Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 7




Tơi tả ra về là việc trong dự liệu, nhưng bị con nhóc kia nhẫn tâm từ chối, Tả Hồng cũng khó mà không cảm thấy buồn bực. Cưới cô, là mục tiêu mà Tả Hồng nhất định phải thực hiện được trong đời.

Thậm chí Tả Hồng còn nghĩ, nếu cả đời cô không lấy anh, hai người cứ qua lại như vậy, chẳng qua cũng chỉ là thiếu một tờ giấy kết hôn thôi, ý tưởng này đã bị sự xuất hiện của Triệu Hành đánh tan.

Tả Hồng đột nhiên phát hiện, không có mấy cái thứ giấy tờ tầm thường đó, anh và Quyên Tử mãi mãi không thể chân chính xác định, vĩnh viễn sống những ngày nơm nớp lo lắng, thật không khác gì bị báo ứng.

Sau đó Tả Hồng lại nghĩ, Quyên Tử có phải là người đại diện cho phái nữ đến đòi phạt anh, để anh cứ thấp thỏm lo được lo mất, mà cô thì cứ ung dung tự tại sống không vướng không víu.

Người nào yêu trước, người ấy thua, đã thua một lần là thua cả đời, Tả Hồng chịu rồi.

Thật ra lúc này anh vẫn kiên nhẫn cầu hôn còn có một nguyên nhân, anh không muốn để cho Quyên Tử biết, chỉ cần có tờ giấy chứng nhận, Mạc Gia và Tả gia có muốn ngăn cản cũng đã muộn, đây vẫn xem như một cách giải quyết tận gốc hiệu quả.

Hơn nữa, chỉ cần cô lấy anh, Mạc gia sẽ không còn lý do nào đối phó cô, mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa. Nhưng cô không lấy, chính xác mà nói, cô hoàn toàn không có ý định lấy anh.

Tả Hồng thất bại, tức giận bừng bừng, oán khí tích tụ trong lồng ngực, hai người chia tay trong nặng nề. Cô gái kia còn nói toẹt với anh, nếu muốn kết hôn, đừng có phí thời gian với cô.

Tả Hồng cảm giác anh và Quyên Tử bị hoán đổi, chỉ có phụ nữ mới liều mạng bám lấy đồi cưới, sao anh lại rơi vào tình cảnh này, thật thất bại.

Anh thì ở đây buồn bực, còn Quyên Tử lại thấy kỳ cục, thầm nghĩ cái tên Tả Hồng này càng ngày càng khiến người ta khó đoán, gần đây không biết trúng gió gì, cứ đòi kết hôn, người bình thường nói vài lần xem như tán tỉnh, đây thì còn làm nghi thức cầu hôn đàng hoàng, thật đúng là khiến Quyên Tử không chịu nổi.

Thành thật mà nói, trong khoảnh khắc đó, cô cũng có chút dao động, phụ nữ mà, đều là loài cảm tính. Nhưng Quyên Tử cũng không ngu, cô đã cân nhắc nhiều lần, lấy Tả Hồng bây giờ chẳng có gì tốt lành, chắc là kinh tế và địa vị lên, có thể tiến đến mức độ người phàm ngưỡng mộ, nhưng leo lên độ cao này cũng có rất nhiều phiền phức.

Hơn nữa, những cái đó cô lại chưa từng để ý, xa xỉ, hưởng thụ, phụ nữ nào cũng muốn, dĩ nhiên cô không ngoại lệ. Nhưng cô cảm thấy, kiếm tiền bằng đôi tay của mình, thực tế có vẻ đẹp mắt hơn.

Cô thế này cũng tốt lắm rồi, có nhà, có xe, công việc ổn định, không thích nấu cơm thì ra ngoài ăn, một tháng có thể kiếm ra tiền mua một hai bộ quần áo mình thích, chẳng muốn dựa vào ai.

Thật ra nói một cách thẳng thừng, ai cũng không dựa nổi, cuộc sống ngu một lần thôi, không cần phải có hai lần. Quyên Tử có lúc cũng căm ghét bản thân nhìn mọi thứ quá rõ ràng, đối với đàn ông, cô không tin. Lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, chẳng qua cũng chỉ là nhất thời, đảo mắt một cái, trong lúc ngươi vẫn còn đang ôm cái thề non hẹn biển, chuẩn bị cho cả cuộc đời, đột nhiên bị đánh phủ đầu, mọi thứ tan thành bọt nước,

một chút dấu vết gắn bó cũng chẳng còn.

Tốt nhất phụ nữ không nên ôm quá nhiều mộng ảo, tránh bị tổn thương, tự trở nên mạnh mẽ, chính là tình yêu tuyệt vời nhất, chỉ tin mình.

Tiêu tử mặc dù thực tế, nhưng thực chất vẫn rất ngây thơ, cô còn lâu mới giống được Tiêu tử, lòng cô cứng rắn như sắt đá, trừ người thân, bạn hữu, không có kẽ hở nào cho tình yêu.

