Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực

Chương 46: Chương 46





Không biết qua bao lâu, có người đến ôm cô, đưa cô vào bệnh viện.

Sau khi Quan Điềm tỉnh lại, nhìn đến xung quanh hết thảy đều màu trắng.

Cô đau, rất đau, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi được.
“Tôi sẽ bắt những người đó trả giá thật đắt.”
Quan Điềm nhìn quanh, thấy hắn đang ngồi chỗ đó, ám ảnh cùng cô quạnh.

Cô nhìn hắn, nhưng không khóc, bình tĩnh đến chết lặng.
Hắn nói hắn sẽ bắt những người đó trả giá thật đắt, ý là hiện tại hắn không thể làm việc này.
Trong thời gian Hoàng Hạc không có mặt, người của Cố Trường Dạ đã tìm được hắn, nếu không Cố Trường Dạ lúc này đây, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Nghe nói Lương Kim Bằng quả đúng là cho Hoàng Hạc đãi ngộ không ít, cho dù hắn không xử lí Cố Trường Dạ được sạch sẽ.

Hoàng Hạc cũng không phải người dễ động vào, trước tiên Cố Trường Dạ tính cùng liên hợp với Hoàng Hạc, đối phó với Lương Kim Bằng.
Cố Trường Dạ muốn mượn tay Hoàng Hạc, hạ Lương Kim Bằng.

Sau đó sẽ thu thập đám người của Hoàng Hạc, bởi vì Hoàng Hạc bây giờ rất mạnh, hắn không thể mạo hiểm.

Hoàng Hạc tựa như đối với Quan Điềm cảm thấy rất hứng thú, mà Lương Kim Bằng cũng chủ ý muốn cho Hoàng Hạc đối đầu với Cố Trường Dạ.
Chuyện này nghe qua rất phức tạp, Quan Điềm là vô thức nghe được.

Tim cô nảy lên, ý niệm duy nhất trong đầu là, Ngưng Ngưng, người đàn ông này không thích hợp với cậu, không thể là người chồng tốt của cậu.
Cố Trường Dạ vẫn chăm sóc cô, cô không hỏi hắn sẽ làm gì với Hoàng Hạc, hắn cũng không nói, chính là chỉ yên lặng chăm sóc cô.

Cho đến ngày cô nói với Cố Trường Dạ, đưa cô đến trường Đại học, cô muốn chia tay với bạn trai.
Buổi tối trước khi chia tay với Triển Hằng, cô nằm mơ một giấc mơ.

Trong mộng, Triển Hằng nói với cô, “Về sau bọn mình sẽ sinh hai đứa, một trai một gái.

Con trai sẽ thông minh giống mình, còn con gái sẽ xinh đẹp như cậu…”
Sạch sẽ xinh đẹp, lần đầu tiên có từ có thể khiến cô đau lòng như vậy.

Cô nghĩ đến ba mẹ Triển Hằng, nghĩ đến lời lẽ ép buộc cô rời xa cậu ấy, sự tồn tại của cô chính là làm cản trở tiền đồ của cậu ấy.

Triển Hằng còn nhiều việc lớn phải làm, sao có thể bị cô trói buộc.
Cô nhìn Triển Hằng, lần đầu tiên thống khổ như vậy.
Nói chia tay xong, cô lên xe Cố Trường Dạ.


Đây là lần đầu tiên sau khi phát sinh sự việc kia, cô khóc lớn.

Cố Trường Dạ ôm cô vào ngực, “Cậu ta không thể chấp nhận em, nhưng tôi có thể.”
Ánh mắt của hắn rất kiên định, rất kiên định.
Hắn không chê bai cô bẩn thỉu, lại cô thể giúp cô trả thù Hoàng Hạc, “Vì sao?” Cô nhìn hắn.
“Tôi thích phụ nữ như em.”
“Bởi vì tôi không cuống cuồng muốn tự sát?” Cô nở nụ cười châm chọc, trong nụ cười còn mang theo nước mắt.
Hắn không gật đầu, cũng không phủ nhận, cô biết mình đoán đúng một nửa.
Quan Điềm lại khóc, cay đắng không chịu nổi.

Cô nhắm mắt lại, may mắn là cô, nếu là Ngưng Ngưng, vậy cô ấy biết làm thế nào bây giờ?
Hiện tại Hoàng Hạc đối với cô vẫn dây dưa không dứt, thậm chí muốn cô trở thành người bên cạnh hắn.

Nếu cô vẫn có gan cùng Triển Hằng qua lại, Triển Hằng sao có thể địch nổi đám ô hợp kia đây?
Cô phải sống, cho dù sống trong tủi nhục, cho dù không biết được vì sao mình phải sống.

