Tình Yêu Lạ Kỳ

Chương 13




“Anh yêu tôi sao?” Du Duyên cau mày nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt.

“Yêu, như thế nào không yêu.” Doãn Lam cười xán lạn, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng của cậu, “Tôi yêu em chết mất, vợ à.”

“Vậy anh vì cái gì yêu tôi?”

Doãn Lam thủy vẫn như vậy sang sảng cười, không có nửa điểm do dự nói: “Bởi vì tôi chính là yêu em a, không có vì cái gì.”

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia càng ngày càng tới gần, Du Duyên mờ mịt nhắm hai mắt lại, nhận nụ hôn nhẹ nhàng của anh, tim của cậu triệt để bị mê hoặc. Lòng có điểm ấm áp, có chút sự yên tĩnh, nhưng cũng có chút gợn sóng.

Cậu thì thào tự nói lên: “Anh rốt cuộc là ai?”

“Ha ha ha ha ~~~~” Doãn Lam cười nhẹ, mang theo cái nhìn quỷ dị của anh, “Có lẽ tôi căn bản không phải người. Ha ha ha ha ~~~ ”

Bị lời của anh làm cho kinh sợ giật mình, Du Duyên trừng lớn mắt cùng Doãn Lam nhìn nhau, môi như trước vẫn kề sát vào nhau, khoảng cách quá gần làm cho cậu chỉ thấy rõ đôi mắt đen nháy của Doãn Lam. Trong mắt của anh ngoại trừ cậu ra vẫn chỉ có cậu, cậu xem xét kỹ, cảm thụ được hơi thở ấm áp của anh, đôi mắt giống như nhìn thấy một vầng sáng biến hóa không lường.”Nếu anh không phải người, vậy cẩn thận với tôi, tôi chuyên môn bắt quỷ.”

“Là vậy sao? Vậy tôi thực nên cẩn thận một chút.” Doãn Lam rốt cục buông tha môi của cậu, giống như lưu luyến không rời vuốt mặt của cậu, nhìn thẳng cậu cười, “Bất quá em biết không? Có một vài quỷ ăn thịt người a.”

“Nga?! Vậy xem chúng ta ai lợi hại, rốt cuộc là tôi bắt anh, hay là anh ăn tôi đi.”

“Mẹ, hai người đang làm gì đó?”

Thanh âm của bọn nhỏ bỗng nhiên truyền đến, Du Duyên quay đầu nhìn thấy nhóm cục cưng, cậu mang theo ý cười đùa với chúng: “Chúng ta đang kể chuyện ma nha.”

“Chuyện ma?!”

Bọn nhỏ hưng phấn lên, chân nhỏ nhảy loạn lên lớn tiếng kêu lên vui mừng nói: “Mẹ mau kể, cục cưng thật sự muốn nghe mẹ kể chuyện ma.”

“Kia cũng không hay. Chuyện ma thực dọa người, bên trong quỷ đều là mặt mũi hung tợn, yêu ma thích nhất ăn trẻ em, thực dọa người. Mẹ cũng không hy vọng các cục cưng không tiền đồ khóc nhè nha.”

Mấy khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau hơi nghiêng nghiêng, như đang ngẫm nghĩ tới thứ trong lời nói của Du Duyên. Đột nhiên Vũ Vũ tò mò hỏi: “Quỷ có phải hay không ánh mắt đều là trắng?”

“Đúng vậy.”

“Vậy có phải hay không tóc rất dài, giống như đống cỏ lộn xộn?” Y Y giơ tay vui vẻ kêu to.

“… Có lẽ là vậy đi.”

“Vậy có phải hay không đầu lưỡi thật dài, vươn ra cũng giống như con chó. Không đúng, so với đầu lưỡi con chó còn dài hơn một chút?” Lưu Lưu cắn ngón tay nghĩ nghĩ, cũng tò mò hỏi.

