Tình Yêu Là Một Lần Cảm Cúm

Chương 1: Mưa bụi




Trên thế giới này không thiếu trai anh hùng, gái thuyền quyên, nếu thiếu chỉ là cơ hội để họ gặp nhau.

Trời se lạnh, tiếng mưa rơi tí tách làm không khí mùa xuân thêm ẩm ướt.

Chiếc rèm thủy tinh thoáng lay động, một chàng trai vén tấm rèm lên rồi bước chân vào cửa hàng tạp hóa “7 – 11”, những giọt nước mưa theo chân anh bước vào. Trong gi­an hàng nhỏ bé, người tránh mưa đứng chen chúc với nhau. Mọi người đều không ai quen ai, người thì đọc báo, người thì nghịch điện thoại, không ai để ý tới một chàng trai cũng đang đứng trú mưa như họ. Ánh mắt của chàng trai đó tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng dừng lại trên người một cô gái đang xem tạp chí ở một góc cuối gi­an hàng. Giống như đi qua một ngõ nhỏ tối tăm dài hàng km, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời rạng rỡ nơi đầu đường. Anh nheo mắt lại, nhìn cô chăm chú, trong mắt anh như có một tia lửa.

Cô gái đó khoảng chừng 18, 19 tuổi, nước da trắng trẻo như một quả vải đã được bóc vỏ. Cô đứng ở góc đặt tạp chí của cửa hàng, kinh ngạc nhìn bức ảnh trên trang bìa. Cô bạn Ngải Linh Linh kéo tờ tạp chí lại, nhìn kỹ:

- Đây không phải là Ja­son sao? Bảo Lam, cậu chia tay với anh ấy rồi hả?

An Bảo Lam chưa bao giờ nghĩ tới việc có một ngày sẽ nhìn thấy bạn trai mình trên trang bìa của tạp chí. Anh cùng một ngôi sao nữ đang nổi “thân mật nắm tay nhau xuất hiện ở một nhà hàng sang trọng”. Bảo Lam day day hai mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo kính râm bên cạnh cô nàng xinh đẹp, những đường nét của cái mũi, độ cong của đôi môi, thân hình gầy gầy… Ngoài cái kính râm che mất nửa khuôn mặt, mọi thứ ở người con trai đó đều giống với Ja­son!

Cảm giác lạnh lẽo như rơi vào một cơn mơ, càng lạnh càng không tỉnh lại được. Không phải là thật, đây không phải là thật! Cô tự lừa dối mình, gấp quyển tạp chí lại, để nó lên kệ rồi quay đầu ra nhìn bầu trời nặng nề ngoài cửa sổ. Những hạt mưa rào ban nãy đã dần nhỏ lại, giờ chỉ còn lắc rắc vài hạt mưa bụi. Chú én nhỏ trú mưa bên hiên nhà bị sự ồn ào làm cho sợ hãi, gi­ang rộng đôi cánh bay vào trong cửa hàng

- Này, có chim én bay vào kìa.

- Chán quá, bắt nó chơi xem.

Trong vòng vây của những cánh tay, con chim én bé nhỏ nháo nhác bay từ góc này sang góc khác, cố nấp vào một góc nào đó thật kín, cho tới khi bị dồn tới tận khung cửa sổ bằng kính. Cánh cửa sổ đóng chặt. Nhìn ra ngoài bầu trời tự do mà mình không thể với tới, con chim én lao mạnh vào cửa kính, hết lần này tới lần khác.

Thân hình nhỏ bé của nó lao vào lớp kính dày lạnh lẽo, phát ra những tiếng xé lòng. Bảo Lam len tới gần định mở cửa thả nó ra, nhưng lại có người tới trước cô một bước, nhanh nhẹn mở cánh cửa sổ nặng nề. Con chim én bay ra ngoài cửa sổ, để lại một cái bóng nhỏ bé nhưng vui vẻ. Bảo Lam quay đầu lại nhìn, mặt đối mặt với anh đang đứng ngay sau lưng.

Một chàng trai trẻ khoảng chừng 23, 24 tuổi, người cao gầy, mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt nhỏ dài và sắc bén, đúng là kiểu con trai mà đám nữ sinh vẫn thích. Bảo Lam mặt đối mặt với anh, khoảng cách giữa hai chóp mũi chỉ khoảng mười mấy cm. Gần quá, gần tới mức có thể sờ thấy hơi thở của người đối diện. Từng hơi thở tuần hoàn như một cơn sóng thủy triều, nhè nhẹ “xoa bóp” lên làn da nhau.

Cô đỏ mặt lùi về sau một bước, đúng lúc đó điện thoại di động trong túi sách vang lên. Bảo Lam nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói cáu gắt của Ja­son:

- Sao giờ em mới nhận điện thoại? Thời gi­an của anh quý giá lắm, em có biết không hả?

- Đang trú mưa, ồn quá nên không nghe thấy. – Bảo Lam tránh khỏi người lạ, đi về phía cửa để nghe điện thoại.

- Lần này anh bay từ Bắc Kinh tới thăm em, làm lỡ rất nhiều việc.

- Ừ, em biết… – Cô cắn nhẹ môi. – Nhưng mà anh yêu, đã bốn tháng nay chúng ta không gặp nhau rồi.

- Được rồi, được rồi, đừng nói nhiều. – Ja­son nói. – Cho em nửa tiếng, anh ở khách sạn Hilton, tòa nhà giữa, số phòng là… Em tới mau đi.

- Nửa tiếng không đủ… – Bảo Lam còn chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên những tiếng tút tút dài dằng dặc. Anh cúp điện thoại rồi. Năm 15 tuổi cô yêu anh, hơn cô 8 tuổi, nửa năm nay, Ja­son thường xuyên đi công tác và đối xử với cô ngày càng lạnh nhạt.

- Anh ta tìm cậu hả? – Linh Linh ôm cánh tay cô. – Đã lằng nhằng với nữ minh tinh rồi, cậu còn quan tâm tới gã đó làm gì nữa?

Bảo Lam không trả lời, khoác túi lên vai rồi đi ra ngoài. Ánh mắt của chàng trai đó vẫn bám theo cô. Ngải Linh Linh cảnh giác, đẩy nhẹ vai Bảo Lam:

- Cậu nhìn kìa, vừa nãy có một anh chàng đẹp trai nhìn chúng ta.

Bảo Lam không buồn quay đầu lại. Đúng vào lúc cô bước chân ra khỏi cửa, mái che bên ngoài chưa được sửa đổ ụp xuống, rơi thẳng về phía Bảo Lam. Trong lúc nguy cấp, có người từ đằng sau kéo cô vào trong cửa hàng. Mái che đồ rầm xuống đất, khiến mọi người sợ hãi quay lại nhìn. Cô ngã ngồi lên đất, khóe mắt cô có một giọt nước rơi xuống.

Bất ngờ quá, ngay cả Ngải Linh Linh cũng sững sờ đứng im, không kịp phản ứng.

- Cô không sao chứ?

Một giọng nói dịu dàng. Bảo Lam thở hổn hển, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.

- Không, không sao…- Cô hoảng loạn trả lời, lúc này mới phát hiện ra người vừa cứu mình chính là chàng trai ban nãy.

- Cảm ơn, nếu không có anh…

- Chờ chút! – Chàng trai lấy ra một tờ khăn giấy từ trong túi, lau vệt bùn bám ở đuôi mắt cô. – Không sao là tốt!

Lúc này chủ tiệm mới hoàn hồn lại, vội vàng chạy ra xin lỗi rồi kéo mái che đi chỗ khác. Ngải Linh Linh cũng chạy lại giúp Bảo Lam thu gọn đống đồ rơi trên đất, tranh thủ nói với chàng trai:

- Anh đẹp trai, cảm ơn anh cứu bạn em, anh để lại số điện thoại nhé?

