Tình Yêu Lạ

Chương 1-2




Tôi là 1 công dân Việt Nam, tôi ở 1 thị xã XyZ trong nước Việt Nam này, tôi nói thiệt đó. Tin tôi đi! Cái thị xã tôi ở ko thể nói là tiện nghi như bao chổ khác nhưng cũng ko thể nói nó nghèo được vì hầu như ở đây cái gì cũng đủ chứ ko thiếu, cả cuộc sống của tôi cũng thế!!

Tôi tự giới thiệu 1 chút nha: tôi tên Phong, năm nay 17t, đang học lớp 11B…, trường THPT… - mọi thông tin về tôi nếu nói đc thì tôi nói ra, còn ko thì tôi ko dám đâu vì tôi sợ rằng sẽ có lúc tôi bị chộp dính và khó sống lắm!! Cái gia đình tôi đang sống vô cùng bảo thủ phong kiến, nó còn đáng sợ hơn 9 tầng địa ngục nữa là. Nhưng mà, biết đâu rằng tôi là người học chung lớp, chung trường hay ở gần nhà hoặc đang ngồi kế bên bạn thì sao? Ai mà biết đc chứ?! Hỉ hỉ…

Tôi 17t rồi nhưng còn ngây thơ như 1 con thỏ, phải nói tôi ko biết tí zì về lòng dạ con người mặc dầu ai cũng nói tôi sành sõi vấn đề đó, họ nhìn bề ngoài hay tại tôi sống bằng lớp nguỵ trang đó riết rồi họ nghĩ vậy nhỉ?? Từ hồi còn nhỏ tôi ko có mấy khi đi ra ngoài đường, ko wen bạn bè vì tôi ko thích thế, chẳng hiểu vì sao nữa. Mà cũng lạ là tôi ko mấy khi cảm thấy buồn vì tôi có 1 trí tưởng tượng siêu phong phú, tôi cảm nhận thế đấy. Tôi ko giỏi thể thao, ko đẹp trai dữ dội mà chỉ dừng lại ở mức coi đc đc chứ ko hẳn xấu, học hành thì lẹt đẹt chứ ko giỏi giang zì, ko khoẻ mạnh, ko tháo vát, vừa hậu đậu, vụng về mà còn lại rất bướng như con cua, tôi ko có ưu điểm gì nổi bật hơn người ngoài cái ưu điểm tôi đã nói trên. Có lẽ vì thế mà tôi đc người ta yêu quí hơn nhiều đứa, nhiều người ở cạnh tôi. Điển hình nha: trong nhà, pa pa thì ko thương tôi cho lắm nhưng má tôi nè, dượng tôi nè, cô cô hay anh chị zì cũng đều thương nhiều hơn mấy đứa khác… lí do hả, tí nữa tôi kể cho nghe. Còn ở trong xóm, mấy đứa nhóc mà ko wen biết cũng có thể bị tôi nhờ vả, dụ dỗ hay mấy con nhỏ loi choi như tôi cũng đc tôi gọi bằng vợ nhỏ vợ lớn như thường. Đi học, ở trong lớp hay trong trường thì đa số con gái thik nói chuyện với tôi, mấy đứa con trai mà ghét tôi riết rồi cũng sẽ lết dép đến mà xì xào với tôi nữa… có thể nói trong quan hệ cộng đồng tôi sống đc dư thừa tình cảm, ít bị ghen ghét mặc dầu mấy lần tôi đã có ẩu đã hoặc bị hăm he bẻ cổ móc họng… ^_^!

Lí do vì sao ư? Từ lúc tôi biết mình ở đâu, ở vị trí nào trong nhân gian thì tôi đã xác định cho mình 1 điều: chơi ko lại người ta vì mình ko có điểm gì nổi bật, nhưng người ta nói “mật ngọt thì chít rùi” nên tôi đã luyện cho cái họng của mình dẻo hơn nếp, cái lưỡi ngọt hơn kẹo Sugus và 1 nụ cười chết sâu bọ vì tôi cười ko có được đẹp!! ( T_T). Cũng vì phần từ nhỏ tôi ko ở bên pa pa và ma ma nên tôi đc thế chăng?! Cái nhà tôi thì khỏi nói, sống chung nhiều người nên phức tạp, hỗn độn và “trăm người trăm ý” nên cái cách sống nó lung tung, lộn xộn lên. Phải biết nhìn mặt nhau mà sống, phải biết làm 1 con vi trùng cơ hội để đc sự ưu ái, cuộc sống thoải mái… Dám mà tôi sống ở thời phong kiến thì tôi dư sức làm Thừa Tướng hay Tể Tương vì khả năng luồng lách của mình, luồng lách chức ko phải nịnh bợ àh nha!!