Hơn nữa, Tả Hồng là con nhà giàu như vậy, lấy đâu ra tình yêu, dù sao cô cũng không phải Tiêu tử, mà Tả Hồng cũng không phải là Diệp Trì.

“Chị Quyên Tử, tổ trưởng gọi chị qua”

Tiếng gọi của thực tập sinh mới Ngô Tiểu Nhã kéo lại tinh thần của cô, Quyên Tử gật đầu cười cười. Lưu Giai Lệ mở miệng khiêu khích:

“Ồ, Trần đại ký giả của chúng ta thật bận rộn quá. Một vụ vừa qua lại vụ khác tới, người khác rảnh rỗi không có việc gì làm, mình cô bận bịu.”

Quyên Tử liếc chị ta một cái, thò người sang, nhìn Lưu Giai Lệ chằm chằm khiến cô ta phát cáu:

“Cô… cô nhìn cái gì?”

Quyên Tử chau mày, thì thầm:

“Tôi đang xem, chị đang ghen tị hay là sinh hoạt tình dục không đều nên nội tiết mất cân đối gây ra chứng luống cuống, hoặc giai đoạn tiền mãn kinh, chị tốt nhất nên đến viện khám xem, uống vài thang thuốc bắc, nếu không sẽ chóng già đấy.”

Phì! Hihi. Xung quanh truyền đến tiếng cười khúc khích, Lưu Giai Lệ tức giận mặt xanh như tàu lá, lần nào cô cũng không hắng nổi Quyên Tử, cô gái này lời nói độc địa, hoàn toàn không bận tâm đến cái gì là thể diện, mỗi lần đều kinh ngạc, nhưng vẫn không nhịn được tự chuốc lấy, thật là dở khóc dở cười.

Tòa soạn chỗ Quyên Tử làm rất rộng, bản chất là công tư hợp doanh, sau đó chia làm nhiều tổ, Quyên Tử ở tổ thương mại. Tổ trưởng Chu Phương Hoa, 38 tuổi, chưa lập gia đình là thần tượng của Quyên Tử, cô thường quen gọi là Chị Chu.

Ngày đầy tiên vào tòa soạn, chính Chị Chu dìu dắt, dạy dỗ cô, những thời điểm mấu chốt luôn chỉ dẫn cho cô, cho nên đối với Quyên Tử chị Chu ngoài là thần tượng, còn giống như ân sư, cho nên những lời Chị Chu nói, Quyên Tử luôn lắng nghe.

Chị Chu là điển hình của nữ cường nhân, tác phong cứng rắn, nhưng thái độ luôn tỉ mỉ cẩn thận, đã khiến cho tổ của cô vượt lên đứng đầu, Quyên Tử cũng xem như thuộc hạ đắc lực nhất của chị Chu.

Quyên Tử gõ cửa đi vào, Chị Chu ngẩng đầu chỉ sang ghế salon:

“Ngồi đi”

Mỗi lần nhìn thấy Quyên Tử, Chị Chu cũng chột dạ như nhìn lại mình ngày xưa, tinh thần phấn chấn hăng hái, tràn đầy nhiệt huyết, một mực xông lên, không hề ngoảnh đầu lại. Qua rồi mới hiểu được, mình đã bỏ lỡ rất nhiều.

Lần đầu tiên nhìn thấy Quyên Tử, chị Chu đã lập tức thích cô, đó là một loại ưu ái dành cho đàn em, vô cùng rõ ràng, nhưng chị lại hi vọng cô không đi theo con đường của mình, phụ nữ chỉ có sự nghiệp thì không hoàn chỉnh, hơn nữa Quyên Tử lại là một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài hoa.

Thư ký mang vào hai cốc trà, Chị Chu đưa một sấp tài liệu ra trước mặt Quyên Tử:

“Phóng sự về tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn Worle, em làm tốt lắm, Tổng Biên tập nói rất đặc sắc, độc giả cũng phản ánh tích cực, cho nên sau này, chuẩn bị làm một loạt phỏng vấn, Tổng biên tập muốn giao cho em toàn quyền phụ trách.”

Đôi mày thanh tú của Quyên Tử nhíu lại, nói thật, cô thực sự không muốn dính dáng gì đến Triệu Hành, nhưng cơ hội này, cũng khó mà có được. Chị Chu quan sát cô vài lần:

“Tập đoàn Worle đã tiến vào thị trường trang trí nội thất trong nước, một chuỗi siêu thị đồ trang trí nội thất sắp khai trương, có quan hệ hợp tác chặt chẽ với công ty bất động sản chủ chốt của chúng ta, hai người này đều là tiêu điểm nóng nhất, làm xong, cỗ của chị chắc sẽ thuộc về em.

