Tình Yêu Duy Nhất

Chương 4: Điều tra Tô Thư Niệm cho tôi




Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của bố Tô Thư Niệm liền mệt mỏi đưa tay lên xoa hai bên thái dương, cô mở ví lấy ra hai tờ 100 đô nhìn một lúc mới mở tủ cất vào trong cái hộp nhỏ. 

Đóng chiếc hộp lại cô bất giác lại nhớ đến người đàn ông trong quán bar, trên người anh ta toát ra một khí chất cao quý từ trong xương máu làm người khác đều phải nể phục.

Cô rất không thích cách anh ta nhìn mình, nói chuyện với mình mỗi khi đối mặt với anh ta trong người cô bất giác lại cảm thấy sợ hãi.

Xua đuổi những ý nghĩ về người đàn ông kỳ quái đó Tô Thư Niệm thay đồ rồi xuống bếp nấu mì lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình. Đang ăn thì cửa nhà mở ra một thanh niên từ ngoài đi vào nhìn thấy cô liền cười 

"Chị, bây giờ mới ăn tối sao?"

"Ừ. Niệm Thành, có muốn ăn không? Chị nấu thêm một bát cho em".

Tô Thư Niệm gật đầu rồi chỉ vào bát mì hỏi em trai.

Tô Niệm Thành cũng chưa ăn tối nên không ngại ngùng gì đồng ý đi đến bàn ăn kéo một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh chị gái. Rất nhanh Tô Thư Niệm đã nấu xong mì cô bưng đến trước mặt cậu khẽ nói 

"Mau ăn đi cho nóng".

"Vâng". 

Mặc dù là chị em cùng cha khác mẹ, dù là mẹ kế đối xử với cô khắc nghiệt nhưng không vì thế mà Tô Thư Niệm ghét bỏ em trai, hơn nữa em trai đối xử với cô rất tốt nên tình cảm chị em giữa hai người vô cùng thân thiết. 

Ăn xong Tô Thư Niệm để bát vào bồn rửa nhưng Tô Niệm Thành thấy vậy liền đi tới kéo cô ra ghế ngồi còn cậu xắn tay áo lên giúp cô rửa bát, thỉnh thoảng cậu lại kể những câu chuyện cười khiến tâm trạng của Tô Thư Niệm tốt hơn rất nhiều. 

"Chị, anh Lâm Thù cũng đã mất được hai năm rồi...Chị có phải nên...tìm cho mình một người tốt không? Dù sao cũng không thể sống như thế này mãi được..."

Tô Niệm Thành thấy chị gái cười liền đánh bạo khuyên nhủ, những lời này cậu đã muốn nói từ lâu nhưng chưa tìm được cơ hội. 

Nụ cười khó khăn lắm mới xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của Tô Thư Niệm lại vụt tắt khi nghe những lời nói này của em trai, cô đứng lên đẩy ghế vào rồi nhắc nhở cậu 

"Về phòng nhớ tắt điện đấy. Chị mệt, đi ngủ trước đây".

Tô Niệm Thành biết cô lại tìm lý do trốn tránh việc này, cậu tắt nước nói với theo 

"Chị hãy quay lại bệnh viện làm bác sĩ đi, đó không phải là ước mơ cả đời này của chị sao?"

Bước chân của Tô Thư Niệm khựng lại, cô mím môi nhỏ giọng nói "Đến người thân yêu nhất của mình còn không cứu được, vậy thì còn làm bác sĩ cái gì nữa chứ?"

Dứt lời cô bước về phòng mình đóng sầm cửa lại. Tô Niệm Thành ở phía sau không nhịn được thở dài một tiếng, thấy chị gái cứ tự giày vò bản thân như vậy cậu thật không chịu nổi.

--------

Tại một biệt thự xa hoa nằm ở trung tâm thành phố trong phòng ngủ quần áo nam nữ vất lộn xộn trên mặt đất những tiếng thở trầm đục của người đàn ông cùng với tiếng rêи ɾỉ quyến rũ của người phụ nữ làm người khác mặt đỏ tim đập.

Sau khi thỏa mãn ham muốn Tiêu Cảnh Hoàn liền đứng lên đi vào nhà tắm bỏ lại Thạch Thảo vẫn còn nằm trên giường hưởng thụ dư vị của cơn kíƈɦ ŧìиɦ. Nửa tiếng sau anh quấn khăn tắm đi ra thấy Thạch Thảo đang ngủ trên giường liền nhíu mày Tiêu Cảnh Hoàn đi tới giật lấy chiếc gối ra khỏi đầu cô làm cô tỉnh giấc 

"Hoàn, anh sao vậy?"

Giọng nói dịu dàng pha lẫn sự ngạc nhiên của cô vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Tiêu Cảnh Hoàn cầm ví lấy ra một tấm thẻ ném lên người cô lạnh nhạt nói

"Không có mật mã, tùy cô sử dụng".

Thạch Thảo ngơ ngác không tin vào tai mình cầm tấm thẻ lên hỏi lại "Hoàn, anh cho em thật sao?"

"Ồn ào quá, cô về đi. Khi nào cần tôi sẽ gọi". 

Tiêu Cảnh Hoàn không trả lời mà đuổi cô ra khỏi biệt thự, Thạch Thảo tinh ý nhận ra anh không vui liền đứng lên mặc quần áo vào trước khi đi còn đi tới kiễng chân hôn lên môi anh một cái nũng nịu 

"Nhớ gọi người ta đó"

Cô ta đi tới tủ cầm lấy túi xách sau đó ưỡn ẹo rời đi. Tiêu Cảnh Hoàn nhìn chăn ga trên giường liền cầm điện thoại gọi cho quản gia, 3 phút sau quản gia đã có mặt tại phòng ngủ anh chỉ vào giường lạnh lùng nói 

"Đổi cho tôi một bộ chăn ga mới".

"Vâng". Quản gia nhanh chóng thu dọn chăn ga trên giường anh ném vào thùng rác rồi lấy một bộ khác thay vào.

Xong việc anh cho quản gia xuống nhà làm việc của bà ấy còn mình đi tới bên cửa sổ rút một điếu thuốc châm lửa lặng lẽ hút.

Trong làn khói thuốc mờ ảo anh lại nghĩ tới cô gái ban nãy, hình như cô ta là người phụ nữ đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt anh nói những lời đó. 

Nhả ra một hơi thuốc anh khẽ nhếch môi cười, ấn điện thoại cho thư kí nói ra mấy chữ ngắn gọn 

"Điều tra Tô Thư Niệm cho tôi"

Cúp điện thoại anh ngẫm nghĩ một hồi, cô gái này có vẻ sẽ là một con hổ dữ tợn khó thuần phục đây nhưng qua bàn tay của anh chắc chắn sẽ rất nhanh thôi cô sẽ trở thành con mèo ngoan ngoãn biết nghe lời mà thôi.