Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 14: Bước ngoặt vở kịch đáng yêu




Quyển 2 – Hậu quả của động lòng.

– Bước ngoặt vở kịch đáng yêu.

“Thật tình cảm nha. Tiêu Tinh, cậu có thấy được không? Hai người vừa nãy ấy.” Đuôi sói của Vệ Nam lại bắt đầu ngoe nguẩy.

“Thấy rồi, nhưng tớ cảm thấy vóc dáng người cao giống anh tớ thế nào ấy.” Tiêu Tinh rất nghi hoặc.

“Tớ cũng cảm thấy người thẹn thùng cúi đầu, bóng lưng có hơi giống anh tớ.” Vệ Nam lắc lắc đầu, cười nói: “Ha ha, không thể nào, anh tớ là một ngọn núi lửa mà, làm sao có thể thẹn thùng, da mặt anh ấy siêu dày.”

“Ừ, tớ cũng cảm thấy anh tớ không biết dịu dàng như vậy đâu, hoa mắt a hoa mắt, mau ăn thôi, lạnh rồi.”

Hai người cùng ăn lẩu cay xong mới kéo chặt áo chạy về ký túc xá.

Gió rất lớn, Tiêu Phàm và Vệ Đằng cũng chạy nhanh hơn về hướng lầu nghiên cứu sinh.

Vệ Đằng khó hiểu là, Tiêu Phàm cầm hết đồ ăn trong tay, không có ý chia mình một nửa, chắc không phải là muốn ăn một mình, muốn phớt lờ mình đấy chứ?

Coi thường người ta thì cũng không thể coi thường đến mức này nha?

Đang buồn bực, Tiêu Phàm đột nhiên nói: “Đến chỗ tôi ăn cơm?”

Thái độ đột nhiên thay đổi làm Vệ Đằng có hơi khó thích ứng “Khụ, tôi còn cho rằng anh rất không muốn gặp tôi.”

“Hở? Không cái gì?”

“Tức là ý chán ghét ấy.”

“Ha ha, chúng ta có thể gặp nhau nhiều lần như vậy, cũng xem như có duyên rồi, đúng không?” Nụ cười của Tiêu Phàm có chút ý vị thâm sâu.

“À, là vậy.”

Chớp mắt đến tòa lầu nghiên cứu sinh, Tiêu Phàm cười cười nhẹ nhàng, đưa cơm hộp cho Vệ Đằng, sau đó đem xe đạp vào gara, khóa lại.

Gió rất lớn, Tiêu Phàm ở trong gara, cách một bức tường, âm thanh tựa hồ bị thổi loãng, nhưng Vệ Đằng nghe được rõ rệt.

Y nói, tôi không ghét cậu.

Trong nháy mắt, phiền muộn tồn tại trong lòng bị quét sạch, cả người Vệ Đằng chợt trở nên có vẻ sáng láng.

Không ghét là tốt rồi, tốt quá đi.

Vệ Đằng hưng phấn đi theo sau Tiêu Phàm lên thang máy, nhưng không thấy khi Tiêu Phàm nhấn nút tầng 5, khóe miệng mỉm cười lạnh lùng.

“Đừng nghĩ rằng anh sờ vào lông sói còn cảm thấy đùa rất vui.”

Vệ Đằng hưng phấn, đã sớm đem lời khuyên của em gái vứt ra Thái Bình Dương. Vui vẻ đi theo Tiêu Phàm đến phòng y.

Tuy nói rằng bây giờ chưa tối, nhưng thời tiết kiểu này, đa số mọi người đều chui vào hang ổ, hành lang vắng vẻ trống không, vang lên tiếng bước chân nhịp nhàng của hai người, bầu không khí có chút kỳ quái.

Vệ Đằng cũng không để ý, đi theo Tiêu Phàm vào cửa.

Tiêu Phàm mở đèn, sau đó một tiếng tách, cánh cửa phía sau đã bị khóa lại.

Vệ Đằng rụt cổ, đem khăn choàng quấn lại, nhìn bốn phía một lần, điều kiện ký túc xá nghiên cứu sinh quả nhiên rất tốt, Tiêu Phàm ở phòng đơn, có một phòng ngủ, còn có một căn bếp nhỏ nữa.

Bày biện trong phòng rất gọn gàng đơn giản, trên bàn bày vài quyển tạp chí, còn có một bộ trà cụ trắng.

Vệ Đằng ngược lại cũng không gò bó, tùy tiện ngồi trên ghế sô-pha thừa dịp lúc Tiêu Phàm cởi áo khoác đi rót nước cho hắn, mở truyền hình chuyển đến kênh thể thao.

