Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc

Quyển 2 - Chương 33: Về lại chốn xưa




QUYỂN 2: TRỞ VỀ



Los Angeles, 2 giờ chiều ngày 15 tháng 8. Hà Như cùng một đoàn mười mấy người của tập đoàn M đi chuyến bay của hãng Hàng không Phương Đông rời sân bay Los Angeles bay sang Thượng Hải.

Máy bay đã bay trên biển Thái Bình Dương được mười mấy tiếng, đến khoảng hơn 8 giờ tối ngày hôm sau theo giờ Bắc Kinh thì gần đến Thượng Hải. Hà Như đã ngủ trên máy bay hơn 7 tiếng, nhưng do chênh lệch múi giờ nên đến chiều, khi máy bay đến sân bay Kim Ba ở Hán Thành, cô chẳng thể nào ngủ được nữa. Bấy giờ cô đang ở trên máy bay ngắm nhìn thành phố Thượng Hải về đêm rực rỡ sắc màu, lung linh huyền ảo mà cô đã xa cách hơn 9 năm.

Los Angeles và Thượng Hải đều ở giữa khoảng 30 đến 35 độ vĩ Bắc, một nơi thì ở phía Đông Thái Bình Dương, một nơi thì ở phía Tây Thái Bình Dương. Hai thành phố này từ xa phản chiếu với nhau, tuy vậy mỗi nơi lại có nét đặc thù riêng.

So với những cao ốc ở Phố Đông đang mọc lên như nấm sau cơn mưa thì Canyon của Los Angeles lại có vẻ hơi già nua. Phần lớn chúng được xây dựng vào những thập niên 60-70 của thế kỷ trước. Ngày nay, ở nội thành Los Angeles sẽ hiếm thấy những tòa nhà nào năm tầng trở lên đang được xây dựng. Thứ nhất là bởi vì Los Angeles nằm trong vùng động đất khu vực Thái Bình Dương. Thứ hai là vì nền kinh tế của Los Angeles đang dần dần mở rộng ra khỏi phạm vi nội thành. Tuy dân số Los Angeles chỉ có hơn ba triệu người nhưng thêm vào đó xung quanh lại có rất nhiều thành phố vệ tinh với quy mô dân số hơn mười triệu người. Diện tích của Los Angeles lớn hơn Thượng Hải nhiều, gấp đôi hoặc hơn nữa, bởi vậy về mặt không gian thì nó khá rộng rãi. Ở Los Angeles có tới mười mấy con đường cao tốc xuyên qua thành phố, những chiếc cầu lớn mọc lên san sát ở khắp nơi. Về mặt kết cấu, Los Angeles được bố cục theo hình bàn cờ điển hình. So với các thành phố lớn cổ kính như: New York, Chicago, Philadenphia v.v... với tư cách là đầu mối kinh tế của bang California, Los Angeles dường như trẻ trung hơn.

Đây là những ấn tượng sau hơn 5 năm Hà Như sống ở Los Angeles. Lúc trước, khi cô tốt nghiệp MBA ở miền Đông xong, sở dĩ cô không ở lại đó chính là vì cô nghĩ môi trường sống ở miền Đông khá bảo thủ, không tràn trề sức sống như ở California. Cô cho rằng sức cuốn hút của một thành phố không phải ở chỗ có bao nhiêu tòa cao ốc, bao nhiêu xe cộ mà là ở lối sống nhân văn.

Thượng Hải bây giờ hiện đại hơn nhiều so với hồi cô đi. Những khu cao ốc ở vùng Lục Gia Chủy dường như cũng không thua kém gì Street Canyon ở trung tâm thành phố Los Angeles. Tuy người ta không thể đánh giá sự phồn thịnh của một nền kinh tế bằng hình ảnh những tòa cao ốc, nhưng sự thay đổi đến mức tuyệt vời của Thượng Hải vẫn thật sự làm cho người ta say mê. Phát triển kinh tế là huyết mạch của thành phố, Thượng Hải ngày nay như được tiếp thêm một nguồn máu mới, đang vươn lên với một sức sống mãnh liệt.