- Số điện thoại? – Anh nói với vẻ ngập ngừng. – Hay là… không cần liên hệ nữa sẽ tốt hơn.

Thấy mưa đã dừng, anh vội khoác áo khoác lên, nói “tạm biệt” rồi bỏ đi. Ánh mắt của Linh Linh vẫn dõi theo anh, nắm chặt tay:

- Đáng ghét, thế nào gọi là “không cần liên hệ nữa sẽ tốt hơn”? – Rồi cô quay đầu sang. – Bảo Lam, anh ta quen cậu hả?

- Hả? – Bảo Lam trả lời.

- … Hỏi cậu cũng bằng không hỏi. – Ngải Linh Linh bực bội xoa cằm. – Sao anh chàng này cứ giúp cậu mãi nhỉ? Lâu lắm rồi không gặp anh chàng nào vừa đẹp trai vừa phong độ lại vừa giàu có như thế rồi. Cậu nhìn người anh ta xem, tất cả đều là hàng hiệu, hừ… – Bảo Lam không để ý gì tới mấy lời cằn nhằn của Linh Linh, chỉ còn 14 phút nữa, nếu không tới kịp, chắc chắn Ja­son sẽ nổi giận mất.

Quả nhiên, câu đầu tiên mà Ja­son nói khi mở cửa ra là:

- Em chậm chạp quá!

- Vào đi. – Anh đóng cửa lại, chỉ lên giường, – Ngồi đi.

- Ừ. – Cô ngoan ngoãn ngồi xuống. Phòng rất bừa bộn, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy. Bảo Lam ngẩng đầu lên nhìn mặt anh, thấy quầng mắt anh thâm đen, thương đến thắt dạ.

- Anh lại thức đêm hả?

- Có quầng mắt sao? – Ja­son bỏ gương ra soi. – Hơi mệt một chút. Đúng rồi, Bảo Lam, lần này tới là muốn nói chuyện nghiêm túc với em…

Lời anh nói còn chưa dứt, cửa nhà vệ sinh đã bị ai đó mở ra từ bên trong, một cô gái xinh đẹp quấn chiếc khăn tắm đi chân trần bước ra, nũng nịu:

- Sàn nhà lạnh quá, anh yêu, em muốn anh bế em…

- Này. – Anh căng thẳng chạy lại nói nhỏ. – Chẳng phải bảo em ở trong đó một lát, đừng có ra sao?

- Làm sao? Anh sợ cô ta nhìn thấy hả? – Đó không phải là Quý Vãn trên tạp chí mà là cô bạn học cùng lớp với Bảo Lam, tên Đàm Hiểu Phong.

Bọn họ ở với nhau từ lúc nào?

- Ý, được rồi, được rồi. – Ngay trước mặt Bảo Lam, Ja­son bế Đàm Hiểu Phong ra ghế sa­lon, thân mật vuốt tóc cô ta như năm xưa từng vuốt tóc Bảo Lam. Cô gái xinh đẹp quyến rũ quấn người trong chiếc khăn tắm, mở gói kẹo sô cô la đặt trên ghế sa­lon, thong thả nhét từng viên vào miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Bảo Lam, lông mày khẽ nhướng lên khiêu khích.

- Em nhìn thấy anh trên tạp chí với…, bây giờ thì lại là chuyện gì? – Bảo Lam hỏi. Giọng nói của cô run run, đau đớn và kinh ngạc.

- Những gì trên tạp chí lá cải mà em cũng tin. Hiểu Phong mới là… – Lúc này anh ta mới đưa tay lên xoa đầu, cười ngượng ngập. – Bạn gái mới của anh.

Tháng Hai, khí hậu của thành phố duyên hải này không phải là lạnh, khắp nơi người ta đều mặc những chiếc váy mỏng manh và thời thượng. Thế giới sau cơn mưa được bao phủ trng một màn ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Dưới ánh mặt trời, cây cối tắm mình trong màu xanh hoặc sáng hoặc tối. Màu xanh tươi mát ấy không thuộc về mùa đông lạnh lẽo. Nhưng trên khuôn mặt anh vẫn là sự lạnh lẽo đáng sợ, lạnh lẽo như căn phòng này vậy.

Phảng phất như một hòn đá không có sinh mệnh.

Phảng phất như anh đang nói chuyện với một người xa lạ tình cờ gặp gỡ, chứ không phải là cô gái mà anh đã quen biết và yêu suốt 3 năm.

- … Giải thích nhiều cũng vô dụng, tóm lại, Bảo Lam, chúng ta không hợp nhau, chia tay đi. – Hậu quả của việc này anh đã suy nghĩ rất kỹ, ý định này không phải chỉ mới ngày một ngày hai. – … Em có yêu cầu gì về kinh tế, anh đều có thể giúp đỡ em.

Anh nói “giúp” chứ không phải là “bồi thường”.

Cô như bị người ta đấm mạnh một cái vào mặt, đến nỗi cô thấy mình thật là thê thảm, đáng thương. Một lúc lâu sau, cô mới bắt đầu run rẩy, như thể băng tuyết đã chui vào trong chiếc váy mỏng manh của cô, chỉ nghe thấy tiếng anh nói tiếp.

- … Chỉ cần yêu cầu không quá đáng, anh sẽ cố gắng giúp em. Với lại, chúng ta chưa kết hôn, chỉ mới yêu nhau, anh cũng không có nghĩa vụ phải bồi thường cho em, phải không? – Những lời này anh đã nghĩ từ trước, chỉ sợ cô đeo bám lấy mình nên ra sức phủi đi mối quan hệ này.

Cô không hiểu anh đang nói cái gì, trong lúc mơ hồ, khuôn mặt người mình từng yêu trước mắt trở nên mơ hồ, như biến thành một bức tranh sơn dầu mờ mờ ảo ảo.

- Có phải anh đang giận em, cố ý tìm một người con gái tới để chọc tức em phải không? Ja­son, em… – Cô nắm chặt cánh tay anh. – Em có điểm nào sai thì anh nói với em. Em sửa, em sẽ sửa… Anh đừng dọa em, đừng hở một chút là đòi chia tay. – Mọi việc xảy ra đột ngột quá, đôi môi cô trắng bệnh, ngay cả lồng ngực cũng lạnh buốt. – Hay là mọi người bình tĩnh lại, đừng chia tay, đừng chia tay có được không?

- Anh chịu, nhưng chỉ sợ cô ấy không chịu. – Ja­son nhìn cô bạn gái mới đang xem tivi. – Anh không muốn làm tổn thương cô ấy. Bảo Lam, lần này anh rất nghiêm túc.

Lại là một cú đấm thật mạnh giáng thẳng vào cô. Bảo Lam run giọng hỏi:

- … Hai người bắt

đầu từ lúc nào?

- Em không biết sao? – Anh kinh ngạc, chuyện đã xảy ra nửa năm mà cô không hay biết gì.

Cô nghe thấy giọng mình chua xót như từ nơi nào đó vọng về:

- Từ lúc anh đi Bắc Kinh công tác sao? Anh đưa cô ấy cùng đi hả?

Anh bực bội gắt:

- Em đừng hỏi nữa.

Cổ họng cô đắng ngắt, Bảo Lam nhớ ra mấy hôm trước bạn bè cảnh cáo cô phải “giữ người yêu chặt vào”, giờ thì cô đã hiểu ra tất cả. Cô ngã về phía sau, ngồi phịch lên giường, ánh mắt hoảng hốt hỏi:

- Thế em phải làm thế nào?

- Làm thế nào? – Anh vẫn cười nói như đang nghe chuyện của ai đó. – Bảo Lam, em vẫn còn nhỏ, học hành cho tốt, sau này tìm một người đàn ông tốt hơn anh.

