Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 11




Chương 11:

Tập đoàn Worle và công ty của Diệp Trì hợp tác rất thuận lợi, dù sao chuyện hợp tác kinh doanh, lợi ích ngay trước mắt, không ai ngu mà để tuột mất.

Quyên Tử cũng thấy được mặt khác của Triệu Hành. So với sự nho nhã thư sinh trong ký ức, bây giờ anh là một thương nhân, lý trí, nhạy cảm, sắc bén, có đủ những cái cần thiết của một doanh nhân thành đạt.

Có lúc, thậm chí Quyên Tử hoài nghi, người đàn ông này cùng người mình tường đắm đuối đến không thể kiềm chế có phải là cùng một người hay không.

Quyên Tử chớp mắt mấy cái, nhìn về phía người đàn ông tác phong nhanh nhẹn đang đứng trên sân khấu, mặc dù đứng đối diện với một Diệp Trì danh tiếng nhưng không hề biến sắc.

Triệu Hành mỉm cười bắt tay Diệp Trì, nhưng ánh mắt lại nhìn Quyên Tử trong đám ký giả bên dưới, khóe miệng nở một nụ cười, Diệp Trì khẽ cau mày. Đừng nói Tả Hồng để ý tên Triệu Hành này, nhìn ý tứ, chắc chắn là có gì đó bất thường, giữa hai người này có sức hút, người ngoài dễ dàng nhìn ra.

Mở tiệc rượu ở Cẩm Giang xem như là tiêu chuẩn rất cao rồi, theo lệ thường, trước tiệc rượu là họp báo. Quyên Tử vẫn viết tin về các nhân vật có tiếng, mặc dù trước đây cũng từng tham gia nhiều cuộc họp kinh doanh, nhưng cũng không lớn như bây giờ.

Phải có bối cảnh là cuộc hợp tác cách mạng giữa Diệp Thị và tập đoàn Worle nổi tiếng cả nước ngoài mới có ý nghĩa đặc biệt vượt thời đại thế này, cũng có nghĩa là lĩnh vực trang trí nội thất chính thức bắt tay hợp tác với công ty bất động sản.

Như lời chị Chu nói, lần này làm xong, cô có thể chân chứng đứng vững rồi, sự nghiệp của cô cũng lên một nấc thang mới, cơ hội tới thì phải nắm bắt, đây là Quyên Tử tự nói với chính mình.

“Bây giờ là thời gian trả lời phỏng vấn”

Người chủ trì vừa nói dứt lời, ký giả bên dưới đã rối rít giơ tay, đủ loại câu hỏi, trừ những câu liên quan đến vấn đề kỹ thuật, cuộc sống riêng tư của hai vị tổng giám đốc đẹp trai cũng được chú trọng.

“Xin hỏi Diệp tổng, mọi người đều biết ngài đã kết hôn, nhưng phu nhân của ngài chưa từng ra mắt công chúng, có thể nhân cơ hội này tiết lộ một chút, là kết hôn giữa các gia tộc hay là tự do yêu đương.”

Quyên Tử bật cười, ánh mắt đùa cợt nhìn về phía Diệp Trì trên sân khấu, chân mày Diệp Trì nhíu lại, nhích ra phía sau, biểu hiện khí phách nhàn nhã:

“Tôi nghĩ đây là chuyện riêng không cần phải chia sẻ với cả thế giới, cô ấy là vợ tôi, chỉ cần tôi yêu cô ấy là đủ, công chúng có biết hay không thì có gì liên quan.”

Diệp Trì giữ phong cách trước sau như một, không có chút lưu tình, phía dưới có chút thời gian ngắn tẻ nhạt, Quyên Tử giơ tay đứng lên:

“Xin hỏi Triệu tổng, nếu xuất hiện vấn đề kém chất lượng, tập đoàn Worle có cam kết bồi thường hay không?”

Trong mắt Triệu Hành lộ ra một tia tán thưởng, cô mặc một bộ đồ công sở màu xanh dương, ngồi ở đó vô cùng dễ nhìn, ký giả xinh đẹp như cô cũng có, nhưng sự tự tin kiên định như cô vô cùng hiếm hoi, hơn nữa đặt vấn đề sắc bén, đánh thẳng vào trung tâm yếu điểm.

Triệu Hành trầm ngâm chốc lát, khẽ mỉm cười:

“Tất cả sản phẩm sản xuất từ hãng chúng tôi, trước khi ra thị trường đều được kiểm tra nghiêm ngặt, chất lượng là tiền đề cơ bản, tôi tin là sẽ không có vấn đề về chất lượng, nhưng, nếu quả thật xuất hiện sự cố, công ty chúng tôi sẽ cam kết bồi thường ngay lập tức, điểm này không có gì phải nghi ngờ, nếu vị tiểu thư này không tin, có thể trực tiếp giám sát, mọi người đều có thể theo dõi báo cáo của cô, không biết câu trả lời của tôi có khiến cô hài lòng không?”