“… Vậy cũng hứa cũng có thể phải không.” Thật sự không rõ mấy cục cưng vì cái gì hiểu biết về đối quỷ so với cậu còn nhiều, “Cục cưng làm sao biết nhiều như vậy?” Xem ra sau này được ngăn cấm bọn nhỏ xem phim kinh dị, Du Duyên nghĩ nghĩ như vậy.

Lưu, Ly, Vũ, Y cùng giơ tay hướng phía sau cậu chỉ: “Bởi vì đằng sau mẹ có một con a.”

Du Duyên cười cười, vừa quay đầu vừa nói: “Đằng sau mẹ rõ ràng là ba các con, nào có…”





Du Duyên trừng lớn mắt, hoảng sợ vạn phần há to mồm nói không ra lời. Quỷ! Thật là quỷ! Màu xanh trên mặt một đôi mắt lớn ánh mắt căn bản không có mắt đen, răng nanh chìa ra bên ngoài màu đỏ đầu lưỡi dán tại ngoài miệng dài chừng một thước, tóc thật dài ẩm ưới lách tách nhỏ nước, mang theo móng tay xoắn cong màu vàng cánh tay giống như cành cây khô duỗi ra hướng vè phía cậu.

“Ha ha ha ha ~~~~ Vợ à, em xem tôi đẹp không?” Quỷ kia âm trầm cười, bước từng bước về phía trước, đưa tay một phát bắt được tay cậu.

“A!!!!!!!!!!!!!!!!! Quỷ! A!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

“Vợ à? Vợ à?” Doãn Lam nhẹ nhàng lay lay Du Duyên. Thật đáng thương, hẳn là gặp ác mộng rồi, toàn thân đều là mồ hôi.

“Không! Không! Buông! Không!!!!!!!” Du Duyên một tiếng thét chói tai thê lương, mạnh mẽ trở mình ngồi dậy.

“Hô! Hô! Hô! Ân ~~~~ hô! …” cậu nuốt nước miếng, trừng lớn mắt nhất thời chưa có lấy lại tinh thần. Một lát sau mới xoay xoay ánh mắt nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, mới thở ra một hơi. Hô! Nguyên lai là mơ. Hù chết cậu.

Cậu thả lỏng thân thể, vươn tay muốn tìm điều khiển để chỉnh sửa lại nhiệt độ điều hòa. Cánh tay lại đụng phải một đồ vật.

“A!” Du Duyên hoảng sợ, mạnh mẽ quay đầu, “Anh đang làm gì đó?” Thanh âm của cậu có chút gay gắt, giống như là không theo trong ác mộng hoàn toàn đi tới, trong lòng còn mang theo chút sợ hãi.

“Ngô!” Doãn Lam che mặt, cuộn thành một đống ghé vào bên giường, rầu rĩ hỏi: “Vợ à, đầu em có đau hay không?”

Đầu?! Du Duyên không hiểu ra sao cả sờ sờ trán của mình: “Không đau a?” Sáng sớm đứng ở chỗ này dọa người, chính là vì hỏi người ta có đau hay không? Tật xấu của người này a, nói không chừng cậu là mơ thật sự, chính là chỗ này cái người chết tiệt này ở trong phòng làm quỷ áp giường! Du Duyên càng nghĩ càng khó chịu, oán hận trừng mắt cái đống thịt đang mấp máy bên cạnh giường.

“Chính là tôi rất đau.” Doãn Lam quay sang hướng cậu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cậu.

“Anh đau đầu đâu có liên quan gì tới tôi?” Du Duyên tức giận phun hắn một cậu.

“Chính là, vợ à, đầu của em thật sự cứng quá, cái mũi của tôi bị nát vụn.” Doãn Lam buông tay ra, cái mũi sưng đỏ lộ ra bên ngoài, vả lại còn có mấy giọt máu tươi đang ở chảy xuôi xuống. Anh nhanh chóng một lần nữa che đi, trưng lên ánh mắt ai oán nhìn Du Duyên.

