng khắc sâu ấn tượng với ID này, lúc trước Ái Đậu và Thẩm Thư Kiệt quay chung bộ phim đầu tiên, kết quả cô ta còn ở dưới Weibo của Ái Đậu uống dấm chua rất lâu.”

“Ôm Thư Thư đã lui giới chạy đi, nhà chúng tôi chưa bao giờ thu nhận loại fan này.”

“Tôi biết người này, nhưng mà cô ta cũng nói đúng mà, fan của Từ Địch không biết chữ ‘Đẹp trai’ viết như thế nào sao?”

“Lầu trên không biết cái gọi là xấu đến nỗi đẹp trai luôn sao? Ha ha ha ha, fan này nói hết lòng tôi rồi.”

“Hai antifan lầu trên cút đi, đã bấm báo cáo.”

“Cuối cùng cũng có người nói lên lòng tôi, người này, ngay cả Trần Dật mà còn có thể anti, tôi cảm thấy ngoại trừ Thẩm Thư Kiệt thì ai trong mắt cô ta cũng là rác rưởi.”

“Nhưng mà Thẩm Thư Kiệt đã tuyên bố mình là gay và kết hôn rồi mà, chẳng lẽ cô ta còn có thể kiên trì đến trình độ này sao?”

“Tôi cảm thấy có lẽ là cô ta ảo tưởng đến điên rồi.”

Giang thiếu gia không xem nội dung bình luận nữa mà mở thông báo 99+ của hộp thư, đa số đều chửi rất khó nghe, anh chọn lựa mấy cái có vẻ ôn hoà để trả lời.

Thẩm Thư Kiệt đã chọn được mấy vị trí cửa hàng thích hợp, cậu định ngày mai sẽ dẫn Giang Hạo Phong đi xem, lúc lên lầu thì thấy Giang thiếu gia không có trong phòng, cậu nhìn đồng hồ, có lẽ là anh chưa làm xong công việc nên rửa mặt rồi pha một tách trà đem đến phòng làm việc của anh, cửa phòng khép hờ, Thẩm Thư Kiệt nhìn thoáng qua thì phát hiện Giang thiếu gia đang đưa lưng về phía cửa, hai mắt Thẩm Thư Kiệt xoay vòng, cậu quyết định sẽ hù doạ Giang thiếu gia.

Giang thiếu gia đang đắm chìm trong màn cãi vã với fan của mọi người, hoàn toàn không biết người ngoài cửa đã đi tới sau lưng mình.

“Mở to mắt chó ra mà nhìn đi, Thẩm Thư Kiệt là gay, dù mày có thích Thẩm Thư Kiệt thì Thẩm Thư Kiệt cũng sẽ không thích mày.”

Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Cô là fan của ai? Từ Địch?

“Mày quản được tao sao?”

Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Từ Địch cũng là gay.

“Thúi lắm! Địch Địch còn thẳng hơn cả ống thép nữa! Đồ gay ghê tởm!”

Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Tôi khuyên cô nên đổi idol đi, làm fan của Hồ Sơn, hắn thật sự thẳng.

“Hả? Từ Địch là gay hả?”

Giang thiếu gia nghe thấy giọng của Thẩm Thư Kiệt thì run rẩy, sau đó làm rơi di động.

Anh vội vàng quay đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt đầy ý cười của Thẩm Thư Kiệt, hai người đối diện vài giây, đại não Giang thiếu gia không ngừng suy nghĩ nên phủ định thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ có thể quay đầu nhìn hướng khác giả vờ đang ngắm cảnh: Xong rồi, bị phát hiện rồi, xảy ra tình huống này thì phải làm sao vợ mới có thể cho rằng chưa có gì xảy ra đây??

Thẩm Thư Kiệt cười tít mắt nhặt di động lên, đưa vào trong tay anh, sau đó chớp chớp hai mắt: “Chờ em một lát.”

Một lát sau, Thẩm Thư Kiệt cầm di động của mình chạy đến, kéo ghế ngồi bên cạnh Giang thiếu gia, mở Weibo của Giang Hạo Phong ra bấm follow, sau đó ngẩng đầu cười với anh: “Xem đi, là fan của nhau rồi.”

Giang Hạo Phong nhìn cậu một lát, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cậu, sau đó nghiêng đầu sang bên cạnh, nói nghiêm túc: “Em không muốn hỏi gì sao?”

Thẩm Thư Kiệt không ngờ anh sẽ chủ động nhắc tới, cậu ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh hỏi: “Vì sao anh cứ cãi nhau với fan của em?”

Giang Hạo Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Bọn họ rất em thích.”

Chỉ có anh có thể thích em.

