Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 2: Cùng nhau bắt đầu hành trình




“Các hành khách, đoàn tàu sắp xuất phát, xin bảo quản tốt hành lý của mình.”

Theo thanh âm ấm áp của người hướng dẫn, xe lửa cuối cùng cũng ra sân ga.

Vé du lịch định ra, qua lại đều là giường nằm, còn hơn tiếng ồn ào khu ghế cứng ở thùng xe, trong này yên tĩnh hơi quá mức.

Tiêu Phàm sau khi lên xe, bước lên thang, mang vali đen của mình đặt trên giá hành lý, vừa định đi xuống, lại gặp người kia mở to mắt nhìn y, có chút mùi vị lấy lòng.

“Muốn tôi giúp cậu đặt lên không?” Tiêu Phàm thuận miệng hỏi, chỉ là xuất phát từ sự khách sáo, kỳ thực, chân đã định giẫm lên mặt đất rồi.

“A, cảm ơn.” Người kia không chút khách khí mang cái vali thật lớn đưa cho Tiêu Phàm, bước chân Tiêu Phàm lại rút về, cau mày tiếp nhận cái vali lớn.

“Rất nặng à?” Tên kia vẫn còn rất biết tự mình hiểu lấy, rất biết tự giác bò đến bên cạnh thang, định giúp Tiêu Phàm đỡ vali.

Ai ngờ, Tiêu Phàm vừa dùng sức thì đã đem cái vali thả lên trên, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, nhảy xuống đất, quay đầu ngồi vào chỗ nằm của mình, lấy một quyển tạp chí từ trong túi ra bắt đầu xem.

Vệ Đằng cười hì hì ngồi xuống đối diện y, vẻ mặt sùng bái: “Anh bạn, sức lực của anh thật lớn.”

“Bình thường.”

“Anh xem sách gì vậy?” Vệ Đằng đi qua nhìn bìa ngoài một chút, “Báo pháp luật? Anh học pháp luật à?”

Tiêu Phàm cau mày gật đầu.

“Sinh viên a?”

“Đang học thạc sĩ.”

“Thạc sĩ luật à? Lợi hại lợi hại.” Vệ Đằng ca ngợi một phen, phát hiện đối phương cúi đầu chuyên tâm xem tạp chí, hình như không quá muốn phản ứng hắn, vì vậy hậm hực thu về vài thứ như là năm mấy, trường học tên gì, các loại vấn đề, tự mở túi plastic lấy đồ ra ăn.

“Hình như tận 9h tối nay mới đến Quế Lâm.” Trong lẩm bẩm.

“Thật buồn chán nha… cần ngồi ở trên xe hai mươi giờ, phong cảnh bên ngoài cũng không có gì hay để nhìn.” Tiếp tục lẩm bẩm.

“Mình đi xem thử có ai chơi bài không.” Lẩm bẩm xong, đứng dậy ra ngoài nhìn khắp xung quanh.

Tiêu Phàm xoa xoa thái dương, thật sự không hiểu nổi người này, nhiệt tình có điểm quá mức, nói cũng đặc biệt nhiều, còn thường thường cười toe toét, hình như giờ giờ khắc khắc đều rất hài lòng. Thật sự là động vật đơn bào mà.

Đương lúc trong lòng vừa mới chửi mắng hắn, hắn lại chui vào.

“Ai, anh có chơi bài không?”

Tiêu Phàm lắc đầu, “Không biết.”

Vệ Đằng mở to mắt, không phải chứ? Thời nay còn có người không biết chơi bài? Nhìn y một bộ dáng nghiêm túc, không có chút nào giống sinh viên tràn đầy nhiệt huyết, ngược lại giống như thành phần trí thức đã ra làm việc mấy năm, bị cuộc sống bào mòn đi nhiệt tình vậy.

Vâng, mặc dù có chút sức hấp dẫn của sự chính chắn, nhưng mà có phải là quá lãnh đạm chút?

“Này, nói được rồi chưa?” Từ lối đi truyền đến một thanh âm trong trẻo, tiếp theo, một đôi tình nhân đến, “Đánh ngay đây à? Bên dưới chỗ tôi có người ngủ.”

Hai người nói xong, liền một trước một sau vào đến.

Không gian vốn rộng lớn thoáng cái trở nên chật ních, Tiêu Phàm dịch cơ thể, ngồi cạnh cửa sổ, tiếp tục cúi đầu xem tạp chí, không để ý đến bọn họ.