Cuộc sống của tôi là thế!!

Nhưng nói đến đây là đc rồi nhỉ, hàn thuyên nhiu đủ rồi. Zờ tôi bắt đầu kể chuyện về “những cuộc tình rất khó sử dụng” của tôi cho các bạn nghe, mấy cái chuyện nhăng nhít này đều xảy ra ở học đường của tôi, cái ko gian mà mỗi ngày tôi đều phải tiếp xúc. Đáng chán lắm!! Mà cũng đôi lúc tôi tưởng như ở 9 tầng mây nữa là…

...

Từ ngày tôi biết mình ko đc bình thường như bao đứa trẻ khác thì tôi đã phải mệt rồi, đến cái lúc tôi trưởng thành và biết suy nghĩ thì lại mệt thêm. Tâm tư và tình cảm tôi bị tổn thương khá nhiều vì phải đè nén quá lâu và quá chặt.

Ngày đầu tiên bước chân zô cấp III là tôi đã thấy sự xáo trộn của tạo hoá dành cho mình… 1 lớp học nữ nhiều hơn nam, mà đã tới đâu khi nó ko là gì với 48 đứa trong 1 lớp. Cái đáng nói là nam lẫn nữ đầu xấu xí trong con mắt của tôi. Tôi hổng đẹp mà tiêu chuẩn của tôi thì cao ngất trời!! Nhưng cũng là vì trứơc nay ko có nhỏ nào xinh đẹp mà làm khó được tôi, ko có nhỏ nào mà tôi muốn bắt chạy đc. Thực tế đã khiến tôi đôi lúc tự cao. Hí hí…

Nói tiếp nha!! Tôi đc phân công ngồi cạnh 1 thằng cũng tàm tạm, tướng tá đô con, thể thao cũng chơi hay nhưng nó đã có bồ rồi, con nhỏ xấu quắc à!! Cái đặc biệt là thằngnì nó ở dơ kinh khủng. Hic @@, cái gì tôi còn chịu đc chứ cái tật ở dơ tôi ghét nhất trên cõi đời, tôi thik sự sạch sẽ. Cũng may là ông trời ko bắt tôi thích thằng khỉ đó, đáng sợ!! Nghĩ lại ngày đầu tôi ngồi kế nó tôi vẫn còn thấy rùn rợn. Àh, nó tên Khương, hơn tôi 1 tuổi vì nó sinh trc tôi 1 năm, nó là bạn thân của tôi đấy!! ^____^

Mọi chuyện tưởng như bình thường khi lên cấp III tôi cua gái cũng nhiều hơn cấp II mà bị đá cũng ko ít lần, điều đáng nói là bồ của tôi ko có nhỏ nào mà thiên hạ chê xấu. Cũng là hay!! Thế nhưng…

Từ lúc kẻ đó đến tôi mới thấy mình sống vô vị bao lâu nay, kẻ đó chuyển từ 1 trường khác đến đây… nó học chung lớp zới tui và là cháu chắt zì đó của pà cô chủ nhiệm. Tôi thích nó đó. Nói thì nói zị nhưng để tui làm cho mấy bạn hình dung nó dễ hơn nha:

Thứ 1: Nó thuộc dạng giống na ná thằng Hoa Trạch Loại của cái phim Sao Băng (ghét nhứt phim nì!! Hổng hiểu sao người ta thấy thik tui lại ghét wá chừng?!) hay Hanazawa Rui của truyện Con nhà Giàu. Tức là dạng thanh thiếu niên thích đi trễ, zìa sớm, cúp học, ngủ gà ngủ vịt trong chuồng heo (lớp tui đó), ít nói, hay xa lánh người ta, ko để ai tiếp cận mình và e tờ cờ… Nhưng mà mấy thứ đó thì chủ yếu là do nó bắt chước để người ta chú ý nó như thần tượng trong phim thôi, nó muốn làm nổi mà. Trong phim thì mấy thằng như zị đc thần tượng dữ lắm nhưng trong đời sống thực của tôi đang chứng kiến thì người ta ghét dữ luôn, những cái nó làm đều phản tác dụng. 48 đứa lớp tui chẳng những hok thần tượng nó mà đâm ra thấy ghét (40 đứa chứ ít zì), mấy đứa còn lại ko biết ghét ko nữa… chắc là cũng hơi hơi rồi. Nó chơi thân với 1 thằng còn xí hơn lợn, mũi tẹt mặt mụn, tóc xoăn mà 2 lúa thí ớn à!! Tôi thì cũng nằm trong số thik nó nhưng ko làm ra mặt vì tôi sĩ diện mà ( T _T). Ở ngoài, tôi tỏ ra thí ghét muốn moi gan móc họng nó ra để cho bỏ tức chứ trong bụng thì tôi thương như zì… ngồi trong lớp, bữa nào mà tôi có đi học hay nó có đi học là tui nhìn nó nhiều hơn nhìn chữ trên bảng. Mấy lần bị nó nhìn ngược lại muốn độn thổ, hok bít nó có nghĩ zì zìa tui hok nữa?!