- Em tìm không thấy nữa… – Cô nghẹn ngào nói rồi bắt đầu khóc, mas­cara trên mắt bị nước rửa trôi, để lại trên mặt cô hai dòng nước đen mờ.

- Thế này đi, mấy hôm nữa anh lại tới tìm em, em về trường đi. – Nói xong, anh đẩy Bảo Lam ra khỏi cửa. Cô hoảng hốt, suýt chút nữa thì ngã xuống, cũng may Ngải Linh Linh không yên tâm về bạn mình nên vẫn đứng ngoài cửa chờ, nhanh tay đỡ cô lại.

- Cứ như trẻ con vậy, phải cẩn thận chứ. – Ja­son chán nản cau mày, không buồn đưa tay ra đỡ cô. Ngải Linh Linh đỡ lấy bạn, không khách khí mắng lại một câu:

- Anh đã thắng rồi mà còn mắng người ta hả? Vô liêm sỉ! – Cô dìu Bảo Lam bước đi, bỏ mặc Ja­son giận dữ đứng ở cửa.

Thấy Bảo Lam nước mắt giàn giụa, Ngải Linh Linh biết sự việc đã kết thúc, bèn dìu bạn mình ra khỏi khách sạn, gọi taxi về trường. Mấy người bạn cùng phòng đều đã đi học chưa về, Bảo Lam ngồi ở mép giường, cào mạnh tay lên đệm, nước mắt rơi như mưa.

- Tớ có gì không tốt… tớ sẽ sửa mà…

Thấy cô lại khóc, Ngải Linh Linh nghiến răng giận dữ, rót một cốc nước ấm đưa cho bạn, nói:

- Cậu có thay đổi cũng chẳng có ích gì. Lúc anh ta yêu cậu, cậu xấu như ma lem cũng thành hoa hậu trong mắt anh ta. Khi anh ta không yêu cậu nữa thì cho dù cậu có là hoa hậu thế giới, trong mắt anh ta, cậu vẫn xấu xí như thường.

- Ý của cậu là anh ấy không yêu tớ nữa? – Bảo Lam lắp bắp hỏi. Ngải Linh Linh vừa giận vừa buồn cười:

- Lẽ nào anh ta vẫn yêu cậu?

- Tớ không bằng cô ấy hả?

- Có gì mà so sánh? Cậu có tốt tới đâu, nhưng với anh ta không còn mới mẻ nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Bảo Lam phẫn nộ đứng lên:

- Cô ta là người thứ ba, tớ sẽ không chia tay đâu! Tuyệt đối không! – Khuôn mặt trắng trẻo của cô giờ đỏ bừng bừng như một đứa trẻ sơ sinh, cô giận dữ nhưng lại không thể làm được gì.

Ngải Linh Linh đứng trước mặt cô, đặt nhẹ tay lên vai cô, vuốt nhẹ tóc cô, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói:

- Có thể chia tay hay không, cậu không thể quyết định được nữa… – Cô bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng hơn bèn kéo vai Bảo Lam lại, trịnh trọng hỏi. – Thuốc mà anh tớ kê cho cậu, cậu vẫn còn uống chứ?

- Ừ, vẫn uống. – Bảo Lam lơ ngơ không hiểu gì. – Làm sao?

Bốn năm trước, một tai nạn ô tô đã cướp đi sinh mạng người cha yêu quí của Bảo Lam. Bảo Lam khi đó ngồi ở ghế sau, cũng bị thương nặng, các bác sĩ đã tuyên bố là không thể chữa trị được, yêu cầu người nhà chuẩn bị hậu sự cho cô, cũng may anh trai Ngải Linh Linh là Ngải Liệt Nùng là một bác sĩ nổi tiếng trong giới y khoa, khi tất cả các bác sĩ và y tá đều đã bỏ mặc Bảo Lam, một mình anh khám bệnh rồi dùng phương thuốc mới nghiên cứu ra giữ lại mạng sống cho Bảo Lam. Loại thuốc mới đó chưa hề thông qua một cuộc kiểm tra an toàn nào, nên cứu được tính mạng của Bảo Lam quả là một kỳ tích. Sau đó trong quá trình kiểm tra thuốc, người ta phát hiện ra thuốc này có một tác dụng phụ vô cùng nguy hiểm, bởi vậy loại thuốc này không được công nhận.

Từ giây phút đó, Bảo Lam sau khi tỉnh dậy ngày nào cũng phải uống loại thuốc này để giữ lại tính mạng, chớp mắt đã bốn năm trôi qua. Ngải Linh Linh nghiêm túc nói:

- Loại thuốc đó có tác dụng phụ, có thể sắp tới nó sẽ phát huy.

- Sẽ thế nào? Chết hả? – Bảo Lam chán nản nói. – Thôi bỏ đi, chết cũng được… Càng nhẹ lòng.

Ngải Linh Linh cốc mạnh lên đầu Bảo Lam, nói mát:

- Gớm, loại người tham ăn sợ đau lại thích hưởng thụ như cậu có chết được không? Ngày mai anh tớ đi công tác về, cậu tới phòng khám của anh ấy để điều trị.

Ngải Linh Linh giơ tay lên xem đồng hồ:

- Tớ phải tới phòng thí nghiệm rồi, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, cần thì gọi tớ.

- Cậu không ở nhà với tớ hả?

- Mỗi người một số mà, tiểu thư của tôi ạ, không làm xong thí nghiệm thì tớ tiêu luôn môn này. – Nói xong, Ngải Linh Linh mặc áo khoác vào rồi chạy vội tới phòng thí nghiệm.

- Sinh viên y khoa lạnh lùng, vô tình. – Bảo Lam bĩu môi nói nhỏ, nằm dài trên giường, thở dài chán nản. Đối mặt với bức tường, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh ngày hôm qua cô với Ja­son vẫn còn thân thiết, như thể mọi thứ đều chưa có gì xảy ra.

Không có sự li biệt, không có sự phản bội, không có sự xa lạ.

Không đau lòng, không thất vọng, không khóc lóc.

Như thể những ngày tháng ngọt ngào, ân ái vẫn còn như xưa, những lời thề vẫn còn khắc trong tim.

“Đời người như mộng”.

Từ sau năm 16 tuổi, đã rất lâu rồi cô không còn nghĩ tới câu nói này. Bảo Lam vừa giận vừa sốt ruột, muốn đi tìm anh ta. Nhưng tìm anh ta để làm gì. Giờ anh ta đã chán ghét cô, tránh cô như tránh một ôn thần, lúc nào cũng thân mật với người yêu mới. Nhưng cô không có cách nào xóa được cái tên Ja­son ra khỏi bộ óc của mình, không thể gạt bỏ được suy nghĩ rằng: Cho dù chỉ là gặp nhau một chút, hỏi cho rõ ràng cũng được.

Cô khoác áo khoác lên rồi cầm chùm chìa khóa, đi ra ngoài, lúc gần ra tới cửa thì điện thoại di động vang lên. Số điện thoại lạ, lần đầu tiên cô sợ đó là một cú điện thoại lừa gạt nào đó nên không dám nhấc máy, người bên kia vẫn không chịu buông tha, lại gọi thêm lần nữa.

Lần này thì cô nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nửa quen nửa lạ.

- Xin hỏi có phải là cô An Bảo Lam không?

- Vâng, anh là…

- Tôi ở bên tạp chí “IN­CO”, có phải cô gửi hồ sơ tới xin làm công việc biên tập bán thời gi­an không? – Đầu dây bên kia vang lên tiếng giở giấy tờ loạt soạt, chắc là đang xem hồ sơ của cô.

Chết tiệt! Suýt thì quên mất chuyện này. Đó là IN­CO, là tạp chí IN­CO danh tiếng mà các sinh viên khoa báo đều mong muốn được làm việc ở đó.