Hà Như nghĩ thầm, thảo nào những người của tập đoàn M muốn nhanh chóng đầu tư vào Thượng Hải. Bởi vì đối với một thị trường phát triển mạnh mẽ như vậy ở Trung Quốc, chỉ cần hơi do dự một chút là sẽ vuột mất cơ hội. Lần này tập đoàn muốn góp cổ phần trong công ty bảo hiểm Viễn Đông, thực tế là vì họ muốn xây dựng một nền móng vững chắc trước, sau này sẽ dần dần đánh vào thị trường rộng lớn này.

Máy bay đang từ từ hạ cánh xuống sân bay Phố Đông.

Một đoàn ba chiếc xe đã có mặt ở sân bay từ trước. Cùng đến có ông phó giám đốc của công ty bảo hiểm Viễn Đông và một anh thông dịch viên khoảng độ 30 tuổi. Ông phó tổng giám đốc đã cùng ông phó chủ tịch của tập đoàn M lên chiếc xe thứ nhất, còn anh thông dịch viên lẽ ra muốn chen vào ngồi chung chiếc xe thứ ba với Hà Như, nhưng vì bên chiếc xe thứ hai không có ai phiên dịch nên anh ta đành phải qua xe đó. Hà Như đảm trách việc phiên dịch ở xe thứ ba.

Đoàn xe đã rời khỏi sân bay Phố Đông và đi thẳng đến khách sạn Shangri-la nằm ngay sát sông Hoàng Phố.

Trên đường đi, Hà Như trò chuyện với Jones. Cô hỏi Jones lần này đến Thượng Hải ấn tượng đầu tiên của anh là gì. Jones nói: “Tiếc là, tôi không thể nói ngay ấn tượng đầu tiên của tôi với nơi này, vì ngày mai khi mặt trời mọc ở biển phía Đông, tôi tỉnh dậy và đột nhiên phát hiện mọi thứ xung quanh tôi đều thay đổi cả”.

Một anh ngồi ở bên cạnh nói: “Hi vọng tối nay tôi sẽ có một giấc ngủ ngon. Vì lúc này ở New Yersey mặt trời đang mọc ở biển phía Đông.”

Đến khách sạn Shangri-la, mọi người đến nhà ăn ăn tối rồi sau đó về phòng của mình. Do trong đoàn chỉ có Hà Như là nữ nên cô được xếp riêng một phòng trên tầng 28.

Sau khi tắm xong, Hà Như rót một ly rượu nho đỏ rồi ra mở rèm cửa sổ. Đứng trên phòng của cô có thể thoả sức ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa ở thành phố Thượng Hải và bến sông Hoàng Phố từ đằng xa.

Chín năm rồi, Hà Như nghĩ.

Cô nhìn ra xa về hướng Từ Gia Hối nơi có mái trường xưa thân yêu của cô, trong khoảng thời gian 4 năm học ở đó, cô đã trải qua biết bao nhiêu ngọt bùi đắng cay, vì vậy mà tình cảm của cô dành cho nơi này thật khó dùng lời nào để diễn tả hết. Bây giờ từ trên cao nhìn ra xa, nó như bị nhấn chìm trong những ánh đèn cao áp vàng chanh. Những con đường nhỏ xinh xắn trong vườn trường dưới màn đêm tĩnh mịch ngày ấy giờ chắc cũng đã bị những ham muốn, dục vọng vô chừng nhấn chìm.

Lúc cô ở Mỹ, cô rất ít khi nghĩ đến mấy cái chuyện nhân cách bị vật chất hóa gì đó, nhưng lúc nãy khi xuống sân bay, cô dường như đã ngửi thấy hương vị của nó ngay. Có thể chỉ có kí ức mới là chân thật. Sau khi tốt nghiệp, Ngô Tiếu Thiên vẫn ở lại đây hơn bảy năm, có lẽ vì vậy mà tình cảm giữa hai người dần dần tan vỡ. Cô cứ suy nghĩ mãi, lúc trước Ngô Tiếu Thiên đòi ở lại rốt cuộc là muốn theo đuổi cái gì? Bây giờ anh đang dốc hết sức mình cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học là để trốn tránh quá khứ hay là anh đã thực sự thay đổi cách suy nghĩ?