Thứ 2: Nếu mà so sánh thì nó cũng cỡ tui chứ ko hơn. Tức là mặt mũi thì coi tàm tạm nhưng sao tui thấy nó đẹp trai kinh zị! @@ Có thể là vì yêu quá chăng? Người ta nói “trong mắt người yêu thì người tình là Tây Thi” mà. Tôi thik nó đến khó thở, cứ hay bị những dòng suy nghĩ vớ va vớ vẩn đó chạm vô đầu. Hơn nữa, nó và tôi thuộc 1 tuýp người: đi cua gái cho thiên hạ nể. Nó cũng có nhiều bồ nhưng đa số cua đc nhỏ nào thì bị người ta chê nhiều hơn khen (tôi nói thiệt)… Tôi thì cua gái vì để che mắt thiên hạ nhưng cũng vì tình củm của tôi có thương, có yêu thiệt!! Vì tôi là Bi mà. Còn nó thì hok bít làm thế vì sao??

Àh, wên nói tên nó: nó tên Khoa, bằng tôi tuổi tác. Cũng thuộc 1 dạng giống tôi: tệ như 1 thằng đậu. Có điều tôi ko có “nhí nha nhí nhảnh” để người ta chú ý thôi.

Và, từ ngày nó đến là tôi ôm mộng viễn vông khá nhiều.

Tôi tưởng đâu mình cứ sẽ sống zị cho đến hết cấp III, sống mà ko đc thử tình củm của người cùng giới tặng cho mình, chỉ đc thương con gái thôi chứ, với tôi đó là 1 điều thiệt thòi lớn vì tôi là người có lòng tham dữ lắm!! Ai nào ngờ…



Bữa kia, họp PHHS xong thì vô đầu tuần thứ 2 là pà cô chủ nhiệm lớp tôi đã… làm 1 việc mà có lẽ cả đời này tôi sẽ “kết cỏ ngậm vành” mà cảm tạ pà ấy. Híc… đổi chổ ngồi vì lớp tôi quá nhiều chuyện!! @@ Tôi nghĩ mình sẽ bị đá tới 1 xó xỉnh nào đó, bị wăng zô 1 góc kẹt nào chẳng hạn, hoặc là bị đưa tới chỗ cái con nhỏ SôCôLa (nhỏ nì tên Hằng, chảnh pà cố àh!! Vừa xấu vừa đen nên lớp tôi đặt cho nó biệt danh vô dùng dễ thương mà dễ nhớ đó để nó bớt chảnh đi, chung qui vì nó quá đen thôi ^_^!) hay là bị kéo tới bên thằng chú Lùn (thằng này tên Thịnh, vừa già vừa xấu mà lại còn lùn tịt lùn tin nên biệt danh đó sẽ theo nó tới khi nào nó chết). Hic hic… tôi ngồi có 20’ đợi chờ đổi chỗ mà trái tim như muốn rớt ra lồng ngực, số tôi sao mà khổ!! ( T_T) Suốt buổi, tôi ngồi im lìm để coi Thái Hậu làm ăn ra sao, số phận mình ra sao?? Tôi chẳng muốn đi khỏi chổ bàn cuối của mình, ở đó dể quay bài mỗi lúc kiểm tra, dể nằm ngủ trong mấy tiết mà tôi ko thích học, dễ nói xàm với tụi thằng Atisô (Hải Dương – má nó bán nước Atisô nên gọi zị), thằng Khang, thằng Phô (Tuân – Phô là tên ở nhà của nó, tôi cũng hổng hiểu vì sao nó đc gọi vậy vì tên này ko ý nghĩa zì hết @@), rồi mấy đc thằng Khương làm bài dùm nữa… sẽ là đáng chán nếu phải đi khỏi cái góc này. Tôi chỉ còn biết lạy trời cho pà Thái Hậu đừng có nhớ tới tôi vì tôi cũng nằm trong thành phần nói chuyện và hay phá tụi trong lớp, bị giáo viên bộ môn ghét nhiều nữa chứ!!