Tiêu Phàm nhanh chóng thu dọn xong mấy món mua ở nhà hàng, bày trên bàn, hai người vừa xem TV vừa ăn, Vệ Đằng thì thỉnh thoảng toát ra vài câu như ngon thật, lời khen thật không tệ, lúc đó, Tiêu Phàm lại khe khẽ mỉm cười.

Vệ Đằng dù sao vẫn cảm thấy Tiêu Phàm của hôm nay có chút khác lạ.

Kỳ quái đến … khiến người ta có loại cảm giác mao ủng cốt tiên. [sởn tóc gáy]

Ăn cơm xong, Tiêu Phàm đột nhiên mỉm cười ngồi đối diện, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến Vệ Đằng rất không thoải mái.

“Thật sự đơn thuần hay là đang giả vờ?”

Vệ Đằng mở to hai mắt kinh ngạc, nhìn gương mặt Tiêu Phàm càng lúc càng gần, tay phải nâng cằm hắn lên, tay trái duỗi ra ôm thắt lưng hắn, toàn thân đều bị ép xuống.

“Một mình theo tôi trở về, không sợ nguy hiểm à?” Thanh âm y nghe có chút hung dữ thế nào ấy…

“Ha ha, không hiểu lắm anh đang nói gì …” Vệ Đằng bị toàn bộ ôm vào trong ngực, đặt trên sô-pha, tay cũng không biết nên để đâu.

Tư thế này hình như rất không hay.

“Nhiều lần trùng hợp như vậy, tôi cũng không phải thằng đần, sẽ tin sao?” Ngón tay Tiêu Phàm nắm lấy cằm Vệ Đằng, khéo lên nhìn thẳng mắt hắn, Vệ Đằng quay đầu hướng khác, lại bị kéo trở về.

A, cuối cùng cũng cảm nhận được sự đáng sợ của Bạch Lang trong truyền thuyết rồi, trêu chọc lông y quả nhiên là không sống tốt nha! Quai hàm cũng bị y siết đến phát đau luôn! Đáng tiếc là hối hận cũng không còn kịp nữa, Vệ Đằng đành phải mỉm cười pha trò, định tìm cơ hội chuồn mất.

“Có mục đích gì? Nói thử xem, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi.” Tiêu Phàm tiếp cận càng gần hơn, lúc nói chuyện, hơi thở nóng rực thổi trên mặt Vệ Đằng. Tim Vệ Đằng lại bắt đầu đập tăng tốc không rõ nguyên nhân.

“Tôi là cố tình tìm anh, cố tình tạo cơ hội, muốn làm bạn với anh, ha ha…”

“Bạn bè?” Tiêu Phàm cười ngắt lời Vệ Đằng, “Rất tốt, cứ thử xem.” Nói xong lại dùng ngón trỏ khiêu cằm Vệ Đằng, nhẹ nhàng tiến gần.

Toàn thân Vệ Đằng cứng đờ, mắt thấy môi y sắp chạm đến mình, trong đầu, cảnh hôn môi tại khách sạn đột nhiên lại hiện lên. Trời ơi… vì sao mình không đẩy y ra, vì sao ngược lại hy vọng y tiếp tục hạ xuống hôn…

Vệ Đằng nhắm mắt lại, tâm tư rối loạn.

Nhưng mà, nụ hôn nóng bỏng trong tưởng tượng không rơi xuống, trái lại trọng lượng trên người nhẹ đi, Tiêu Phàm chợt đứng dậy buông hắn ra.

Mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của y đang nhìn chằm chằm bản thân, Vệ Đằng có chút xấu hổ muốn đứng dậy rời khỏi, nhưng y lại vừa lúc chắn đường, Vệ Đằng không thể làm gì khác là gãi gãi đầu, đứng bất động.

“Chỉ là muốn cùng tôi làm bạn?”

“Ừ.”

“Cậu không sợ tôi?” Tiêu Phàm ngừng một lát, thấy hắn không trả lời, nhẹ nhàng cười cười: “Cậu hẳn là đã từng nghe qua tin đồn về tôi?”

“Hơ, chuyện của Hắc Bạch Lang à, từng nghe một chút.”

“Nghe qua rồi mà còn dám tìm cơ hội tiếp cận tôi? Cậu là động vật đơn bào à?” Nụ cười của Tiêu Phàm mang theo ý giễu cợt, “Tôi nói cho cậu biết, trừ chuyện đó ra, tôi còn là đồng tính luyến ái. Cậu tiếp cận thế này, không sợ tôi…” cố tình kéo dài âm cuối, ngắt ngay chỗ then chốt.