Vậy nên cô hiện tại không thể rời xa Cố Trường Dạ, ít nhất hắn có thể bảo đảm an toàn cho cô.

Chỉ là lòng cô càng lúc càng nguội lạnh, không khóc, không quấy rối, nhìn qua rất bình thường, lại thập phần không bình thường.

Cố Trường Dạ vẫn không cho cô xuất viện, những lúc rảnh đều tới cùng cô.
Quan Điềm nghĩ đến rất nhiều chuyện, trải qua chuyện này, có lẽ may mất nhất trong cuộc đời cô, là gặp được Giản Ngưng cùng Triển Hằng.
Thẳng đến ngày, ba và anh trai Giản Ngưng tìm đến cô, bọn họ hy vọng Giản Ngưng sẽ gả cho Cố Trường Dạ, cho nên cô phải tránh xa Cố Trường Dạ ra.

Quan Điềm nhàn nhạt hỏi lại, “Nếu tôi không muốn?”
“Vậy giữa mẹ cô và anh ta, cô chọn anh ta?”
Bọn họ cũng không khác gì đám người kia, Quan Điềm trầm mặc.
Triển Hằng chết, cô vẫn kiên trì sống, cho dù trong lễ tang Triển Hằng, ba mẹ Triển Hằng ra sức đánh đập cô.

Khi đó cô nghĩ, cô đã không có tình yêu, ít nhất còn có tình người.

Cô không vì ai mà sống, chỉ là muốn kiên cường sống mà thôi.
Giản Ngưng muốn gả cho Cố Trường Dạ? Quan Điềm không khỏi cười khổ, cô nghĩ đến cảnh Cố Trường Dạ nhìn xác chết, mắt thậm chí không thèm nháy một cái, lại nghĩ tới bộ dáng nũng nịu của Giản Ngưng.

Cho dù trong đám tang Triển Hằng, Giản Ngưng đã nói tuyệt giao với cô, nhưng cô vẫn xem Giản Ngưng là bạn tốt nhất.
Triển Hằng đã chết, nếu mẹ cô bây giờ cũng vì cô mà… Ngưng Ngưng thật muốn gả cho người người đàn ông kia sao?
Quan Điềm nghĩ đến Giản Ngưng, nụ cười đơn thuần lại tốt đẹp.


Chính cô chưa bao giờ được như vậy, ông trời sao có thể đối xử tàn nhẫn với cô như thế… Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô bỏ đi, ba bị bệnh mất sớm, ông bà đánh đập, bạn trai mất… Có phải hay không cô chính là người kém may mắn nhất?
Ngày hôm sau, Cố Trường Dạ tới thăm cô.

Lúc hắn rời đi, cô cười nhìn hắn, “Anh thật sự muốn kết hôn với tôi sao?”
Hắn gật đầu, mà cô cười đến sáng lạn.
Nếu cô chết, những người kia sẽ không làm khó mẹ cô, mẹ cô giống như trước có thể vui vẻ bên gia đình mới, giống như cô chưa bao giờ xuất hiện.

Mà chính cô, có thể như lời nói của ba mẹ Triển Hằng, đi cùng cậu ấy.
Quan trọng hơn là, nếu Cố Trường Dạ thật sự muốn kết hôn với cô, vậy sau khi cô chết, sẽ không thể quá nhanh lấy người khác, sẽ cách xa Giản Ngưng…
Khi cô đứng ở trên sân thượng, trong lòng chỉ nghĩ duy nhất một điều: Ngưng Ngưng, hãy tìm người đàn ông thực sự yêu thương cậu.
Cuộc đời cô có may mắn lớn nhất, chính là gặp được Triển Hằng và Giản Ngưng.

Triển Hằng đi rồi, vậy chỉ còn Giản Ngưng khiến cô trăn trở.
Cô hy vọng hết thảy đều có thể theo cô rời đi, đau khổ, dơ bẩn, đều mang đi hết.
Cố Trường Dạ, hắn không phải người đàn ông thích hợp với cậu.

Ngưng Ngưng, hãy tìm người đàn ông có thể làm cậu hạnh phúc.
Nước mắt Giản Ngưng rơi đầy màn hình điện thoại.

Qủa nhiên nước mắt vẫn là thứ biết nói nhất, thì ra lòng cô vẫn đau, làm sao có thể nói tuyệt giao là tuyệt giao được, lòng cô, căn bản vẫn luôn hướng về cô ấy.
Có hai bé gái ngồi ở sân trường, cùng nhau đón hoàng hôn, cùng nhau tâm sự.
“Chúng ta sẽ làm bạn tốt suốt đời nhé.”
“Ừ, bạn tốt suốt đời, vĩnh viễn không thay đổi.”
Hai ngón tay út vươn lên ngoắc nhẹ một chút, dường như đang lập khế ước, suốt đời này sẽ không đổi thay.
Giản Ngưng ăn cơm với mẹ Quan Điềm và em gái xong mới rời đi.