Bảo Lam dỏng tai lên, căng thẳng nói liên hồi:

- Đúng thế ạ, đúng thế ạ!

- Ba ngày sau tới phỏng vấn, hai giờ ngày thứ năm ở phòng Chủ biên, có vấn đề gì không?

- Dạ vâng, cảm ơn anh. – Bảo Lam thoáng cảm thấy giọng nói này thật quen thuộc. -… anh.

- Làm sao?

- À, không có gì, không có gì. – Cô lịch sự cúp điện thoại. – Có phải tôi từng nghe thấy giọng của anh ở đâu rồi không? – Những câu nói “củ chuối” này tốt nhất là đừng có nói ra khỏi miệng. Nhận điện thoại xong, cô bình tĩnh hơn một chút. Bảo Lam cởi áo khoác ngoài, treo chìa khóa về chỗ cũ, tìm tới chai rượu mà bố đã cất giữ rất cẩn thận khi còn sống. Chỉ mùi rượu thôi cũng đủ làm say lòng người. Cơn mưa bụi ngoài trời vẫn chưa tạnh hẳn, bầu trời bị che bởi một tấm màn mưa mờ mờ, khiến thành phố về đêm càng thêm buồn bã.

Nước mắt cô lại rơi, ngồi bên cửa sổ một mình uống rượu, rượu vơi rồi lại đầy, bất giác nhìn lại, thấy chai rượu đã vơi tới đáy.

Đầu cô nặng chình chịch, sống mũi cay cay, hắt xì hơi liên tục, có khi bị cảm cúm rồi. Bảo Lam lấy ra mấy viên thuốc cảm cúm trong ngăn kéo rồi nhét vào miệng, uống nốt số rượu còn lại trong ly. Sau đó cô mơ mơ màng màng đổ vật xuống giường, chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Có lẽ là một giấc mơ, trong những hình ảnh vụn vỡ đều là bóng hình của Ja­son. Không biết ngủ thiếp đi bao lâu, cả người Bảo Lam nóng bừng bừng. Cô lăn từ trên giường xuống đất, cố gắng đứng lên để gọi điện thoại cho Linh Linh, nhưng cả người cô mềm nhũn, không có lực, ngay cả sức để nâng cánh tay lên cũng không có.

Điện thoại nằm ngoài tầm với, cô cố gắng rướn người, nhưng điện thoại lại rơi mạnh xuống nền nhà.

Cô lại ngất đi.

Lần sau tỉnh lại, cô đang ở bệnh viện, chiếc giường màu trắng, tường sơn màu hồng, bác sĩ đang đứng bên giường, bảo y tá đưa chiếc cặp nhiệt độ cho anh. Nheo mắt nhìn kỹ, cuối cùng bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm:

- Cuối cùng thì cũng đã hạ sốt.

- Ư… Liệt Nùng… – Thấy mình được dưa tới phòng khám của Ngải Liệt Nùng, Bảo Lam biết chắc là mình đã uống nhiều quá, vội vàng chống tay muốn ngồi dậy. Anh chàng bác sĩ Ngải Liệt Nùng trẻ tuổi bèn ấn vào vai cô:

- Đừng có cử động, em phải nghỉ ngơi thêm. – Anh tháo khẩu trang ra, nhìn vào quyển sổ trong tay rồi thở dài. – … thật không ngờ em lại tự tử vì thằng nhóc Ja­son đó.

- Tự tử? – Bảo Lam trố mắt nhìn anh. – Ai bảo là em tự tử?

- Thuốc cảm cúm và rượu trắng, say không biết trời đất gì, không là tự tử thì là gì? – Ngải Liệt Nùng trách yêu. – Lúc đưa tới đây, mặt em trái nhợt, ngay cả nhịp tim cũng gần như là không đo được. An Bảo Lam, em hành hạ mình kiểu gì vậy?

Bảo Lam đưa tay lên ôm mặt rồi lại nằm xuống giường:

- Xong rồi…

- Em gặp người đàn bà đó rồi hả? – Liệt Nùng hỏi.

- Ngay cả anh cũng biết! – Cuối cùng trong đầu Bảo Lam cũng xuất hiện một tia sáng, thì ra cả thế giới đều biết bạn trai cô phản bội lại cô, chỉ mỗi cô là vẫn mê muội. Cô cố gắng ngồi dậy, bỗng phát hiện ra chân mình hình như dài hơn bình thường, cô thoáng giật mình, vội kéo quần lên xem, bàn chân vốn dĩ trắng trẻo sạch sẽ của cô giờ phủ đầy lông chân như chân của một người đàn ông,

Cô chạy tới bên chiếc gương, khi ánh mắt chạm vào mình trong gương, cô hét lên sửng sốt, hai chân mềm nhũn, gần như ngã vật ra sàn nhà.

Đây, đây là…

Trong gương là một người đàn ông… chính xác là một khuôn mặt đàn ông gầy gò, tái nhợt.

Làn da vốn trắng trẻo không một cái mụn giờ thô ráp và nổi gân xanh, khuôn mặt con gái nhỏ nhắn trước kia giờ cũng trở nên góc cạnh, nam tính hơn. Mặc dù trông vẫn xinh đẹp nhưng… đây vẫn là một khuôn mặt đàn ông! Cho dù trông có yếu đuối thế nào thì cũng vẫn là mặt đàn ông.

Liệt Nùng đứng bên cạnh nhìn cô, dường như những phản ứng của cô anh hoàn toàn có thể hiểu được.

Chắc chắn đây là một giấc mơ, một cơn ác mộng!

- Liệt Nùng, thế này… thế này là… – Cô sửng sốt, ngay cả giọng nói cũng thay đổi rồi, khi nói chuyện, âm yết hầu của cô rất rõ. – Em, em làm sao…

Cô y tá nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm, nhưng không ngạc nhiên.

- Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng. – Liệt Nùng rót cho cô một cốc nước, bảo y tá đi ra ngoài và nhớ khép cửa lại.

- Đó là tác dụng phụ của thuốc. – Anh nói. – Lần trước sau khi bị tai nạn, loại thuốc phục hồi vết thương mà anh cho em uống đó, không ngờ tác dụng phụ của nó lại lớn hơn trong tưởng ượng. – Sắc mặt anh rất nặng nề. – Tác dụng hữu hiệu nhất của loại thuốc đó là tái sinh các tổ chức cơ của em, thúc đẩy việc hồi phục chức năng của các cơ quan hoại tử. Vì công dụng này quá mạnh nên có thể khiến hooc môn trong cơ thể em bị rối loạn.

- Sau này em sẽ như thế này sao? Giúp em với, giúp em với. – Cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ con. An Bảo Lam, mày vừa mới bị bạn trai “đá”, giờ lại biến thành cái bộ dạng nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ thế này, sau này còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa?

Cô khóc lớn, khóc như chưa bao giờ được khóc, trong suốt cuộc đời mình, chưa khi nào cô cảm thấy xui xẻo như vậy.

Liệt Nùng vội vàng vỗ nhẹ lên vai cô an ủi.

- Đừng như thế, Bảo Lam, sự việc không tệ đến thế đâu, sẽ có cách giải quyết mà.

- Còn có thể quay lại như cũ không? – Ánh mắt khẩn cầu của Bảo Lam khiến anh nhói lòng. Anh nhíu mày, thở dài:

- Tóm lại, em phải nhớ từ hôm nay không được tùy tiện nổi giận, chú ý giữ ấm, không được uống thuốc bừa bãi, cố gắng giữ cơ thể ở trong một trạng thái ổn định, tránh kích thích, nhất là cảm cúm.