Nhưng mà…

Thái Hậu rốt cục ko wên tôi, pả gọi tên tôi 1 cái ịch khiến tim tôi nhói đau… trước tôi là thằng Atisô, rồi đến thằng Khang, thằng Phô đã bị lôi đầu đi chỗ khác, rồi mấy thằng kia nữa… tôi là đứa cuối cùng. Hic hic, pả lôi cổ tôi lên và…

- Phong ngồi trong góc cùng bàn 5.

- Trời, thằng quỷ hên dữ ta!! - Thằng quỷ Khương vỗ tay 1 cái bốp rồi cười phá lên. Giọng cười thấy ghét!

- Ông xã lên đây ngồi với pà xã nè!! – Con Cẩm nhe hàm răng ra!! Đều rang như bắp ^______^.

- Mịa, hên như zì… tưởng bị lưu đày lên ngồi kế con SôCôLa rồi chớ!!

Hạnh phúc ngập tràn!!! Tôi chỉ đợi có thế, hic hic… làm sợ hú tim. Ngồi ở trong góc bàn 5 thì còn zớt zát đc tí xíu, với lại cũng ko phải đi đâu xa. Tôi biết ơn pả nhiều vì cái quyết định mang tính đúng đắn và còn dễ thương kia nữa, thiệt là ơn trời mà!!

Thằng Khương thì vẫn ngồi ở chỗ cũ, tôi lên bàn 5 ngồi kế con Phan Kim Liên (nó tên thiệt là Liên nhưng vì lớp tôi mê phim Kim Bình Mai quá nên đặt cho nó biệt danh Phan Kim Liên mặc dầu nó ko có giống @@), ở phía ngoài là con Xôi Lá Cẩm (ai biểu nó tên Cẩm), ở trên tôi vẫn là mấy đứa cũ nhưng lần này có con Diệp Lùn (hàng xóm 17 năm nay của tôi đó ^____^) và… thằng đó đó nữa. Ở tuốt phía bàn 2 là người iu hiện tại của tui: Chằng Tinh (ậy, nhỏ tên Nhung, nhỏ con nhưng hung dữ lém, mà đc cái dễ thương trong mắt tôi nên tôi kết luôn, đang trong giai đoạn “thử lửa” và “truyền điện” ^_^!), tôi đá lông nheo với con Nhung 1 cái ra hiệu… nó cười tươi mà cũng dễ thương lém!! Hí hí…

Thế là, từ bữa thứ 2 của năm học 11 là tôi có thêm 1 cuộc sống mới, đảo lộn hết trơn àh!!

- ----------------------------------

Học được vài bữa, tôi bắt đầu thích nghi với hoàn cảnh và cảm thấy “cuộc đời vẫn đẹp sao!!” khi ngày ngày tôi được ngắm nó của tôi, tôi chỉ dám nhìn len lén thôi chứ có dám nhìn thẳng thừng đâu, nhìn lộ thiên có ngày tôi bị tụi nó độp dính có nước bỏ xứ mà đi luôn. Sống khổ thế đấy!!! Nhưng mà chung qui cũng tại tôi, ai bảo tôi luôn miệng nói ghét nó chi rồi zờ nhìn nó, thik nó chi?! Nghĩ lại hối hận ^_^!

Bữa nọ, nhớ hổng lầm là thứ 2, thứ 3 zì đó… ngày mà tôi thấy nhớ nhất mà tôi cũng wên, tệ thiệt!! Cái bữa đó là tiết Tin, kiểm tra xong tôi đi xuống dưới lớp vì phòng Tin ở mị mị trên lầu 2 còn lớp tôi thì lầu 1. Tôi học cũng đc môn này nên ko sợ zì, tôi làm xong rồi khí thế đi xuống. Xuống lớp, tôi nằm như 1 con heo bị thọc tiết trên bàn của mình, còn tới 30’ mà ngu zì hok ngủ tranh thủ đỡ mệt. Tôi nằm đc tí thì nực như bị đốt trong lò quay, tôi mới đứng dậy cởi thêm 2 cái nút nữa cho áo rộng ra, rồi đứng trước cây quạt giũ giũ cái áo cho mòi đỡ nực đi! Tôi là thế, 1 mình thì zì cũng làm đc. Vừa làm tôi vừa nói:

- Mịa, ước zì trời xập xuống cho đỡ mệt. Học với hành!!