Quyên Tử cười:

“Tôi rất hài lòng, hi vọng sản phẩm của các ngài cũng khiến cho người tiêu dùng hài lòng”

Triệu Hành hơi ngẩn ra, lắc đầu cười khẽ.

Cuối cuộc họp báo là tiệc rượu, ăn uống, Quyên Tử cũng không ngu mà bỏ qua, bưng đĩa đến khu thức ăn, chọn đồ ăn ưa thích để gắp, đừng nói, đều là thứ cao cấp.

Quyên Tử không khỏi nghĩ tới Thời Tiêu, ngày trước mà có những bữa tiệc như thế này cô đều gọi cô ấy đến, hai người ăn uống thả cửa, hôm nay…

Quyên Tử đưa mắt nhìn Diệp Trì bên kia, người đàn ông kia đã chăm sóc con mèo tham ăn kia rất tốt, không cần cô phải làm gà mẹ nữa.

Nhìn thấy đĩa thịt bò bít tết sắc hương vị đủ cả trước mặt, Quyên Tử theo bản năng véo eo mình, cảm thấy hai ngày nay lại có mỡ thừa, nuốt mạnh nước bọt, từ biệt cái kẹp, gắp chút rau dưa salad vào đĩa của mình.

Một tiếng cười xì sau lưng, Quyên Tử quay lại, Triệu Hành đang đứng đó, không biết bao lâu rồi, mặt mũi đầy hứng thú, Quyên Tử lườm anh một cái:

“Triệu tổng xem tôi giải trí, có phải nên trả phí không?”

Triệu Hành đưa tay lấy 2 ly sâm banh từ người phục vụ đi ngang qua, đưa một ly cho Quyên Tử:

“Có thể, nếu em có thời gian, buổi tối anh mời, thế nào?”

Quyên Tử cúi đầu nhìn qua cái đĩa:

“Xin lỗi, tôi đang giảm cân, xin đừng cố gắng làm hỏng quyết tâm của tôi.”

“Giảm cân?”

Ánh mắt Triệu Hành lướt qua cái eo thon không đủ một nắm, hài hước:

“Có cần thiết không?”

“Hai người có vẻ thân quen nhỉ, thế nào, cố nhân gặp lại?”

Diệp Trì bước tới, ánh mắt sắc bén quét qua Quyên Tử rồi rơi lên Triệu Hành, thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách Tả Hồng không yên tâm, cô gái này quả là thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

Quyên Tử chẳng buồn nói nhảm với hắn, người đàn ông này không phải loại cứ giải thíc là xong, Triệu Hành cũng không biết sự sâu xa của người đàn ông trước mặt, gật đầu hồn nhiên:

“Ừ, Trần tiểu thư có thể miễn cưỡng xem là học sinh”

Triệu Hành không biết những lời anh nói ra như một tảng đá lớn ném vào đầm nước yên bình, trong lòng Diệp Trì giật mình, nhớ ra Tiêu Tiên đã từng nói với anh, tình đầu của Quyên Tử chính là thầy giáo gì đó, tên Triệu Hành này, tức là tình cũ, giờ này còn thầy giáo gì nữa, không nói cũng biết, nhìn cái là ra, Tả Hồng quả thật gặp phiền toái rồi.

Quyên Tử buông đĩa trong tay xuống:

“Thôi đi, học sinh gì, tôi nào dám với cao đến Triệu tổng”

Ngửa cổ uống cạn ly sâm banh rồi bỏ ly xuống:

“Xin lỗi hai vị tiếp tục, tôi xin cáo từ”

Nói xong quay người đi, Triệu Hành nhìn theo bóng lưng cô, sắc mặt trở nên ảm đạm.

Diệp Trì lặng lẽ quan sát hắn, cảm thấy có trách nhiệm phải thay an hem thám thính lai lịch người này:

“Triệu tổng đã từng làm thầy giáo, chuyện này chưa từng nghe nói qua.”

Triệu Hành cười hồn nhiên:

“Phải mười năm rồi, từ trước khi tôi ra nước ngoài.”

Quyên Tử ra khỏi Cẩm Giang, lập tức nhận được điện thoại của Tả Hồng, hai người trước đó vài ngày mới gây gổ, cuối cùng cũng không chia tay. Sau đó Quyên Tử cũng ngẫm nghĩ dạo này mình thiếu tính quả quyết thế, bao giờ mới lấy lại được sự lưu loát sảng khoái ngày xưa.