“Người kia, chúng ta ở đây chơi đánh bài, có làm ồn đến anh không?” Cô gái vỗ nhẹ vai Tiêu Phàm, cười đến rất ngọt ngào.

Tiêu Phàm cầm quyển tạp chí, nhìn cô một cái, nhàn nhạt trả lời: “Không sao.”

“Vậy đi, nếu anh ngại ồn, MP3 của tôi đưa anh nghe, hì hì.” Vệ Đằng lấy MP3 từ trong túi, mở ra đưa cho Tiêu Phàm, còn rất tử tế đem nút tai nhét vào tai Tiêu Phàm, đầu ngón tay vô tình lướt qua vành tai.

Tiêu Phàm tính ra đã là lần thứ mấy cau mày rồi, cách quyển tạp chí trợn mắt, sau đó âm thầm đem MP3 chỉnh thành im lặng, đáng chết, bài ca chỗ hắn, đều là ồn đến người chết bỏ chạy.

Ba người bắt đầu chơi bài, quả nhiên là thanh niên nhiệt huyết, chơi đến cãi nhau ầm ĩ, một hồi nói cậu ngu ngốc không biết ra bài, một hồi oán trách lấy nhằm bài xấu.

Vệ Đằng kêu đến thực cường điệu, mỗi lần lấy được bài tốt, vẻ mặt sẽ hưng phấn, hầu như muốn từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, lúc ra bài cũng rất cố sức, có đôi khi một lần kích động liền trực tiếp đem bài ném ra ngoài.

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn xem hắn, khẩu vị trang phục của tên này thực làm người ta không dám gật bừa.

Nhưng thật ra dáng người cũng không tệ, chiếc quần bó sát hết mức, mỗi lần xoay người, đều có thể thấy rõ cái mông tròn mượt mà được bao lại chặt chẽ.

Tựa như mông vịt.

Tiêu Phàm từ nhỏ đến lớn, bạn bè bên cạnh đều là người rất nghiêm túc, có rất ít người đến quán bar, các loại địa phương ngư long hỗn tạp, hẹn nhau đi ăn cũng là những nhà hàng không khí tao nhã, chứ đừng nói rằng một bên uống rượu một bên chơi bài.

Cũng do nguyên nhân từ nhỏ tiếp xúc những người có thưởng thức cao, hình tượng ưu nhã, nên trong mắt Tiêu Phàm, người như Vệ Đằng khiến cho y rất khó hiểu nổi.

Đánh một ván bài, đập tới đập lui cũng vui đến như vậy, đến mức ấy sao?

Mặc những bộ quần áo lòe loẹt, hoặc là không nhìn, Tiêu Phàm nhìn nữa, sẽ không nhịn được mà đem chúng xé ra, miễn cho nhìn chướng mắt.

Chơi xong, sau ba người họ không được, Tiêu Phàm có chút không kiên nhẫn, tựa trên chăn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không ngờ, Vệ Đằng hắn tuy rất “sôi nổi”, vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ, tưởng rằng Tiêu Phàm đang ngủ liền đem bài thu lại.

“Không chơi nữa, sẽ làm ồn đến hắn.” Thanh âm rất nhỏ, cảm giác êm ái.

Vùng quanh chân mày Tiêu Phàm giật nhẹ, đột nhiên rất muốn mở mắt nhìn biểu tình tên kia, bất quá, yên lặng khó có khiến hắn bỏ qua loại ý định này, tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.

“Vậy được, không chơi nữa.” Thanh âm cô gái cũng cố gắng đè thấp xuống: “Cậu tên gì?”

“Vệ Đằng.”

“Phì…” Cô gái không nhịn xuống được, phì cười, sau một lúc, ngay lập tức nhịn lại, áy náy: “ Xin lỗi, xin lỗi, tên của cậu dễ thương quá đi.”

“Ân, không sao, từ nhỏ tớ đã bị người ta cười nhiều rồi. Có người lúc gọi tên tớ còn cố ý đè dạ dày lại ni.” Vệ Đằng ngược lại một bộ dạng không sao cả.

Tiêu Phàm trong tâm cười khẽ, người này, cái tên thật sự rất buồn cười.

“Đúng rồi, cậu đi du lịch đến Quế Lâm à?” Cô gái hỏi.

