Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản

Chương 11




Một buổi sáng ngập tràn ánh nắng, mang theo sự ấm áp và tâm tình tốt đẹp, thức dậy thật sớm, làm xong điểm tâm. Về phòng nhìn thấy Vũ Tình còn chưa thức dậy, tôi nhẹ nhàng ngồi cạnh cô ấy
"Vũ Tình."
Cô ấy động một cái, nhưng vẫn không mở mắt, tôi nhéo nhéo mũi cô
"Vũ Tình...đi ăn điểm tâm thôi, nhanh rời giường..."
Khoé miệng cô ấy cong lên, nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, tôi biết cô lại đang giả bộ ngủ lừa gạt tôi. Tôi vờ như nghiêm túc nói: "Nếu không mở mắt, em sẽ không khách sáo đâu."
Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ khuất phục, ai ngờ cô chẳng những không bị doạ, ngược lại còn vui vẻ bật cười, nhắm mắt gật đầu một cái, miệng còn đáp ứng:
"Ừ, tốt."
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt đắc ý kia, nhất thời mất khả năng nói chuyện. Tôi xốc chăn chui vào, đè lên người cô ấy, tay để vào sườn cô ấy, cô lập tức cười thành tiếng.
"Tử Nhan...nhột..."
"Vẫn không chịu dậy?"
Cô ấy không chịu thua, chỉ cười lắc đầu: "Không chịu."
Tôi không ngừng động tác trên tay, tiếp tục làm cho cô ấy phải khuất phục
"Vẫn không chịu?"
Cô ấy không ngừng né tránh sự công kích của tôi, phát ra tiếng cười như chuông bạc.
"Tử Nhan..."
"Vẫn không chịu dậy sao?"
Vũ Tình chợt không nói lời nào cũng chẳng cười, đưa tay ôm cổ tôi, giữ lấy tôi thật chặc. Đầu của tôi chôn sâu trên cổ cô ấy, mùi hương trên mái tóc dài mềm mại theo mũi rót vào lòng tôi....nhịp thở phập phồng của cô đặt dưới ngực tôi, động đến ý nghĩ không yên phận nào đó trong lòng tôi...
"Vũ Tình...như vậy sẽ đè chị mất..."
Cô ấy cười, buông lỏng vòng tay đang siết chặc lưng tôi. Tôi chống người lên cánh tay, từ trên nhìn thẳng vào cô, ánh mắt cô sáng ngời như nước, khoé miệng nâng lên một nụ cười xinh đẹp....Gương mặt này dù tôi có nhìn bao lâu, mơ bao nhiêu lần, dường như cũng không bao giờ đủ, mãi mãi không bao giờ tường tận có được, dù cho cô ấy gần ngay trước mắt, dù là từng giờ từng phút có thể nhìn vào mắt. Cô ấy giống như một câu đố thiên biến vạn hoá, không có đáp án, không bao giờ hết đam mê...Cô ấy mỗi ngày sẽ cho tôi một cảm giác mới mẻ và bí ẩn, mỗi ngày đều làm tôi đắm chìm trong hạnh phúc, làm tôi có cảm giác mình đang sống trong mơ....đẹp đến mức làm người ta cứ ngỡ không phải là thậy....Tôi cứ như vậy chăm chăm nhìn cô ấy, cô đón lấy ánh mắt tôi, hồi lâu, hai tay cô leo lên gáy tôi, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi tôi, vui vẻ nói:
"Honey, good morning!"
Tôi cười "Rời giường đi, chút nữa cháo lạnh mất..."
"Ừ, được..."
Vũ Tình đáp ứng, rời khỏi tôi vén chăn đi vào phòng tắm. Tôi sửa sang lại giường, đi xuống phòng bếp dưới lầu đem cháo lên bàn chờ cô...Một lát sau, cô ấy từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ áo liền quần màu trắng bó sát người, tóc xoăn dài mềm mại xoã trên vai, mát mẽ mà trang nhã, ánh mắt toát lên ý cười...Trang phục thế này làm nổi bật lên đường cong ưu mỹ lả lướt của cô, dáng người hoàn hảo lộ ra, bờ má xinh đẹp, mi mắt tinh xảo, tôi lại lần nữa vì cô mà mê loạn...Cô ấy kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.
"Sao lại nhìn chị như vậy?"