Tối đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô là trợ lý kinh doanh kiêm phiên dịch của tập đoàn M, tối đến phải đi ngủ sớm để ngày mai còn có đủ tinh thần tham gia buổi đàm phán. Nhưng cô cứ trằn trọc mãi đến hơn 2 giờ khuya mới chập chờn ngủ được. Cuộc đàm phán lần này giữa đại diện của tập đoàn M và công ty bảo hiểm Viễn Đông chỉ diễn ra trong vòng ba ngày, 10 giờ sáng ngày mai diễn ra buổi đàm phán đầu tiên.

Trong làm ăn người ta rất chú trọng việc tạo ấn tượng đầu tiên của mình cho đối tác, điều này ảnh hưởng ít nhiều đến chiến lược đàm phán tiếp theo và số tiền đầu tư.

Sáng hôm sau, chưa tới 9 giờ Hà Như đã vội vàng thức dậy. Sau khi rửa mặt xong, cô chẳng trang điểm gì nhiều, chỉ búi tóc lên. Cô mặc một bộ vest váy màu đen đậm, bên trong là áo sơ mi màu xanh đen, trông cô rất trang nhã lại không có vẻ hào nhoáng, rất hợp với cô. Sau đó cô đến nhà ăn dùng bữa sáng. Cô đã gọi một ly nước cam, hai miếng bánh mì nướng và một cái bánh ngọt.

Lúc cô đang ngồi ăn thì tự nhiên có một người đàn ông bưng khay thức ăn đến trước bàn cô, người đó cười và hỏi cô bằng tiếng Anh rất lưu loát: “Thưa cô, tôi có thể ngồi chung được không?”.

Hà Như ngẩng đầu lên nhìn, thì ra người đó chính là anh phiên dịch bên công ty bảo hiểm Viễn Đông. Cô gật đầu cười.

Sau khi ngồi xuống, anh ta đưa danh thiếp cho Hà Như. Cô cầm tấm danh thiếp nhìn sơ qua, thấy tên anh là Cố Thôn, giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển thị trường của công ty bảo hiểm Viễn Đông, tốt nghiệp MBA ở trường B bên Mỹ. Hà Như cười, nói: “Nói như vậy, anh theo phái “trở về Thượng Hải” đó hả?”.

Cô cũng đưa danh thiếp của mình cho anh ta. Cố Thôn cầm tấm danh thiếp nhìn sơ qua và nói: “Tôi thích sống ở bên đây hơn. Nếu như sau này cô Hà Như được tập đoàn M cử đi công tác ở Thượng Hải thì chúng ta coi như vừa là bạn vừa là đồng nghiệp rồi.”

Hà Như nói: “Thương trường chỉ có đối thủ cạnh tranh chứ làm gì có người bạn chân chính. Chẵng lẽ thầy anh ở trường không dạy các anh điều này sao?”

Cố Thôn có vẻ hơi ngượng, anh nói: “Nhưng đây là ở Trung Quốc, chúng ta vẫn nên coi trọng tình cảm hơn.”

Hà Như nói: “Một tháng sau tôi phải trở về Los Angeles, sự nghiệp của tôi ở đó.”

Cố Thôn cười và nói: “Trở về đó thì cũng được. Bây giờ ở Thượng Hải có rất nhiều người tài giỏi, rất có tiềm năng. Nơi nào thích thì làm ở nơi đó, thực ra đều như nhau cả thôi. Cô Hà Như có phải đã lập gia đình ở Los Angeles rồi không?”

Hà Như nghe xong hơi bực mình, cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi anh Cố, tôi có thể không trả lời câu hỏi này được không?”

Cố Thôn gượng cười, nói: “Đương nhiên rồi. Tôi chỉ là hơi hiếu kỳ mà thôi.”