“…” >_< “Ba, lỗ mũi của ba làm sao vậy?” Lưu Lưu mở mắt thật to kỳ quái nhìn Doãn Lam. “Lưu Lưu thật là ngoan, như vậy quan tâm ba.” Doãn Lam ôm Lưu Lưu hôn nó một ngụm, xong rồi còn tranh cãi với vài cái miệng đối với anh cười. “Ba cái mũi giống như củ cà rốt!” Ly Ly đột nhiên đã phát hiện tin tức lớn, nhanh chóng kêu to truyền bá ra chung quanh. “Ba cái mũi như thế nào giống củ cà rốt đây?! Không thể nào.” Doãn Lam sờ sờ cái mũi, cau mày tự hỏi này vấn đề nghiêm túc này, không thể nào, anh thật ra rất tức giận, kia củ cà rốt là cái gì a, như thế nào lại giống mũi anh vậy? Không có. “Chính là anh trai cũng có nghĩ như vậy nha.” Lưu Lưu chán nản khẽ thở dài một cái, ai, không còn kịp rồi. Là bé biết tên em trai ngu ngốc này không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. “Cái gì? Không thể nào?! Lưu Lưu cũng nghĩ như vậy?” “Đúng ngô…” Ly Ly thình lình bị một khối bánh bao nhét đầy miệng, nói không ra lời. Bé bất mãn nhìn anh trai, ô ~~~ làm gì vậy, người ta bị hù dọa vậy. Lưu Lưu nghiêng qua Ly Ly liếc mắt một cái, trong lòng thầm mắng đồ đần. Bé cười hì hì ngẩng đầu nhìn Doãn Lam, ngúm nguẩy đáng yêu nói: “Mũi ba bị sưng, em trai không biết dùng từ hình dung, ba không nên tức giận nha. Ba đau đau đi, Lưu Lưu giúp ba thổi thổi!” Một câu nói khiến cho tâm trí Doãn Lam bay bổng, Vợ dạy các con chính là không giống với mình a, lễ phép như vậy ngay từ khi còn nhỏ, thực ngoan a. Không giống với hai cái đứa con chết tiệt kia, luôn… “A!!!!!!!!!!!!!!!!!” Trên bàn cơm hai đôi mắt màu xanh đang bận trừng nhau, nhất thời không kịp phản ứng là ai đang luyện giọng. Bất quá vẫn là Doãn Lam lợi hại, lập tức nhìn bọn nhỏ cười giải thích: “Thật lâu không nghe được mẹ các con luyện giọng, thực thân thương a.” Anh móc móc cái lỗ tai, thật sự là sức mạnh không kém năm đó a, thậm chí còn càng mạnh hơn a. “A!!!!!!!!!!!!!!!!” Một tiếng thét càng chói tai hơn truyền đến, Doãn Lam nhanh chóng một phen mò lên hướng trong nhà chạy vào. Một bên chạy một bên kêu to: “Làm sao vậy làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Chỉ thấy Du Duyên đứng ở bên giường lớn, đưa tay run rẩy chỉ vào phía trước: “Kia là vật gì?” Một lớn hai nhỏ cùng hướng trên giường nhìn tới, chỉ thấy trên giường nằm hai động vật nhỏ lông xù, giống như con mèo nhỏ, nhưng cũng không phải mèo. Đang cuộn thành một đoàn sưởi ấm, cái đuôi thật to cuốn cong lên che đậy mặt của bọn nó, cái bụng nho nhỏ nhẹ nhàng phập phồng lên xuống, trông rất đáng yêu. “A! Hồ ly con!” Lưu, Ly hưng phấn kêu to, đẩy Doãn Lam đi phía trước chạy tới, mỗi người ôm lấy một con, còn giơ cao lên tò mò nhìn. Oa, đây cái tai, đây cái mũi, thật là hồ ly