“Ân.”

“Cậu với bạn cậu cùng đi?” Cô gái chỉ chỉ Tiêu Phàm nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Đúng vậy.”

Tôi từ lúc nào trở thành bạn cậu rồi, cậu cũng tự mình đa tình quá nha.

Tiêu Phàm đột nhiên mở mắt, làm cho Vệ Đằng bị giật mình, “Đã đánh thức anh à?”

“Không có, tôi đi toilet.” Tiêu Phàm nghiêm mặt bước qua đùi Vệ Đằng, ra ngoài hướng về phía toilet.

“Ha ha, bạn cậu… hơi hung dữ.”

“Đúng vậy, cảm thấy ở chung không tốt lắm.”

Vệ Đằng bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Đáng tiếc, không biết là anh không may hay chính tôi không may, vé chúng ta là cùng nhau, cho nên trong toàn bộ hành trình, đều phải ở chung với cái loại băng sơn nam này.

Tôi cũng rất bất đắc dĩ nha, giả bộ tươi cười hoài bộ tôi dễ chịu lắm sao?

Gần tới trưa, đoàn tàu đến một cái ga lớn, ngừng lại.

Tiêu Phàm xuống xe hít thở không khí, cũng có rất nhiều hành khách tiếp tục ăn, Vệ Đằng ngược lại an tâm ngồi, hắn mang theo quá nhiều thực phẩm rồi.

Chờ lúc xe lại chạy, trên thùng xe liền tràn ngập mùi, hướng dẫn viên đã gọi, các vị hành khách, toa ăn đã vì các bạn chuẩn bị các loại buổi ăn trưa. Bạn đang �

Tiêu Phàm cau mày ngồi ở bên cửa sổ, dựa vào chăn tiếp tục xem tạp chí, hai vị lại đây chơi bài cũng trở lại ăn rồi, người giường trên và giường giữa, hình như là tất cả mọi người, từ lúc lên xe đi qua kế bên, giờ trở về cầm mì gói ngồi ăn ở lối đi nhỏ.

Mùi mì gói bốc lên cả toa xe khiến Tiêu Phàm có chút khó chịu, thậm chí là chán ghét.

Vệ Đằng rất nhiệt tình, mở túi plastic lớn, lấy ra một gói khoai tây chiên.

Tiêu Phàm mỉm cười lắc đầu. Không ăn thức ăn khó tiêu, không ăn thức ăn nhanh làm từ lúa mạch, không ăn thức ăn bán rong bên đường, không ăn các loại đồ ăn vặt đóng túi, tiêu tốn vào thói quen ăn uống, nói dễ nghe một chút là có quy luật, có tu dưỡng (có bài bản, có tập luyện). nói khó nghe một chút thì là ngoan cố như khoan lỗ sừng trâu.

“Ân, anh không đói sao? Giăm bông có cần không? Bánh quy nha?”

“Tôi không đói, cậu tự ăn đi.”

Làm ơn đi, tôi với cậu không thân, đến nỗi mỗi món ăn đều lấy ra đưa trước mặt tôi hoảng không? Không biết là tính cách quá mức nhiệt tình hay là trong đầu thiếu dây thần kinh. Không biết xem sắc mặt người khác.

Vệ Đằng quả thực không thấy sắc mặt Tiêu Phàm.

Hắn mấy năm nay đi du lịch qua rất nhiều nơi, mỗi lần đều mang theo rất nhiều đồ ăn, phần lớn đều đem chia mọi người ở trên xe lửa.

Vệ Đằng có máu nhiệt tình hiếu khách của người Trung Quốc trong người, gặp phải người cũng không câu nệ tiểu tiết, mọi người một bên nói chuyện phiếm, một bên ăn uống gì đó, trên xe lửa, nơi nào có hắn luôn luôn phi thường náo nhiệt. Nhưng gặp phải người lạnh lùng như Tiêu Phàm vậy, thậm chí, là loại băng sơn nam mà người lạ không dám đến làm quen, Vệ Đằng không biết cách ở chung.

Chung quy, thấy ngồi đối diện y cũng có chút chán nản.

Tuy rằng ánh mắt y không lạnh, vẻ mặt cũng không lạnh, ngẫu nhiên còn biết cười. Nhưng không khí đáng sợ bao trọn hoàn toàn quanh thân hình thành một vòng tròn bảo vệ, người tiếp cận, toàn bộ đều bị dội ngược.