- Ừa…

Tự nhiên tôi giật mình 1 cái khi nghe tiếng ai nói, hết hồn áh!! Quay lại thì thấy nó đứng ngoài cửa lớp, nó xuống hok biết lâu chưa nữa, vừa đi vừa nghe fone tai… Tôi mắc cỡ kéo cái áo vô rồi gài nút lại, ngực tui lép xẹp chứ đẹp đẽ zì mà khoe khoang với nó, nhất là với đứa tui bị cảm cúm… hic hà ~^_^~.

Nó đi vô bàn, rút ra miếng giấy ghi thư 1 cách vô tư như hok có tui trong mắt nó, nó làm như tôi vô hình vậy đó. 1 người như tui ko đẹp cũng đáng ra có đứa thèm nhìn chứ, tôi đâu phải xấu xí… sao nó hổng nhìn tui 1 cái cho đỡ bực đi!! Hừ hừ… Muốn bóp cổ nó ra, phải chi nó nhìn tôi thì tôi còn đỡ tức, cái này nó làm như tôi vô hình vô ảnh vậy. Tức quá mà!!



15’ cuối mà chưa có mà nào xuống nữa… Tôi bắt đầu bực mình vì ko có ai để nói chuyện, còn thằng ác nhơn cóc đó thì thây kệ, tôi ko có đủ can đảm để nói với nó vài câu nữa là… nói ra nhỡ mà kìm lòng hong đặng rồi nói toạt móng heo ra thì khốn nạn đời tôi.

- “Đề Tin cũng dễ mà sao chưa có ma nào xuống chài??” – Tôi tự hỏi bản thân, trong đầu thì chứa đầy tà khí còn mắt thì nhìn nó từ sau lưng thao láo.

- Có viết xoá hông?

Thằng ác nhơn tự nhiên hỏi tôi làm tôi hết hồn, nó thọc bàn tay xuống như ma đội mồ. Nó là zị, bất ngờ hỏi rồi bất ngờ hành động, có ngày tôi đau tim chết vì nó.

- Có! – Tôi kéo cái cặp, móc ra cây viết xoá đưa nó. Nó hong thèm nhìn tôi lấy 1 cái nữa, liếc cũng ko có chứ đừng hòng. Tay thì lấy còn mắt thì dán trên bàn. Bực như con mực!!



Nó hí hoái viết vẽ zì đó rồi chấm chấm xoá xoá, tôi thì tò mò muốn xem nó làm zì nhưng hổng dám ngước lên, sợ nó nói tôi nhiều chuyện thì ngại chết. Thề là lại ngồi im tiếp nữa…

- Trả. – Nó giơ tay ra đằng sau rồi thả tay để cây viết xoá tôi rơi xuống. Tưởng rơi trên bàn ai ngờ rơi xuống đất.

- Chài!! Máu họng hong?! – Tôi bực mình cuối đầu xuống dưới lụm cây viết lên. Máu họng đang lên cao dữ dội. Tôi ghét nhất ai mà mà mượn đồ của tôi rồi trả lại kiểu ông cố nội đó. Ko có lần thứ 2 đâu, dẫu cho có là người tui thik trong bao tử @@...

Đang bực bội thì tay tôi đụng vô cây viết… hic hic… chúa ơi!

Thịch… Thịch…

Cái tay tôi bất ngờ chạm vô tay nó. Tay nó nằm trên còn tay tôi nằm dưới. Thiệt là… tôi cảm thấy 1 luồng điện chạy dọc xương sống rồi lan toả ra khắp cơ thể, cảm giấc tê tê như bị chích điện chạy khắp các dây thần kinh.

Tiết 02:

Tôi bảo đảm với các bạn rằng đấy là thực 100%, toàn bộ các Nơron thần kinh của tôi như bị chích điện và… chúng tê liệt mất khoảng chừng 1’ ấy. Tôi như muốn chết luôn, tim thì đập thình thịch liên hồi trong ngực, hổng biết nó có đòi nhảy ra bất thần ko nữa, não bộ thì bị ngừng hoạt động… tai tôi ù đi! Bây giờ, khi nhớ lại cái cảm giác đó tôi còn thấy mệt trong mình nữa là…, tôi dường như ko còn làm chủ được mình.