Lúc ăn cơm, Dương Kiều nói rất nhiều chuyện của Quan Điềm, Giản Ngưng đều nghiêm túc nghe.

Sau khi biết được sự thật, cô đột nhiên nghĩ, cả cuộc đời Quan Điềm, từ đầu đến cuối chưa từng hạnh phúc.

Bản thân cô ít nhất từng hạnh phúc, cô sẽ không vì đau thương sau này, quên mất đi phần quá khứ tốt đẹp.
Cô bước một mình trên con đường dài, không biết nên đến nơi nào, không biết tương lai sẽ đi về đâu.

Ma xui quỷ khiến, cô muốn về lại biệt thự.

Cô nhớ Tiểu Địch từng để vài món đồ ở đây, cô muốn về lấy.


Sau đó thì sao, sẽ đi nơi nào, cô không rõ ràng lắm.
Trên đường rất nhiều người liếc nhìn cô, sau đó vội vàng rời đi.

Cô nhẹ nhàng cười, có lẽ người khác đều coi cô như cái xác không hồn, đều muốn tránh xa cô ra.
Về đến biệt thự, cô không muốn để người khác nhìn thấy mình, bởi vì bây giờ cô không muốn gặp người kia, tuyệt không muốn.

Còn có một lối khác đi vào biệt thự, là xuyên qua hậu viện.

Ở hậu viện có một bể bơi lớn, Cố Trường Dạ từng thường xuyên bơi ở đây.

Sau khi cô đi rồi, hắn cũng không động vào nơi này nữa, thành ra nơi này có chút hoang phế.

Cô sờ thử, cửa hậu viện đã bị khóa, nhưng khe hở tương đối lớn, dùng sức vẫn có thể chui vào.
Quãng thời gian đen tối, cô phát hiện ra khe hở này, do dự thật lâu, vẫn không có dũng khí trốn đi.

Trọng yếu là nếu cô dám trốn, cũng sẽ bị người kia bắt trở lại.
Cô chui từ cửa sắt vào, đi vào hành lang quen thuộc, thật cẩn thận tránh nhóm người giúp việc.
“Cậu chủ vẫn chưa về, cô nói xem, cô chủ có thể đi đâu được?”
“Làm sao tôi biết được? Bất quá cậu chủ như sắp phát điên rồi…”
Giản Ngưng chạy nhanh lên lầu, cẩn thận đi đến phòng cô từng ở.

Cô cảm giác được sự ẩm ướt, trong không khí cũng mang theo hơi lạnh dày đặc, sự thân thuộc này, làm cho cô bất giác nở nụ cười.

Trong phòng có một túi sách nhỏ, là đồ cô mua cho Tiểu Địch, có một ít sách giáo khoa, cùng vài thứ đồ chơi Tiểu Địch rất thích.

Cô ôm túi sách, trầm mặc một lúc lâu, mới chuẩn bị rời đi.
Lúc cô đi qua hành lang, trong thư phòng đột nhiên phát ra tiếng vang, dường như có vật gì rơi xuống đất.

Tim Giản Ngưng đập thình thịch, đang chuẩn bị rời đi, bên trong lại truyền ra thanh âm.
“Vì sao Đại ca lại nói với Chị dâu như vậy?” Nguyễn Ngộ Minh gấp tới mức muốn nhổ tung tóc trên đầu, “Chị dâu biến mất, Đại ca giống như phát điên rồi.

Vậy hết lần này tới lần khác trước mặt Chị dâu nói những lời như vậy, là có ý gì?”
Thấy tất cả mọi người đều trầm mặc, Nguyễn Ngộ Minh lại càng sốt ruột.

Rõ ràng Đại ca bảo bọn hắn cùng đi tìm Chị dâu, nhưng bây giờ lại ngồi hết ở đây.

Mọi người dường như cũng không muốn Đại ca tìm thấy Chị dâu, tốt nhất giống như năm năm trước, Chị dâu hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Đại ca.
Nguyễn Ngộ Minh khó chịu, “Các anh có phải hy vọng Chị dâu mãi mãi không xuất hiện nữa không?” Thấy mọi người vẫn trầm mặc, Nguyễn Ngộ Minh kích động đứng dậy, “Đại ca vì Chị dâu chống đỡ Giản thị.

