Tình Yêu Hoàng Gia

Chương 25: Nhàm chán!!!




Có lẽ, ở 11-1 chỉ có Quỳnh là bình thường nhất hằng ngày chỉ ung dung đi học trong nụ cười đắc thắng, và đương nhiên, hằng ngày luôn “được” lắng nghe lời cầu xin của mấy người trong lớp, trừ Huy và Seya, tự trọng cao nên thà chết vinh còn hơn sống nhục (haizzz, cái mặt dị đó thì chết “vinh” nổi hăm)…

- Quỳnh yêu dấu, cái gì bôi mặt được hả, oaaaa_ Nhi cùng mấy đứa con gái bu thành vòng quanh bàn Quỳnh, trong khi cô đang đọc cuốn sách “nghiên cứu 7 kỳ quan thế giới”…

- Ồn ào quá_ Quỳnh nhăn mặt, làm cho cả đám im bặt, Huy đột ngột đứng lên, dựt cuốn sách…

- Này, cách xóa mực này thế nào hả_ Huy nói, Quỳnh ngước lên không khỏi bậc cười, ngày hôm đó quả thật có đăng style mới của hội trưởng, trên cả hot… Ánh mắt Huy lạnh đi nhìn Quỳnh cười, không có biểu lộ gì là tức giận, nhưng như vậy càng đáng sợ hơn…

- Trả đây_ Quỳnh giật lại, ánh mắt lạnh lườm Huy một cái, một tuần thế này rồi nhỉ, đổi trò chơi thôi, để như vậy thật chán, ánh mắt tinh ranh của Quỳnh nổi lên, trong mắt mọi người trong lớp đó là ánh mắt của ác ma, rợn cả người. Quỳnh thật nguy hiểm, không biết bày trò gì nữa đây, chỉ biết, nó rất đáng sợ.

- Được thôi_ Quỳnh lấy một lọ thủy tinh đựng chất lỏng màu đen ra khỏi balo, ngước lên nhìn Nhi_ Tớ không thích nói ra thẳng thừng, như vậy rất chán, tớ giao cho cả lớp lo mực hôm đó tớ vẽ, tự mọi người nghiên cứu tìm ra “thuốc giải” vậy, như vậy là tớ đã tốt lắm rồi.

- Thật sao, haha, cảm ơn cậu_ Nhi vui mừng, nghiên cứu mấy cái này quá dễ, đây là một trong những sở trường của Nhi, mỉm cười lấy ống mực từ tay Quỳnh, hí hửng về chỗ….

Tới giờ ra về, một chuyện động trời xảy ra, chuyện này đánh dấu một cột mốc, đó là chuyện mà cả đời học sinh lớp 11-1 cũng không quên. Trên đó, những cái loa, đang phát ra giọng nói của Quỳnh, nhưng điều đó không quan trọng. Cái quan trọng là, Quỳnh đang nói gì thế kia:

- Thân chào các bạn, hẳn là ở đây có rất nhiều người hâm mộ học sinh lớp 11-1 và càng thắc mắc hơn tại sao Style của 11-1 lại kỳ lạ như vậy có đúng không, hôm nay chính là ngày thích hợp để khám phá đấy nhá, điều thú vị sẽ hiện ra trước mắt các bạn, chỉ cần tháo mấy cái như khẩu trang, nón và mắt kính xuống, tất cả các bạn sẽ thấy điều mà 100 năm chỉ có 1 lần duy nhất, mấy bạn không cần lo sợ, mình- Phạm Khả Quỳnh này đảm bảo, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, một cọng tóc của các bạn cũng sẽ không mất_ Quỳnh nói xong, tắt loa khoái chí ngồi cười, bước lên tầng thượng nhìn xuống. Quả như dự đoán, ở dưới sân, đang diễn ra một trận “ẩu đả” thú vị. Quỳnh mỉm cười thích thú đứng nhìn…

Hiệu trưởng nghe loa mà lắc đầu, lớp 11-1 vốn chỉ có học và học nhưng từ khi có Quỳnh nó trở nên vui nhộm hơn thì phải, mặc dù ban giám thị nhìn nhưng cũng chẳng nói gì, hiệu trưởng đã không nói thì họ biết nói gì nữa chứ…

- PHẠM KHẢ QUỲNH, CÔ CHẾT CHẮC VỚI TÔI_ Huy tức giận quát lớn khi khuôn mặt bị lộ ra, tiếng máy điện loại và máy ảnh cứ liên tiếp sáng lên bởi đèn flase, Nhi đau khổ, ôi rồi còn gì là hình tượng. Cả trường la ầm lên, cười có, xuýt xoa có, thần tượng của họ đáng yêu quá mà…

- Hahahah, tôi chờ_ Quỳnh trên sân thượng cười to, cô không lạnh lùng, cáu gắt như còn nhỏ nữa…

Quỳnh đi với tâm trạng vui sướng về nhà, hôm nay thu hoạch không tệ…

- Con chào hai bác_ Quỳnh bước vào nhà cuối đầu...