Và, tôi chỉ còn biết im lặng, giá mà có cái gì đó đánh mạnh vào gáy tôi 1 cái để tôi tỉnh lại cho được, nếu ko thì lát nữa đây tôi sẽ phải bỏ nước Việt Nam mà đi vì bọn quỷ kia. ~^_^~



- Vợ ơi!! Đâu rồi vợ?? - Tiếng thằng Khương thét lên trước cửa lớp làm tôi hết hồn, từ cảm giác tê liệt tôi bị dẫn đến cảm giác giật mình vì hết hồn.

Tôi giật tay 1 cái, tay tôi bắn lên cạnh bàn, ngày cái chỗ có cây đinh ghim ở trên và… @@ Hậu quả hẳn tôi ko nói ai cũng hình dung ra, cái tay tôi bị cây đinh ghim trúng. ( T_T) Đau muốn rụng tay. Tôi muốn nhảy dựng lên để cho hết hoả khí… Xưa nay, mỗi lúc tôi bị đau là tôi chỉ biết lăn lộn, khóc lóc, um sùm lên như con nít mặc dầu bi giờ tôi 17t rồi. Nhưng mà, trước mặt tôi là người tôi thích thì lẽ nào tôi lại hét toáng lên, làm thế còn gì sỉ diện của tôi nữa, mà tôi trọng sĩ diện lắm cơ!!!

- Zợ… xong rồi. Được mấy điểm?? - Thằng Khương bắn vô lớp 1 cái đùng, nó cười nhe hàm răng trông vô duyến hết sức.

Cũng nên nói thêm: cái danh từ Zợ mà thằng Khương xài là để gọi tôi. Cũng ko có zì ngạc nhiên cả, nó vốn ko phải là người thik con trai nhưng vì tôi hay la mắng, nhắc nhở rồi càu nhàu nó tội ở dơ, rồi mấy lúc ngủ gà ngủ vịt nó cũng ôm tôi mà ngủ nên danh từ này đc nó gắn cho tôi. Tôi ko thích mà trái lại thấy nhột nhột.

- Má, mày la lên tế ông cố nội tao hả zì mà dữ zị? Tao hết hồn!!

- Mày được mấy điểm? Tao quay bài con Mai được 8 điểm… héhé…

- Mày thì ngon, tội cái tay tao bị đinh ghim nè. Đi xuống căng – tin mua cái băng cá nhân cho tao coi!

- Mắc mớ zì tao? Động chút là dán là bịt, giống đàn bà quá mày ơi.

- Mày nhớ mặt mày đi, chơi kiểu đó… @@

Tôi tức điên lên, mắt thì hoa đi vì giận. Tôi chỉ còn 1 cách là gây hấn với thằng Khương để thằng Khoa nó lãng đi, dám mà nó bị lạc hướng thì quên chuyện hồi nãy, thề với lòng là tôi tin nó biết tôi bị tê liệt rồi. Thiệt tình!! Sống mà phải thấp thỏm, đối phó kiểu này sống ko đặng. Thương người ta mà ko đc nói ra thì khốn nạn thân mình, tôi còn ko biết mình kiềm chế được bao lâu nữa.

- Xuống căng – tin mua bánh ăn mày oy! - Thằng Khương kéo áo tôi xuống ghế. Nó mạnh như trâu, kéo 1 cái là tôi muốn tẻ ngửa ra ghế.

- Tốt bụng zị, bữa nay rủ rê nữa. Mọi bữa tao ko mua cho mày hốc vô họng thì thôi sao hôm nay siêng năng zữ? – Tôi liếc xéo nó.

- Hehe… hết tiền rồi con. Bao đi! - Thằng Khương lại cười cái kiểu nhe răng. Nó là vậy đó.

- Biết ngay ko tốt lành mà.

- Khoa đi hong mày? – Nó kéo tay tôi, 1 tay kia chỉ chỉ xuống căng – tin ra dấu cho thằng Khoa.

Thằng Khoa ko nói mà chỉ lắc đầu, nó đơ cái bản mặt ra khiến tôi cảm thấy ghét hơn là thấy thích nữa, lúc tôi thích nó lắm nhưng cũng nhiều lúc thấy ghét bản mặt nó, lì lợm quá chừng!!