con. Oa, thật đáng yêu nha. Thật tốt thật tốt, Du Duyên vỗ ngực, cậu còn tưởng là chó, mới trước đây có bị cắn qua, cậu sợ nhất là chó, không phải chó là tốt rồi. Bất quá…”Trong nhà của chúng ta chỗ có hồ ly? Chúng nó như thế nào ngủ ở trên giường Lưu, Ly?” Du Duyên kỳ quái cau lại mày, có điểm nghĩ mãi mà không ra. “Mẹ, hồ ly con thật đáng yêu nha.” Ly Ly vuốt vuốt bộ lông dài mềm mại của hồ ly con, rất vui hôn nó một cái. Ô! Hồ ly con thật đáng yêu nha. “Ừm.” Du Duyên gật gật đầu, hai con hồ ly này còn không sợ người. Bị người vuốt như vậy còn không tỉnh, như thế nào một chút cảnh giác trong bản tính của động vật hoang dã đều đều không có, vậy chúng nó căn bản chính là được con người nuôi lớn, cho nên mới như vậy. Nghi như vậy như, Du Duyên thấy người bị tình nghi lớn nhất là Doãn Lam vừa mới trở về ngày hôm qua, cậu nguy hiểm quay đầu, híp mắt nhìn thấy người đàn ông đang muốn kiễng đầu ngón chân chạy trốn: “Đứng lại! Nói! Chúng là từ đâu tới?” “Hắc hắc hắc hắc ~~~~” Doãn Lam hì hì quay đầu lại cười, “Chúng là em sinh nha.” “Tôi sinh?” Du Duyên chỉ vào cái mũi của mình kêu to, “Phóng cái r…” Không thể ở trước mặt trẻ con nói tục, không thể ở trước mặt trẻ con mắng thô tục, Du Duyên cố gắng kiềm chế chính mình, không cho ba chữ còn lại buột miệng nói ra. “Tôi chỉ nhớ rõ tôi sinh bốn đứa con trai, không nhớ rõ tôi còn sinh ra hai con hồ ly!” Doãn Lam hai chân lui về phía sau, tìm cơ hội chạy trốn. “Hắc hắc ~~~~” quay mắt về phía Du Duyên đang lại gần Doãn Lam sắp chống đỡ không nổi nữa, anh gào lớn, “Tiểu tử chết tiệt, còn ngủ! Các con là heo a!” “Anh đang nói cái gì?” Du Duyên cau mày nhìn nhìn Doãn Lam, không rõ anh rốt cuộc đang làm gì. Đang muốn hỏi rõ ràng, liền nghe được sau lưng truyền đến hai thanh âm. “Ba, mắng chúng con là heo, kia Ba có phải hay không mượn cớ mắng mẹ là heo?” “Ba xấu, mẹ không có chọc giận ba, ba làm gì lại mắng mẹ là heo?” Hai thanh âm kẻ xướng người hoạ, thành công làm Du Duyên tức giận tăng thêm, thề nhất định đem đầu Doãn Lam chặt xuống vì dân trừ hại. “Tiểu tử chết tiệt!” Doãn Lam nghiến răng nghiến lợi, sắp bị này hai tiểu tử chết tiệt này làm cho tức chết rồi. Nhìn xem Lưu, Ly ngoan ngoãn bao nhiêu a, như thế nào anh nuôi hai tên này giống như mấy đứa trẻ hoang dã, cả ngày cùng anh đối nghịch. “A!!!!!!!!!!!!!!!” Doãn Lam lại móc móc lấy cái lỗ tai, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của Lưu,Ly mở lớn thét chói tai, trong lòng thầm than, quả nhiên là con trai của vợ, cũng là âm nam cao âm a. Uy lực tuyệt không kém so với vợ a. “Hồ ly con!!!!!!!!!!!!!!” Lưu, Ly té trên mặt đất nhìn thấy Vũ, Y ghé vào trên người chúng lại lên tiếng thét chói tai.