Nói cho cùng, con người dù sao cũng cảm tính, hơn nữa phụ nữ ở thời điểm nào đó, cho dù bên ngoài có vẻ kiên cường, nhưng sâu trong nội tâm vẫn mềm yếu, khát vọng ấm áp, khát vọng che chở, đây đại khái là bản năng của phụ nữ.

Mà Tả Hồng với cô có lẽ từ lâu không chỉ đơn giản là một người đàn ông, mà là người đàn ông mang cho Quyên Tử một cảm giác đặc biệt, người đàn ông này chạm đến cái mềm mại nhất trong trái tim cô, khiến cô tự nhiên yêu thương anh.

Một người đàn ông như vậy, lại xuống giọng dỗ dành cô, xin xỏ cô, hèn mọn như thé, Quyên Tử cảm thấy có phần chua chát, xót xa, nếu cô còn nhìn thẳng, có lẽ sẽ không đành lòng.

Thật ra nói một cách thẳng thừng, lần này cô muốn chia tay, cũng không tìm thấy anh. Sau đêm đó, không mấy khi thấy Tả Hồng đến.

Tính chất công việc của anh, Quyên Tử vẫn luôn không hiểu rõ, trong những cơ quan của chính phủ, toàn con nhà giàu ăn lương công chức, cho tới này, Quyên Tử hiểu như vậy.

Thật ra thì điều này cũng bình thường, dù sao trong số những người cô tiếp xúc, Thời Tiêu là trực quan nhất, mà Thời Tiêu xác thực không có việc gì, là loại cả ngày ngồi ăn chờ chết. Vì vậy, đối với nghề nghiệp của Tả Hồng, Quyên Tử cũng không có hứng thú, dù sao cũng biết hình như không phải quan nhỏ, còn cụ thể làm những cái gì, cũng không rõ ràng. Cho nên đi đâu công tác, làm gì, càng không biết.

Kiểu chung đụng của hai người như vậy đã lâu rồi, trở thành thói quen rồi.

“Đang ở đâu?”

Tả Hồng xắn tay áo lên, đứng ở bên bờ ruộng, giơ điện thoại di động lên hỏi, Quyên Tử quẹo vào lối đi bộ:

“Bên ngoài, đang đi đường”

Tả Hồng im lặng một lát, thử hỏi dò:

“Không có chuyện gì chứ?”

“Chuyện gì?”

Quyên Tử lơ mơ không hiểu, hôm nay người này nói chuyện chẳng đầu chẳng cuối, cô không có thời giờ nói chuyện đâu đâu với anh, không đợi Tả Hồng dài dòng, cô nói nhanh:

“Anh cứ cải tạo cho tốt, bên này không cần lo lắng, cúp đây…”

Tiếng cúp điện thoại truyền đến, Tả Hồng hận không thể đập tan điện thoại ra, cải tạo tốt cái gì, anh có phải đi cải tạo lao động đâu, con nhóc này một chút tin tức của hắn cũng không biết, đúng là con nhóc không tim không gan.

Tả Hồng tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, chùi chùi đôi giày dính bùn, rút điếu thuốc ra nhét lên miệng, trước mặt là một cánh đồng tươi tốt, trên đầu là mấy lãnh đạo khảo sát cơ sở hạ tầng, đang đứng một bên nghe nông dân nói chuyện.

Trong lòng Tả Hồng biết rõ, đây là cái bẫy lão Mạc đặt cho anh, đây là việc của Bộ nông nghiệp, liên quan gì đến anh, cái này là để cho cán bộ cơ sở rèn luyện, nếu là trước đây, tuyệt đối không đến lượt anh, không nói bố anh giờ vẫn còn đương chức, mà thành tựu mấy năm nay của anh cũng đủ để chứng minh rồi.

Cơ sở hạ tầng, anh cũng không sợ, nhưng anh lo cho Quyên Tử, lúc này, không nói đến nhà họ Mạc, bên kia còn một tên tình địch không rõ lai lịch chình ình đối đầu với anh.

Vào lúc này, anh ngày đêm sống không yên, ngủ luôn gặp ác mộng, sợ nhân dịp anh không có ở đây, bắt nạt Quyên Tử của anh, lại sợ cái tên Triệu Hành thừa lúc anh vắng nhà, thật mẹ nó, buồn đến bạc cả tóc.

Tả Hồng suy nghĩ, nếu không về ngay chắc già cả người mất, đến lúc đó, nếu Quyên nhi của hắn chê hắn già thì biết làm sao.

Suy nghĩ lung tung một hồi, bấm đốt ngón tay tính ngày, lão Mạc có thủ đoạn thế nào chăng nữa, cũng phải hết, nhiều lắm là ba ngày sau, anh có thể về, anh cũng không tin lão Mạc có bản lĩnh bắt anh ru rú ở cái chốn nghèo này cả đời.