“A…” trong lòng Vệ Đằng ngũ vị hỗn loạn, ở khách sạn lúc bị y hôn môi, còn tưởng y nằm mơ thấy cô gái nào đó, thì ra là mơ đến đàn ông, phi, mặc kệ ra sao đều khiến người ta rất không thoải mái, Vệ Đằng bực bội đến cực điểm, lời nói liền có hơi độc ác: “Đồng tính luyến ái thì sao? Anh sẽ không vì bản thân mình đồng tính luyến ái nên từ chối sự tiếp cận và quan tâm của người khác à? Bây giờ là thời đại nào rồi chứ Tiêu Phàm, nếu như anh vì vậy mà xem thường bản thân, ngay cả tôi cũng khinh bỉ anh!”



Nhìn Vệ Đằng giương nanh múa vuốt giống như trong ấn tượng của chính mình, Tiêu Phàm đột nhiên khe khẽ cười nói: “Cậu hay là nhuộm lại tóc đi.”

“Hở?” Vì sao mà một chút cũng không theo kịp tư duy của y vậy.

“Bảo cậu nhuộm lại tóc đi, vẻ ngoài ngoan ngoãn này của cậu, nói những lời hung dữ như vậy, hiệu quả thị giác tạo thành rất không giống nhau.” Tiêu Phàm lộ ra nụ cười thoải mái khó có, “Chỉ biết lại đánh giá cao cậu rồi.”

“Ha ha, nói cũng đúng, ngày nghỉ tôi đi nhuộm lại, cái đầu này, M* nó không quen a.” Vệ Đằng sờ sờ đầu mình cười hì hì, không để ý nửa câu sau của Tiêu Phàm.

Còn tưởng hắn cố tình tiếp cận mình có mục đích gì đó, thì ra là một kẻ ngốc, muốn cùng mình làm bạn thôi?

Hại mình còn đem hắn bắt về “nghiêm hình bức cung”, rõ là lãng phí tâm tư mà, Tiêu Phàm bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, dùng tâm kế trên cái loại người đơn giản, thực sự là lãng phí cảm tình. Bất quá cùng tên này làm bạn, ngược lại cũng là một loại thể nghiệm mới mẻ.

“Cậu thích náo nhiệt như thế, không chê tôi nhàm chán à?”

Vệ Đằng cười lắc lắc đầu, “Anh không chê tôi ồn ào là được.”

Nhìn nhau cùng cười, Tiêu Phàm lại xoay người ra phòng bếp.

Tiêu Phàm cảm thấy ở cạnh thằng nhóc này, bản thân mình hình như trẻ đi vài tuổi, tâm tình cũng trở nên vô cùng thoải mái. Có người bạn như thế này thật không tệ, không cần cả ngày muốn tính toán muốn che dấu, dù là trước mặt hắn thể hiện mặt chân thật nhất của bản thân, hắn cũng sẽ thoải mái chấp nhận.

Nói không chừng ngày nào đó chơi NP cùng người khác bị hắn bắt gặp, hắn cũng sẽ ngốc nghếch cười nói ha ha, Tiêu Phàm tôi là anh em tốt của anh, tôi tuyệt đối sẽ không khinh thường anh!

Tiêu Phàm đem hình dạng ngốc nghếch hào khoáng quá mức của Vệ Đằng mà nhìn, nhưng lại không biết Vệ Đằng thực ra có tâm tư khác.

Vệ Đằng ngồi bên cạnh Tiêu Phàm, rất chột dạ.

Bạn bè cái rắm á, bạn bè tôi còn cảm thấy ít sao?

Lúc nghe được y là đồng tính luyến ái, còn âm thầm vui vẻ một trận… lẽ nào mình thật sự có ý đồ gì với y sao?

Đáng chết, cho dù có thì cũng không được biểu hiện ra ngoài, bằng không y lại lần nữa bức cung kiểu mạc danh kỳ diệu, nói không chừng bị y ăn không còn cả xương cốt.

Tiêu Phàm sau khi thăm dò Vệ Đằng xong, thái độ đối với hắn thay đổi không ít, không còn đối hắn không nghe không hỏi nữa, gặp được sẽ chào hỏi, còn biết cười.

Đương nhiên, còn lưu số di động của hắn, add QQ của hắn, Vệ Đằng tìm y, y cũng sẽ không từ chối.

Hai người cùng đi đến thư viện, cùng đi ăn cơm, người ngoài nhìn vào đúng là bạn bè.

Vệ Đằng càng lúc càng cảm thấy thích ở cạnh Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm y tuy rằng lạnh lùng, nhưng chính là người lạnh lùng như vậy, toát ra nụ cười cùng sự quan tâm khó thấy được càng khiến người ta say mê không muốn buông tay.