Đó cũng là lần đầu tôi nắm tay nó, bị nó gây tê. Cái cảm giác này khiến tôi nhớ hoài và đêm đó, tôi trằn trọc ở trên giường ko ngủ đến 12h đêm (^_^!).

….

Giờ ra chơi hôm nay thật nhộn nhịp, nhộn nhịp đến mức mệt ná thở vì tôi phải chạy ù ù như con sóc để chơi trò bắt rượt với mấy đứa trên hành lang, chạy đến độ tôi sắp chết vì đứt hơi, phải thú nhận rằng tôi ko có năng khiếu chạy maratông hay chạy bền đường dài… nó ko phải là nghề của tôi.

Tôi chạy trốn thằng Nguyên Mập, nó rượt sát bên luôn, vậy mà cũng chạy thoát được. Tôi mà ko cố chạy là chầu nhậu tuần này tôi phải khao vì đứa nào bị chộp nhiều nhất sẽ lãnh 1 chầu nhậu vào thứ 5. @@ Tôi đã bị mấy lần rồi, chầu nào cũng bị chặt đẹp và phải chịu cảnh viêm xương vì hết tiền.

Tôi ù qua hành lang và bắt gặp thằng Khoa đứng ở cuối dãy, nó ở góc hành lang và bịt cái lỗ tay nói chuyện bằng fone của mình. Nó có vẻ quạu quọ và tỏ ra ko vui, dám chừng đang bận bịu hay bị con nào xỏ lắm?!

- Cái gì? Nói vậy nghe được hả? Hồi tối cũng nói vậy, zờ cũng nói vậy… - Thằng Khoa thét lên. Lần đầu tôi thấy nó giận dữ như thế.

Mãi chạy và chú ý về thằng Khoa khiến tôi ko nhìn đường, tôi ù 1 cái và tông thẳng về phía trước. Hic, cuộc đụng độ này tôi tin rằng ông trời đã khéo léo sắp đặt cho tôi chứ ko phải do ngẫu hứng của ổng tạo ra đâu. Vì sao hả? Nghe tôi kể tiếp đi!

Uuyyỵch…

Tôi chẳng thể biết zì hơn là thấy mình nằm 1 đống trên mình người kia, tôi nằm như con cóc bị đạp chết weo dưới đường, 2 chân 2 tay giang thẳng ra. Hic… @@ Tội cho người kia dễ sợ, tôi nặng 45kg nhưng ko phải là nhẹ với hắn. Tôi ko biết có đụng phải người wen ko nữa, nếu là người wen thì dễ xử, đứng lên nhe răng hay cười còn được xí xoá nếu gặp mấy thằng ông cố nội ở trên khối 12 đi ngang mà tông zô là tôi hết đường về luôn.

Tôi lồm cồm bò dậy và xoa tay xoa đầu, cẩn thận kiểm tra xem có chỗ nào bị chấn thương ko nữa.

Nhưng sao tôi thấy có zì lạ quá!! Hic ( T_T), ko khí đột nhiên im lặng đáng sợ. Nếu là thường ngày thì tụi kia nó sẽ cười lên 1 cái rầm để tôi mắc cỡ, sao hôm nay ko có vậy ta? – Tôi chỉ còn biết tự hỏi bản thân.

- Ái da… có sao hông? Xin lỗi… lỡ…

Zê su ơi, tôi biết là linh cảm mình ko nhầm. Tôi đụng phải 1 thằng ở trên khối 12, thằng này cao lớn và đô con thí sợ luôn… @@ Và, tôi biết nó là ai rồi!! Phen này tôi sẽ bị bóp cổ, chặt tay, bẻ zò, móc mắt, bị cho uống rượu bằng lỗ rèng, rồi bị nhét mì sợi vô lỗ mũi luôn. Áaaaaa

- Chết thằng Phong rồi. Số nó ăn zì mà sao xui quá!!

- Ông nội này đánh là ko biết đường chừa.

- Bữa thứ 7 nghe nói nó xuống Bán Công uýnh lộn, đập thằng kia 2 chai vô đầu. Tê tê luôn.

- Rồi có sao hok?

- Đi bịnh ziện chứ sao! Thằng này ghê lắm! Phe này thằng Phong mà ko bị đạp cũng bị đấm à. Đụng nó mạnh mà còn nằm chổm lên mình nó. Nó quạu quọ dữ lắm!! Chúa xà mâu đó.