- Uhm, sao cháu lại không cho tài xế đưa đón, như vậy có mệt không_ Ông Trần hiền từ lên tiếng.

Quỳnh cười khẽ:

- Không sao đâu ạ, cháu thấy đi bộ sẽ tốt hơn, cháu lên phòng trước đây_ Quỳnh gật đầu xong chạy thẳng lên phòng, tuy họ tốt với cô, nhưng cô không qen cho lắm, cảm giác gò bó cứ quấn lấy cô, haizzzz, chờ đợi thôiiiii…

Ngày mới lại đến, cũng là như vậy. Nhưng có vẻ không phải như vậy rồi, sát khí quanh Quỳnh khiến cô rợn người, chỉ rợn thôi chứ cô không hề sợ, vẫn ung dung bước vào trường với những ánh mắt trái tim của mấy nam sinh trong trường.

Bước vào lớp, vẫn tư thế ung dung ấy, trong khí sát khí quanh đó tỏa ra ngùn ngụt, kể cả Nhi, Quỳnh nhìn quanh lớp, phán:

- Tốt nhỉ? Làm việc nhanh đấy, dầu ăn mới có thể xóa bỏ mấy vết đó ấy nhỉ_ Quỳnh thản nhiên nói, như chẳng có chuyện gì xảy ra, như đang nói chuyện không liên quan đến mình….

- Uhm, đương nhiên nhanh rồi Quỳnh ạ_ Vẻ mặt Nhi bây giờ là lần đầu tiên Quỳnh thấy, cô có thể thề với chúa với điều này, ánh mắt kia tinh ranh lộ ra tia ác quỷ…

- Làm việc rất tốt, một lời khen cho cậu_ Quỳnh mỉm cười bước về bàn, lấy sách ra thản nhiên đọc! Um, chẳng có gì xảy ra cả…

- Lên phòng hội trưởng gặp tôi_ Huy đút tay vào quần bước đến, thanh âm lạnh lùng cất lên…

- Tại sao tôi phải nghe lời cậu nhỉ? Tại sao tôi phải đi, nô nô nô, tôi không thích đi cậu làm gì được tôi_ Quỳnh không ngước nhìn Huy, vẫn nhìn vào cuốn sách, thản nhiên nói…

- Cậu… đừng đụng đến mức giới hạn của tôi_ Huy tức giận nói, tại sao cô gái này cứng đầu thế chứ…

- Hửm, mức giới hạn gì? Hội trưởng à, nãy giờ tôi đang đọc lời thoại trên cuốn truyện mà_ Quỳnh giơ cuốn sách lên vẫy vẫy trước mặt Huy, chuẩn xác là chọc tức…

- Cậu…._ Huy cứng họng, anh bao giờ cũng không đấu lại được Quỳnh bằng võ mồm,…

“Haha, đấu với công chúa Jusmin này, chờ tu 10 năm đi”

- Quỳnh, cậu thật quá đáng a, hic, tại cậu mà hình tượng của tớ mất hết rồi_ Nhi bù lu bù loa lên, lúc này, khuôn mặt Quỳnh không cười cợt nữa, lạnh lùng lại hiện hữu trên khuôn mặt ấy, Quỳnh không nói gì, cầm quyển sách lên bước thẳng ra ngoài, để lại Nhi đứng sững đấy, cô đã nói gì sai sao? Nhìn phía Quỳnh đi, xin lỗi, vì đã làm cậu buồn, tớ quá đáng rồi,….

Huy đứng ấy, không nói gì bước ra ngoài, đi thẳng lên phòng hội trưởng. Sáng ra anh đã dẹp bỏ mấy cái bản tin nhàm ấy, nhưng những bức ảnh thì vẫn chưa được xóa hết…