Anh quay đầu lại nhìn khắp phòng bệnh, xác định là không có ai rồi mới thận trọng nói tiếp:

- Loại thuốc này được anh tìm ra trong quá trình nghiên cứu về khả năng sống lại của con người, phía quan chức cho rằng nó quá nguy hiểm nên liệt nó vào hàng thuốc cấm. Em là người duy nhất trên thế giới này từng sử dụng nó. – Anh nói tiếp. – Đây là lần đầu tiên tác dụng phụ của thuốc phát huy, mấy ngày nữa em sẽ quay trở lại với hình dạng ban đầu, chỉ cần sau khi quay trở lại làm con gái, em giữ tâm trạng ổn định, đừng để bị cảm cúm, sự việc sẽ không tệ như vậy đâu. – Anh dịu dàng ôm cô vào lòng. – Cho dù thế nào, anh cũng sẽ cố gắng nghiên cứu ra phương thuốc mới để điều trị tác dụng phụ này, tới lúc đó em sẽ hoàn toàn được giải thoát. Có anh ở đây, không sao đâu.

“Có anh ở đây, không sao đâu”.

Đây là câu nói mà anh vẫn nói với cô bao nhiêu năm nay. Có anh, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ có một bờ vai khỏe mạnh đỡ giùm cô. Bảo Lam dựa vào vai anh. Bao nhiêu năm nay, anh ở bên cạnh cô, trên cả tình bạn, nhưng chưa phải tình yêu. Cho dù cô đi xa tới đâu, cô cũng không thoát khỏi được sự dịu dàng mà anh dành cho cô. Cô hiểu anh rất tốt với cô, nhưng cô lại không có cách nào yêu được anh. Có bão từ Siberi thổi đến, trùm lên cả đất nước Trung Quốc. Dường như chỉ trong một đêm, cả thế giới đã biến thành một màu trắng bạc, tuyết ngập đầy trời. Bảo Lam ở phòng khám suốt một ngày, không dám về nhà, cuối cùng cũng quay lại hình dạng con gái. Ngày hôm sau, cô quấn chặt khăn quanh cổ, đội gió đi học.

Giờ lý thuyết thật nhàm chán, cô lơ đãng ngồi nghe, đủ thứ âm thanh hỗn tạp vọng vào tai cô. Đàm Hiểu Phong “không cẩn thận” làm lộ tin tức, thế là mọi người đều biết Bảo Lam “tự tử” phải vào bệnh viện cấp cứu. Người xung quanh chỉ trỏ:

- Cậu nhìn kìa, mấy hôm trước cô ta còn tưởng là sắp được gả vào nhà giàu có, bây giờ thì thật là thê thảm.

- Đừng nói nữa, thế mới thấy con gái phải dựa vào chính mình, dựa vào bọn đàn ông ý à, có mà chết đói.

Những lời nói ác ý cố ý bay tới tai cô. Bảo Lam vò nát một góc vở, không lên tiếng.

Chờ mãi cũng hết giờ, cô vội vàng chạy về phòng thay một bộ quần áo nhìn có vẻ nghiêm chỉnh một chút rồi chạy tới IN­CO phỏng vấn. Tòa soạn Tạp chí IN­CO tọa lạc trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng ở thành phố, nghe nói vì giám đốc tòa soạn thích ngắm toàn bộ cảnh biển nên đã chọn nơi này. Thang máy ngày càng lên cao, cảnh biển hiện lên trước mắt Bảo Lam ngày càng rõ ràng hơn, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn, lẩm bẩm hát bài “Fan­tas­tic”, tập hồ sơ ôm chặt trong tay.

Một Bảo Lam yếu đuối từng yêu Ja­son điên cuồng giờ đã chết, cô buộc phải mạnh mẽ đứng lên một lần nữa.

Vừa ra khỏi thang máy đã đụng ngay vào ngực một người. Ngay lúc đó, cô ngửi thấy mùi mùi hương thoang thoảng, giống như mùi quần áo vừa mới giặt xong của mẹ ngày còn bé.

- Không sao chứ? – Người kia cúi đầu nhìn cô. – … là cô hả?

Bảo Lam ngẩng đầu lên, trong mắt cô xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai, anh tuấn với đôi mắt nhỏ dài, chính là chàng trai đã cứu cô trong cửa hàng tạp hóa hôm đó. Cô ngượng ngùng lùi về sau một bước, gạt mớ tóc lòa xòa trước trán:

- Xin lỗi, lại làm phiền anh.

- Thì ra hai người quen nhau hả? – Hai anh chàng một béo một gầy đứng bên cạnh chàng trai đó đồng thanh lên tiếng. – Trời ơi, đứng chờ thang máy mà cũng có người đẹp đụng phải, Lâm Ân Tá, cậu tốt số thật đấy!

Anh chàng béo cười híp mắt nói với Bảo Lam:

- Em gái, các em theo đuổi anh Lâm nhiều lắm, cái chiêu “cố ý đụng phải để làm quen” này từng có người dùng rồi, em phải nghĩ chiêu gì mới hơn đi.

- Trương, cậu tránh ra cho mình. – Ân Tá bảo Bảo Lam đừng có tin mấy lời nói đùa của đồng nghiệp, thấy trong tay cô cầm tập hồ sơ, anh chỉ vào hành lang bên phải. – Mang hồ sơ của em tới quầy lễ tân rồi chờ chủ biên phỏng vấn.

- Là anh hả? – Nhớ ra giọng nói có phần quen thuộc trong điện thoại, cô mỉm cười. – Là anh gọi điện tới bảo em đi phỏng vấn phải không?

- Ừ, xem hồ sơ của em, thấy khuôn mặt rất quen thuộc nên gọi điện xem sao. – Anh nói. – Em vào phòng vấn đi.

- Dạ, cảm ơn. – Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi đi về phía quầy lễ tân, mới đi được hai bước cô dừng lại rồi nghi ngờ quay đầu lại. Cái bóng của anh dần biến mất sau cánh cửa thang máy đang khép chặt.

Lạ thật. Rõ ràng là người lạ sao vừa gặp đã có cảm giác quen thuộc thế nhỉ?

Thang máy đi dần xuống.

- Ân Tá? Này! – Tiếng gọi của Trương kéo anh về với hiện thực, thoát khỏi những suy nghĩ phức tạp trong đầu. Đây là lần đầu tiên Trương thấy Ân Tá vì một cô gái mà có vẻ thất thần như thế, anh vỗ vai cấp trên. – Thích cô bé vừa nãy rồi hả?

Ân Tá không đáp lời, chỉ cúi đầu đọc nhanh bản thiết kế trong tay.

Lý trí không ngừng nói với anh rằng, đừng nghĩ tới cô nữa, đừng có bất cứ mối liên hệ nào với cô nữa. Nhưng những đường nét trong tấm bản thiết kế bỗng chốc nối lại với nhau thành khuôn mặt của cô. Nụ cười của cô, sự hoang mang, sự chăm chú… Mỗi một cảm xúc trên khuôn mặt cô đều rõ ràng và ăn sâu vào tim anh.

Rõ ràng biết là không được, tại sao anh vẫn không thể tự mình thoát ra?

Người của quầy lễ tân đưa Bảo Lam tới ngồi chờ trên chiếc ghế so­fa ngoài phòng biên tập, bên cạnh cô còn bảy, tám người nữa cũng đang chờ phỏng vấn. Cô hỏi người bên cạnh, biết rằng hôm nay là lần phỏng vấn cuối cùng, mấy người bọn họ đều phải vượt qua hai lần thi viết và thi nói trước mới có may mắn được gặp chủ biên ở đây. Bảo Lam lè lưỡi, cô chưa tham gia kỳ thi nào.

- An Bảo Lam. – Có tiếng người gọi cô, dùng bút chỉ vào cánh cửa thủy tinh mờ mờ của phòng chủ biên.

- Cô có thể vào rồi.