Chết tôi rồi, thảm cảnh!! Thảm cảnh!! Tôi chưa biết rằng lát nữa diễn biến sẽ ra sao nhưng khi nghe mấy đứa nhiều chuyện ở hành lang nói thì tôi đã lờ mờ hình dung ra thảm cảnh của mình. Mấy đứa này ko phải nói đại, cũng hong có nói tầm bậy mà phải có lí do để tụi nó nói như thế. Trước mặt tôi là người đáng sợ nhất mà tôi đã biết qua. 1 thiên thần nhưng lại ẩn chứa dòng máu quỷ dữ. (@_@) Dám thề với lòng là tôi ko thoát hắn.



Tôi phủi mông đít đứng dậy, lấy vẻ tự tin để đỡ mất mặt rồi tôi kéo áo hắn và lôi hắn đứng lên, híc… 1 hành động mà ai cũng cho là 1 cách xử sự ngu ngốc với tên đó, tôi còn cảm thấy mình ngu nữa là.

Hắn đảo 2 con mắt lạnh tanh đáng sợ nhìn tôi, đôi con mắt long lên 1 màu đỏ vì bực mình. 2 tay tôi chạm vô vai hắn rồi kéo dậy, lúc kéo lên tôi nhìn rõ ra cái bảng tên của hắn: “Tướng Quân – 12C…” – Tôi biết hắn tên Quân từ lâu nhưng có nào ngờ hắn có chữ lót oai zị chứ?! Cha mẹ nào lại mê phim kiếm hiệp Hòng Kong mà đặt cho con cái tên nghe tếu thấy sợ - Tướng Quân, nếu ko vì tình thế đang căng thẳng là tôi đã phá lên cười và… lăn lộn dưới đất vì mắc cười rồi. Nhưng mà, zờ này tôi khóc còn ko ra tiếng nữa là.

- Cho… cho… sin… í lộn… xin lỗi!! – Tôi giơ 2 tay núp núp để ra vẻ mình yếu đuối và mong sự khoan hồng của hắn. Tôi hong biết làm vậy có công hiệu ko nữa.

- Ừh… đi chỗ khác đi!

Ặc, tôi có nghe lầm ko nữa?! (@_@)

- Chòy chòy… zụ zì zạ chòy??

- Trùi ơi là trùi… thằng này kiếp trước ăn chay trường hay sao ấy.

- Chắc kiếp trước thằng Phong nó ở hiền nên kiếp này có báo đáp. Đại Tướng Quân mà còn tha cho nó nữa, phải công nhận là nó hên thấy sợ…

- Zụ zì vậy Thuỷ??

- Má ơi!! Mày biết zì hong, thằng Phong bên B…, lớp con Hương đó. Hên thí sợ.

- Zụ zì mà hên?

- Nó đụng trúng thằng Quân trên C… mà đc tha kìa. Hồi nãy tao tưởng đâu thằng Quân đập nó gãy cổ chứ.

- Gì mà kỳ dạ? Thằng Toàn lớp B1 quẹt trầy xe nó có 1 cái mà nó nện cho gãy tay, bữa sao bó bột đi zô học mà sao thằng này đc tha bổng trời? (@_@) Có nhầm lẫn zì chăng? Hay thằng Quân bữa nay ăn chay?

Phải chi mà bạn có ở đó để nghe “thiên hạ đàm tiếu”, từ nhỏ đến giờ tôi mới hình dung ra bốn chữ đó. Cái miệng thiên ha đúng là đáng sợ nhưng mà cũng nhiều lúc đáng thương, họ hổng hề hay biết mình bị người ta chê bay đến độ nào nữa.

- Vậy, ông… có sao ko hả?? – Tôi vừa hỏi vừa run, tôi sợ khiếp luôn. Nãy giờ nghe tụi kia nói quá chừng, đâm ra tôi cũng hoảng theo.

- Mắt mũi để ở đâu mà đi với đứng kiểu đó hả? Muốn chết sao? – Gã vừa nói vừa hỏi tôi, mặt mũi hiện ra chữ hung thần.

- Lần sau hổng… hổng có nữa đâu. Xin hứa!! Xin hứa!!

- Còn lần sau nữa thì chớ có trách.

Tên Tướng Quân phủi phủi lại cái áo rồi bước luôn lên cầu thang, mặt hắn hầm hầm tỏ vẻ bực mình. Giá mà tôi biết hắn nghĩ gì trong đầu.