Cho dù là không nói gì cả, chỉ cùng ngồi cạnh bên xem y yên tĩnh đọc sách, cũng cảm thấy rất hài lòng.

Bạn bè?

Giống như Chu Vũ, Chu Ngư, Ngưu San San, sư đệ tiểu Sâm Lâm, đợi đã, những điều này mới tính là bạn bè, có thể cùng khoác lác, cùng chơi bóng, cùng uống rượu nói chuyện phiếm.

Nhưng mà Tiêu Phàm không giống.

Ở cạnh y, dù cho không làm gì cả, chỉ một phút, đều vui vẻ hơn so với ở cùng đám bạn kia chạy nhảy suốt một giờ.

Thời gian dài khi Chu Vũ theo đuổi Ngưu San San, theo đuổi đến thiên hôn địa ám, dữ dội giống như cuồng phong quét lá rụng, mai phục ở những nơi Ngưu San San thường lui tới nhảy ra.

Lúc tan học chờ dưới lầu người ta, tạo cơ hội tình cờ, tiện đường đưa đi học, buổi trưa lại chờ ở nhà ăn, tạo cơ hội tình cờ thuận tiện lấy cơm dùm người ta, sau đó, thậm chí vô sỉ đi mua chuộc bạn cùng phòng cô ấy. Ngưu San San đi thư viện, đi phòng tự học, ở chỗ nào hắn cũng có thể tìm ra.

Chu Vũ thực vắt chân cún con theo đuổi người ta hơn nửa học kỳ, Vệ Đằng đều chẳng nhìn tới, hỏi hắn, cậu làm gì mà suy như thế, không biết xấu hổ như thế, điên cuồng như thế?

Chu Vũ trả lời rằng, anh em à, cậu chưa yêu, chờ cậu yêu rồi, cậu sẽ biết ở cạnh người mình yêu cho dù là một phút, một giây đều sẽ làm người ta tâm hoa nộ phóng, tưới bao nhiêu nước đều là xứng đáng.

Yêu rồi thì cần chủ động tấn công, thời đại này, chuyện gì cũng xem trọng hiệu suất, cậu cứ ngồi đó xoa tay nhăn nhó lo lắng cái này suy nghĩ cái kia, phải đưa thư tình hay là tặng hoa hồng, hẹn người ta đi ăn hay là chạy bộ, … đợi cậu nghĩ xong, người cậu thích đã chạy theo người khác rồi!

Bây giờ nghĩ lại, lời bạn học nói quả thật có chút đạo lý.

Tuy rằng Tiêu Phàm sẽ không chạy theo người khác, nhưng mà, Tiêu Phàm không đi quyến rũ người khác cũng không đảm bảo không ai chạy đến quyến rũ y. Điều kiện của y tốt như vậy, người muốn y dám chắc là cực nhiều.

Nhưng vấn đề là, là mình đề nghị làm bạn với y, bây giờ đột nhiên đến một câu chúng ta bên nhau đi, có thể nào bị y đập chết không?

Tự làm, tự chịu.

Thái độ của Tiêu Phàm khiến Vệ Đằng cảm thấy mơ hồ.

Y không ghét mình, nhưng cũng không khẳng định thích mình nhiều, hai người làm bạn, chỉ là tình bạn nhạt như nước ốc, còn chưa đến mức độ thổ lộ tâm tình, lúc này bày tỏ, không nghi ngờ gì là hành động ngu xuẩn đem tình yêu bóp chết từ trong trứng nước.

Tối thiểu… cũng ở cùng y thêm một thời gian nữa, đợi lúc y có chút thiện cảm với mình rồi, mình lại hành động, đem y câu đến tay.

Sau khi nhìn thấy Tiêu Phàm, Vệ Đằng càng là khẩn trương tăng hưng phấn, Tiêu Phàm ngược lại là vẻ mặt bình tĩnh.

Một lần trên bàn cơm, Tiêu Phàm đột nhiên gọi Tiểu Vệ, Vệ Đằng ha ha cười, trả lời: “Anh gọi tôi Tiểu Vệ? Lẽ nào tôi phải gọi anh Lão Tiêu?”

Tiêu Phàm vốn đang uống nước, sau khi nghe câu này, vẻ mặt không chút biến hóa, vẫn tao nhã như trước mà uống hết ly nước, sau đó mỉm cười: “Được thôi.”

Vệ Đằng im lặng hoàn toàn rồi.

Y làm cách nào từ đầu đến cuối điềm tĩnh tự nhiên vậy, vỏ ngoài cứng vậy mình có thể mở nổi không đây?