- Dạ vâng, cảm ơn. – Bảo Lam bước chân vào phòng chủ biên, mắt cô lập tức sáng lên.

Phòng chủ biên thực ra là một phòng làm việc lớn. Cách bày trí tinh tế thể hiện khiếu thẩm mĩ của chủ nhân căn phòng. Căn phòng lớn tới mức có thể cho một đoàn người vào đó tập Yo­ga được, nữ chủ biên của IN­CO, An Kỳ đẩy gọng kính trên sống mũi, hơi hếch cằm lên, hứng thú nhìn cô gái trông chỉ khoảng 18, 19 tuổi trước mặt.

Cô gái thấp thỏm đẩy cửa bước vào, đôi mắt trong sáng như mắt của một chú nai nhỏ mới sinh.

Quả nhiên là loại con gái mà Ân Tá thích.

An Kỳ chỉ cảm thấy như có một mũi kim đâm vào tim mình, đau nhói. Cô cau mày:

- An Bảo Lam? Chúng ta cùng họ với nhau. – Cô mỉm cười nhìn Bảo Lam, nhưng ánh mắt của cô lại khiến người khác cảm thấy thật lạnh lẽo.

- Dạ, vậy sao? – Nụ cười rụt rè và e thẹn.

- Em có thể ngồi ở đây. – An Kỳ lật hồ sơ của Bảo Lam ra, trường đại học danh tiếng trong cả nước, chuyên ngành đang học cũng tương đối “hot”, là sinh viên năm thứ nhất, mặc dù trang điểm rất nhạt nhưng nhìn đã thấy có khí chất, chỉ có điều cũng không phải là người nào xinh đẹp lắm.

Một con nhỏ bình thường như vậy, sao Ân Tá vừa giở hồ sơ của nó ra là đã lập tức gọi đi phỏng vấn? Lại còn đích thân gọi điện thoại.

Bảo Lam thấy chủ biên xem xét kỹ từng trang hồ sơ của cô nhưng không lên tiếng, trong lòng thấy bất an, ngượng ngùng ngồi trên so­fa không dám nói gì. Kim giây của chiếc đồng hồ treo tường tích tắc trôi, trong căn phòng chỉ vang lên tiếng lật giấy nhè nhẹ khiến Bảo Lam cảm thấy khó chịu.

- … Sinh viên năm thứ nhất của đại học Khánh Đại? – Bỗng dưng An Kỳ lên tiếng hỏi.

- Dạ vâng ạ, chuyên ngành báo chí.

- Ừ, trước đã đi làm ở tạp chí nào chưa?

- Em từng làm biên tập ở tạp chí trường.

- Có bạn trai chưa?

- … Dạ chưa. – Mấy ngày trước còn có, hôm nay thì không có nữa rồi. Bảo Lam đau lòng nghĩ.

- Ừ. – An Kỳ rất hài lòng với điểm này. – Tốt nhất là trong thời gi­an làm việc đừng có bạn trai, cũng đừng có quan hệ quá thân mật với các nam đồng nghiệp. Tôi không thích cấp dưới của mình vì tình cảm mà ảnh hưởng tới công việc, tình yêu công sở là điều đại kỵ. Hiểu chưa?

Bảo Lam gật đầu liên tục, bất giác ngồi thẳng người lên, trong đầu cô nhớ lại những tư liệu mà mình đã tra trên mạng về công việc này, đề phòng lát nữa chủ biên hỏi lại không biết.

- … Ừ. – An Kỳ gấp tập hồ sơ của cô lại. – Thế thôi, em thông qua phỏng vấn rồi. Mai đi làm được không?

- Hả, thật sao? Cảm ơn chủ biên! – Không ngờ cô lại thông qua phỏng vấn một cách thuận lợi như thế.

- Không cần cảm ơn, tôi khó tính lắm, nói không chừng mấy ngày nữa em lại chửi lén tôi là máu lạnh. – An Kỳ lạnh lùng hỏi. – Em quen với Ân Tá hả?

- Ai cơ ạ?

- Lâm Ân Tá, người gọi điện gọi em đi phỏng vấn ấy. – An Kỳ khẽ nghiêng đầu, nhìn Bảo Lam bằng ánh mắt nghi ngờ, – Em không quen anh ấy sao?

Khuôn mặt đẹp trai như một cơn gió mùa xuân ban nãy lại hiện lên trong đầu Bảo Lam, cô lắc đầu:

- Em gặp anh ấy một lần, nhưng… cũng không coi là quen biết ạ.

- Ừ, được rồi, em ra ngoài đi. – Khi Bảo Lam vừa khép lại cánh cửa phòng làm việc, An Kỳ cúi thấp đầu, đánh một dấu gạch chéo lên bức ảnh của Bảo Lam trong hồ sơ xin việc.

Một cái gạch chéo màu đen thật lớn, thật đậm.

Công việc ở tòa soạn rất vất vả. Ban ngày sau khi chủ biên đã lựa chọn đề tài, viết bản thảo và phê duyệt xong, những việc vất vả còn lại đều do cô làm. Nửa đêm vẫn còn ngồi trước máy vi tính, hai mắt lúc nào cũng sưng lên như sắp rụng xuống tới nơi. Cô day day hai mắt, ra đứng cạnh cửa sổ hít một hơi thật sâu, nghỉ ngơi mấy phút rồi lại tiếp tục làm việc.

An Kỳ vốn là người kỹ tính, trong phòng làm việc mười mấy người đều là sinh viên tốt nghiệp ở các trường đại học danh tiếng, người nào cũng nghe lời cô răm rắp, không ai dám cãi lại nửa câu. Tối nay uống hết ba cốc cà phê, nửa đêm về nhà nhưng tiếc tiền không dám gọi xe, Bảo Lam đành phải đi bộ một đoạn đường rất dài, hai chân mệt mỏi lê từng bước. Cuối cùng cũng về tới cổng chung cư, cô thấy trong hộp thư cạnh cửa có một bưu kiện mới.

Vừa mở thư ra, cô đã ngửi thấy một mùi quen thuộc.

Đó là thư của Un­cle Rain. Trên thế giới này, người vẫn còn viết thư tay cho cô như thế này chỉ còn mỗi chú ấy. Bốn năm trước khi Bảo Lam học lớp 10, bố bị tai nạn, nhà mất đi trụ cột chính, các kênh truyền hình và báo đài đều có đăng tin về vụ tai nạn đó, không ít người tốt bụng đều gửi tiền và quà đến giúp đỡ gia đình cô, có những người viết những bức thư an ủi thật dài.

Khi đó cô vẫn chìm vào hôn mê, không nhìn thấy cũng không đọc được những bức thư đó. Có thể đó là ý trời, Liệt Nùng đã dùng thuốc của mình để cứu sống Bảo Lam, sáng đầu tiên sau khi cô khỏe lại, bức thư của người này đến tay cô. Trong thư còn gửi kèm một tấm chi phiếu, nói là để giúp đỡ cô học tiếp, không có những lời cổ vũ thân tình, câu nói nào cũng rõ ràng mạch lạc. Buổi sáng nhận được thư, trời mưa rất lớn, bởi vậy cô bèn gọi người này là Un­cle Rain.

Chắc năm nay chú ấy cũng phải 40 tuổi rồi, cũng đáng tuổi chú mình. Cô mỉm cười thầm nghĩ.

Trong bức thư rơi ra một chiếc máy báo động màu đen.

Bảo Lam, cháu đã trưởng thành rồi, con gái sau khi trưởng thành sẽ gặp phải một số phiền phức mà cháu không thể tưởng tượng ra. Chiếc máy báo động định vị này có số điện thoại cố định của sở cảnh sát và công an, nếu gặp chuyện gì khẩn cấp, cháu hãy dùng tới nó, sở cảnh sát gần nhất sẽ phái người tới cứu cháu…

Một người chú thật chu đáo.