Quyên Tử vội vàng đứng lên:

“Chị Chu…”

Chị Chu sắc mặt ôn hòa:

“Không phải vội, ngồi xuống đã”

Quyên Tử thấp thỏm ngồi xuống

Chị Chu mới bùi ngùi nói:

“Nói thật, làm ở đây bao nhiêu năm, cũng thấy chán, em biết đấy, người thân của chị đã di dân hết rồi, ở đây còn có một mình, mỗi ngày cô độc, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cho nên, chị cũng muốn sang năm đi, cha mẹ chị cũng lớn tuổi rồi, dồn hết cho các em chăm sóc, cũng không yên lòng.”

Trong lòng Quyên Tử dâng lên nỗi chua xót, cúi đầu lắp bắp không nói, Chị Chu vỗ vỗ vai cô:

“Cho nên mới nói, chị khuyên em, đừng có đem hết tinh lực cho công việc, thỉnh thoảng cũng phải ngẩng đầu lên, có người đàn ông nào tốt thì đừng bỏ qua, nếu không đến tuổi như của chị, em sẽ thấy, bếp núc lạnh lẽo, chăn chiếu cũng lạnh, nói chung rất chán. Đây là tài liệu, tốt nhất em nên làm cho tốt, Chủ tịch tập đoàn Worle em coi như quen thuộc rồi, còn chủ tịch Diệp của Bất động sản Kinh Đông, lúc đầu chị sưu tầm để trực tiếp làm, Chủ tịch Diệp này không biết thế nào.”

Nét mặt Chị Chu có vẻ như bị làm khó.

Quyên Tử phì cười:

“Em quên nói với chị, em biết chủ tịch Diệp, tính tình anh ta cũng biết một chút, Chị Chu cứ yên tâm.”

Chị Chu thở phào nhẹ nhõm:

“Thế thì tốt rồi, chị còn sợ anh ta xơi tái em đầu tiên, Chủ tịch Diệp này, cá tính kỳ cục, không quan hệ với ai cả.”

Quyên Tử ôm tập tài liệu ra ngoài, mở ra nhìn Diệp Trì ngay trang đầu, mình đầy khí phách, sau đó là tài liệu cặn kẽ, không khỏi bĩu môi, gớm cái gì mà phách lối, ra trước mặt Tiêu tử, chẳng qua cũng là thứ hèn nhát.

Điện thoại rung hai hồi, Quyên Tử lấy ra nhìn, bật cười, con nhóc này nhắc cái là hiện lên.

Lúc Quyên Tử và Thời Tiêu ngồi trong tiệm ăn tự phục vụ, nhìn Thời Tiêu ngồi phía đối diện cứ như hận không thể ôm luôn cái nồi thì tức cười:

“Mình nghi ngờ, có phải Diệp Trì nhà cậu ngày nào cũng bỏ đói cậu không, nhìn bộ dạng này, cứ như ba ngày chưa được ăn cơm.”

Thời tiêu ậm ừ hai tiếng, nuốt miếng nấm trong mồm, uống một ngụm nước trái cây lạnh:

“Ừ, tên khốn kia cấm mình ăn cay, không cho ăn cái gì cả, mình sống sao nổi, ăn cái gì cũng chẳng thấy mùi vị.”

Quyên Tử xì một tiếng:

“Được rồi, đừng có tỏ vẻ hạnh phúc trước mặt người cô đơn ở đây, biết là Diệp Trì bị cậu huấn luyện tốt, không để cho cậu ăn cay, cũng vì muốn tốt cho cậu. Đúng rồi, về đừng có mà nói là đi ăn với mình nhé, Diệp Trì nhà cậu mà tìm mình, mình sẽ không yên đâu.”

Thời Tiêu cười ha hả:

“Không sao, thỉnh thoảng xõa tí cũng không vấn đề gì.”

Quyên Tử lườm mấy cái, cô gái này thật khiến người ta không có cách nào không ghen tị, cứ như con sâu gạo thế này, thế nào lại gặp phải con rùa vàng như Diệp Trì thế nhỉ. Điều làm người ta kinh ngạc nhất là, còn huấn luyện một tên công tử đào hoa như thế thành người chồng tuyệt vời, số tốt như thế khiến người ta giận sôi:

“Khang Khang đâu rồi, còn nữa, hôm nay cậu không đi làm, giờ có phải giờ nghỉ đâu.”

Thời tiêu phất tay:

“Khang Khang đến lượt mình, nhưng ông nội nó đi điều dưỡng, hai ông bà đưa nó đi cùng luôn. Còn sao hôm nay được nghỉ, thích thì nghỉ chứ sao, dù sao bây giờ mình cũng là cấp dưới của Diệp Sính, có bị bêu tên cũng chẳng sao.”

Quyên Tử dí tay vào trán cô, tức giận:

“Cậu đúng là người lãng phí lương thực.”

Thời Tiêu đẩy tay cô ra, nháy mắt mấy cái:

“Thế nào, mình nghe nói thầy Triệu đã quay lại.”