Tôi đem cháo đặt trước mặt cô ấy: "Ừ...không có, chẳng qua cảm thấy chị nhìn thật đẹp...."
Cô nhìn tôi ngượng ngùng cười cười, không nói gì.
"Vũ Tình."
"Ơi ?"
"Chút nữa lên công ty sao?"
"Ừ, xem một chút." Cô một tay cầm muỗng, tay phải chống cằm nhìn tôi nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Có phải là có chuyện gì không?"
Tôi lắc đầu một cái, tiếp tục vùi đầu ăn cháo.
"Không có chuyện gì, chỉ hỏi vậy thôi."
Cô ấy đưa mặt kề sát tai tôi, cười giảo hoạt: "Thật không có chuyện?"
"Ừm."
Cô ấy nhìn tôi, giọng nói trong nháy mắt nguội lạnh:
"Tử Nhan, em không nói chị sẽ không ăn nữa..."
Tôi sợ nhất mỗi khi cô ấy như vậy, nghĩ một chút: "Ừm...một hồi thay lại quần áo rồi hãy đi công ty."
Cô ấy nhướng mày, tâm tình dường như tốt lên nhiều: "Tại sao chứ?"
"Không có gì, chỉ là trang phục thế này không hợp với chị lắm."
Tôi muốn nói mặc thế này quá hấp dẫn quá quyến rũ người khác, sẽ làm người ta chú ý, làm cho tôi có cảm giác bị đe doạ, nhưng tôi không biết nói ra miệng thế nào...
Cô ấy híp mắt nhìn tôi, khoé miệng giương lên nụ cười: "Là như vậy sao?"
Tôi tránh ánh mắt của cô, rất nghiêm túc gật đầu một cái: "Ân, chị vẫn là mặc áo cổ cao nhìn đẹp hơn..."
Cô ấy rất vui vẻ nở nụ cười, chỉ là cười có chút gian xảo: "Vậy sau này cũng không cho em dùng ánh mắt như thế nhìn người khác..."
Tôi có chút không hiểu: "Tại sao?"
Cô mím môi, cau mày, vô cùng nghiêm túc nói:
"Không tại sao cả, chỉ là...khó coi."
"......"
Ăn cháo xong, dọn dẹp xong phòng bếp, bị Vũ Tình kéo lên lầu. Quay vào phòng ngủ, cô kéo tôi ngồi xuống mép giường, mở cửa tủ quần áo, lấy ra từng cái từng cái so lên người, giống như một nàng bướm xinh đẹp đang khoe bộ cánh rực rỡ.
"Tử Nhan, cái này thích hợp không?"
Tôi có chút không rõ tại sao y phục của cô ấy, cổ áo nào cũng thấp như vậy, tôi mê mẩn lắc đầu một cái.
"Vậy còn cái này?"
"Ừm...đổi cái khác đi."
"Cái này thì thế nào?"
Cô ấy lấy ra một chiếc áo sơ mi màu trắng, mặt mong chờ nhìn tôi, tôi rất hài lòng gật đầu một cái, cười như trút được gánh nặng.
"Sát hạch thông qua."
Cô đóng tủ quần áo lại, cầm y phục đi tới trước mặt tôi, cúi người xuống hôn lên mặt tôi: "Tử Nhan, có phải em định biến chị thành một bà già nhăn nheo xấu xí không?"
Tôi vươn tay ôm lấy cô: "Ưm, càng xấu xí càng tốt."
Càng xấu xí càng tốt...Có lẽ giờ phút này chỉ có một câu nghe có vẻ giả dối như vậy mới miêu tả được tâm tình của của tôi, nhưng đó không phải là ý muốn chiếm trọn linh hồn và suy nghĩ của tôi, tôi cũng có ham muốn chiếm hữu, cũng có hư vinh, thấy cô ấy bị người khác dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn ngắm tôi cũng sẽ ăn dấm chua, sẽ ghen tuông...Tôi thậm chí hy vọng cô vĩnh viễn không bị người khác chú ý, vĩnh viễn chỉ ở trong ánh mắt tôi, vĩnh viễn là của riêng mình tôi, vĩnh viễn là chủ nhân thế giới của tôi...
Cô ấy mỉm cười, cho tay vào trong áo tôi, nhéo yêu tôi một cái.
"Chị đi thay quần áo."