Trước kia Giản thị loạn như vậy, nếu không có Đại ca, thì sớm biến thành cái vỏ rỗng rồi.

Còn Giản lão gia, rõ ràng có người cố ý hãm hại, nói Chị dâu chết rồi, ông ấy mới kích động ngã bệnh.


Anh trai Chị dâu thì sao, không có tiền đồ, nếu Đại ca không quản, không biết đã bị người khác giết chết bao nhiêu lần… Còn Tiểu Địch, chính Đại ca là người đưa nó đi bệnh viện.

Tiểu Địch bị như vậy, Đại ca thống khổ không biết gấp bao nhiều lần, anh ấy làm sao có thể hại con trai của mình…”
Năm đó sau khi Giản Ngưng rời đi, Giản Nhất Phàm tìm đến Cố Trường Dạ, nói muốn gặp em gái mình.

Cố Trường Dạ cự tuyệt, mà Giản Nhất Phàm cũng là người cố chấp, không thấy em gái tuyệt đối không đi.

Anh ngầm đoán được em gái đã chết oan, lại không dám nói với ba mình, chỉ có thể ngày ngày nguyền rủa Cố Trường Dạ không chết tử tế được.

Nhưng người của Ngô Toàn Hành moi được tin tức từ Giản Nhất Phàm, biết được tình hình Giản Ngưng.

Vì thế thừa dịp lúc sức khỏe Giản Trung Nhạc kém nhất, tiết lộ tin này cho ông.

Giản Trung Nhạc nghe tin con gái chết, phun ra một ngụm máu, sau đó bất tỉnh.
Ngô Toàn Hành tiếp tục tính kế Giản Nhất Phàm, Giản Nhất Phàm quả nhiên mắc mưu, thậm chí còn dính vào thuốc phiện.

Lúc Giản thị đại loạn, Cố Trường Dạ bất ngờ xuất hiện vực Giản thị đi lên.

Hắn vốn muốn ra tay với đám người Ngô Toàn Hành, nhưng như vậy hắn đích thực sẽ mang tội danh thâu tóm Giản thị, vì thế đành phải gạt đám người Ngô Toàn Hành sang một bên, để sau này xử lí.
Sau khi Giản Nhất Phàm nghiện thuốc phiện, gây gổ đánh nhau với vô số người, đắc tội với không biết bao nhiêu người có máu mặt.

Mỗi lần đều là Cố Trường Dạ đứng ra xử lí.

Nguyễn Ngộ Minh không chịu nổi, khuyên hắn đừng dính vào họ Giản nữa làm gì, nhưng hắn đều bỏ ngoài tai.
Giản Nhất Phàm mặc dù bị người ta đánh bầm dập mặt mũi, vẫn hung ác nhìn Cố Trường Dạ, “Cố Trường Dạ cậu không chết tử tế được.

Chuyện của tôi không cần cậu lo.

Mỗi lần nghe tên cậu tôi đều thấy ghê tởm.

Nếu cậu còn xen vào nữa, tôi lập tức chết trước mặt cậu.

Dù gì cậu cũng từng bức tử em gái tôi, vậy không ngại bức tử thêm người nữa đâu nhỉ…”
Cố Trường Dạ cho người đưa Giản Nhất Phàm đi trại cai nghiện, Giản Nhất Phàm thật sự cắn lưỡi tự tử, miệng ra rất nhiều máu.

Cố Trường Dạ mới vẫy tay, nói người ta không cần để ý… Cặp mắt ai oán kia không làm hắn sợ, nhưng câu nói sau cùng, lại có thể làm cho lòng hắn nhói một cái.
Chu Thừa Nghiệp nhìn về phía Thất thiếu, giống như nếu không có ai trả lời, cậu ta thật sẽ không dừng lại, “Chú còn không biết Đại ca đang nói khích sao?” Thấy Nguyễn Ngộ Minh nhìn mình chờ câu tiếp, Chu Thừa Nghiệp cảm thấy cậu ta quả thực vô cùng phiền hà, “Chú thấy Chị dâu bây giờ rất hạnh phúc, rất muốn sống sao? Chị dâu đã mất đi động lực sống từ lâu rồi.

Đại ca nói như vậy để Chị dâu hận anh ấy, hận đến tận xương tủy, như vậy Chị dâu mới có động lực sống để trả thù anh ấy…”
Nguyễn Ngộ Minh nghe được, đột nhiên hiểu ra.
Giản Ngưng đứng sau cánh cửa, tay bóp mạnh cái túi sách nhỏ.

Cô mệt mỏi ngồi tụt xuống, một lúc sau mới chậm chạp trở về chính căn phòng cô vừa rời đi.