Bảo Lam mỉm cười nhét chiếc máy báo động vào túi áo khoác, lấy chìa khóa ra mở cửa. Chiếc chìa khóa xoay một vòng rồi bị tắc lại, cô giật mình – có người khóa trái cửa từ bên trong.

Rầm rầm rầm.

Bảo Lam đạp mạnh vào cánh cửa.

- Mẹ? Mẹ? Mẹ mở cửa ra!

Một lúc lâu sau, trong phòng mới vang lên tiếng bước chân vội vã, mẹ cô, Âu Dương Tú mở hé cánh cửa:

- Con về rồi hả?

- Dạ, làm thêm muộn quá nên con không muốn về trường. – Chưa chờ mẹ nói gì, cô đã lách vào trong phòng, sững sờ nhìn thấy một người đàn ông trung niên người quấn khăn tắm đang từ phòng tắm bước ra.

Không lời nào có thể tả nổi cảm giác của cô lúc này.

Người đàn ông đó có hàng lông mày rậm, trông rất đàn ông, thân trên không mặc gì, chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Nhìn thấy Bảo Lam, ông có phần ngượng ngùng, khẽ gật đầu rồi đi nhanh vào phòng ngủ. Một cảm giác khó chịu cuộn lên trong lòng Bảo Lam.

Đúng vậy, tai nạn đó đã qua đi bốn năm rồi, người mẹ vốn biết chăm sóc sắc đẹp của cô năm nay trông chỉ như 35, 36 tuổi, đúng là bà nên tái hôn, ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình mà.

Hai mẹ con nhìn nhau trong bóng tối.

- Chú ấy là bạn trai của mẹ, chú Thần. – Mẹ đóng cửa lại, đặt một tay lên cánh cửa phòng ngủ. – Ừm… Bảo Lam, mẹ không nghĩ là hôm nay con sẽ về…

Tình cảm của bà và chú Thần rất ổn định, vì lo cô con gái đang trong gi­ai đoạn trưởng thành, không thể chấp nhận được việc mẹ mình có tình cảm mới nên bà vẫn lén con gái, hẹn hò với người tình. Âu Dương Tú hỏi dò con gái:

- Chú Thần nói đưa mẹ sang Sin­gapo sống.

- Sin­gapo? – Bảo Lam giật mình, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc có một ngày mẹ sẽ rời xa cô.

- Cháu là con gái của Tú hả? – Ông Thần đã mặc quần áo chỉnh tề, bước ra nắm tay Bảo Lam. – Lớn thế này cơ à? Bảo Lam, chú định kết hôn với mẹ cháu rồi di dân sang Sin­gapo.

Bảo Lam nắm chặt tay mẹ.

- Mẹ, mẹ nói là mẹ sẽ không bỏ con mà.

- Mẹ… – Âu Dương Tú nhìn ông Thần bằng ánh mắt cầu cứu. Bảo Lam hoang mang, cô nhìn người mẹ đã vất vả nuôi cô lớn thành người, bỗng dưng cảm thấy mình thật là ích kỷ. An Bảo Lam, mày đã lớn rồi, mẹ nuôi mày lớn ngần này đâu có dễ dàng gì, mày có tư cách gì mà cản trở mẹ đi tìm hạnh phúc?

- Bảo Lam này… – Ông Thần ho khẽ, chuẩn bị để nói một tràng dài, nhưng ông không ngờ mình lại bị Bảo Lam ngắt lời.

- Chú Thần? Chú sẽ đối xử tốt với mẹ cháu chứ?

- Đương nhiên, đương nhiên. – Ông vội vã gật đầu, khoác vai bà Âu Dương Tú nói. – Cháu hỏi mẹ đi, chú có đối xử tốt với mẹ cháu hay không?

- Mẹ? – Bảo Lam nhìn mẹ.

Bà Âu Dương Tú gật đầu, ánh mắt bà thể hiện hài lòng.

Thì ra khi mẹ ở cạnh chú ấy là lúc hạnh phúc nhất. Bảo Lam thất vọng ôm chặt mẹ, người phụ nữ đã sinh và nuôi dưỡng cô thành người. Phảng phất như một cuộc sinh y tử biệt, cô cố gắng ôm mẹ thật chặt trong tay.

- Mẹ, mẹ cảm thấy như vậy khiến mẹ vui là được. Con không có ý kiến gì cả.

- Bảo Lam… vậy còn con? – Âu Dương Tú lo lắng một mình cô ở lại đây không an toàn. – Con có đi cùng mẹ với chú không?

Trên khuôn mặt ông Thần có gì đó không vui, Bảo Lam biết ông không hoan nghênh mình. Cô vỗ vai ông Thần:

- Thủ tục di dân sang Sin­gapo khó làm lắm, con không đi đâu. Có điều, chú Thần này, sau này nếu chú bắt nạt mẹ cháu, cháu sẽ tới Sin­gapo tìm chú tính sổ đấy! – Giọng nói có vẻ đùa cợt nhưng trong đó lại hàm chứa một sức mạnh đáng sợ, khiến ông Thần cũng phải kiêng nể vài phần.

Âu Dương Tú rơi nước mắt, ôm con gái vào lòng. Bảo Lam nói dối là mình đã mệt, chui vào phòng ngủ. Căn phòng bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện rất thân mật của mẹ với người tình, cô nằm trên chiếc giường mà mình đã ngủ từ nhỏ, cảm giác yếu đuối lại ập đến. Cô nhớ tới người bố đã qua đời trong tai nạn, người bố có khuôn mặt hiền lành và nụ cười ấm áp, khuôn mặt đó tan vào ánh đèn đang tối dần.

Trước khi bị tai nạn, bố mẹ cô đang cãi nhau. Bảo Lam nhét tai nghe vào tai, ngồi hàng ghế sau nghe nhạc, không muốn nghe thấy tiếng cãi vã của bố mẹ. Xe đi vào một con đường đông đúc, một chiếc xe BMW màu trắng ở bên trái bỗng ra hiệu muốn vượt, ép xe của bố về một bên. Chiếc xe của họ tông mạnh vào bên đường, sau khi lăn một vòng, cô chìm vào hôn mê.

Khi tỉnh dậy, y tá nói với cô rằng bố cô đã qua đời.

Tối hôm đó bố uống rượu, sau khi tai nạn xảy ra, người ta cũng kiểm tra và tuyên bố rằng nồng độ cồn trong máu của bố vượt quá tiêu chuẩn, nhận xét rằng cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm, do đó tiền bồi thường tai nạn đã ít lại càng ít hơn. Trụ cột trong gia đình bỗng chốc sụp đổ, mẹ được bố chiều đã quen, từ sau khi sinh Bảo Lam xong, mẹ không phải đi làm, tiền tiết kiệm của bố cũng chỉ đủ cho hai mẹ con sống thêm một thời gi­an nữa. Bây giờ học đại học, tiền học phí, sinh hoạt phí đều tăng lên, Bảo Lam không muốn chìa tay ra xin Un­cle Rain nên vừa đi học vừa làm thêm. Vốn tưởng rằng có thể qua được 4 năm đại học, sau khi tốt nghiệp cố gắng làm việc để cùng mẹ sống những ngày sung sướng, ai ngờ còn chưa kịp nói với mẹ về ý định của mình, mẹ đã thông báo với cô rằng sẽ di dân…

Chiếc điện thoại ở đầu giường đổ chuông, chỉ có Ngải Linh Linh mới biết số điện thoại bàn nhà cô, Bảo Lam nhấc ống nghe lên, giọng nói gay gắt.

- Này, bực mình quá, mau an ủi tâm hồn nhỏ bé vừa bị tổn thương của tớ đi.

- … – Đầu dây bên kia thoáng im lặng. – Em bị thương hả?