"Ừ."
Chờ cô ấy thay xong y phục, cầm chìa khoá xe, ra cửa lên xe, đi về hướng Côn Bằng.
"Tử Nhan."
"Ân?"
"Hôm nay định đi XX sao?"
"Vâng, em qua xem một chút, cũng không thể để Tiểu Hiểu làm hết mọi chuyện phải không..."
Cô ấy khe khẽ thở dài: "Bao giờ chúng ta mới có thời gian của riêng mình..."
Giọng nói bất đắc dĩ chợt làm tôi đau lòng, tôi không nói gì, buông tay phải ra, nắm thật chặc tay trái cô ấy...Vũ Tình, chúng ta còn rất, rất nhiều thời gian, em sẽ dùng tất cả thời gian còn lại của mình để chia sẻ với chị mọi mệt mỏi lẫn ưu thương, em sẽ dùng toàn bộ tình yêu của mình ở bên cạnh chị...chẳng sợ chúng ta từ từ già đi, chẳng sợ chúng ta một đầu bạc trắng...
Không khí ngọt ngào ấm áp trong xe bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, Vũ Tình lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, nghe máy:
"Tiểu Hiểu, sao vậy?" Tôi không nghe rõ bên kia nói gì: "Ừm, được rồi, mình và Tử Nhan sẽ qua đó."
Vũ Tình cúp điện thoại, thần sắc nghiêm trọng.
"Tử Nhan, đến chỗ Tiểu Hiểu đi, cô ấy và Lộ Diêu cãi nhau."
Tôi không quay xe ngay, tiếp tục chạy về hướng Côn Bằng.
"Không có gì đâu, Tiểu Hiểu nói vậy thành quen rồi..."
Cô ấy quay đầu nhìn tôi: "Lần này hình như là thật."
"Ưm...vậy em đưa chị lên công ty trước, em đi một mình được rồi."
Cô ấy mỉm cười: "Không sao, dù sao công ty cũng không có chuyện gì quan trọng. Nếu như thật sự họ cãi nhau thì làm sao bây giờ, chị cũng không yên tâm tính khí của Xa Xa, cùng đi đi..."
Tôi nghĩ nếu như Tiểu Hiểu và Lộ Diêu thật xảy ra cãi vả, công lực của tôi căn bản áp không được, phải đem theo bảo vật trấn sơn Vũ Tình này mới được.
"Dạ, vậy để em quay xe."
Đến nhà Lộ Diêu, lấy chìa khoá ra mở cửa, mới vừa vào nhà đã thấy Tiểu Hiểu đang đi tới đi lui ở phòng khách, nhìn thấy tôi và Vũ Tình tới, trừng mắt chỉ Lộ Diêu hét lên:
"Vũ Tình, mình không thể sống với cô ta nữa, mình phải đi!"
Tôi liếc nhìn Lộ Diêu, nhỏ đang ngồi ăn điểm tâm như không có chuyện gì. Thấy tôi và Vũ Tình đi tới, bưng chén cơm từ phòng bếp đi ra, trong tay còn cầm một miếng dưa vàng, vừa nhai vừa hỏi:
"Rùa con, cậu và Vũ Tình có ở lại ăn cơm không? Nếu chưa ăn thì ở lại ăn chung đi." Bình tĩnh tựa hồ như mọi chuyện đang diễn ra không liên quan gì tới nhỏ, tôi hơi bối rối, Tiểu Hiểu rốt cuộc là tức giận với ai? Tôi nhìn trước ngó sau, Lộ Diêu liếc tôi một cái, xoay người tiếp tục ăn.
Vũ Tình kéo Tiểu Hiểu lại ngồi trên sô pha: "Tiểu Hiểu, em với Xa Xa rốt cuộc làm sao vậy?"
Tiểu Hiểu thút thít, thở hổn hà hổn hển mấy hơi: "Còn làm sao nữa? Có chuyện! Là chuyện lớn!"
Nói xong ôm lấy Vũ Tình khóc to, đôi mắt đẫm lệ: "Vũ Tình, sao số em lại khổ như vậy....ngày thường cười Tử Nhan là rùa, lúc này chính mình lại thành một con rùa sống*!! Aaaa! Em thật nhục nhã quá! Aaaa!..."

[*] Rùa sống ý chỉ là bị cắm sừng