Đễn nỗi mà chẳng biết nên đối xử với bạn thế nào.

Vệ Đằng cúi đầu, chuyển sự quan tâm sang đồ ăn, bánh quy lạp xưởng đùi gà táo, đồ hắn mang theo quả thực là đa dạng.

Tiêu Phàm nhàn nhạt liếc nhìn hắn, chậc chậc, dáng vẻ ăn thật giống loài động vật nào đó, cúi đầu ăn đến đặc biệt chú tâm, còn không thì phát ra tiếng thở dài thõa mãn.

Heo.

Chẳng qua kỳ quái là, nhìn bộ dạng hắn ăn bánh quy ăn đến đặc biệt ngon miệng, Tiêu Phàm cũng không nhịn được đói bụng.

Tiêu Phàm đứng dậy, hướng về phía toa ăn, Vệ Đằng nghe được tiếng động đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nhìn nhìn y mở to mắt, Tiêu Phàm không nhịn được phải giải thích: “Tôi đi ăn cơm.” Không phải đi giết người, cho nên không cần nhìn tôi như thế.

“Anh sẽ không đi toa ăn đấy chứ?” Vệ Đằng hình như rất kinh ngạc.

Thế nào? Toa ăn có vấn đề à?

Hình như hiểu được nghi ngờ của đối phương, Vệ Đằng cười giải thích: “ Đồ trên toa ăn không sạch sẽ, anh nghĩ nha, trên xe lửa có chút nước như thế, có thể rửa sạch được sao? Hơn nữa lại đắt muốn chết, một phần cà chua xào trứng cần 10 đồng tiền, khay vẫn là hàng tiện lợi, cơm cũng không chín đàng hoàng. Kinh nghiệm của tôi phong phú mà, nghe lời tôi không sai đâu.”

Nghe hắn nói thế, Tiêu Phàm quả thực đem ý định đến toa ăn ra khỏi đầu, cái khác cũng không có gì, từ then chốt là không sạch sẽ.

Tiêu Phàm có bệnh khiết phích, không ăn thứ không sạch sẽ, cũng không thể chấp nhận trên quần áo có chút vết bẩn, cho nên luôn luôn ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, nhìn qua có điểm giống người đã đi làm, chứ không phải sinh viên.

Diệp Kính Văn cũng thường nói bản thân nhàm chán, nhưng mà, Tiêu Phàm lại cảm thấy ngày như vậy rất vui vẻ, dù sao nhiều năm qua cũng quen rồi.

Diệp Kính Văn sẽ vì thích Lâm Vi mà chạy đến quán lẩu ăn lẩu cay, cay đến muốn chết, ngay cả hải sản trong nồi cũng sạch, Tiêu Phàm vẫn cho rằng cách làm của bọn họ vô cùng ấu trĩ. Cũng từng nghĩ đến, nếu là bản thân nói, có thể vì người mình thích mà đi ăn những thứ mình ghét hay không? Đáp án là không xác định.

“Anh ăn của tôi nha, tôi đem theo nhiều lắm.” Vệ Đằng vừa nói vừa lấy trong túi ra 2 chén mì gói, “Mì thịt bò Master Khang hay mì bò ướp tiêu?”

Tiêu Phàm liếc mắt nhìn một chén đỏ một chén xanh, cũng không biết 2 cái có gì khác nhau, cau mày cầm cái chén xanh xem thuận mắt, sau đó xoay người đi lấy nước nóng.

Chờ lúc bóng lưng y mất hút, Vệ Đằng có chút đau đầu thở dài.

Y không phải đến mì gói cũng chưa từng ăn đấy chứ? Xem ra đúng là chưa ăn.

Thần linh ơi, y cuối cùng là người viễn cổ của thời đại nào tới a, hay là nói, rốt cuộc là vị thiếu gia nhà giàu nào a?

Vệ Đằng nhún nhún vai chán nản, người như vậy, sinh hoạt khẳng định rất khô khan vô vị, chả trách, chưa ăn qua mì gói, chưa từng chơi đánh bài, không chừng cả ngày ở đó học thuật nghiên cứu ni.

Tuổi còn trẻ, giống hệt một lão già cả ngày cau mày, vẻ mặt đau khổ, để người ta nhìn, cũng chán nản như y.