“Vậy vì sao anh lại cãi nhau với fan của người khác? Bọn họ đâu có thích em.”

“Anh mất hứng.”

“Sao lại mất hứng?”

Giang thiếu gia hỏi lại: “Em đã từng chụp ảnh chung với anh chưa?”

“Chụp ảnh gì?”

Giang thiếu gia chủ động nói đến đây đã là cực hạn rồi, anh hừ lạnh ôm người vào phòng: “Không có gì.”

Sáng hôm sau, Giang Hạo Phong mở mắt thì phát hiện bên cạnh không có ai, anh cau mày, có chút mất hứng.

Sau khi rửa mặt xong thì xuống lầu, cầm tờ báo lật hai cái rồi hỏi quản gia: “Thẩm Thư Kiệt đâu?”

“Sáng sớm Thẩm tiên sinh đã ngoài.”

Giang thiếu gia nghe thấy như vậy liền bỏ báo xuống bàn, đứng dậy đi lên lầu: Hơi quá đáng, vì sao không gọi anh dậy? Anh cũng muốn ra ngoài với em mà.

Anh đứng trong phòng nhìn ra bên ngoài, cho đến mười một giờ mới thấy Thẩm Thư Kiệt lái xe trở về.

Giang thiếu gia tức giận nửa ngày, thấy người về thì tâm tình tốt hơn rất nhiều, anh làm bộ cầm ly rỗng xuống lầu, vậy mà Thẩm Thư Kiệt không có vào nhà.

Giang thiếu gia cầm đạo cụ đi dạo một vòng dưới lầu rồi ngồi xuống sô pha chờ người.

Đến giờ cơm trưa Thẩm Thư Kiệt mới vào nhà, Giang thiếu gia bình tĩnh nhìn cậu, không nói gì.

Thẩm Thư Kiệt cười tít mắt đi đến bên cạnh anh: “Mau đi ăn cơm đi, lát nữa ra ngoài giúp em.”

Cơm trưa xong, Thẩm Thư Kiệt kéo tay Giang Hạo Phong đi đến nơi lần đầu bọn họ gặp nhau.

Trên thảm cỏ xanh mướt có một cái giá ba chân rất mới, bên cạnh là tờ hướng dẫn lắp ráp và một cái máy ảnh.

Chụp ảnh sao?

Hai người đi đến đối diện máy ảnh, Thẩm Thư Kiệt kêu Giang Hạo Phong đứng yên rồi chạy đến phía sau máy ảnh, điều chỉnh độ cao giá ba chân rồi bấm nút chụp.

Bên trong ảnh chụp, Giang thiếu gia không có quá nhiều phản ứng nhưng trên mặt lại có chút kinh ngạc. Sau đó lại nghiêg đầu nhìn sang hướng khác, suy nghĩ có nên về phòng thay quần áo hay không.

Thẩm Thư Kiệt chỉnh giờ rồi chạy đến đứng cạnh Giang thiếu gia, sau đó quay đầu nói với anh: “Lúc chụp ảnh nhớ cười đó.” Nói xong liền giơ tay kéo khoé miệng cho anh.

Cười, điều đó thật làm khó Giang thiếu gia, trong lòng anh đã diễn thử rất nhiều lần nhưng đến khi máy ảnh phát ra âm thanh tính giờ thì anh vẫn chưa chuẩn bị xong.

“Tách tách”, dáng vẻ muốn cười mà không cười được của Giang thiếu gia bị máy ảnh tóm lấy, Thẩm Thư Kiệt vội vàng chạy đến xem, cười lộ hàm răng trắng bóng, cậu lại chỉnh giờ rồi chạy về ôm cánh tay Giang thiếu gia, nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu chúng ta chụp ảnh chung, em biết nếu nhờ quản gia chụp dùm thì anh sẽ ngại không chịu cười, cho nên em đi mua một cái giá ba chân, nơi này chỉ có hai chúng ta, anh cười cho em xem được không?”

“Tuy rằng chúng ta quen nhau đã lâu nhưng mà còn có rất nhiều chuyện chưa làm, ngày mai chúng ta đi chọn vị trí cửa hàng rồi nhờ người khác trang hoàng đi.”

“Sau đó, em có thể đưa ra một yêu cầu bốc đồng được không?”

“Ừ.”

“Anh có thể bỏ một ít công việc rồi đi ra ngoài chơi với em được không? Trong nước hay nước ngoài, xa hay gần, chỉ hai chúng ta, đi đâu cũng được.”

“Được.”

Không biết từ khi nào, ảnh trong phim của Thẩm Thư Kiệt treo đầu giường bị đổi thành ảnh chụp chung của hai người, bọn họ, một người cười tít mắt, một người khoé miệng nâng cao.