Giọng nói này là? Cô ngồi bật dậy.

- Không có gì, không có gì… xin lỗi, anh là?

- Lâm Ân Tá. – Giọng nói của anh vang lên. Đúng rồi, giọng nói hơi khàn khàn của anh có thể khiến bất cứ cô gái nào rung động. Nhưng Bảo Lam rất tỉnh táo. – Sao anh lại có số điện thoại nhà em?

- Tôi đang gọi số di động của em mà.

Cô cầm di động lên xem, quả nhiên là đã hết pin, thế là nó tự động chuyển vào số điện thoại nhà.

- Có phải anh có việc gấp gì không? – Cô nhớ ra ban ngày mình còn một chuyên đề chưa làm xong, chắc là Ân Tá có việc cần gấp nên nửa đêm mới call tới cho cô để giục.

- Ừm, chuyên đề mà hôm nay An Kỳ phân công cho em làm, khi viết có cảm giác gì không?

Bảo Lam giật mình, quả nhiên Lâm Ân Tá luôn nói với giọng của một thượng cấp.

- Dạ dạ, em đang cố gắng ạ, ngày mai sẽ gi­ao cho anh.

- Chăm chỉ viết là tốt, không cần phải gấp quá. – Ân Tá hỏi. – Ngày mai có rảnh không? Tôi có hai tấm vé đi xem ca nhạc, em có muốn đi xem cùng không?

- Hả?

- Không thích hả? – Giọng Ân Tá có vẻ thất vọng, chẳng phải trong hồ sơ xin việc của cô có ghi sở thích là nghe nhạc sao?

- Không phải không phải. – Bảo Lam nói theo phản xạ. – Chỉ là ngày mai hơi bận, em định viết cho xong cái chuyên đề.

- Ồ, vậy hả. – Anh tỏ rõ sự thật vọng. – Vậy cố lên nhé.

Cúp điện thoại xong, Bảo Lam lại nằm vật ra giường, trong lòng vô cùng hối hận. Sao lại từ chối người ta cơ chứ? Chẳng phải chỉ là viết một cái chuyên đề thôi sao, ban ngày làm việc chăm chỉ một chút, buổi tối là có thể đi xem ca nhạc được rồi.

Điện thoại lại vang lên lần nữa. Bảo Lam nghĩ, nếu anh còn nhắc lại chuyện này, chắc chắn cô sẽ đồng ý. Cô nhấc điện thoại lên, dịu dàng “a lô”, nhưng trong điện thoại lại vàng lên mấy tiếng xì chua loét của Ngải Linh Linh:

- Bảo Lam, từ lúc nào cậu bắt đầu nói chuyện dịu dàng như thế hả? Rung động với ai rồi sao?

- Chết tiệt. Muộn thế rồi, có việc gì thế? – Cô nhanh chóng nói với giọng của hai người bạn thân, ngồi dựa lưng vào gối và ăn đồ ăn vặt.

- Lần trước bọn mình gặp một anh chàng đẹp trai ở cửa hàng tạp hóa ấy, cậu còn nhớ không? – Ngải Linh Linh kích động nói. – Hôm nay tớ nhìn thấy anh ấy trên tivi! Là thanh niên xuất sắc của thành phố mình năm nay, tên là Lâm…

- Lâm Ân Tá.

- Quả nhiên là cậu quen anh ta! – Ngải Linh Linh như bị người ta giẫm vào đuôi, hét lên chói tai. – Hôm đó cậu còn không chịu nhận! Xì…

Bảo Lam mỉm cười.

- Cậu nghĩ nhiều quá, tại sau đấy tớ gặp lại anh ấy. Công việc biên tập ở tòa soạn tạp chí của tớ bây giờ cũng là nhờ anh ấy tớ mới có cơ hội.

- Thế hả… – Linh Linh như suy nghĩ cái gì đó. – Chẳng có ai tốt bụng thế cả! Chắc là anh ta có ý gì đó với cậu rồi.

- Không phải đâu. – Bảo Lam nhớ lại ban nãy Ân Tá mời cô đi xem ca nhạc, bất giác hai má nóng bừng lên. Linh Linh lại nói:

- Có cơ hội thì phải nắm lấy, biện pháp tốt nhất để quên đi một tình cảm thất bại chính là tìm một tình yêu mới! Bảo Lam, lần này là con rùa vàng thật đấy! Một con rùa vĩ đại! Nghe nói 16 tuổi anh ấy đã bắt đầu giúp đỡ gia đình chuyện kinh doanh, lại có công ty riêng, có quan hệ công việc trên nhiều thành phố, chắc chắn là nhiều người theo đuổi lắm.

- Chuyện tương lai ai mà biết được! – Bảo Lam chỉ cười, nhớ lại ngày trước mình còn mơ có ngày sẽ được mặc áo cô dâu đi bên cạnh Ja­son, bây giờ chỉ thấy thật là châm biếm.

Ngải Linh Linh biết cô đang nghĩ cái gì đó:

- Cậu đừng có nhớ gã khốn nạn đó nữa! Anh ta bỏ rơi cậu là để cho cậu một con đường sống, Bảo Lam, cố lên! Đừng có từ bỏ anh chàng Lâm gì gì đó.

- Lâm Ân Tá.

- Đúng rồi, Lâm Ân Tá, đúng là cái tên này. – Linh Linh huyên thuyên một hồi nữa, dạy Bảo Lam làm thế nào để theo đuổi người con trai khác, nửa tiếng đồng hồ sau Bảo Lam mới cúp điện thoại, bên tai vẫn còn vang lên tiếng nói của Ngải Linh Linh. Phòng mẹ ở bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa, chắc là mẹ đã ngủ rồi, Bảo Lam đi đánh răng, chuẩn bị đi ngủ thì Ngải Linh Linh lại gọi điện thoại đến.

- Được rồi, được rồi, nữ ma đầu, cậu yên tâm đi, tớ sẽ không bỏ qua Lâm Ân Tá đâu.

- … Cái gì? – Hóa ra là giọng của Ân Tá, Bảo Lam sợ toát cả mồ hôi. Ân Tá hỏi. – Em vừa bảo là không bỏ qua ai?

- Không có gì, không có gì. – Cô vội vã nói lảng sang chuyện khác. – Có chuyện gì không ạ?

- Vừa nãy em bảo ngày mai bận, thế ngày kia thì thế nào? – Ân Tá giải thích. – Biểu diễn âm nhạc kéo dài hai ngày, tôi có thể đổi vé sang ngày kia.

Thượng đế ơi! Anh lại hẹn thêm lần nữa.

Nếu lần trước anh gọi điện thoại, Bảo Lam còn nghi ngờ rằng Ân Tá chỉ mời cô theo phép lịch sự, thế thì lần này cô thực sự không còn nghi ngờ gì thành ý của anh nữa! Có quỷ mới biết được rằng vé xem ca nhạc có thể thay đổi được thời gi­an, cô chỉ nghe người ta nói “Vé bán ra, miễn trả lại!”.

Mặc kệ! Cứ đồng ý đi!

- … Dạ được!

- Ừ, vậy ngày kia tôi tới đón em được không? – Giọng nói của Ân Tá đã nhẹ nhàng hơn. – Hôm đó gặp nhé.

- Dạ vâng ạ. – Lần này đặt điện thoại xuống, Bảo Lam thở phào nhẹ nhõm. Thế là… thế là cô đã đồng ý hẹn hò với anh rồi? Hay chỉ là đi xem một buổi hòa nhạc? Cô ôm chặt hai gò má nóng bừng, như vậy có phải là bắt đầu một tình yêu mới không? Cô chạy nhanh như bay tới trước tủ quần áo, lộn tung cả tủ lên để tìm quần áo mặc cho buổi xem ca nhạc sắp tới.